Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 65: Chương 65




Sáng thứ bảy, Thẩm Kình Vũ đến câu lạc bộ như thường.

Song hôm nay anh không tiếp tục huấn luyện theo kế hoạch trước đó – anh sắp tham gia “Dũng sĩ quyết đấu”, những đối thủ về sau sẽ là các vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.

Trình độ đối thủ càng cao, khả năng anh có thể áp đảo đối phương càng nhỏ, thắng lợi trên võ đài cần nhiều sự giúp đỡ của chiến thuật hơn.

Câu lạc bộ đã lấy được tư liệu về đối thủ của anh.

Cả buổi trưa, Thẩm Kình Vũ họp cùng đội ngũ huấn luyện viên để bàn về các đặc điểm, thói quen hành động rồi phân tích toàn diện, đồng thời đặt ra kế hoạch huấn luyện từ tuần này.

Tan họp đã là giữa trưa, Thẩm Kình Vũ về thẳng nhà.
Về đến nơi, anh lập tức vào thay quần áo.
Một lúc sau anh mới bước ra, mặc áo sơ mi và quần tây thẳng thớm khiến Kỷ Cẩm đang ngồi ngoài phòng khách sững sờ.
Dù đây không phải lần đầu Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ mặc đồ trang trọng, nhưng hôm nay anh mặc áo sơ mi mới mua, ôm sát thân người.

Trải qua quãng thời gian huấn luyện kinh dị, bờ vai anh dường như rộng hơn, đầu vai căng chặt, chân tay thon dài và cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo.

Kỷ Cẩm ngắm anh vài giây mới hoàn hồn, bước lên ôm lấy eo anh: “Anh mặc nhiều thế không nóng à?”
“Đúng là hơi nóng.” Thẩm Kình Vũ ôm lại đối phương.

“Nhưng anh muốn để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ em, ăn mặc trang trọng một chút vẫn hơn.”
Dạo này Kỷ Cẩm đang từ từ nối lại quan hệ với bố mẹ.

Trước đây chỉ nhắn vài tin, gọi vài cuộc điện thoại, song tuần trước Kỷ Quân Khiêm đã bày tỏ mong muốn Kỷ Cẩm về nhà ăn một bữa cơm vào cuối tuần.

Dù sao nhắn tin hay gọi điện cũng có khoảng cách, bọn họ phải thấy tận mắt tình hình của cậu mới có thể yên tâm.

Kỷ Cẩm cân nhắc một thời gian rồi đồng ý, đồng thời nói cậu muốn dẫn Thẩm Kình Vũ về cùng.
Cậu đã từng nói về quan hệ giữa mình và Thẩm Kình Vũ với cha mẹ trong điện thoại.

Kỷ Quân Khiêm tỏ ra rất hòa nhã, Ân Thanh cũng không phản đối gì.

Dù sao hai người đều hoạt động nghệ thuật nên rất thoáng trong phương diện này, hơn nữa với căn bệnh của Kỷ Cẩm, có thể sống khỏe mạnh đã là chuyện rất tốt rồi, cha mẹ cậu không có bất kì hi vọng xa vời nào khác.
“Yên tâm đi.” Kỷ Cẩm vuốt ve khuôn mặt anh.

“Bọn họ biết anh đối xử với em tốt thế nào mà, nhất định sẽ thích anh thôi.”
Câu nói này còn ngọt ngào hơn bất kỳ lời tỏ tình nào, Thẩm Kình Vũ không nhịn được trao cho cậu thật nhiều cái hôn.
Hai người thêm đồ ăn và nước cho Thẩm Đại Mao, cầm chìa khóa xe rồi đi xuống tầng.
***
Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở cửa nhà họ Kỷ.

Kỷ Cẩm còn chưa kịp nhấn chuông, cửa đã mở, hiển nhiên Kỷ Quân Khiêm đã đợi sẵn.

“Tiểu Cẩm, Tiểu Vũ, hai con đến rồi.” Kỷ Quân Khiêm chào hỏi một cách ôn hòa.

