Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 22: Chương 22




Hôm sau, Kỷ Cẩm vẫn tiếp tục chụp ảnh tạp chí.
Buổi sáng bọn họ đến studio để hoàn thành buổi phỏng vấn cho nội dung bên trong, đến chiều thì ra ngoài bổ sung nốt phần chưa kịp chụp, cố gắng làm xong xuôi những phần việc cuối cùng.
Trên đường về Kỷ Cẩm lại lướt điện thoại, lúc cười trộm khi thì nhíu mày, ngón tay gõ chữ thoăn thoắt.

Thẩm Kình Vũ và Túc An hiểu ngay cậu đang đọc bình luận trên mạng.
“Ông cố ơi, em xem thì xem nhưng đừng có đáp trả đấy!” Túc An muốn tiến đến gần để xem có phải Kỷ Cẩm đang lên Weibo hay không.
Kỷ Cẩm lập tức quay màn hình về phía mình: “Em đang nói chuyện với người khác, chị nhìn cái gì?”
Túc An không tin: “Em nói chuyện với ai?”
“Em còn phải báo cáo với chị chắc?”
“…”
Túc An nghi hoặc trong lòng, vừa về chỗ lập tức lấy điện thoại ra xem Kỷ Cẩm có đang trả lời bừa bãi trên Weibo không.
Thẩm Kình Vũ ngồi sát bên cạnh Kỷ Cẩm, thỉnh thoảng quay sang quan sát cậu.

Anh phát hiện chỉ khi trong kỳ hưng cảm cậu mới hăng hái lên mạng đọc lời đánh giá của mọi người, nhìn không nổi thì hùng hổ đáp trả.

Nhưng anh lo rằng với mấy bình luận mang hàm ý tiêu cực, lúc hưng cảm Kỷ Cẩm có thể thấy bình thường, song đến thời kỳ trầm cảm, chúng sẽ biến thành quả mìn được chôn dưới đất, có thể nổ tung bất cứ lúc nào… Làm sao để thuyết phục cậu ấy dùng điện thoại ít đi bây giờ?
Kỷ Cẩm hoàn toàn không biết hai người còn lại trên xe đang sầu não vì mình, nhưng lần này đúng là cậu không tìm thông tin liên quan đến mình thật – cậu đang xem mấy đề tài thảo luận về Thẩm Kình Vũ.
Người đăng A: Cá sấu quá trâu bò! Đúng là hy vọng giới thể thao đối kháng của Trung Quốc!
Người đăng B: Nếu Cá sấu và Sư tử đấu với nhau thì mọi người nói ai sẽ thắng? Tôi cược Sư tử thắng.

Cá sấu còn trẻ quá, cả kinh nghiệm và suy nghĩ đều không bì kịp, mấy năm nay thể lực đi xuống còn đánh được hay không cũng không biết.
Người đăng C: Mấy người xem trận đấu mới nhất của Thẩm Kình Vũ chưa? Đánh quá tệ! Bị một tên học Nhu đạo cuốn lấy cả ba hiệp, mấy lần có cơ hội mà không biết bắt lấy!
Người đăng D: Thẩm Kình Vũ là một thằng mặt trắng, đâu ra lắm người thổi phồng thế? Bảo thằng đấy đến phòng tập của bọn tôi xem, xem tôi có hạ gục nó trong nháy mắt không!
Người đăng E: Sư tử, Cá sấu, Báo săn, mọi người thấy trong ba người này ai đỉnh nhất? Bầu một phiếu đi.
Kỷ Cẩm lẻn vào diễn đàn võ thuật, tuy chỉ tìm được mấy bài viết từ năm, sáu năm trước nhưng cậu không để tâm.

Mấy lời chê bai Thẩm Kình Vũ này làm cậu không vui, cậu bèn lập một tài khoản mới rồi vào trả lời tất cả bài đăng ấy.
[JJ123: Anh hùng bàn phím, chỉ biết trốn trên mạng thôi.

