Hơn nửa năm nay, trong đầu Lý Vụ thỉnh thoảng hiện ra một cảnh tượng.
Đó chính là kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp lớp 12, buổi chiều bày tỏ tình cảm với Sầm Căng, người phụ nữ đã hỏi cậu:
“Nếu tôi căn bản không có ly hôn, cậu sẽ làm gì?”
Câu trả lời của cậu khi đó là: “Tôi sẽ luôn âm thầm thích chị, tôi sẽ không tìm bạn gái, sẽ không kết hôn, đời này đến chết cũng chỉ thích một mình chị, nhưng tôi sẽ không quấy rầy chị.”
Cậu tự tin cho rằng, thời gian học trung học gần hai năm, đã khiến cậu hoàn toàn thích ứng với thói quen để tình cảm ẩn nấp trong bóng tối này. Như vậy thì khi cô gặp được người có thể làm cho cô vui vẻ, thích hợp hơn, tương đồng hơn, cậu cũng sẽ giữ lời hứa, lần nữa đè nén chính mình, đi đến mặt sau của cuộc đời cô, trở lại trạng thái giống như trước.
Từ đầu đến cuối cậu chỉ có một lựa chọn, đó chính là thích cô. Nếu cứ nhất định phải phân rõ trắng đen, thì đó chỉ có thể là thích công khai, hoặc thích trong âm thầm. Nhưng cô thì khác, cô có thể có A B C D, hoặc nhiều hơn thế nữa.
Cho nên cậu không dám hỏi nhiều, cậu không có tư cách, cậu đã từng là gánh nặng vật chất của cô, chẳng lẽ bây giờ vẫn muốn trở thành gánh nặng tinh thần của cô hay sao?
Càng sợ hơn chính là hỏi ra kết quả tồi tệ nhất.
Cậu ôm tâm lý may mắn không ngừng tự an ủi mình, lỡ như cô chỉ đang mập mờ thôi thì sao? Lỡ như cô chia tay người đàn ông kia thì sao? Lỡ như cậu vẫn còn cơ hội thì sao?
Nhưng cậu vẫn đánh giá mình quá cao, chờ sau khi cậu thực sự đưa ra lựa chọn này, mỗi một ngày đều trở thành cực hình, lòng tự tôn cùng sự hèn hạ mỗi ngày đều lăn qua lăn lại ở trong thân thể cậu. Cậu vô cùng khát khao Sầm Căng có thể quay đầu lại tìm mình, không phải với giọng điệu của phụ huynh, mà là yêu cầu của nam nữ, tưởng tượng đến một lúc nào đó cậu có thể lấy hết dũng khí ôm cô vào lòng, cho dù cô đã có bất kỳ mối quan hệ không thể trái đạo đức nào. Có thể là giây phút đọc sách trong thư viện, hoặc là khoảnh khắc ra sức chạy trên sân thể dục, hoặc là lúc đêm khuya vắng vẻ nằm trên giường một mình. Những ý nghĩ ngông cuồng vượt quá giới hạn này vẫn luôn xuất hiện một cách không thể kiểm soát được, giây phút đó, cậu hoảng hốt, rút lui, tham vọng, kích động, tim đau như dao cắt.
Tâm trí của cậu giãy dụa kịch liệt, và cuối cùng trở lại sự im lặng chết chóc.
Ngay khi nước lũ và dòng chảy dữ dội luân phiên xuất hiện, vài tháng sau, Lý Vụ nghênh đón phán quyết cuối cùng của riêng mình.
Nói là phán quyết cũng không đúng lắm, bởi vì nó thoạt nhìn không thể chối cãi.
Nó giống như một thông báo hơn, thông báo sự giải thoát hoàn toàn giữa họ, thậm chí không yêu cầu cậu phải thốt ra một lời khiếu lại nào.
Dây diều đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Hơn nửa năm nay, cậu đều mất hồn mất vía mà lơ lửng ở phía sau tầng mây, cẩn thận quan sát người trên mặt đất, một chút cũng không dám lao thẳng vào.
Cậu được tự do.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy tin nhắn, trái tim Lý Vụ vẫn bị xuyên thủng giống như trúng đạn, ngay sau đó là cơn đau đớn kịch liệt truyền đến tứ chi và nội tạng. Cậu không có cách nào đứng vững, đầu óc rối bời, ngã ngồi xuống ghế.
Thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, một đàn chị quan tâm hỏi: “Lý Vụ, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thiếu niên hít sâu, lắc đầu nói “Không có việc gì”, sau đó nắm chặt hai tay, vặn những đốt ngón tay trắng bệch đến mức kêu lục cục khe khẽ.
Dụng cụ thí nghiệm phát ra một tiếng động nhỏ, Lý Vụ đối mặt với máy tính, phát hiện mình đã không còn bình tĩnh để phân tích số liệu nữa.
Cậu đột ngột đứng dậy, nhìn quanh mấy người ở đây, nói một câu “thật xin lỗi, tôi ra ngoài một lát”, rồi bước ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, thiếu niên phát hiện mình vẫn còn đeo găng tay, lại vội vàng trở về cởi ra, mới lần nữa chạy ra khỏi hành lang.
Cậu chạy nhanh một mạch đến cổng trường, gọi một chiếc xe, mặt đỏ bừng, áo thun đã ướt đẫm mồ hôi.
Dọc đường đi, cậu điên cuồng gọi điện thoại cho Sầm Căng hết lần này đến lần khác, nhưng đều trong trạng thái tắt máy. Giống như quay trở lại đêm Sầm Căng không về nhà năm lớp 11, cậu sợ hãi hoảng loạn, đau đớn muốn chết.
—
Sau khi gửi tin nhắn cho Lý Vụ xong, Sầm Căng liền tắt máy. Cô xin nghỉ hai ngày, chỉ để tập trung vào sinh nhật lần thứ 30 của mình.
Cô từ chối bữa tiệc hoành tráng mà ba mẹ tổ chức cho cô, chỉ hẹn Xuân Sướng cùng nhau đi Disney chơi điên cuồng.
Hai người phụ nữ 30 tuổi mặc váy bồng bềnh, như hai nàng công chúa vô tư.
Họ thay đổi đủ loại băng đô dễ thương, tung tăng, ăn uống, lần lượt xuyên qua các thế giới cổ tích, tạo dáng chụp ảnh trước lâu đài với đủ kiểu tư thế và hành động ngộ nghĩnh, cười đùa, chạy nhanh không biết mệt mỏi.
Buổi tối sau khi xem pháo hoa và rời khỏi công viên, các cô lại ở trong xe thay váy s3xy, đi đến hộp đêm đắt đỏ nhất ở thành phố Nghi để nhảy disco.
Sau vài ly rượu, Sầm Căng kéo Xuân Sướng vào sàn nhảy rộng lớn, người phụ nữ uốn éo lả lướt giữa đám đông không ngừng nghỉ, mảnh mai quyến rũ, giống như một con sứa khó khó nắm bắt.
Vừa uống vừa high đến gần hai giờ đêm.
Đêm trước sinh nhật này tràn ngập niềm vui và thú vị, Sầm Căng hoa mắt mê man, mang theo khuôn mặt đỏ bừng về nhà.
Chiếc taxi thả cô ở cửa tiểu khu, người phụ nữ mặc váy hai dây mang theo túi xách và túi giấy bước xuống xe, ánh mắt hỗn loạn đi về phía nhà.
Làn da của cô trắng như tuyết, trong lúc đi lại, làn váy như thủy ngân chảy xuôi trên thân thể, giống như một bóng ma trong đêm.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng và bóng hoa.
Màng nhĩ chịu đựng tiếng ồn mạnh mẽ cả đêm, Sầm Căng có chút hưởng thụ sự bình yên lúc này, không khỏi thoải mái nheo mắt lại.
Cô khẽ ngâm nga khúc nhạc không thành lời, mỉm cười đi về nhà.
Lúc sắp về đến nhà, khóe môi Sầm Căng cứng đờ. Trong màn đêm, cô nhìn thấy một bóng người thon dài đứng dưới bậc thềm hành lang, không có bất kỳ điểm tựa nào. Có lẽ cậu đã chờ rất lâu, cả người đầy cảm giác tê dại.
Nhưng ánh mắt của cậu vẫn yên tĩnh như cũ, không có một chút thiếu kiên nhẫn và mệt mỏi nào, giống như một cánh đồng băng, giống như hồ sao.
Trong lúc nhìn nhau, làn gió mùa hè khô khan thổi tung váy của người phụ nữ, ngọn tóc của thiếu niên cũng bị thổi rối vài phần.
Tâm trạng tốt bị cuốn đi, Sầm Căng thu hồi ánh mắt, không thèm chớp mắt đi về phía hành lang.
Bước chân của cô không còn mông lung nữa, đôi giày cao gót màu đỏ gõ nhịp trên nền gạch, dồn dập mà rõ ràng.
