Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 52



Edit: Hà Thu 

Buổi trưa, ba Sầm về nhà một chuyến. Trước kia ông đều ăn cơm trưa ở công ty, nhưng mấy ngày nay ở nhà nhiều việc, vợ nằm viện, con gái lại một mình buồn chán, cho nên mỗi buổi trưa ông đều đi thăm vợ trước, sau đó về nhà cùng con gái, sợ hai mẹ con khó chịu.

Hôm nay vừa thấy Lý Vụ đến nhà, ông cảm thấy rất ngạc nhiên, lập tức ôm vai bá cổ với cậu nhóc này, còn oán trách cậu thi đại học xong không đích thân đến báo tin vui.

Lý Vụ chỉ có thể liên tục xin lỗi ông. 

Dì Thang nấu một bàn thức ăn, hôm nay cũng là lần đầu tiên Sầm Căng phá lệ không ăn cơm trên giường, mà ngồi xe lăn ra tham gia cùng mọi người.

Ba Sầm vốn còn có chút kinh ngạc, nhưng hôm nay nhìn thấy sương mù giữa hai ch@n mày của con gái đã nhạt đi một chút, tâm tình có phần thoải mái hơn, nên ông cũng an tâm hơn vài phần. Vừa muốn múc canh cho Sầm Căng thì Lý Vụ ở bàn đối diện đã bưng chén nhỏ đến trước mặt cô, nguyên một bát đầy canh sườn. Cậu còn cẩn thận lựa chọn, đảm bảo đều là sườn nát vụn dễ ăn nhất, mới đưa bát trở lại cho cô. 

Sầm Căng cầm thìa trong tay lên, uống một cách tự nhiên.

Ba Sầm sửng sốt, thở dài: “Tiểu Vụ biết chăm sóc người khác quá!”

Lý Vụ xấu hổ, đưa tay nói: “Chú, cháu cũng múc cho chú một bát nhé.”

Ba Sầm nói không cần, còn gắp một đũa đồ ăn lớn vào trong bát cơm của cậu: “Cháu cũng ăn nhiều một chút đi, sao mà lại gầy thành như vậy, chị cháu không chăm sóc tốt cho cháu sao?”

Sầm Căng nghẹn họng, chậm rãi ung dung nhai hết miếng thịt trong miệng: “Ba phải xem trước đây trông cậu ấy như thế nào, rồi hẵng nói con có chăm sóc tốt cho cậu ấy hay không.”

Ba Sầm cười: “Trước kia có thể như thế nào, không phải là từ một cậu bé đẹp trai trở thành một anh chàng đẹp trai sao?”

“Trời ạ.” Đừng dát vàng cho cậu ấy nữa được không? Sầm Căng thật khâm phục ba mình, tiếp tục và cơm bỏ vào miệng.

Lý Vụ bị khen đến mức xấu hổ, trộm quét mắt liếc cô một cái, cũng làm ra vẻ không thèm để ý mà ăn phần mình. 

Sầm Căng quan tâm đ ến tình trạng của mẹ: “Mẹ con thế nào rồi?”

Ba Sầm nói: “Bác sĩ nói còn phải truyền nước ít nhất một tuần nữa.”

Sầm Căng hỏi: “Vẫn là dì Hai chăm sóc mẹ ạ?” 

Ba Sầm gật đầu: “Đúng vậy, mẹ con khá ổn rồi, có thể ăn uống bình thường, nhưng vẫn còn ho. Con đừng bận tâm đ ến bà ấy, chăm sóc bản thân cho tốt mới là quan trọng nhất. Mẹ con không phải còn có ba sao?”

“Ai da—” Nói đến đây Sầm Căng lại cảm thấy buồn bã: “Muốn đi làm quá, ở nhà chán chết đi được.”

Ba Sầm khuyên: “Con cứ coi như là kỳ nghỉ dài hạn đi.” Lại quay sang nhìn Lý Vụ đang bận rộn với đồ ăn: “Con xem, không phải Tiểu Vụ cũng tới đây chơi với con rồi đó sao.” 

Sầm Căng lạnh nhạt: “Con cũng đâu cần cậu ấy đến đây.”

