Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 38



Ba bữa ăn đã được giải quyết xong, nỗi lo lắng về kỳ nghỉ của Sầm Căng cũng được giảm bớt, tĩnh tâm thành thật ở nhà làm quảng cáo. 

Mỗi ngày của Lý Vụ cũng trôi qua tương đối mỹ mãn, ngoại trừ sinh hoạt hàng ngày, nấu cơm cùng học tập, cậu còn dành ra cho mình hai tiếng đồng hồ rảnh rỗi, để tự mình lắp ráp hộp Lego mà Sầm Căng tặng cho cậu.

Mỗi buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ, vừa đến lúc, nam sinh sẽ buông bài tập trong tay xuống, ngồi trên sàn phòng sách tập trung nghiên cứu bản vẽ xây dựng.

Đến đêm giao thừa, tòa lâu đài phức tạp và tinh xảo đã bắt đầu thành hình, chỉ còn thiếu một số chi tiết vô thưởng vô phạt. 

Ngủ một giấc dậy, Sầm Căng đi ngang qua phòng sách, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy lâu đài cổ tích khổng lồ trên ngăn tủ, giống như công viên Disneyland bị dùng ma pháp, sau khi thu nhỏ lại thì bị người ta bê về nhà.

Cô lập tức tỉnh táo lại, tiến lại gần để đánh giá nó từ mọi góc độ, thậm chí còn chụp ảnh để ghi lại. 

Nhưng so với bản thân thành phẩm, cô càng kinh ngạc hơn trước hiệu suất đáng sợ của Lý Vụ, hỏi cậu có phải nửa đêm lén lút đi làm hay không.

Thiếu niên ngồi sau bàn sách, xoay bút phủ nhận: “Không có, sau khi xem qua bản thiết kế cùng khối kiến trúc, trong lòng tôi đã có kết cấu, cho nên xuống tay tương đối nhanh.”

Sầm Căng dựa vào khung cửa, không biết là đang khen hay đang giễu cợt: “Không ngờ cậu lại là một thiếu niên thiên tài.”

Lý Vụ: “…”

Rất nhiều mặt cậu đều vượt quá sức tưởng tượng của người khác, Sầm Căng vô cớ cảm nhận được một tia uy hiếp.

Cô không cam lòng bị tụt lại phía sau, khoanh tay trước ngực, ngay lập tức lấy lại uy quyền và sự tự tin trong lĩnh vực chuyên môn của mình: “Bỏ nhiều công sức ra học tiếng anh như vậy, thế mà sao tổng điểm vẫn còn kém như thế?”

Lý Vụ trầm mặc hai giây: “Không biết.”

Sầm Căng hỏi: “Bài thi cuối kỳ có mang về không?”

Lý Vụ nói: “Có mang.”

Sầm Căng bước vào, kéo một cái ghế ngồi xuống góc bàn của cậu: “Cho tôi xem một chút.”

Lý Vụ nhìn về phía cô: “Chị không ăn sáng trước sao?”

“Lát nữa đi, tôi không đói.”

Lý Vụ lấy bài thi cuối kỳ từ trong ba lô ra, đặt lại lên bàn.

Sầm Căng liếc mắt nhìn, chồng bài thi vẫn rất “phong cách Lý Vụ”, vẫn xếp ngay ngắn gọn gàng như mọi khi, được cố định bằng một chiếc kẹp dài màu đen.

Lý Vụ tháo kẹp ra, nhanh chóng tìm thấy bài kiểm tra tiếng Anh và phiếu trả lời.

Sầm Căng nghiêng mặt quan sát động tác của cậu, bổ sung yêu cầu: “Đưa cả phiếu trả lời cho tôi xem.”

Lý Vụ nhướng mi, có chút ngoài ý muốn.

“Không phải đạt điểm tuyệt đối sao, thỉnh giáo một chút xem nào.” Cô dùng từ thú vị, không hề che giấu ý đồ trỗi dậy nhất thời của mình.

“… Ừm.” Lý Vụ rút ra, đưa cả bài thi tiếng Anh cho Sầm Căng.

Sầm Căng nhìn phiếu trả lời trắc nghiệm của cậu trước.