Giống như không biết người này, Sầm Căng trực tiếp lướt qua cậu.
Vừa mới mở khóa cửa hành lang, sau lưng bỗng dưng truyền đến một tiếng gọi khẽ: “Chị.”
Hai từ này giống như một câu thần chú trói buộc cơ thể ngắn ngủi, Sầm Căng bất giác dừng lại một chút, sau đó khẽ nhíu mày, mở cửa, nhanh chóng bước vào trong.
“Chị.” Giọng nói của cậu lớn hơn một chút, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa một tia tuyệt vọng không thể che giấu.
Trong lòng Sầm Căng run rẩy mãnh liệt, dừng lại trước thang máy, nhấn hai lần nút đi lên.
Cửa buồng thang máy lập tức mở ra, Sầm Căng chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để trở về vùng an toàn, không muốn có bất cứ gặp gỡ hay trao đổi nào với người này nữa.
Cho dù cô ngoảnh mặt làm ngơ, thiếu niên vẫn nhanh chóng đuổi theo, bước theo vào thang máy.
Sắc mặt Sầm Căng tối sầm lại, như thể đã dựng lên một lá chắn bảo vệ không thể phá hủy. Nhưng cô vẫn làm như không thấy Lý Vụ, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Bọn họ đứng cạnh nhau trong thang máy, cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
Người phụ nữ trang điểm cầu kỳ, quyến rũ duyên dáng, trong khi thiếu niên khổ sở chờ mười mấy tiếng đồng hồ, chiếc áo phông đen đã phủ lấm tấm một lớp sương muối.
Thấy cô không nhúc nhích, Lý Vụ tiến lên một bước, ấn vào tầng lầu quen thuộc, sau đó lui về bên cạnh cô.
Sau khi lên đến tầng, Sầm Căng lại bước ra ngoài, sau lưng là tiếng giày với tần suất tương tự của thiếu niên, nhắm mắt theo đuôi.
Ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang bỗng nhiên trở nên dài dằng dặc như vô tận, giống như đụng phải thứ gì quỷ quái, Sầm Căng chỉ muốn thoát khỏi nó càng sớm càng tốt. Cô siết chặt tay túi đồ, bước càng lúc càng nhanh.
Mà giờ phút này, nam sinh đuổi theo phía sau lại nói chuyện, giọng nói của cậu trong đêm tĩnh lặng vô cùng rõ ràng: “Chị không muốn nghe tôi trả lời sao?”
Bước chân Sầm Căng đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng ném năm chữ xuống: “Cậu có tư cách sao?”
Giọng điệu của thiếu niên không thay đổi: “Vì sao tôi lại không có tư cách, đây chính là quy tắc mà chị định ra.”
Người phụ nữ mỉm cười, bả vai trắng nõn khẽ nhún: “Người vi phạm quy tắc trước đã mặc định là sẽ bị loại sớm.”
Cô tiếp tục đi.
Lý Vụ nhìn về phía bóng lưng cô, tự dưng nghĩ đến lần thứ hai gặp cô ngày đó, cô cũng đi ở phía trước như vậy, gầy gò kiêu ngạo như một đoá sen trắng.
Cậu căn bản không dám tiến lên.
Lúc đó cậu đâu có ngờ được, rằng con đường theo đuổi cô lại gian nan, đau đớn và cay đắng đến thế.
Trái tim cậu như bị xé rách từng chút một: “Làm sao tôi có thể vi phạm quy tắc trước được, người vi phạm quy tắc trước chẳng lẽ không phải là chị?”
Câu nói này, hoàn toàn chọc giận Sầm Căng, cô xoay người lại, chỉ vào mình, kiêu căng hất cằm lên: “Cậu vừa ăn cướp vừa la làng sao? Mấy tháng nay thái độ của cậu đối với tôi như thế nào, trong lòng cậu tự biết rõ.”
Cảnh tượng cuối năm khiến cậu đau lòng vẫn còn in đậm trong trí nhớ, hơi thở của Lý Vụ trở nên gấp gáp, hốc mắt phiếm hồng, lại không biết nên nói như thế nào.
Sầm Căng không chịu nổi đôi mắt vừa ướt át vừa sâu thẳm này của cậu, nó khiến cho ngực cô đau đớn từng trận.
Giả vờ làm kẻ si tình để làm gì?