Ba Sầm khó hiểu: “Không phải con suốt ngày la hét ở nhà một mình khó chịu sao, bây giờ có nhiều hơn một người rồi, sao còn thái độ ra mặt như thế?” 

Ông lại cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Vụ: “Tiểu Vụ, khoảng thời gian này cháu vẫn sống ở nhà Căng Căng sao?”

Lý Vụ hơi giật mình, đang suy nghĩ xem ba mẹ Sầm Căng có phải còn chưa biết chuyện mình đã dọn ra ngoài hay không.

Dưới gầm bàn, mũi giày của cậu đột nhiên bị đá một cái.

Vành tai Lý Vụ ửng đỏ, liếc nhìn Sầm Căng, người phụ nữ mặt không đổi sắc cắn một miếng ngó sen, đuôi mắt cũng chưa từng liếc về phía cậu một lần. 

Trong lòng cậu hiểu nhưng không nói ra, đồng lõa nói dối: “Vâng.”

Ba Sầm nhiệt tình mời: “Cháu mới nộp nguyện vọng gần đây thì chắc là cũng không bận gì đúng không? Nếu không thì nghỉ hè này dọn qua đây ở tạm đi, tiệm thể chơi với chị Căng Căng. Dù sao ở nơi này của chúng ta cũng có TV và máy tính, cháu cũng sẽ không thấy nhàm chán.”

Lý Vụ đồng ý không chút do dự: “Vâng ạ.”

Lần này không phải là một cú đá, mà là một đạp mạnh.

Rất hung dữ, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Lý Vụ chớp chớp mắt, yên lặng cong chân trái về phía sau, không còn đặt thành góc chín mươi độ nữa, để tránh bị Sầm Căng tấn công lén lút như vừa rồi. Chị này sao lại như vậy chứ, một chân bị đau mà còn hung dữ như vậy.

Ba Sầm nhân cơ hội trò chuyện với cậu về chuyện nguyện vọng: “Nghe chị cháu nói cháu nộp đơn vào đại học F phải không?”

Lý Vụ gật đầu: “Vâng.”

Ba Sầm hỏi: “Chuyên ngành gì?”

Sầm Căng vốn đang uống canh, nhưng nghe thấy ba hỏi vậy, động tác trên tay cũng dừng lại, yên lặng mà chăm chú chờ thiếu niên trả lời.

Lý Vụ nói: “Vật lý ạ.”

Ngực Sầm Căng bị nghẹn lại, đặt thìa xuống đáy bát.

Ba Sầm tò mò: “Học vật lý thì nên tới Bắc Kinh, hoặc Đại học Khoa học và Công nghệ cũng rất tốt.”

Lý Vụ không dám để ý đến phản ứng của Sầm Căng, cố gắng bình tĩnh nói: “Đại học F cho mười vạn tiền thưởng, miễn phí học phí và các khoản chi phí khác, đồng thời hứa đảm bảo việc nghiên cứu. Có một giám sát viên đã liên lạc với cháu, cháu cũng đã nói với anh ấy về hướng nghiên cứu mà cháu hy vọng. Dù sao thì, trước tiên cứ học đã, nếu năm cuối cấp có thể trở thành nghiên cứu sinh trực tiếp* thì càng tốt. Cháu không muốn, cũng sẽ không tạo thêm bất kỳ gánh nặng tài chính nào cho chị Sầm Căng nữa.”

*Tên đầy đủ của nghiên cứu sinh trực tiếp là sinh viên tiến sĩ trực tiếp đại học, tức là bỏ qua giai đoạn sau đại học và trực tiếp học tiến sĩ với tư cách là nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp khóa học đại học mới ( phải có bằng tốt nghiệp và bằng cấp đồng thời với thời điểm phát bằng tốt nghiệp và chuyển toàn bộ hồ sơ tốt nghiệp). Nói chung, sau khi sinh viên đại học nhận được chỉ tiêu sinh viên được giới thiệu thông qua tuyển chọn trường, sinh viên trực tiếp tuyển chọn ứng viên (kiểm tra và thi viết) thông qua trường học và đạt đủ điều kiện để trực tiếp học tiến sĩ. Các trường trực tiếp tuyển chọn nghiên cứu sinh tiến sĩ rất mạnh, về cơ bản tập trung ở 985 trường cao đẳng kỹ thuật và một số rất ít 211 trường cao đẳng kỹ thuật có lợi thế mạnh, đương nhiên yêu cầu tuyển chọn sinh viên rất cao; đối với nghiên cứu sinh trực tiếp tiến sĩ, thường là sinh viên rất, rất xuất sắc, trước hết anh ta phải đạt được tư cách tiến sĩ của nhà trường tiến cử, sau đó mới đạt được tư cách trực tiếp nghiên cứu sinh thông qua sự tuyển chọn của trường. (Baidu.)