Cô là sinh viên văn học, đã chia tay thời trung học từ lâu, nhìn các bước giải toán ở trên giống như đang đọc sách từ trên trời rơi xuống. Nhưng điều có thể khẳng định chính là, nét chữ của nam sinh rất ngay ngắn lưu loát, không có một sự điều chỉnh nào, mức độ tự tin có thể thấy được bằng mắt thường.

Sầm Căng tò mò: “Viết xong có kiểm tra lại không?”

Lý Vụ đáp: “Kiểm tra rồi.”

Sầm Căng hỏi: “Không có một chút nghi ngờ nào sao?”

Lý Vụ nói: “Không tính sai cái nào hết.”

“À…” Biết cậu đang nói thật, cũng không phải khoe khoang, nhưng nghe thế nào cũng thấy chói tai. Sầm Căng dùng ngón tay xoắn sợi tóc bên tai, trả lại phiếu trả lời cho cậu, khô khan khen ngợi: “Rất lợi hại.”

Cô ngồi thẳng người, trở về vấn đề chính, bắt đầu phân tích bài kiểm tra tiếng Anh của cậu.

“Cao hơn lần trước ba điểm.” Sầm Căng hơi nhíu mày, lật xem từng trang: “Xem hình điền vào chỗ trống hình như là điểm yếu của cậu, còn có cách viết văn, quá cứng nhắc, không phải cứ nhồi nhét những mẫu câu cố định vào là có thể viết được một bài luận hay.” 

Cô nhìn thoáng qua, quay trở lại câu chuyện ban đầu: “Phần nghe đọc cũng không tệ lắm, xem ra cái máy MP3 lúc trước tôi đưa cho cậu vẫn có hiệu quả.”

“Ừm.”

“Còn nếu vẫn muốn tiến bộ, thì việc học thuộc lòng đối với cậu mà nói có thể không có tác dụng gì đâu.” Sầm Căng đưa ra lời khuyên: “Ngày mai bắt đầu xem một số bộ phim truyền hình của Mỹ và Anh đi, xem cái nào không có Subtitle ấy, ‘The Big Stick Theory’ hẳn là rất thích hợp cho những đứa nhỏ học lý như cậu.”

Lý Vụ giống như người tối cổ: “Subtitle?”

Sầm Căng thầm than, giải đáp: “Chính là phim nước ngoài không có phụ đề tiếng Trung. Cậu phải tự mình hiểu ý nghĩa của từng câu thoại.” 

Là một chiến binh xuất thân từ chiến trường IELTS, việc rèn tiếng Anh cấp tốc của Sầm Căng không chỉ giới hạn ở điều này mà còn thâm nhập vào mọi khía cạnh của cuộc sống hàng ngày: “Sau này ở nhà chúng ta có thể dùng tiếng Anh để nói chuyện. Không cần cậu phải đối đáp mây trôi nước chảy, chỉ cần có thể sắp xếp được ý nghĩa của câu, rồi diễn đạt rõ ràng với tôi là được.”

Lý Vụ trợn tròn mắt.

Sầm Căng nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt truyền đến một loại cổ vũ ấm áp: “Bây giờ thử xem, dùng tiếng Anh nói với tôi một câu.”

Lý Vụ bị cô nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, vành tai nóng như thiêu đốt.

“Đừng sợ, nhìn tôi.” Cho rằng cậu đang căng thẳng, Sầm Căng duy trì nụ cười, giống như một người cố vấn dẫn dắt từng bước: “Tự tin một chút, giống như lúc cậu giải đề vật lý ấy.”

Lý Vụ nào dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy trong ngực có một cỗ lực mạnh kéo tới kéo lui, đánh sâu vào, làm cho cậu gần như không cách nào để mở miệng. Nhưng Sầm Căng vẫn đang chờ, cậu chỉ có thể buộc mình phải bình tĩnh, chống các khớp xương ngón tay lên bàn cho đến khi chúng kêu răng rắc mấy cái, mới nghẹn ra một câu ngắn coi như mạch lạc hoàn chỉnh: “Could you please go for breakfast? (chị có thể đi ăn sáng không?)”

Vậy mà cậu còn nhớ tới cái này, Sầm Căng tâm phục khẩu phục, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ok, fine, as u wish. (Được rồi, tốt thôi, theo ý cậu.)”



