Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 38: Chương 38




Trước khi xóa bạn bè với Tiêu Dịch Kiệt, Kỷ Cẩm còn không quên chặn hắn, thế là thế giới yên tĩnh trở lại.
Bọn họ có một buổi tối để nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại tiếp tục quay MV.
Số cảnh quay chung của Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ trong hôm nay rất ít, chủ yếu là phần diễn đơn của mỗi người.

Buổi sáng, đoàn làm phim quay hết cảnh của Thẩm Kình Vũ trước rồi chuyển sang cảnh cá nhân của Kỷ Cẩm, ngoài nội dung MV còn phải thu thêm vài đoạn hát ngắn của cậu để ghép vào MV.

Sau khi hoàn thành công việc của mình, Thẩm Kình Vũ sang bên cạnh khu quay phim, cầm dây co dãn* để tập cơ bắp toàn thân, tập đến khi thấm đầy mồ hôi mới ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

(*) Dây co dãn (弹力绳, elastic rope)
Anh vừa uống nước vừa lấy điện thoại ra xem tin tức thì thấy tin nhắn Wechat mới của Lý Vinh Quang.
Lý Vinh Quang: “Thằng nhóc thối, gửi địa chỉ nhà của cậu cho tôi.”
Lý Vinh Quang: “Vé vào cửa của Điên Phong Quyết này, không phải cậu nói muốn lấy hai tấm cho bạn à? Tôi nhờ ban tổ chức gửi cho cậu luôn.”
Thẩm Kình Vũ suýt quên mất chuyện này.

Khi ấy anh muốn lấy vé vì Kỷ Cẩm từng nói muốn xem anh đứng trên võ đài, nhưng bây giờ anh còn không rõ Kỷ Cẩm có biết anh muốn thi đấu ở đây không…”
Anh nghĩ một lúc, vẫn gửi địa chỉ điểm tập kết gần khu nhà của Kỷ Cẩm cho ông.
Lý Vinh Quang nhận được địa chỉ thì thấy kì lạ, bèn hỏi: “Ơ? Sao cậu ở chỗ cao cấp thế? Không phải lần trước nói không có tiền à?”
Thẩm Kình Vũ trả lời: “Tôi ở nhờ nhà bạn một thời gian.”
Lý Vinh Quang: “Bạn bè cậu không tồi đâu, ở chỗ đắt như thế cơ à?”
Thẩm Kình Vũ: “Vâng…”
Lý Vinh Quang không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Vậy cũng được.

Chỉ còn một tháng thôi, cậu tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ chăm chỉ tập luyện đấy.”
Thẩm Kình Vũ: “Biết ạ, cảm ơn huấn luyện viên.”
Lần trước Lý Vinh Quang dẫn Thẩm Kình Vũ đi tập thực chiến với đội tuyển Tán thủ đã tận mắt thấy được trình độ hiện tại của anh nên không dặn dò nhiều như trước nữa.
Nhắn tin xong với Lý Vinh Quang, Thẩm Kình Vũ ngồi ngẩn người hồi lâu.
Hai ngày quay MV Túc An không tham gia, Thẩm Kình Vũ cầm điện thoại suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, qua một chỗ trống gọi điện thoại cho cô.
“Tiểu Vũ à?” Túc An nhận máy, giọng có phần ngạc nhiên.

“Sao rồi? Quay MV thuận lợi không?”
“Suôn sẻ lắm.

Chị An, tôi hỏi chị một việc.”
“Chuyện gì thế, cậu nói đi.”
“Việc tôi phải quay lại thi đấu chị nói cho A Cẩm chưa?”

“À…” Túc An do dự.

Trước đó cô vẫn chưa hết hy vọng, cảm thấy Thẩm Kình Vũ đã giải nghệ năm năm mà đột nhiên muốn vứt đi công việc có đãi ngộ tốt thế này để về làm vận động viên rất khó tin, nghĩ rằng mình có thể khuyên nhủ Thẩm Kình Vũ nên vẫn chưa nói lại với Kỷ Cẩm.

Nhưng cô liên tục thất bại trong việc thuyết phục anh, anh kiên định hơn cô nghĩ nhiều.

“Cậu không định làm tiếp thật à?” Túc An xác nhận lại một lần nữa.

“Nhất định phải đi?”
“Vâng.”
“Được rồi…” Túc An cũng hết cách, hỏi.