Giỏi thì đánh thử xem, cẩn thận nửa phút đã bị KO đấy!
JJ123: Ở phòng tập nào? Giỏi thì nói rõ xem!
JJ123: Lực cắn của cá sấu xếp thứ hai trong các loài động vật trên cạn, sư tử với báo săn là cái gì? Bọn nó vốn không thể đánh lại cá sấu, cá sấu tợp một phát là chết hết!

…]
Tiếc là ở diễn đàn này không có chức năng khen ngợi, nếu không Kỷ Cẩm còn muốn ấn thích cho tất cả bài khen Thẩm Kình Vũ.
Cậu lội trong diễn đàn một lúc nữa, số bài thảo luận liên quan đến Thẩm Kình Vũ không nhiều lắm.

Anh đã giải nghệ năm năm, rất nhiều bài viết đã bị xóa; thứ hai là trong diễn đàn có vô số biệt danh như Sư tử, Hổ, Báo hoa, trông cứ như một vườn thú, cậu chẳng hiểu bọn họ đang nói cái gì; hơn nữa diễn đàn này vốn không quá nổi tiếng, khác hẳn với các diễn đàn giải trí, phần lớn bài viết chỉ có một, hai bình luận lẻ tẻ phía dưới.

Cậu đang chuẩn bị thoát ra thì thấy có người trả lời bình luận khi nãy của mình, bèn ấn vào xem.
[25L: Bạn bên trên có đi nhầm chỗ không? Cái gì mà lực cắn của cá sấu áp đảo, bạn có biết từ “Cá sấu” để chỉ ai không?]
Kỷ Cẩm “hừ” một tiếng, thầm nghĩ tất nhiên là biết, người thật còn đang ngồi cạnh tôi đây này, bạn biết không? Nhưng cậu lười đáp trả nên tắt giao diện diễn đàn.
Cậu lại sang các nền tảng khác để tìm kiếm, song vẫn chẳng tìm được bao nhiêu nội dung liên quan đến Thẩm Kình Vũ.

Rất nhiều trận đấu của anh thậm chí còn không tìm được video trên mạng, chỉ có đôi dòng đơn giản người khác mô tả lại.

Sau cùng thì võ thuật tổng hợp vẫn là một môn thể thao ít được chú ý.
Tâm trạng Kỷ Cẩm bộn phần phức tạp.

Một mặt, cậu cảm thấy Thẩm Kình Vũ giỏi như vậy thì nên được nhiều người công nhận hơn nữa, song mặt khác cậu lại không mong anh quá nổi tiếng, được vạn người vây quanh.

Chính cậu cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của mình, một lúc sau thấy phiền não quá nên ném điện thoại sang một bên.
Thẩm Kình Vũ nghĩ Kỷ Cẩm thấy bình luận làm cậu bực mình nên lấy một thứ từ trong túi đưa sang.
Kỷ Cẩm cúi xuống nhìn, hóa ra Thẩm Kình Vũ lén đưa cho cậu một hộp sữa chuối với bao bì vẽ theo kiểu hoạt hình.

Cái hộp nhỏ nhắn đáng yêu, bên ngoài có một quả chuối tiêu đang cười trông ngu ngốc vô cùng.

Gì đây? Đồ uống con nít à? Kỷ Cẩm nghĩ thầm, anh dỗ trẻ con chắc?
Nhưng cậu vẫn nhận hộp sữa, còn cắm ống hút vào uống.

Sữa chuối ngọt lịm chảy vào khoang miệng như có ma thuật, bỗng khiến cậu quên mình vừa suy nghĩ điều gì.
Cậu vừa cắn ống hút vừa nhìn Thẩm Kình Vũ: “Anh mua đâu đấy?”
“Cửa hàng tiện lợi.” Vừa nãy khi đi qua một cửa hàng tiện lợi thấy quảng cáo loại sữa này, chẳng hiểu sao tự dưng anh lại muốn mua cho Kỷ Cẩm.