Bởi vì thành phố Nghi có phong tục Tết âm lịch, nên mùng năm tháng giêng mới cho phép giặt quần áo. Buổi chiều hôm đó, Sầm Căng không tìm được việc gì làm, nên đem vài món áo mũ mới mặc một lần đang treo trên móc ở phòng ngủ ra vứt vào sọt quần áo bẩn, mang ra máy giặt ngoài ban công.

Thời gian hai giờ lắp Lego của Lý Vụ trở thành thời gian cho bộ phim truyền hình Mỹ.

Bộ phim sitcom mà Sầm Căng đề cử quả thật rất thú vị, nhưng mấy nhân vật chính trong đó có tốc độ nói rất nhanh, thỉnh thoảng lại xuất hiện một số thuật ngữ chuyên môn, khiến cậu phải thường xuyên ấn tạm dừng, để tra nghĩa của từ mới hiểu được.

Nhưng điều khiến cậu bối rối nhất chính là trong phim liên tục xuất hiện những đoạn đối thoại nhạy cảm quá mức.

Đến lần thứ ba chứng kiến từ “Coitus (Quan hệ tình d/.ục)”, Lý Vụ không chịu nổi nữa, tạm thời ngừng xem.

Cậu nhìn đồng hồ, quyết định đi lên sân thượng để hít thở.

Không khí trong lành, ánh mặt trời trong xanh, Lý Vụ nheo mắt lại, khoác tay lên lan can sắt kiểu dáng Châu Âu, mặc gió lướt qua lòng bàn tay và kẽ ngón tay.

Sau khi xác nhận rằng những suy nghĩ mất tập trung của mình đã biến mất, cậu đang định bước vào trong nhà, khóe mắt lại vô tình liếc thấy lồng máy giặt bị nhồi nhét đầy ắp.

Cậu dừng bước, giặt xong cũng một lúc lâu rồi, sao cô còn chưa đến phơi?

Lý Vụ đi về hành lang, phát hiện phòng ngủ của Sầm Căng đóng chặt, đoán cô có thể đã nghỉ trưa, sớm quên sạch chuyện giặt quần áo.

Nhân tố rối loạn ám ảnh cưỡng chế việc nhà trong cơ thể lại rục rịch, Lý Vụ xác định không kiềm chế được, liền quay trở lại ban công, khom người mở cửa máy giặt ra, lấy từng chiếc áo len bên trong ra, không nặng không nhẹ giũ ra, rồi lồng vào móc áo, ngay ngắn cẩn thận, vuốt phẳng nếp gấp, sau đó mới căn chỉnh treo lên giá treo quần áo.

Hương thơm ngào ngạt của nước giặt quần áo lan tỏa trong gió, giống như một loại hoa có mùi thơm rất dễ ngửi.

Phơi xong, ánh mặt trời sáng rực rỡ, Lý Vụ thở phào một hơi, đứng trong gió, thưởng thức thành quả lao động ngăn nắp của mình.

Tầm mắt cậu di chuyển từ trái sang phải, khi đến cuối xà ngang, cậu đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Một bộ nội y hoàn chỉnh, móc trên giá phơi quần áo, màu đen tuyền, phong cách đơn giản, chỉ có đường viền ren vòng tròn.

Đây là lần thứ ba cậu nhìn thấy. 

Mà lần nào cũng là như vậy:

Chúng nó lỗi lạc thẳng thắn, còn cậu thì miên man bất định.

Cảm giác nóng bỏng khó tả khuấy động trong cơ thể, Lý Vụ không đứng yên tại chỗ nữa, chạy thẳng một mạch vào phòng sách không quay đầu nhìn lại.



Sầm Căng ngủ đến năm giờ.

Trong công việc của các cô, tăng ca còn thường xuyên hơn ăn cơm hằng ngày, làm việc và nghỉ ngơi đều đặn đã khó, nay nghỉ lễ lại càng thêm khổ, đồng hồ sinh học rối loạn hoàn toàn, khó phân biệt ngày đêm. 

Sầm Căng rửa mặt, lười biếng đi dép lê trở về phòng khách.

Đèn đã sáng, trong bếp đang có người bận rộn trước sau, chuẩn bị cho bữa cơm tất niên. 