Dù ông từng gặp Thẩm Kình Vũ một lần nhưng khi ấy, thân phận của anh là vệ sĩ kiêm trợ lý cho Kỷ Cẩm, hơn nữa bữa tiệc chưa kết thúc hai người đã rời đi nên ông không có cơ hội để ý đến anh.

Bây giờ xem xét thật cẩn thận, ông mới nhận ra Thẩm Kình Vũ đúng là một người tài giỏi.
Kỷ Cẩm cụp mắt, gọi rất khẽ: “Bố.”

Thẩm Kình Vũ lễ phép đưa ra túi quà trong tay: “Chào chú Kỷ ạ, cháu gửi cho cô chú một món quà nhỏ, mong chú không chê.”
“Người cùng một nhà ăn bữa cơm còn mang quà theo làm gì?” Kỷ Quân Khiêm mỉm cười.

“Vào đi, cơm đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ hai con thôi.”
Hai người thay giày bước vào cửa.

Ân Thanh đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, thấy bọn họ vào bèn chậm rãi vịn vào đệm tay để ngồi thẳng dậy, nở một nụ cười nhạt.
“Mẹ.”
“Chào cô ạ, cháu là Thẩm Kình Vũ.”
Ân Thanh gật đầu từ tốn: “Tôi biết.”
Ân Thanh đã bị bệnh nhiều năm, triệu chứng nghiêm trọng hơn cả Kỷ Cẩm, tác dụng phụ của thuốc cũng kinh khủng hơn của cậu.

Bây giờ, ngay cả việc trao đổi với người khác cũng đem lại khó khăn cho bà.
Kỷ Quân Khiêm bước đến như giải vây: “Ăn cơm trước đi.”
Đồ ăn đã dọn sẵn ra bàn.

Mọi người ngồi xuống, bắt đầu vừa dùng bữa vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Lần cuối Kỷ Cẩm gặp bố mẹ là trong bữa tiệc sinh nhật của Ân Thanh.

Kỷ Quân Khiêm hỏi về cuộc sống dạo này của cậu nhưng không hỏi quá sâu về căn bệnh, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng và hứng thú của mọi người.
Một lát sau, ông chuyển chủ đề sang Thẩm Kình Vũ.
“Tiểu Vũ.” Kỷ Quân Khiêm hỏi.

“Chú nghe Tiểu Cẩm nói bây giờ con đang làm vận động viên đúng không? Con thi đấu môn gì?”
Thẩm Kình Vũ vội đáp: “Cháu sắp tham gia “Dũng sĩ quyết đấu” ạ.”
“Có thể xem con thi đấu trên TV à?”
“Vâng.

Truyền hình Giang Tô và một số kênh khác sẽ phát sóng, cũng có thể xem được qua các nền tảng video lớn trên mạng.”
“Ồ? Bao giờ chiếu?”
Kỷ Quân Khiêm có vẻ khá hứng thú đối với nghề nghiệp của Thẩm Kình Vũ.

Sau khi hỏi về thời gian phát sóng, ông lại chuyển sang quy tắc thi đấu.

Suốt cả quá trình hai mẹ con Ân Thanh và Kỷ Cẩm hỏi vài câu lẻ tẻ, còn lại hầu như chỉ yên lặng ăn cơm.
Đến giữa bữa ăn, Ân Thanh đưa đũa muốn gắp một miếng thịt gà, nhưng vì đôi tay run rẩy dữ dội mà thịt chưa vào được bát đã rơi xuống bàn.

Kỷ Cẩm nhìn thấy, im lặng gắp một miếng thịt gà mới vào bát cho bà.
Ân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, cậu ngoảnh mặt tránh đi ánh mắt của đối phương.
Chẳng lâu sau, mọi người đã ăn no, gác đũa lại.

Thẩm Kình Vũ vẫn chưa no hẳn nhưng đây là lần đầu anh đến làm khách nhà “bố vợ” nên không muốn ăn quá nhiều, ngừng đũa theo bọn họ.
Kỷ Cẩm thấy vậy thì cầm đũa lên gắp thức ăn cho anh, Kỷ Quân Khiêm cũng cười: “Tiểu Vũ ăn nhiều vào, đừng khách sáo.

