Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 67



Edit: Hà Thu 

Cuối cùng Sầm Căng vẫn buông tha cho cái cây non thuần khiết này.

Một là bởi vì hoàn cảnh hạn chế, hai là cô tạm thời chưa chuẩn bị xong xuôi.

Ở trong xe trò chuyện câu được câu không một hồi, Sầm Căng thả Lý Vụ trở về ngủ, sau đó nghênh ngang rời đi.

Vài ngày sau, Sầm Căng đang ngồi trước máy tính phân loại bản tóm tắt thì nhận được một đường link từ bạn học cũ, hỏi cô: [Đây là cậu phải không?]

Giữa mày Sầm Căng khẽ nhíu lại, mở ra nhìn một chút.

Là một bài đăng ở trên diễn đàn BBS* của nhật nguyệt quang hoa đại thuộc học F, Sầm Căng dùng tài khoản khách hàng lâu năm của mình đăng nhập vào, phát hiện là ảnh của mình tại vũ hội Halloween. Tiêu đề cũng tương đối hấp dẫn [Chia sẻ một chút về bạn gái của sinh viên khoa vật lý chúng tôi, chị gái trẻ siêu tuyệt vời.]

*Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo.

Phía dưới mở ra một cuộc thảo luận về cô:

[——Tình chị em phải không? Nhà gái vừa nhìn đã thấy là bộ dáng rất biết chơi.]

[——Nụ cười đẹp thật, dáng người cũng chuẩn.]

[——Học vật lý còn có chuyện tốt như vậy sao? Hiện tại tôi muốn chuyển ngành liệu còn kịp không?]

[——Ít nhất cũng phải có giá trị nhan sắc thuộc hệ cỏ* trong khoa mới được.]

*Chàng trai đẹp trai, hấp dẫn và nổi tiếng nhất khoa.

Không được mấy tầng, tòa nhà đã lệch lạc, trọng điểm chuyển sang bạn trai nhỏ của cô.

[——Hôm trước tôi đã gặp hệ cỏ của các cậu trong căng tin, thật sự rất đẹp trai, vừa cao vừa đẹp trai.]

[——Tại sao tôi ở căng tin lại không gặp???]

[——Nè lầu trên, mỗi buổi sáng cậu ấy đều đi Nam Thao chạy bộ buổi sáng, hình như vào khoảng 6:30, chỉ cần trời không mưa là cơ bản có thể gặp được.]

[——Người ta có đối tượng rồi còn nhìn cái gì mà nhìn, nhìn thì là của các cậu sao? Đối phương rõ ràng là một chị gái cực hoàn hảo.]

[——Mọi người ai mà chả đẹp, nghĩ tích cực lên một chút không được sao?]

[——Lý Vụ sao? Chàng trai này đúng là trâu bò thật, đại học năm nhất đã có thể vào phòng thí nghiệm của thầy Trương, năm ngoái còn giành được học bổng trị giá mấy vạn. Giải thưởng học tập chỉ cần cậu ấy muốn, là người ta có thể giành lấy ngay, lợi hại chết đi được.]

[——Trước kia cả ngày cậu ấy ở chung thân thiết với một nam sinh khác trong ký túc xá, tôi còn lén lút lập CP cho hai người bọn họ. Vậy mà đột nhiên lại có bạn gái, cạn lời.]

……

Sầm Căng mỉm cười lướt hết lên trên, sau đó thoát khỏi web, trả lời bạn học cũ: [Đúng vậy, đúng là kẻ hèn này.]

Các bạn cùng lớp ở lại giảng dạy trêu chọc: [Không nghĩ tới cậu đã không ở trên giang hồ mà giang hồ còn có truyền thuyết về cậu như vậy. Làm sao quen được nhau hay thế?]

Sầm Căng suy nghĩ một lát: [Tình cờ có duyên thôi.]

……

Đêm đó, kết thúc cuộc gọi video hàng ngày với Lý Vụ, Sầm Căng buồn ngủ đến nỗi mí mắt đánh nhau, gục đầu ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do ảnh hưởng của bài viết ban ngày, nên cô có một giấc mơ khó chịu.