“Uống được không?”

Kỷ Cẩm gật đầu.
Thẩm Kình Vũ cười cong cả mắt, trông gần giống nhân vật chuối tiêu trên thân hộp sữa.
Kỷ Cẩm nhìn nụ cười của anh mà ngây người.
Đâu phải Thẩm Kình Vũ chưa từng trải qua chuyện tồi tệ gì.

Nếu chuyện phòng tập ngầm ấy mà xảy ra với mình thì hẳn mình đã suy sụp rồi, sẽ chìm trong tự trách hoặc điên cuồng trả thù người làm hại mình… Nhưng tại sao Thẩm Kình Vũ không trở nên như vậy? Kỷ Cẩm nghĩ không ra.

Cậu thật sự hâm mộ khả năng của anh.
Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ về nhà, hai người lên tầng nghỉ ngơi.
***
Hai ngày sau Kỷ Cẩm chỉ có vài công việc lặt vặt, có Túc An đi theo nên cậu cho Thẩm Kình Vũ nghỉ hai ngày để anh chuyển nhà.

Vừa lúc thời gian thuê nhà của anh sắp hết, anh nói chuyện với chủ nhà, trả hết tiền điện nước rồi nhanh chóng mang hết hành lý sang nhà Kỷ Cẩm.
Thứ hai, Kỷ Cẩm đến công ty họp, cậu phải thảo luận với người đại diện để sắp xếp công việc cho giai đoạn tiếp theo.
Từ sáng sớm Thẩm Kình Vũ đã lái xe đưa Kỷ Cẩm đến công ty, hai người cùng lên phòng làm việc của anh Lưu, Túc An cũng có mặt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Kình Vũ gặp anh Lưu, đối phương vừa thấy anh thì ngạc nhiên: “Cậu là Thẩm Kình Vũ? Với ngoại hình này của cậu mà làm vệ sĩ thì tiếc quá.

Tìm một thợ trang điểm, thay đổi kiểu tóc rồi đặt thiết kế một bộ đồ là diễn phim thần tượng luôn được rồi đấy!”
Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm, mong cậu giải vây cho mình.
Kỷ Cẩm “xùy” một tiếng: “Bây giờ ngưỡng cửa phim thần tượng thấp thế cơ à? Đẹp trai chút là diễn được?”
“Em đùa à!” Anh Lưu cảm thán.

“Bây giờ nhiều bộ phim còn không tìm được đấy biết không! Có người đẹp trai diễn là đã vượt qua 95% kịch bản rác rưởi khác rồi.”
Kỷ Cẩm trợn trắng mắt.

Cậu không phải diễn viên mà nghe đã bực mình rồi, nếu giới âm nhạc cũng toàn người thiếu hiểu biết đi phát hành album chắc cậu sẽ tức chết mất.
Anh Lưu còn tưởng có Tiêu Dịch Kiệt là vết xe đổ nên Kỷ Cẩm không thích nhân viên bên cạnh ra ngoài ánh sáng, thế là gian nan quay chủ đề lại chỗ Kỷ Cẩm: “Cũng nhờ A Cẩm có mắt nhìn, chọn vệ sĩ mà cũng chọn được người đẹp trai như thế.”
Kỷ Cẩm “ha” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
Anh Lưu đi vào chủ đề chính: “A Cẩm, có mấy chương trình tạp kỹ mời em, cái chán quá anh từ chối thẳng luôn rồi, còn ba chỗ anh thấy cũng ổn.

Đây là kế hoạch của bọn họ, em đọc rồi xem có đồng ý hay không.”