Nhắc tới Sầm Căng, cậu mới thuận lý thành chương* liếc mắt nhìn cô. Khuôn mặt người phụ nữ vẫn không gợn sóng, vẫn đang ăn phần của mình.

*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.

Ba Sầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Haizz, cháu vẫn luôn là một đứa trẻ trưởng thành hiểu chuyện, chọn như vậy nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Chỉ là định trở thành nghiên cứu sinh trực tiếp liệu có tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân rồi hay không, cái này cũng coi như bịt kín đường đi sau này rồi.”  

Lý Vụ im lặng một giây, trầm giọng nói: “Đã lựa chọn thì phải đối mặt, những gì cháu thích cháu sẽ không bao giờ buông bỏ, cho nên cháu sẽ cố gắng nỗ lực hơn nữa.”

Sầm Căng cắn đầu đũa, lông mày cũng nhíu chặt.

Cậu mượn cơ hội to gan nói lớn, không xác định được liệu cô có đá thêm lần nữa hay không, Lý Vụ vội cụp mắt liếc xuống gầm bàn, lén lút thu chân phải về.

Sầm Căng chú ý tới động tác nhỏ của cậu, lập tức ngả người ra sau, ung dung nhìn chằm chằm cậu. Vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Lý Vụ bị tầm mắt của cô bắt tại chỗ, cậu vội vàng dời mắt đi, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, trên má lại hiện ra núm đồng tiền.

Mà ba Sầm vẫn không biết gì cả, chỉ gật đầu đồng ý, lại động viên: “Cái này đúng đó, thật lòng chân thành thì đến sắt đá cũng phải mòn. Tiểu Vụ à, chú rất coi trọng cháu.”



Buổi chiều, Sầm Căng nằm trên giường chơi game trên điện thoại, Lý Vụ cũng làm tốt vai trò Cấm vệ quân của mình, bảo vệ vững chắc. Nhưng lần này cậu cầm một cuốn sách trên tay, cũng là cuốn mà Sầm Căng đã đọc vào buổi sáng.

Sau khi thắng ba ván liên tiếp, Sầm Căng mãn nguyện đặt điện thoại xuống, định nghỉ ngơi một lúc.

Cô tựa cổ vào gối, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Vụ: “Tôi muốn nghỉ trưa, cậu cũng về phòng mình ngủ một chút đi.”

Lý Vụ nhấc mắt lên: “Tôi không buồn ngủ.” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Tôi sẽ không quấy rầy đến chị.”

Sầm Căng cuốn chăn quanh bụng: “Có người ở bên cạnh tôi không ngủ được.”

Lý Vụ hơi kinh ngạc, chần chờ hỏi: “Chị… trước đó chị không ngủ chung với chồng sao?”

“…” Sầm Căng trực tiếp túm con thỏ nhồi bông trên giường ném qua. Phiền chết đi được, tại sao cô lại trở thành nửa người tàn phế, chỉ có thể mượn thứ đồ mềm như bông để đe dọa thế này.

Lý Vụ một tay tiếp được, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì sách đến tay mình sớm. Cậu rũ mắt nhìn con thỏ nhỏ vô tội bị dùng làm vũ khí, vuốt ve đầu nó rồi ôm vào trong ngực.

Có lẽ động tác thuận tay của cậu quá mức ngây thơ đáng yêu, oán khí tích tụ trong lòng Sầm Căng cũng lập tức tan thành mây khói, không so đo quá nhiều với vị hộ lý phiền phức hết 24 giờ này, nhắm mắt lại dặn dò: “Đóng cửa lại lại.”