“Vậy cụ thể là bao giờ cậu nghỉ việc? Chị phải bàn giao công tác cho cậu nữa.”
“Ngày mười lăm tháng sáu.” Giải đấu bắt đầu ngày mùng hai tháng bảy, anh muốn dành nửa tháng để tập trung luyện thực chiến.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, thở dài: “Được, chị biết rồi.

Mấy ngày tới chị sẽ tìm cơ hội nói cho A Cẩm.”
Túc An đang định cúp điện thoại thì nghe đối phương nói: “Chờ một chút!”
Cô rút lại ngón tay chuẩn bị ấn phím cúp máy, đưa lại điện thoại lên bên tai: “Sao thế, còn chuyện gì à?”
“Chị An.” Thẩm Kình Vũ nói.

“Nếu chị không biết phải nói với cậu ấy thế nào… Hay là để tôi tự nói cho cậu ấy đi.”
Trước đó Túc An ngỏ ý cô sẽ nói chuyện với Kỷ Cẩm, sở dĩ Thẩm Kình Vũ đồng ý vì chuyện chia ly cũng không phải chủ đề gì vui vẻ cho cam.

Chính anh cũng không thích chủ đề này, để Túc An chuyển lời cũng tốt, nhưng bây giờ… Anh lại nghĩ không thể chuyển quyền nói chuyện cho Túc An được, anh không biết cô sẽ nói như thế nào, tự giải thích vẫn an tâm nhất.
Túc An ngạc nhiên.

Dù sao bây giờ đã biết Thẩm Kình Vũ không đổi ý nữa, để anh đi nói cũng tốt, không chừng anh sẽ có biện pháp trấn an Kỷ Cẩm.
“Cũng được.” Túc An đồng ý.

“Vậy hai đứa nói chuyện với nhau đi.”
***
Vì phải quay MV hai ngày nên lịch trình ngày nào cũng gấp, trước mắt Thẩm Kình Vũ vẫn tập trung vào công việc này.

Chẳng bao lâu nữa anh phải đi rồi nên cực kỳ quý trọng cơ hội quay MV cùng Kỷ Cẩm, có lẽ đây cũng là lần duy nhất bọn họ có dịp tham gia trong cùng một dự án.
— Về sau, bất kỳ lúc nào xem lại, tác phẩm này cũng có thể khơi gợi cho anh những hồi ức đẹp.

Trưa ngày thứ ba quay cảnh đối đầu giữa Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ cố gắng hai trăm phần trăm để đáp ứng yêu cầu của Cát Tiểu Xuyên, còn thể hiện tốt hơn hai ngày trước.
Quay xong đoạn thi đấu, hầu như chỉ còn phần biểu diễn cá nhân của Kỷ Cẩm.

MV nhìn thì ngắn nhưng lúc quay không hề đơn giản như vậy, trong thành phẩm cuối cùng sẽ chỉ ghép lại vài đoạn Kỷ Cẩm hát, nhưng cậu không chỉ thu vài câu đó là xong.

Để đến lúc biên tập có đầy đủ nguyên liệu, thật ra Kỷ Cẩm phải hát cả bài, hơn nữa không chỉ hát một lần.
Cát Tiểu Xuyên là một đạo diễn để ý đến tiểu tiết.

Để tác phẩm trở nên phong phú hơn, ông cho Kỷ Cẩm hát đi hát lại trong những bối cảnh khác nhau, quay đủ mọi góc độ vì khi biên tập, nếu nhận ra thiếu một hai cảnh quay thì không thể quay bù được.
Sáng ngày thứ tư, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm hoàn thành tạo hình của mình rồi đến studio, thấy rất nhiều nhân viên công tác ở đây đang lướt điện thoại, vừa lướt vừa nhìn Thẩm Kình Vũ với vẻ hóng hớt.
Anh bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy thì hoang mang vô cùng.
Chị Lý trong đoàn làm phim bước đến, cười với Kỷ Cẩm: “Tiểu Cẩm, lần này trợ lý của cậu nổi rồi.”
Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ nhìn nhau, đều không hiểu gì.

Kỷ Cẩm hỏi lại: “Chuyện gì xảy ra? Sao anh ấy lại nổi?”
“Hai cậu chưa biết à?” Chị Lý lấy điện thoại ra.