Trong giấc mơ, cô bỗng dưng trở lại cửa hàng đồ ăn Nhật quen thuộc gần công ty trước kia. Thời gian và khung cảnh đều được bài trí giống nhau như đúc, cô nghi ngờ, từng bước một đi lên tầng hai.

Vừa lên lầu hai, cô nhìn thấy một nam một nữ ngồi đối diện nhau trong cùng một gian hàng. 

Nhưng không phải Ngô Phục và Biện Hâm Nhiên.

Đối diện với cô chính là Vạn Xuân, khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng.

Mà đối diện cô, là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, vai rộng eo hẹp, tóc đen dày mượt.

Khí lạnh chạy dài từng tấc trên sống lưng Sầm Căng, cô cũng không xa lạ gì với bóng lưng này.

Hình như Vạn Xuân cũng nhận thấy được sự tồn tại của cô, con ngươi sáng linh động bỗng nhiên nghiêng lại, sau đó nở một nụ cười khiêu khích quyết tâm giành chiến thắng.

Có vẻ như nam sinh để ý thấy Vạn Xuân vẫn luôn nhìn về một hướng nào đó, nên cũng quay đầu lại.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt chính diện của cậu, Sầm Căng như rơi xuống hầm băng, cả kinh ngồi dậy.

Tim cô đập nhanh không ngừng, mặt tái nhợt như tờ giấy, vội vàng với lấy điện thoại di động của mình, cũng mặc kệ lúc này mấy giờ mấy phút, lập tức gọi điện thoại cho Lý Vụ.

Lý Vụ đang ngủ say bị tiếng rung động kịch liệt bên gối đánh thức.

Sau khi nheo mắt nhìn rõ tên trên màn hình, lúc này cậu mới mở to hai mắt, ngồi thẳng nghiêm chỉnh nghe máy, vừa định hỏi cho rõ thì đầu dây bên kia đã tuôn ra một tràng mắng mỏ. 

“Lý Vụ cậu là con người sao? Tôi thực sự nhìn nhầm cậu rồi, tức chết tôi mất thôi! Tôi sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa!”

Vẻ mặt Lý Vụ khó hiểu: “…?”

Bạn cùng phòng đang ngáy như sấm, cậu chỉ có thể nhẹ giọng khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau khi phát tiết một trận kia xong, dường như cuối cùng cũng làm cho tâm tình của người phụ nữ ổn định, giọng nói của cô bình thản hơn rất nhiều: “Cậu làm gì sau lưng tôi rồi?” 

Lý Vụ khó hiểu: “Tôi làm gì?”

Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi mơ thấy rồi.”

Lý Vụ cười nhẹ hai tiếng từ trong cổ họng, lại sợ ầm ĩ đến người khác, vội vàng che chặt môi: “Cái gì thế… Sao chị lại có thể đáng yêu như vậy?”

Sầm Căng lạnh lùng thản nhiên: “Tạm biệt, tôi phải ngủ tiếp đây.”

Lý Vụ nhìn quanh bốn phía, đè thấp giọng trêu chọc cô: “Nửa đêm về sau ngủ ngon một chút có được hay không?”

Sầm Căng hừ nhẹ một tiếng, cúp điện thoại.



Ngày hôm sau Sầm Căng cảm thấy mình đêm qua tựa như một kẻ ngốc có độ tuổi tâm lý không quá mười tuổi, cho dù sáng nay Lý Vụ cố ý nhắn tin quan tâm sợ về sau cô lại ngủ không yên ổn, cô cũng xấu hổ không dám nhắc lại.

Vào buổi trưa, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ nguồn gốc của cơn ác mộng, nói cậu tới tìm cô. 

Sầm Căng dừng lại, nhìn đồng nghiệp xung quanh, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất vắng người, thấp giọng xác nhận: “Thật sao?”

“Ừm.” Giọng mũi của cậu rõ ràng, có lực.

Sầm Căng nóng nảy: “Cậu tới đây làm gì, không cần đi học sao?”

“Học xong mới tới, gặp chị một chút không được sao, tôi không ở dưới lầu công ty chị đâu.”

“Vậy cậu ở đâu?”

Thiếu niên nói: “Chị xuống trước đi.”

Sầm Căng không còn cách nào khác, vuốt lại tóc, cầm điện thoại xuống lầu.