Lý Vụ: “Hả?”

Sầm Căng nói trong bóng tối: “Mở cửa ra tôi thật sự không ngủ được.”

“Được.” Lý Vụ đứng dậy đóng cửa lại, lại nhìn về phía cửa sổ: “Có cần kéo rèm luôn không?”

Sầm Căng khép hờ mắt: “Có.”

Lý Vụ lại đi kéo rèm cửa sổ lại.

Hiệu quả che nắng của rèm cửa cực kỳ tốt, toàn bộ phòng ngủ được chuyển nhanh từ ngày sang đêm chỉ trong giây lát.

Đứng đờ trong bóng tối ám muội vài giây, Lý Vụ cảm thấy không thích hợp lắm, lại giơ tay vén rèm cửa sổ tạo ra một khe hở, để cho ánh mặt trời trong vắt chiếu vào một chút.

Cậu bình tâm lại vài phần, quay đầu lại nhìn Sầm Căng, phát hiện cô nằm thẳng ở đó, hai tay đặt lên bụng, đôi mắt hơi nhắm lại, giống như người đẹp ngủ trong rừng, nhưng người đẹp ngủ trong rừng này lại nằm thẳng đến cứng đờ, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên.

Cậu gọi cô: “Chị.”

“Hả?” Sầm Căng cau mày, nhưng không mở mắt.

“Chị không trở mình được sao?”

“Tôi cũng không biết có được hay không.” Cô không dám, cứ nằm chết như vậy hơn mười ngày rồi.

Lý Vụ liếc mắt nhìn cái chân bị thương của cô: “Tôi có thể giúp chị.”

“Không cần.”

“Ừm.” Cậu lại trở về chỗ.

Sầm Căng không thể làm gì khác hơn là vén mí mắt lên, xua tay: “Quên đi, vẫn nên tới lật giúp tôi đi, tôi muốn nằm nghiêng sang bên phải.”

Lý Vụ lại xoay người, vòng qua bên kia giường.

Giường lớn hai mét, để thuận tiện cho việc lên xuống giường dễ dàng, cộng với việc người phụ nữ lại đang nằm lệch về một bên, nên cậu không thể không quỳ gối tiến lên trợ lực. Biên độ động tác của cậu vượt xa dự đoán, sắc mặt Sầm Căng u ám: “Cậu làm gì thế, còn bò lên giường nữa?” 

“…” Lý Vụ không lui lại được, cũng không nhúc nhích được, đành phải dừng lại giải thích: “Giường quá lớn, tôi không lên giường thì làm sao chạm vào chị được.” 

Chỉ riêng trong ngày hôm nay, không biết cậu đã nói bao nhiêu lời mập mờ không rõ ràng như vậy rồi, đầu Sầm Căng đau nhức, xua đuổi: “Xuống đi, tôi không lật nữa.”

Phải nằm liệt cũng khá tốt, thói quen cũng chết lặng theo rồi. Sầm Căng đau khổ tột cùng ngoảnh mặt đi, tự an ủi mình như thế.

Khoảnh khắc tiếp theo, vùng đệm bên cạnh lún xuống, nam sinh trực tiếp nghiêng người về phía trước, một tay giữ bụng, một tay đẩy lưng, không chút do dự lật cô qua.

Động tác của cậu thận trọng nhưng nhanh chóng, Sầm Căng căn bản không kịp phản ứng, hoảng hốt đến mức thốt ra tiếng lắp bắp. Một tiếng này có chút mất khống chế, nghe có vẻ mảnh mai yếu đuối vô cùng. Sầm Căng lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, may mà lúc này đã đưa lưng về phía Lý Vụ, nếu không bị cậu bắt được thì thà chết tại chỗ còn hơn. Sầm Căng nắm chặt góc gối, cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị tên nhãi con này tùy ý bóp nát. Sau đó, nửa chữ cô cũng không muốn nói với cậu nữa. 

Lý Vụ thở phào nhẹ nhõm, lui xuống dưới giường, xỏ dép lê vào.

Điều hòa giống như không có chút tác dụng nào, cậu cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cổ họng cũng có chút khô khốc. Lồ ng ngực cậu phập phồng một chút, nhìn về phía gáy Sầm Căng, hỏi: “Không đụng phải chân trái của chị chứ?” 