“Có người đăng ảnh Tiểu Thẩm chơi bóng rổ hai ngày trước lên Weibo, được chia sẻ nhiều lắm.”
Kỷ Cẩm cầm lấy máy của cô, Thẩm Kình Vũ cũng ngó sang xem.
Đúng như chị Lý nói, hôm qua có người đã đăng một chùm ảnh chụp Thẩm Kình Vũ ở đại học T lên, bây giờ đã có mấy nghìn bình luận.

Trong quá trình quay MV, nhân viên trong đoàn đã dặn sinh viên xung quanh không được chụp hay ghi hình lại để tránh tiết lộ nội dung MV, nhưng khi bọn họ đi lại trong sân trường hay trước lúc chính thức quay ở sân bóng thì chưa quán triệt nên cũng bị chụp không ít.
Kỷ Cẩm mở từng bức ảnh ra.

Người trên Weibo đã đăng tổng cộng chín tấm, chủ yếu là ảnh Thẩm Kình Vũ chơi bóng trên sân, ngoài ra còn có hình Thẩm Kình Vũ đi bộ trên sân trường, anh ôm bóng cười rạng rỡ và ảnh anh sánh vai bên Kỷ Cẩm nói cười.
Người đăng bài hẳn là một sinh viên đã học chụp ảnh, dùng thiết bị nhà nghề nên dù khoảng cách xa vẫn có thể bắt được hình ảnh rõ nét.

Bố cục và ánh sáng cũng rất chuyên nghiệp, cho ra thành phẩm cực kì đẹp.
Kỷ Cẩm giữ tấm ảnh hồi lâu, đến khi trên màn hình nhảy ra lời nhắc hỏi cậu có muốn lưu ảnh không thì cậu mới tỉnh lại, nhận ra không phải điện thoại của mình.

Cậu bèn trả máy lại cho chị Lý.
Đúng lúc này, Cát Tiểu Xuyên ở gần đó hô lên: “Chuẩn bị xong hết chưa? Bắt đầu ngay bây giờ đây.”
Kỷ Cẩm không bình luận gì về những bức ảnh kia, chỉ nói: “Đi thôi, sắp quay rồi.”

Sáng nay bọn họ sẽ quay cảnh Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm gặp nhau ở trước cửa nơi tổ chức cuộc thi, sau đó Kỷ Cẩm có thể tạm nghỉ để Thẩm Kình Vũ diễn hai phân cảnh một mình và với diễn viên quần chúng.
Kỷ Cẩm ra khỏi nơi quay, vừa ngồi xuống thì lập tức lấy điện thoại ra tìm bài đăng Weibo vừa nãy.
Cậu lưu lại tất cả ảnh chụp Thẩm Kình Vũ mà người đó đăng lên, sau đó lướt xuống phía dưới đọc bình luận.

Thật ra chị Lý nói anh nổi cũng có phần đùa giỡn, đúng là vẻ đẹp trai của Thẩm Kình Vũ có lan một chút ra ngoài giới, nhưng chỉ là mấy nghìn lượt chia sẻ, không có tài khoản truyền thông nào tham gia nên sự chú ý cũng có hạn, trong đó có không ít người là fan của Kỷ Cẩm chủ động tìm kiếm.
Fan A: “Aaa, hóa ra anh trai trợ lý đẹp thế à?!”
Fan B: “Thật sự đẹp trai lắm luôn! Có phải nghệ sĩ mới của công ty tạm thời làm trợ lý cho Cẩm Cẩm không vậy?”
— Dù trước đó Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm có video từng lên hot search, nhưng vì quay ở khoảng cách xa nên không thấy rõ ngoại hình của Thẩm Kình Vũ.

Đến tận lần này, vẻ ngoài anh tuấn của anh mới được phơi bày.
Người qua đường A: “Mẹ nó!! Trông anh trai này, em thật sự có thể*!!”
(*) Câu gốc là 这个帅哥我真的可以, hình như “em có thể” là một câu đùa khá phổ biến bên đấy, rút gọn của “em có thể mang thai” thì phải, ai biết thì xác nhận hoặc sửa cho mình nhé
Người qua đường B: “Em em em!! Em có thể sinh Khỉ con cho anh trai đấy!!! Sinh một đàn luôn!!!”
Kỷ Cẩm khịt mũi: “Nghĩ hay lắm, mấy người cứ nằm mơ đi!
Fan C: Tôi nói anh trai trợ lý với Cẩm Cẩm xứng đôi lắm được không? Anh trai trợ lý thoạt nhìn là kiểu công rạng rỡ năng nổ, còn Cẩm Cẩm là bạn thụ kiêu ngạo lạnh lùng cấm dục đó (đen tối)(đen tối)(đen tối).”
Kỷ Cẩm bấm thích bình luận này – trước kia cậu nghĩ đối với những kẻ ngu ngốc không có mắt nhìn thì đáp lại trực tiếp là được, khỏi cần mở tài khoản phụ.