Kỷ Cẩm nhận mấy xấp giấy tờ từ tay anh Lưu, vừa đọc được hai dòng đã sầm mặt, bỏ qua tập đầu tiên: “Không phải em đã nói không nhận chương trình thực tế rồi à? Anh còn đưa em làm gì?”
Anh Lưu kiên nhẫn: “Cái này do đội mũi nhọn bên đài Xoài làm, anh thấy kế hoạch rất thú vị, hơn nữa mời được toàn người nổi tiếng, khẳng định chắc chắn sẽ nổi! Cơ hội hiếm hoi đấy, em không muốn xem xét à?”
“Em đã bảo là không tham gia chương trình thực tế! Nhất là loại quay cả 24 tiếng thế này!” Kỷ Cẩm đã bực lắm rồi.

“Anh còn cần em lặp lại bao nhiêu lần nữa?”
Anh Lưu định nói gì đó rồi lại thôi.
Bây giờ những chương trình thực tế thế này mới là xu hướng.

Kỷ Cẩm suốt ngày ca hát rồi biểu diễn cũng chẳng nổi tiếng hơn được bao nhiêu, chỉ có lên sóng để tăng tỷ lệ lộ mặt, thu hút sự chú ý thì phí đại diện và lượng đĩa tiêu thụ của cậu mới tăng được.
Điều đơn giản như vậy mà anh nói bao nhiêu lần với Kỷ Cẩm vẫn không được, thêm đôi ba câu nữa chắc chắn sẽ nổ ra cãi vã.
“Vậy em xem hai chương trình đằng sau đi.” Anh Lưu nói.

“Lát nữa chúng ta bàn luận.”
Kỷ Cẩm cố nén cơn bực dọc để đọc tiếp.

Cái đầu tiên là chương trình tìm kiếm tài năng “Thực tập sinh” mời cậu làm người hướng dẫn, cái còn lại là chương trình tên “Bí mật nhỏ về tình yêu”, trong đó có một đống người non nớt trong tình yêu, mời cậu đến làm bình luận viên để nhận xét về quá trình yêu đương của bọn họ.
“Chương trình thực tế suy luận tình yêu?” Kỷ Cẩm nhìn dòng giới thiệu vắn tắt mà như dẫm phải mìn.

“Cái quỷ gì thế này, yêu đương còn cần suy luận à? Người khác hẹn hò thì em biết bình luận cái gì?”
“Chương trình này rất nổi ở nước ngoài nên mới có bên trong nước mua bản quyền lại đấy.” Anh Lưu nói.

“Yên tâm đi, có kịch bản hết rồi, cho dù em không biết nói gì thì tổ đạo diễn cũng giúp em nghĩ lời thoại.

Em chỉ cần ngồi ở đó thôi, thu hai ngày một tuần cho bốn tập, ba tuần là xong rồi.”
“Vậy khác gì em thành diễn viên?” Kỷ Cẩm nghe vậy thì cau có.

“Nói với bọn họ em không biết diễn.”
Anh Lưu: “…”
Anh thấy dù Kỷ Cẩm đang oán trách nhưng không phản đối quyết liệt như lúc nãy, đành nhịn không lên tiếng.
Kỷ Cẩm nhìn lại phần giới thiệu rồi ném hai tập tài liệu sang một bên: “Hai chương trình này bao giờ quay?”
“Tháng bảy bắt đầu quay ‘Thực tập sinh’, còn ‘Bí mật nhỏ về tình yêu’ thì hai tuần sau.

Bọn họ vốn đã quyết định xong xuôi khách mời rồi nhưng đột nhiên đối phương có chuyện, đúng lúc đài bọn họ mới hợp tác với công ty chúng ta nên hỏi chúng ta có thể gửi người cứu cánh hay không.”
Khi các chương trình tìm khách mời nổi tiếng, đôi khi các ngôi sao sẽ tự ứng cử, khi thì do công ty đại diện hợp tác, công ty nhận thì chọn nghệ sĩ dưới trướng nào cũng được.