Tiểu Cẩm đã nói với cô chú rồi, con là vận động viên, ăn nhiều hơn người khác.

Bao nhiều đồ ăn thế này, con không ăn thì cũng để lãng phí.”
Trong lòng Thẩm Kình Vũ nóng bừng, không nhịn được nắm chặt lấy tay Kỷ Cẩm dưới bàn ăn, cào nhẹ vào lòng bàn tay đối phương.
Cơm nước xong, bát đũa đã có người giúp việc dọn dẹp.


Kỷ Quân Khiêm nói với Thẩm Kình Vũ: “Tiểu Vũ, trong phòng sách của chú có vài quyển liên quan đến sinh lý học, con là vận động viên hẳn sẽ hiểu nhỉ, con lên xem sách cho chú được không?”
Lời này của ông rõ ràng có ý muốn nói chuyện riêng với Thẩm Kình Vũ.

Tự anh không cảm thấy gì, nhưng cơ thể Kỷ Cẩm cứng lại trong nháy mắt – vì tính cách thất thường của Ân Thanh, từ nhỏ cậu đã không hay ở riêng với bà.
Tiếc là Kỷ Cẩm không thể kiên quyết giữ anh lại bên người mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi với Kỷ Quân Khiêm.
***
Hai người bước vào phòng sách, Kỷ Quân Khiêm không đóng cửa để nếu bên ngoài có chuyện gì, bọn họ có thể xông ra kịp thời.
Ông dẫn Thẩm Kình Vũ ngồi xuống trước bàn, nói một cách ôn hòa: “Tiểu Vũ, chú nghe Tiểu Cẩm nói hai con đã hẹn hò ba tháng rồi à?”
“Vâng chú ạ.”
“Chú có thể hỏi một câu không, sao con lại hẹn hò với Tiểu Cẩm?”
Thẩm Kình Vũ đáp lại không chút do dự: “Vì cháu yêu em ấy.”
Kỷ Quân Khiêm thoáng ngẩn người.
Thẩm Kình Vũ cười: “Chú, chú muốn hỏi cháu có ngại bệnh tình của em ấy không đúng không?”
Kỷ Quân Khiêm im lặng một lúc, gật đầu: “Đúng vậy… Con ở bên con chú có thấy vất vả không?”
Nếu Thẩm Kình Vũ đáp “không vất vả” một cách dễ dàng, ông sẽ không tin.

Ông hiểu cảm giác sống chung với người bệnh hơn bất kì ai.

Khó khăn trong sinh hoạt chẳng thấm vào đâu, nhưng khi bọn họ lên cơn bệnh sẽ như một hố đen cảm xúc, liên tục hút đi năng lượng xung quanh, cuối cùng khiến người khác cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Thẩm Kình Vũ suy nghĩ về vấn đề này một lát rồi đáp một cách chân thành: “Nói thế nào nhỉ… Trên đời này làm gì có chuyện gì không vất vả.

Để chống lại căn bệnh ấy, A Cẩm còn phải cố gắng hơn cháu nhiều… Em ấy khiến cháu cảm thấy tất cả điều cháu làm đều đáng giá.”
Nếu chỉ một bên cho đi mà không được hồi đáp, có lẽ anh đã sớm từ bỏ vì sự khổ cực ấy.

Nhưng đến tận bây giờ, giữa họ chưa bao giờ là mối quan hệ đơn phương.

Kỷ Cẩm đã rất cố gắng dựa vào anh.

Dù không thích nghề nghiệp của anh, cậu vẫn ủng hộ anh theo đuổi; dù phải uống những loại thuốc kinh khủng nhưng cậu vẫn uống hết tất cả, còn bị hành hạ như thế… Trong cuộc sống, bọn họ chăm sóc và ủng hộ nhau từng chút một…
Thẩm Kình Vũ không mong muốn nhiều điều.

Chỉ cần có tình yêu, anh tin rằng trên thế gian không có trắc trở gì chẳng thể vượt qua nổi.
Kỷ Quân Khiêm tiếp tục im lặng hồi lâu.
Ba tháng không phải một quãng thời gian dài, ông lo rằng Thẩm Kình Vũ chỉ coi nhẹ những khó khăn anh phải đối diện vì đang ở trong thời kỳ cuồng nhiệt nhất của tình yêu, nhất thời choáng váng đầu óc.