Sầm Căng nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Ánh mắt Lý Vụ dừng lại ở bả vai gầy guộc của cô, ừm… Sao còn cứng đờ hơn so với lúc nằm thẳng nhỉ?  

Cậu lo lắng cô bị đau cũng nuốt vào trong bụng, lại xác nhận thêm lần nữa: “Thật sự không đụng phải chứ?” 

“Cậu là cái máy lặp lại sao, không đụng phải chính là không đụng phải!” Cô đột nhiên bùng nổ: “Im miệng đi, tôi muốn đi ngủ!”

Lý Vụ bị dọa đến kinh hãi: “Được...”

Thiếu niên một lần nữa trở lại ghế của mình, thật trùng hợp, khi kết quả cuối cùng của sự cố không nói nên lời suýt nữa khiến Sầm Căng treo cổ tự tử, hóa ra lại là đối diện với chiếc ghế mà Lý Vụ đang ngồi.

Cậu đang ngồi, cô nằm nghiêng, hai người hai mặt nhìn nhau vài giây, Sầm Căng than thở mình suy nghĩ không chu đáo, nhắm mắt lại giả chết.

Lý Vụ cong môi cúi đầu đọc sách. Sợ tiếng giấy vang lên làm phiền cô, hai trang này cậu đọc đến hai mươi lần, sắp có thể thuộc lòng luôn rồi.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, Lý Vụ gãi mí mắt, ngẩng mặt lên khỏi quyển sách.

Người phụ nữ dường như đã ngủ say, nửa khuôn mặt chìm trong chiếc gối mềm mại, hai hàng mi cong vút nằm sấp dưới mắt, hơi thở đều đặn, đôi môi đỏ mọng đầy đặn hơi hé mở.

Còn nói có người ở bên cạnh không ngủ được. Không phải cũng rất ngủ ngon sao?

Lý Vụ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dần trở nên không kiêng nể gì, bỗng nhiên lại nở nụ cười, hơi thở hơi dồn dập một chút.

Giây tiếp theo, người phụ nữ đột nhiên mở mắt ra.

Lý Vụ lập tức cúi đầu, luống cuống tay chân lật sách lên, trong lòng loạn không chịu nổi.

“Nhìn cái gì vậy?” Giọng cô lạnh lùng.

Lý Vụ ngước mắt lên, đôi mắt to đen láy sáng ngời: “Đọc sách.” Cậu không được tự nhiên gãi gãi gáy, nhìn trang bìa, nghiêm túc: “Macbeth, tác phẩm của Shakespeare.”

Sầm Căng cũng thở ra mũi, lại nhắm mắt lại.

Trong lòng Lý Vụ vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép bản thân tập trung vào quyển sách trên tay, không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Đột nhiên, ánh mắt thiếu niên dừng lại, ngón tay dừng lại ở một đoạn thoại trong sách.

“Kể từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ xem tình yêu của bạn là một điều không đáng tin cậy. Bạn không dám để hành động và lòng can đảm của mình tuân theo mong muốn của mình sao? Bạn tình nguyện trở thành một con mèo nhút nhát sợ đầu sợ đuôi, không tiếc để bản thân mình ở trong mắt người khác trở thành một kẻ hèn nhát, để cho câu “tôi muốn” mãi mãi đi theo sau câu “tôi không dám” sao?

Lý Vụ như bị trúng một đòn, dần nắm chặt nắm tay lại.

Cậu lại lần nữa nhìn về phía gương mặt yên tĩnh, sạch sẽ như ánh trăng trên giường, hít sâu một hơi, thăm dò gọi một tiếng: “Chị.”

Sầm Căng không mở mắt, nhưng giữa hai hàng lông mày lộ rõ ​​vẻ khó chịu: “Sao?”

“Tôi đang nhìn chị.” Lời thẳng thắn làm cho nhịp tim thiếu niên đập rất nhanh, hai má nóng bừng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Chị thật xinh đẹp.”

Không khí hơi nóng lên trong vài giây yên tĩnh, Sầm Căng quay lưng như chạy trốn, trở về nằm thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.