Nhưng bình thường những hợp đồng tốt công ty đều cho Kỷ Cẩm chọn trước bởi cậu là một trong những nghệ sĩ lớn, chuyện này có lợi cho cả ba bên – bên chương trình muốn nghệ sĩ nổi tiếng nhất, công ty đưa Kỷ Cẩm ra là có thể thương lượng khoản thù lao cao nhất, mà bản thân Kỷ Cẩm cũng nhận được cơ hội.


Vì vậy trong công ty mới có nhiều người đố kỵ với cậu.
“Tháng bảy nói sau, dù sao hợp đồng này chờ tháng sáu mới ký đúng không?” Kỷ Cẩm không hứng thú lắm.

“Cả hai chương trình em đều không thích, anh thấy ổn thì tự sắp xếp đi.”
Đừng nói Kỷ Cẩm không hài lòng với hai chương trình này, ngay cả anh Lưu cũng chẳng thích thú gì.

Cả hai đều không tập trung vào Kỷ Cẩm, một bên sẽ tập trung vào người dự thi, nhân vật chính của bên còn lại là những người kể chuyện, nếu Kỷ Cẩm tham gia thì cùng lắm là lộ mặt nhiều hơn một chút, còn bản thân chương trình có nổi được hay không cũng không nói được.
Anh Lưu bèn tận tâm khuyên nhủ: “Thật ra hai chương trình này em không muốn nhận cũng không sao, anh chỉ mong em suy nghĩ thêm về cái đầu tiên.

Những lần trước em nói không thích thì anh nghe em hết, nhưng đây thật sự là cơ hội hiếm có…”
Anh còn chưa dứt lời, Kỷ Cẩm đã đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng quát tháo: “Xong chưa?! Có phải anh không hiểu tiếng người hay không? Em đã nói không nhận! Không làm! Không làm!!!”
Cậu bị kích động, chỉ muốn xé hết giấy tờ rồi vứt vào mặt anh Lưu.

Những lời này cậu không chỉ nói mười, hai mươi lần, nhưng dù cậu nghiêm túc nhấn mạnh rằng mình không tham gia những chương trình như thế này bao nhiêu lần, anh Lưu vẫn cứ đưa đến! Nói thẳng, khuyên nhủ, quấn lấy nài nỉ, cứ như coi lời của cậu thành không khí vậy!
Rốt cuộc muốn như thế nào, để cậu phải trở mặt mới bằng lòng à?
Thẩm Kình Vũ nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Kỷ Cẩm, lập tức nắm chặt tay của cậu dưới mặt bàn.

Kỷ Cẩm muốn rút tay, song anh đã đan cả năm ngón lại khiến cậu không thể giãy ra được.

Nhưng Kỷ Cẩm vẫn đang thở gấp dữ dội, Thẩm Kình Vũ không để tâm đến ánh mắt của Túc An và anh Lưu, đứng lên theo rồi khẽ vuốt lưng cậu.
Anh biết những câu “Bình tĩnh đi” hay “Thả lỏng một chút” chỉ tổ kích thích Kỷ Cẩm nên không hề nói như vậy.

Để Kỷ Cẩm nguôi giận một lát rồi anh nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Kỷ Cẩm, khẽ nói: “A Cẩm, tôi ở đây, nhìn tôi này, không sao đâu.”
Kỷ Cẩm quay lại, nhìn chăm chú vào con ngươi đen láy của Thẩm Kình Vũ.

Trong chốc lát, sự căng thẳng trên khuôn mặt cậu dãn dần ra.
Túc An và anh Lưu ngơ ngác nhìn hai người, không ai dám lên tiếng.

Kỷ Cẩm vuốt mặt đầy mỏi mệt.

Cậu cầm đống giấy tờ về chương trình thực tế kia rồi rảo bước ra cửa, ném nó vào trong thùng rác.
“Em về trước.” Cậu nói giọng lạnh lùng.
“Em…” Khóe môi anh Lưu giật giật, cuối cùng chỉ nói.

“Đi đường cẩn thận.”
Kỷ Cẩm mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Kình Vũ vội bước theo sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.