Nhưng ông không nói ra lời nào quá nghiêm khắc với anh.
Cuối cùng, ông vỗ vai anh rồi nói khẽ: “Con ngoan, hi vọng rằng gặp được con là may mắn của Tiểu Cẩm.”
“Cháu cũng mong vậy.” Thẩm Kình Vũ quay đầu, hướng mắt về phía Kỷ Cẩm đang ngồi trên ghế sofa, ánh nhìn vô cùng dịu dàng.

“Gặp được em ấy cũng là vận may của cháu.”
***
Trong phòng khách, hai mẹ con nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Ân Thanh nói: “Tiểu Cẩm, con có bao giờ…”
Bà chợt dừng lại, rồi lát sau lặp lại một cách mơ hồ: “Có không?” Còn chưa nói hết câu, bà đã quên mình muốn nói điều gì.
Kỷ Cẩm giương mắt nhìn bà rồi cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ quýt.


Lột xong một quả, cậu chia một nửa đưa cho Ân Thanh.
Ân Thanh cầm lấy quýt cậu đưa, bỗng nhớ ra nên hỏi Kỷ Cẩm: “Tiểu Cẩm, con có bao giờ gặp được ảo giác không?”
Kỷ Cẩm lắc đầu: “Không hề.

Nhưng thỉnh thoảng con sẽ nghe nhầm, nghe thấy các giai điệu âm nhạc.”
Nếu rối loạn lưỡng cực trở nên trầm trọng, bệnh nhân sẽ xuất hiện ảo giác, tưởng tượng hão huyền, thậm chí là rối loạn nhận thức, không còn phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng.

Kỷ Cẩm chưa đến giai đoạn nghiêm trọng ấy.
Ân Thanh cười, nói một cách chậm rãi: “Hồi trước mẹ luôn cảm thấy mình là một mũi tên, phải bay đến hồng tâm của thế giới.

Nhưng cha con nói mẹ điên rồi đưa mẹ đi khám bệnh…” Bà bất giác nhìn ra cửa sổ.
Kỷ Cẩm dõi theo ánh nhìn của bà, nhận ra ngoài cửa sổ nhà bọn họ đã có tấm lưới bảo vệ, hiển nhiên để phòng việc Ân Thanh nhảy xuống.

Có lẽ nhờ sự đồng cảm giữa các nhà làm nghệ thuật, chủ đề này khiến Kỷ Cẩm tò mò: “Hồng tâm của thế giới ở đâu?”
Ân Thanh lắc đầu: “Mẹ chỉ là một mũi tên, hồng tâm do người bắn tên ngắm chứ không phải mẹ.

Mẹ còn không thể bay đến đấy, làm sao biết được.”
Kỷ Cẩm mím môi, hỏi tiếp: “Vậy bây giờ mẹ còn ảo tưởng như vậy không?”
Ân Thanh khẽ thở dài, dường như vô cùng tiếc nuối: “Sau khi uống thuốc không còn nữa.”
Kỷ Cẩm nghĩ một lúc rồi nói: “Con vẫn muốn làm một chú chim hơn, ít nhất có thể tự mình lựa chọn phương hướng.”
Ân Thanh chỉ cười: “Mũi tên bay nhanh hơn, cũng không cần tự ra sức.”
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của bà vang lên.

Bà cầm máy nhìn, là chuông nhắc bà uống thuốc.

Vì ngày nào cũng phải uống nhiều lần thuốc, thuốc còn có thể làm suy giảm trí nhớ hơn nên hầu hết các bệnh nhân đều phải đặt chuông báo giờ uống thuốc.
Ân Thanh bước về phía tủ, mở ngăn kéo để lấy ra mấy hộp thuốc đủ màu sắc.