Tài khoản này cậu mới mở gần đây, muốn thích ai, mắng ai cũng không cần lo bị Túc An và anh Lưu lải nhải nữa, thoải mái hơn nhiều.
Tất nhiên trong phần bình luận cũng không ít antifan.
Antifan A: “Bọn bê đê kinh tởm thế (nôn).”
Kỷ Cẩm đốp lại: “Nhà mày mới tởm (giận).”
Antifan B: Dẹp đi, tên xấu như vậy mà đẹp trai chỗ nào? Kỷ Cẩm không bán hủ* với Tiêu Dịch Kiệt nữa mà chuyển sang bán hủ với trợ lý rồi à?
(*) Bán hủ: hành động của những cặp nam-nam không có quan hệ tình cảm nhưng cố tình thân mật với nhau nhằm thu hút sự chú ý, gần nghĩa với từ queerbait trong tiếng Anh
Kỷ Cẩm thấy có người nói Thẩm Kình Vũ xấu mà còn đặt mình và Tiêu Dịch Kiệt chung một chỗ thì giận tím mặt, gõ chữ đến mức suýt vỡ màn hình điện thoại: “Mày mới xấu! Cả nhà mày xấu!! Cút ngay đi!!!”
Khen rồi, cũng chửi xong nhưng Kỷ Cẩm vẫn chưa đã, chỉ muốn lập mười tài khoản phụ nữa để lên mạng.

Đúng lúc này, Thẩm Kình Vũ xong phần diễn của mình nên đến chỗ cậu để nghỉ ngơi, cậu vội cất điện thoại đi.
Thẩm Kình Vũ ngồi xuống cạnh Kỷ Cẩm, hỏi cậu đầy mong đợi: “Vừa nãy tôi diễn được không? Đạo diễn nói đoạn này được xem như phân cảnh cao trào nên cực kỳ quan trọng.”
Kỷ Cẩm: “…” Móa, nãy chỉ chăm chăm vào Weibo nên quên không xem Thẩm Kình Vũ diễn rồi!
“Tốt, tốt lắm!” Kỷ Cẩm gật đầu.

“Anh diễn như thật luôn, đỉnh ghê!”
Thẩm Kình Vũ cười, để lộ chiếc răng nanh: “Vậy tốt rồi, tôi hơi hồi hộp, chỉ sợ kéo chân cậu.”
Kỷ Cẩm nhìn nụ cười của anh mà sáng cả mắt, thầm nghĩ tên antifan ngu ngốc kia nên đi khám lại mắt đi, nếu Thẩm Kình Vũ mà xấu… trên đời này còn người đẹp trai chắc?! — Đương nhiên là không tính cậu.
Màn cuối cùng là cảnh cá nhân của Kỷ Cẩm.

Trên con phố lạnh lẽo, cậu siết lấy tấm poster quảng bá cho cuộc thi, bước đi một mình.

Cậu vừa tách khỏi bạn, cuộc sống không suôn sẻ, tương lai mờ mịt.

Cậu đi từ đầu đến cuối con đường, trong quá trình đó phải biểu lộ được sự thay đổi nội tâm của nhân vật, ban đầu còn hồn xiêu phách lạc, sau đó dần dần lấy được quyết tâm tiến lên.

Để diễn đoạn này, Cát Tiểu Xuyên thiết kế rất nhiều ngôn ngữ hình thể, ví dụ như lúc đầu cúi đầu ủ rũ, bước đi loạng choạng, đến cuối thì bước chân kiên định hơn, bắt đầu chạy vọt về phía trước.

Ông tự làm mẫu cho Kỷ Cẩm hai lần.