Sầm Căng ngủ cả buổi chiều tự thấy xấu hổ, nhanh chóng đi tới, xắn tay áo lên muốn ra tay giúp cậu: “Em trai à, có chỗ nào cần chị không?”

“Em trai” phát âm là hai tiếng, lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu như vậy, có chút ngọt ngào, cũng không thiếu sự vui tươi.

Bả vai Lý Vụ căng thẳng, bàn tay đang ấn vào sống dao cứng đờ, có chút không biết làm sao quay đầu lại: “Chị tỉnh rồi.”

“Ừm.” Sầm Căng trở lại giọng điệu bình thường: “Cậu thì sao, chiều nay có xem phim không?”

“Xem rồi.”

“Thấy thế nào?”

“Cũng hay.” Lý Vụ không muốn che giấu cảm xúc thật của mình: “Nhưng để hiểu được thì vẫn có chút khó khăn.” 

“Từ từ thôi. Với trình độ này của tôi xem cũng chưa chắc đã hoàn toàn hiểu hết, để cậu xem, chủ yếu vẫn là để huấn luyện giúp cậu nhạy cảm với câu và từ vựng.”

“Ừm.” Lý Vụ tiếp tục vùi đầu vào băm tỏi, một lát sau, cậu nghĩ mình vẫn nên giải thích với Sầm Căng, nên đi tới nhìn người phụ nữ đang ngó nghiêng khắp nơi tìm cách tham gia công tác chuẩn bị cho bữa cơm tất niên: “Tôi giúp chị phơi quần áo trong máy giặt rồi.”

Lúc này Sầm Căng mới nhớ ra: “À, đúng rồi  tôi quên mất.” Cô dùng hai ngón tay khẽ xoa huyệt thái dương, làm ra vẻ đau khổ: “Dạo này ngày đêm đảo lộn, trí nhớ của tôi đột nhiên giảm xuống, cảm ơn cậu.”

Lý Vụ nói: “Không sao đâu.”

“Cậu định làm tôm cháy tỏi sao?” Sầm Căng đẩy bát tôm đã sơ chế sạch sẽ sang một bên, cầm một con lên xem kỹ.

Cô để ý thấy lưng con tôm đã bị cắt ra một đường, gân đen bên trong đã được làm sạch sẽ, vừa định khen thì thân con tôm đột nhiên co giật, thoát khỏi ngón tay của cô, rơi xuống đất. Sầm Căng sợ tới mức kêu lên kinh hãi một tiếng, liên tục lùi về hai bước, ngã về phía cánh tay Lý Vụ.

Lý Vụ nhanh tay lẹ mắt, đặt dao xuống, nghiêng người sang một bên để ổn định.

Phía sau lưng của người phụ nữ, trực tiếp đụng vào lồng ngực cậu, lực không nặng, nhưng trái tim cậu lại giống như bị văng ra ngoài, cả người hóa đá tại chỗ.

Mái tóc mềm mại của cô cọ cọ vào cổ cậu, trong chớp mắt quay đầu lại, lại quét qua yết hầu cậu, ngứa ngáy không chịu nổi, cổ họng Lý Vụ nhất thời có cảm giác khô khốc thiếu oxy.

Ngay sau đó, tay Lý Vụ như bị lửa đốt, rút khỏi vai cô, buông thõng sang một bên, nắm chặt thành nắm đấm. 

Thấy vẻ mặt cậu có chút ẩn nhẫn, Sầm Căng vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, quan tâm: “Đụng đau cậu rồi à?” 

“Không.” Lý Vụ cúi đầu nhặt tôm, nhân cơ hội hít sâu mấy hơi để điều hòa nhịp tim. Có trời mới biết trong nháy mắt vừa rồi, cậu muốn ôm cô đến nhường nào. May mà cậu có thể khống chế được bản thân, không bị ma quỷ ám ảnh, nên mới không làm ra hành động điên rồ. 

Lý Vụ đứng dậy, trụng sơ con tôm bằng nước sôi, cố gắng chà xát cho hết xúc giác còn sót lại ở các đầu ngón tay. 