Kỷ Cẩm thấy vậy bèn rót một cốc nước ấm đưa cho bà.
Ân Thanh nói: “Cảm ơn.”
Bà mở từng hộp thuốc, nuốt xuống bảy, tám viên theo thứ tự.
Kỷ Cẩm không nhịn được, hỏi: “Mẹ uống nhiều thuốc như vậy, tác dụng phụ có lớn không?”
Cậu không có người bạn nào cùng bị bệnh, chuyện liên quan đến tác dụng phụ của thuốc cũng không muốn nói nhiều với Thẩm Kình Vũ để anh khỏi đau lòng.

Ở phương diện này, cậu lại có tiếng nói chung với mẹ mình.
Ân Thanh cúi đầu nhìn bàn tay sưng vù, run rầy của mình, đáp lời: “Tác dụng phụ? Không uống thuốc không thể suy nghĩ bình thường, uống thuốc rồi không thể sống bình thường… Đại khái là vậy.”
Kỷ Cẩm im lặng một lúc, lại hỏi: “Vậy mẹ có định từ bỏ không?”
Ân Thanh giương mắt.

Hai mẹ con nhìn nhau trong yên lặng, lần này Kỷ Cẩm không hề trốn tránh.
“Từng nghĩ.

Lọ Depakine này có ba mươi viên, có lần mẹ đã uống mười, định uống hết hai mươi viên còn lại thì bố con bước ra khỏi phòng sách…”
Kỷ Cẩm tưởng Kỷ Quân Khiêm cản không cho Ân Thanh uống thuốc, không ngờ bà lại nói tiếp: “Bố con nói cho mẹ rằng con cũng đã bắt đầu chữa bệnh.

Thế là mẹ vào phòng vệ sinh, móc họng nôn hết thuốc ra.”
Kỷ Cẩm sững sờ.

Có liên quan đến cậu sao?
Ân Thanh giơ tay lên, từ từ vuốt ve gò má Kỷ Cẩm, nói nhẹ nhàng: “Nếu mẹ thật sự từ bỏ như vậy, con biết được phải vượt qua thế nào đây?”
Trong nháy mắt, Kỷ Cẩm như thể bị điểm huyệt, chẳng thể phát ra được một câu.
Không lâu sau, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Quân Khiêm bước ra khỏi thư phòng.
Hôm nay Kỷ Cẩm chỉ định dẫn Thẩm Kình Vũ về ăn cùng một bữa cơm mà thôi.

Mối quan hệ giữa bố con bọn họ không chỉ đóng băng trong một ngày, tất nhiên không thể nối liền lại trong ngày hôm nay.


Huống hồ, người phải uống thuốc có tinh thần yếu hơn người bình thường, buổi chiều Ân Thanh cần nghỉ ngơi, Kỷ Cẩm cũng vậy.
Kỷ Quân Khiêm không giữ bọn họ lại, bước lên nhẹ nhàng ôm lấy Kỷ Cẩm: “Tiểu Cẩm, con về nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, sau này lại đến thăm bố mẹ nhé.”
Kỷ Cẩm gật đầu một cách cứng nhắc.
Ân Thanh đã về phòng nghỉ ngơi, Kỷ Quân Khiêm tiễn Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm xuống tận dưới nhà mới trở về.
Thẩm Kình Vũ đang định ngồi vào ghế lái để chạy xe đi, Kỷ Cẩm bỗng giữ chặt lấy anh, chỉ vào hàng ghế phía sau.
Thẩm Kình Vũ giật mình, bèn theo cậu vào hàng ghế sau.
“A Cẩm, em sao thế?” Anh kéo cậu vào trong lòng mình.
Kỷ Cẩm nói: “Ôm chặt chút nữa.”
Thẩm Kình Vũ dùng thêm sức siết chặt lấy cậu, hận không thể hòa làm một với đối phương.
Kỷ Cẩm nói: “Trong lòng em đang rất khó chịu, nhưng em không thể khóc nổi.”
Sau một tháng điều trị, cậu không còn lên cơn bệnh nữa, nhưng điều ấy không có nghĩa là cậu đã khỏi hẳn.

Tâm trạng của cậu bị thuốc đè xuống, cơ thể cũng như bị thuốc phong ấn.