Động tác chân tay Kỷ Cẩm học rất nhanh, nhưng vì không phải diễn viên chuyên nghiệp nên cậu khó thay đổi biểu cảm khuôn mặt và tình cảm trong mắt.
Quay mấy lần đều chưa qua được, Cát Tiểu Xuyên đành hướng dẫn lại cho Kỷ Cẩm: “Tiểu Cẩm, cậu nghĩ thử xem trong cuộc đời đã bao giờ cảm thấy hoang mang chưa? Ví dụ nhé, cậu tưởng tượng nếu lượng tiêu thụ album của cậu không nhiều, vé buổi diễn của cậu bán không nổi, cậu không biết mình có thể làm ca sĩ chuyên nghiệp nữa hay không…”
Kỷ Cẩm nhìn Cát Tiểu Xuyên với vẻ mặt như thấy ma: “Đạo diễn, album của tôi có hơn tám triệu lượt mua đấy? Tất cả buổi diễn của tôi đều cháy vé trong vòng ba phút!”
Cát Tiểu Xuyên đen mặt: Tôi chỉ giúp cậu phát huy trí tưởng tượng thôi có được không!
Thật ra Kỷ Cẩm không phải chưa từng trải qua giai đoạn hoang mang trong sự nghiệp, nửa năm không viết được một bài hát nào với cậu không chỉ là hoang mang mà còn tuyệt vọng cùng cực.

Nhưng cậu không dám nhớ lại khoảng thời gian ấy, chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy đau tận xương tủy.

Cậu tiếp tục bắt chước thần thái của Cát Tiểu Xuyên, quay thêm vài lần nữa, rốt cuộc ông cũng gật đầu.
“Mọi người vất vả rồi.” Cát Tiểu Xuyên vỗ tay thật to, hô lên.

“Chúng ta đóng máy thôi!”
Mọi người reo hò: “Tuyệt vời!! Đóng máy thôi!!”
Dù thời gian quay MV không dài nhưng bốn ngày nay mọi người hợp tác rất suôn sẻ, cũng thành lập được chút tình cảm cách mạng.

Kỷ Cẩm đứng ra mời tất cả nhân viên công tác đi ăn lẩu, song ngày mai cậu có lịch bay, thêm việc phải kiểm soát việc ăn uống nên chỉ ngồi một lúc rồi thanh toán trước, tạm biệt mọi người.
Xe Alphard chở Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ đến dưới nhà.

Trên xe, Kỷ Cẩm không nói lời nào nhưng vẫn luôn mỉm cười, trong đầu liên tục xuất hiện những đoạn nhạc mới.

Hoàn thành được công việc này làm cậu rất vui, bắt đầu mong chờ xem tác phẩm đầu tiên mà mình và Thẩm Kình Vũ cùng tham gia sẽ như thế nào, thậm chí nhờ MV này mà có một số linh cảm cho ca khúc mới.
Sau khi xuống xe, Thẩm Kình Vũ bỗng nói: “Tôi phải đi lấy hàng đã, hay cậu lên nghỉ trước đi?”
Kỷ Cẩm nhún vai: “Không cần, anh đi đi, tôi đứng dưới này chờ anh.” Các hộ gia đình trong khu nhà này không giàu sang thì cũng phú quý, người ngoài vốn không vào được nên không lo gặp cướp.

Hơn nữa mấy hôm nay thời tiết nóng lên, ban đêm hóng gió dưới lầu một lúc cũng thoải mái.
Thẩm Kình Vũ nói “được” một câu rồi chạy đi.
Nơi nhận đồ chuyển phát ở đối diện khu nhà, anh chỉ đi mất ba phút đã về.

Hai người sóng vai đi vào thang máy, Kỷ Cẩm thấy tay Thẩm Kình Vũ trống trơn thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Hàng chuyển phát của anh đâu?”
Thẩm Kình Vũ đáp: “Để trong túi.”
Thang máy lên đến nơi, hai người bước vào nhà rồi anh đặt túi xuống, móc ra một phong thư từ bên trong.
Kỷ Cẩm định vào phòng đàn để sáng tác bài hát mới nên chỉ liếc qua, không để tâm lắm: “Đồ gì thế?”
Thẩm Kình Vũ xé phong thư ngay trước mặt cậu, rút ra hai tờ giấy sặc sỡ sắc màu.
— Ấy là hai tấm vé vào cửa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.