Cô cười nhạo, bỏ mặc cậu, tiếp tục đi về phía nhà. Dừng lại trước cửa, Sầm Căng định mở khóa, nhưng cổ tay lại bị bắt lấy, cô hung hăng hất tay, không thoát ra được, bất đắc dĩ phải quay đầu lại.
Cô bị cậu nắm đến đau nhức da tay, sắc mặt đỏ bừng, chỉ có thể trợn tròn hai mắt, tức giận cảnh cáo: “Buông tay.”
Thiếu niên giống như chưa từng nghe thấy, thân hình cao lớn bức người, giống như có thể trực tiếp đem cô ép vào trong cánh cửa. Cằm cậu căng chặt, mặt mày u ám: “Đêm trước tết nguyên đán, ngay trước cửa công ty chị, chị đi cùng một chỗ với một người đàn ông, còn ôm nhau thân mật, tôi đã nhìn thấy.”
Cậu cắn thật mạnh bốn chữ cuối cùng, nói xong liền rút năm ngón tay của mình ra, gần như gầm nhẹ: “Rốt cuộc là ai vi phạm trước hả?”
Sầm Căng kinh ngạc, nhớ lại vài giây, miễn cưỡng có chút ấn tượng. Cô nắm chặt cổ tay ửng đỏ, khóe môi nhếch lên khinh thường: “Đó là cấp trên của tôi, cũng là bạn tôi.”
“Anh ta thích đàn ông.”
“Tôi ôm anh ta một chút thì có gì không ổn sao?”
Cô nặng nề lắc lắc túi xách, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu: “Muốn gọi điện cho anh ta ngay bây giờ để xác nhận không?”
Lý Vụ mất đi khả năng nói chuyện trong khoảnh khắc, sự tức giận quanh người biến mất không còn tung tích. Hốc mắt của cậu sau khi hồi phục lại kịch liệt đỏ lên, hối hận mênh mông mà mãnh liệt giống như sóng thần, như cơn lốc, nuốt chửng cậu chỉ trong nháy mắt. Cậu như mắc nghẹn ở cổ họng, gần như hít thở không thông.
Mũi Sầm Căng cũng hơi chua xót, thì ra là như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau, những mảnh kính vỡ đã đeo bám và làm cô bị thương trong suốt nhiều tháng cuối cùng cũng ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Thế mà cô lại vì lý do nực cười này mà thấp thỏm không yên, lo được lo mất.
Không mỉa mai sao? Sầm Căng bật cười, dùng mu bàn tay xoa xoa đầu, giống như đang nóng lòng muốn xua đi một số cảm xúc và suy nghĩ mà đầu óc cô không còn chống đỡ được nữa. Cô một lần nữa nhìn về phía cậu, ánh mắt sắc bén, không mảy may di chuyển: “Chỉ vì chuyện này mà cậu tỏ thái độ với tôi lâu như vậy? Lý Vụ, cho nên tôi mới nói cậu không có tư cách. Người thực sự tuân thủ tinh thần ước định từ đầu đến cuối cũng chỉ có tôi, mà cậu ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, còn dùng bạo lực lạnh lùng để trả thù tôi. Giống như lúc trước cậu chọn trường, tự cho mình là đúng, ấu trĩ xúc động. Cậu cứ như vậy, mà cũng xứng muốn tôi hồi đáp?”
Lý Vụ nhìn cô chằm chằm: “Vậy chị đã hỏi tôi chưa? Chị có bao giờ quan tâm đ ến cảm xúc và sự thay đổi của tôi không?”
Sầm Căng thấp hơn cậu rất nhiều, nhưng khí thế lại không thua kém chút nào, cô nói rõ ràng: “Tại sao tôi phải hỏi cậu? Là cậu rời bỏ trước, giống như chồng cũ của tôi vậy. Tôi không còn gì để nói ngoại trừ việc vô cùng thất vọng về cậu.”
Cô liều mạng nuốt những tiếng khóc đau đớn vào cổ họng, cũng cố gắng hết sức làm cho khuôn mặt không hề dao động: “Ước hẹn một năm của chúng ta đã kết thúc. Hôm nay là sinh nhật của tôi, mà tâm trạng tốt của tôi đã bị phá hủy hoàn toàn kể từ khi tôi nhìn thấy cậu. Tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Chúng ta dừng ở đây đi, đừng đến tìm tôi nữa.”
Đôi mắt tươi sáng phấn chấn của thiếu niên, dần dần hiện ra một tầng bi thương. Chúng chậm rãi ảm đạm, héo rũ, mất đi sinh mệnh theo lời nói của người phụ nữ.