Lý trí nói cho cậu biết bây giờ có lẽ cậu đang vui vẻ, đau buồn, hưng phấn, căng thẳng, nhưng cơ thể cậu lại mất đi khả năng bày tỏ những cảm xúc ấy.

Cảm giác này rất kì lạ, như thể một linh hồn bị giam trong thể xác chết lặng.
Cậu muốn khóc nhưng chẳng thể khóc nổi, lời nói của cậu khiển hốc mắt Thẩm Kình Vũ đỏ ửng.
Anh cố nuốt nước mắt lại, cười: “Sao lại khó chịu?”
Trong đầu Kỷ Cẩm đang có rất rất nhiều suy nghĩ, nhưng cậu không thể nói rõ ràng.

Cậu ôm chặt lấy Thẩm Kình Vũ, chôn mặt vào cổ anh, lặp lại một lần nữa: “Thẩm Kình Vũ, em yêu anh… Yêu anh, yêu anh, yêu anh lắm.”
Dù cơ thể này đã chết lặng nhưng sức mạnh của tình yêu đã thấm vào xương tủy cậu.

Nếu không vì tình yêu này, cậu sẽ không bao giờ có được dũng khí thách thức với việc điều trị một lần nữa trong khi chẳng có lòng tin rằng mình sẽ khỏi hẳn; nếu không vì tình yêu này, cậu cũng đã không kiên trì đến tận bây giờ.
Thẩm Kình Vũ không biết vì sao suy nghĩ của cậu nhảy vọt từ khổ sở đến yêu thương.

Anh nâng mặt Kỷ Cẩm lên, hôn cậu một lần nữa, nói ra lời tâm chân thành, đứng đắn và kì lạ nhất: “A Cẩm, anh là của em, từ đầu đến chân tất cả đều thuộc về em…”
Hai người ngồi sau xe, hôn nhau ngày càng kịch liệt.

Kỷ Cẩm động tay trước, bắt đầu cởi cúc áo của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ đẩy cậu nằm xuống hàng ghế sau.

Trong xe không có đồ bôi trơn*, anh không dám làm tổn thương đối phương nên chỉ ôm hôn.

(*) không biết để tránh Tấn Giang hay gì mà tác giả để cụm “rh” trong raw luôn, dựa vào ngữ cảnh và có tham khảo từ bạn thì mình đoán là từ 润滑 (bôi trơn), pinyin là rùnhuá
Kỷ Cẩm nói: “Không sao, anh vào đi.” Lần này không phải để tự làm đau bản thân, nhưng cậu mong cơn đau có thể giúp cậu có cảm xúc hơn.
Thẩm Kình Vũ chưa kịp mở miệng, chiếc điện thoại đổ chuông đã cắt đứt hormone đang phân tán trong xe.

Kỷ Cẩm nhặt di động rơi dưới đất, không thèm nhìn màn hình đã tắt máy.

Nhưng không đến hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên, lần này đến lượt điện thoại của Thẩm Kình Vũ.
Anh cầm máy lên, thấy tên người gọi là Túc An – dạo này Kỷ Cẩm đang nghỉ phép, nếu không có chuyện quan trọng hẳn Túc An sẽ không gọi điện.
Kỷ Cẩm muốn tắt luôn chiếc điện thoại của Thẩm Kình Vũ, song Thẩm Kình Vũ đã nắm chặt tay cậu, hôn lên đầu ngón tay thay cho lời an ủi rồi nhận máy.
“Chị An?”
“Tiểu Vũ.” Giọng nói của Túc An có phần gấp gáp.

“A Cẩm có ở gần cậu không?”
Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm đang cau mày bên dưới, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt thẳng lại những nếp nhăn giữa đôi mày cậu: “Có.”
Túc An thở phào nhẹ nhõm: “Nếu hai đứa đang rảnh thì đến công ty một chuyến được không?”
“Có chuyện gì à?”
“Có chút việc, không phải chuyện to tát gì lắm…” Túc An ấp úng, có vẻ đây là một vấn đề khó nói.

“Tốt nhất là hai đứa đến đây đi, chúng ta gặp mặt bàn bạc xem nên xử lý như thế nào cho ổn thỏa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.