Người phụ nữ rất thơm, giống như những bộ quần áo cậu phơi vào buổi chiều, còn tay cậu thì đầy mùi tỏi. Thiếu niên sụt sịt mũi, mặt đỏ bừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu ném tôm trở lại trong bát, lơ đãng cắt hành lá thành từng khúc. Phạm vi bày biện của khuỷu tay cũng thu nhỏ càng nhiều càng tốt, sợ không cẩn thận lại tiếp xúc chân tay với Sầm Căng. Một lúc lâu sau, cậu mới bình tĩnh gọi: “Chị ơi.”

Sầm Căng cũng không có gì khác thường, cô đang chuyên tâm chọn những mầm đậu hà lan xanh tươi bên cạnh: “Hửm?”

“Trên vai chị có mùi tỏi không?” Một câu hỏi mà tốn rất nhiều sức lực: “Vừa rồi hình như tôi đã đụng phải.”

Sầm Căng nhún vai nghiêng đầu, ngửi ngửi: “Có.”

“…”

“Cũng không phải là chuyện gì to tát. Tôi không ghét tỏi.”

“Ừm.”

….

Tuy bữa cơm tất niên hôm nay không phong phú như những năm trước khi Sầm Căng và gia đình sum họp, sơn hào hải vị, cao lương mỹ vị, có thể so sánh với bữa tiệc đầy đủ của Mãn Hán, nhưng cũng tinh tế đa dạng. Thịt xá xíu, tôm cháy tỏi, sườn cừu nướng than hoa, hẹ xé nhỏ sốt đậu vàng, cá hấp nước sốt, đậu xào măng. Màu sắc thơm ngon, hương vị tuyệt vời.

Lý Vụ ở phương diện nấu cơm quả thực là có năng khiếu trời cho, trong đó có vài món ăn đều là lần đầu cậu thử sức, khẩu vị cũng không thua nhà hàng. Sầm Căng ăn uống thỏa thích, còn uống chút rượu vang đỏ để trợ hứng. Ăn cơm xong, cô đỡ cái bụng no căng cùng Lý Vụ thu dọn tàn cục, rửa bát đĩa. Bận rộn mãi một lúc lâu, cô mới trở lại phòng khách, bật TV lên, mở Xuân vãn làm bối cảnh âm thanh, rồi gọi video cho ba mình.  

Đầu kia bên kia kết nối rất nhanh, ông bố trên màn hình cười ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Căng Căng, ba đã xem ảnh ăn tối giao thừa con gửi rồi, là con và Lý Vụ cùng làm sao?”

Sầm Căng bật cười: “Lý Vụ làm đấy, con chỉ là một chân trợ giúp việc vặt, người nhàn rỗi thôi.”

“Làm mẹ con cũng giật mình, nói con nhà người ta mới bao nhiêu tuổi, mà có thể nấu ra một bàn thức ăn lớn như vậy, còn lợi hại hơn cả bà ấy nữa.” Ba Sầm kinh ngạc, đảo mắt tìm người: “Ơ, sao lại có mỗi mình con, đứa bé kia đâu?”

Sầm Căng liếc sang bên cạnh phòng bếp, xác nhận: “Cậu ấy vẫn còn ở trong bếp lau dọn, chăm chỉ lắm.” 

“Sao con lại để mỗi mình người ta làm việc thôi vậy, không phải là người lớn như con nên chăm sóc cho thằng bé sao?” Khuôn mặt của mẹ cũng chen chúc vào camera, kèm theo sự trách móc như thường lệ.

Sầm Căng biện minh: “Con vừa giúp người ta rửa chén rồi đó được không, cậu ấy yêu cầu cao, nhất định phải sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi mới thoải mái được.”

“Được, yêu sạch sẽ là rất tốt.” Ý cười của Ba Sầm cười càng sâu: “Con gọi thằng bé tới đây, cũng đã mấy tháng rồi, ba và mẹ con còn chưa được nhìn thấy.”

“À.” Sầm Căng lên tiếng, nâng cổ họng lên: “Lý Vụ!”

Thiếu niên còn đang chuyên tâm lau bồn rửa bát ngoái đầu nhìn lại.

“Ba mẹ tôi muốn gặp cậu, cậu có muốn gặp họ không?” Sầm Căng lắc điện thoại, quay lưng lại với cậu: “Nếu cậu xấu hổ thì thôi không cần để ý, không cần miễn cưỡng, nhà chúng tôi rất dân chủ.”