Mà lồ ng ngực của cậu, sau khi phập phồng kịch liệt, cũng chậm rãi dừng lại, giống như điện tâm đồ của người sắp chết, áp sát đỉnh điểm, cuối cùng hóa thành một đường thẳng không còn cảm giác.
Cậu lặng yên không một tiếng động đứng một hồi, đột nhiên bắt đầu luống cuống tay chân lật túi quần, sau đó lấy ra một hộp quà tinh xảo đã tám tháng rồi chưa mở. Cứng đờ đưa ra ngoài, cũng cứng ngắc nói: “Chị, sinh nhật vui vẻ. “
Khóe môi Sầm Căng giật giật vài cái, một tay nhận lấy, mỉm cười nói: “Cám ơn.”
Lý Vụ không nói gì nữa, một lúc lâu sau, cậu xoay người đi theo hướng ngược lại, hai chân nặng nề như đeo chì.
Sầm Căng dựa vào cánh cửa, yên tâm để hai mắt ngập nước. Cô nhìn thiếu niên một hồi, lại cụp mắt nhìn cái hộp nhỏ màu hồng nhạt trong tay, giật khóe miệng, ném nó trở lại trong túi.
Mấy giây sau, bước chân xiêu vẹo của thiếu niên đột nhiên dừng lại. Trong nháy mắt, linh hồn cậu giống như đã trở về cơ thể, mạnh mẽ sải bước đi về.
Cậu dừng lại trước mặt người phụ nữ, bóng dáng thẳng tắp đổ xuống, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn vào cô.
Sầm Căng bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, vừa định mở môi chất vấn, hai tay thiếu niên đã giữ chặt hai gò má cô, không chút do dự nghiêng người.
Đôi môi của hai người dán chặt vào nhau.
Đồng tử Sầm Căng đột nhiên co rụt lại, đầu óc nổ tung, dòng nhiệt nóng bắn tung tóe khắp nơi. Chưa kịp đẩy cậu, Lý Vụ đã buông tay, cậu chỉ hôn cô một cái.
Một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, rồi lan ra khắp toàn thân, từng lỗ chân lông của Sầm Căng đều bắt đầu run rẩy, trừng mắt không thể tin được.
Lồ ng ngực của người phụ nữ phập phồng, cố hết sức trấn định giọng nói, làm cho mình trông vô cùng bình tĩnh: “Điều này có nghĩa là gì, một món quà sinh nhật khác sao?”
“Còn nhớ câu năm ngoái tôi hỏi chị không, nếu như tôi hôn chị, sẽ có kết quả gì?” Lý Vụ th ở dốc kịch liệt, không biết là đang tức giận với ai, kích động đến gân xanh nổi lên: “Tôi hối hận muốn chết rồi, vì sao phải đợi một năm? Đáng ra năm ngoái tôi nên hôn chị, quản kết quả như thế nào làm cái mẹ gì!”
Vành mắt cậu đỏ bừng, giọng nói run rẩy gần như khàn đi: “Tôi thích chị, Sầm Căng, đến bây giờ tôi vẫn luôn thích chị. Tôi phải nói cho chị biết, một năm nay tôi đều chờ ngày này. Đừng nói là một năm, cho dù là cả đời này tôi đều sẽ trả lời như vậy. Đến chết vẫn thích chị, chỉ thích chị, mặc kệ chị có thích tôi hay không. Cho dù chị không bao giờ muốn gặp lại…”
Lời còn chưa dứt, lịch bịch một tiếng, túi mua sắm rơi xuống đất, hai cánh tay trắng nõn gầy gò của người phụ nữ vòng qua gáy cậu, quấn lấy toàn bộ thân trên của cậu.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên bao trùm lại, còn có đôi môi mềm mại của cậu, ánh mắt kinh ngạc của cậu, lỗ tai đỏ bừng của cậu, sự sạch sẽ của cậu, sự nhiệt tình của cậu, tất cả mùi hương trên người cậu, cô không muốn buông ra nữa.
Mùa hè năm ngoái, cậu đã gieo một hạt giống vào suy nghĩ của cô, là mảnh đất trong lòng cô quá mềm mại, cảm xúc quá màu mỡ, nên mới để cho nó phát triển điên cuồng, vượt quá sự kiểm soát.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Hôm nay, ngay bây giờ, bắt đầu từ thời điểm này, bất kể đúng hay sai, ngọt ngào hay kịch độc, cô đều phải đến hái và hưởng thụ trái cây do chính tay mình vun trồng.