Lý Vụ rơi vào trầm mặc.

Mắt cậu như hồ gương, yên tĩnh vô tội, Sầm Căng cảm thấy như mình đang ép người lương thiện đi làm gái.

Vừa định thay cậu khéo léo cự tuyệt, thiếu niên đã cởi tạp dề, sải bước trở về phòng khách.

“Cậu ấy tới rồi.” Tâm trạng của Sầm Căng phấn chấn hẳn lên, vỗ tay vui mừng tuyên bố: “Hai người hãy chuẩn bị sẵn sàng, để gặp cháu trai siêu đẹp trai của hai người đây này.”

Lý Vụ: “? “

Mẹ Sầm hùng hùng hổ hổ với chồng mình: “Ông xem nó là con gái con đứa mà mở miệng ra nói bậy nói bạ cái gì không biết?”

Ba Sầm vẫn dung túng, cười ha hả: “Bà kệ con bé đi, trẻ con nói chuyện đâu biết kiêng kỵ.”

Lý Vụ nhận lấy điện thoại di động, ngoại trừ xấu hổ, còn có loại vi diệu khó có thể nói thành lời, trăm mối cảm xúc đan xen, tranh đấu kịch liệt trong lòng.

Cho nên, khi thực sự đối mặt với ba mẹ Sầm Căng, cậu đã đỏ mặt.

Hai vị trưởng bối hình như cũng có chút giật mình, không biết là bởi vì vẻ ngoài của cậu hay là cái khác.

Cậu ngồi trở lại sô pha, ấp úng, khép hờ hàng mi dày, lại buộc mình phải nhìn thẳng vào, để thể hiện lễ phép: “Chào chú, chào dì ạ.”

Mẹ Sầm đáp lại đâu tiên, mắt cong cong: “Aida! Tốt lắm, chào cháu nhé Lý Vụ.”

Ba Sầm theo sát phía sau, khen: “Ai nha đứa bé này không giống như trong tưởng tượng của tôi, lớn lên đẹp trai thật sự.”

Bọn họ thân thiết như vậy, khích lệ như vậy, Lý Vụ lại càng giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, xấu hổ vô cùng.

“Còn không phải là do con nuôi tốt sao?” Sầm Căng giành công hạng nhất, vẫy tay trước ống kính, mạnh mẽ khẳng định sự tồn tại của cậu: “Hơn nữa thành tích của cậu ấy cũng rất tốt, cuối học kỳ này đứng đầu lớp luôn đó. Hai người không nghĩ tới phải không? Lúc này mới đến Nghi Trung được bao lâu chứ?”

“Đứng đầu? Đấy, nhìn con nhà người ta tranh đua như thế nào kìa.” Mẹ Sầm phỉ nhổ con gái mình: “Tốt hơn nhiều so với con đấy.” 

“Mẹ thật phiền phức, Tết nhất, đừng hủy mất tượng đài mà con đang xây được không. Chưa nói khi đó con cũng không kém ok?”

“Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa, đã là chuyện từ khi nào rồi.” Ba Sầm luôn luôn là người hòa giải, lại quay về trên người Lý Vụ, nghiêm túc nói: “Tiểu Vụ à, nếu có gì khó khăn trong học tập và cuộc sống nhất định không được giấu diếm, phải nói với chị Căng Căng của cháu. Nó là con gái chú, tính tình của con bé chú biết. Có đôi khi nói chuyện có thể sẽ không dễ nghe, nhưng người tuyệt đối không có nửa điểm ý xấu, nếu có thể giúp đỡ thì chắc chắn là sẽ giúp. Còn nếu thật sự không được thì còn có chúng ta, chú dì cũng không phải loại người không nói lý lẽ không dễ ở chung. Cháu cứ cố gắng học tập chăm chỉ, rồi thi đỗ vào một trường đại học tốt. Nếu Tết năm sau không có dịch bệnh, thì cháu cùng chị Căng Căng tới nơi này của chú dì. Mọi người náo nhiệt vui vẻ, giống như người một nhà, có được hay không?”

Lý Vụ nghe xong, mũi hơi chua xót, nặng nề gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.