May mà lúc này tất cả mọi người đều rủ nhau dẫn bạn ra ngoài ăn trưa, cô mới có thể tận dụng được cơ hội lén đi gặp người tình bé nhỏ luôn tạo ra bất ngờ này.

Lần này Lý Vụ thành thật hơn chút, không có can đảm đứng bên cạnh đài phun nước trung tâm nữa, mà là ở bên kia đường.

Ánh nắng chói chang, nam sinh mặc áo len trắng, giống như nam chính trong phim Hàn Quốc.

Sầm Căng nhìn trái phải, xác nhận trong vòng bán kính 100 mét không có gương mặt quen thuộc nào của công ty, mới chen vào trong dòng người đi tới.

Cô dừng trước mặt cậu cách một khoảng cách, theo bản năng vòng tay trước người: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Phản ứng đề phòng của người phụ nữ khiến ý cười của thiếu niên lập tức tắt lịm, cậu đến gần một bước: “Đêm hôm qua mơ thấy cái gì, nói rõ đi.”

Sầm Căng híp mắt lại: “Trở về rồi nói sau.”

Lý Vụ nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Lần nào chị cũng chiếu lệ với tôi như vậy.” 

Sầm Căng kỳ quái: “Tôi chiếu lệ cậu bao giờ? Tôi còn chưa ăn cơm chưa đã chạy ra tìm cậu đấy thôi.” 

Lý Vụ muốn kéo tay cô: “Vậy bây giờ chị đi ăn cơm với tôi.”

Sầm Căng né tránh, duy trì khoảng cách vừa phải: “Không được, tôi phải đi lên, tôi còn có việc phải làm.”

“Chị là sợ gặp được đồng nghiệp của chị đúng không?” Lý Vụ một câu nói toạc ra.

Sầm Căng hít một hơi thật sâu: “Tôi nói tôi có việc.”

Lý Vụ nhìn thẳng vào cô: “Vậy chị trở lại làm việc đi, tôi mua mang lên cho chị.”

Tức giận mạnh mẽ dâng trào, Sầm Căng không khỏi chất vấn: “Cậu đến đây tìm tôi chính là để phát tiết những thứ thần kinh này? Có thể đừng giở cái tính tình trẻ con đó ra ở đây được không?”

Lý Vụ tủi thân oán giận đến cực điểm, chỉ xuống vỉa hè: “Hôm nay ngay cả đường đối diện tôi cũng không dám đi, sợ chị lại giống như lần trước vừa nhìn thấy tôi đã bắt tôi phải đi, hoặc là quay đầu bỏ chạy.”

Cằm cậu siết chặt giây lát: “Tôi chỉ là vì cuộc điện thoại đêm qua của chị nên mới không yên lòng, muốn trực tiếp gặp chị xem chị có ổn hay không thì làm sao vậy?” 

Mặt Sầm Căng lạnh như băng sương: “Giờ gặp được rồi, tôi rất tốt, cậu có thể trở lại trường học chưa?”

Lý Vụ như bị nghẹn trong cổ họng, giữa mày chồng chất cảm xúc bị thương.

Đôi mắt cậu trầm lặng u tối, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ giây lát, sau đó nhìn lướt qua dòng người ồn ào náo động cùng xe cộ tấp nập bên cạnh, cuối cùng nhìn thẳng vào cô, thốt ra một chữ.

“Được.”

Cậu quay đầu rời đi.

Dây thần kinh sắp căng ra của Sầm Căng cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn, run rẩy tạo ra một loại dư vị* suýt chút nữa khiến cô rơi lệ. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô độc của Lý Vụ, hạ cánh tay đang khoanh xuống, quay đầu đi về phía công ty.

*Cảm giác còn lại sau khi đã thưởng thức cái gì hoặc đã trải qua việc gì.



Có lẽ cô đã không còn là một người lãng mạn nữa.

Cả buổi chiều, ý tưởng này cứ lởn vởn trong đầu Sầm Căng, càng lúc càng rõ ràng hơn. Đúng vậy, hệ vi sinh vật thiếu nữ trong cơ thể cô không còn sót lại bao nhiêu, cuộc hôn nhân vừa rồi, cùng với kinh nghiệm tuổi tác đều đã cho cô không ít thuốc tiêm phòng bệnh, khiến lý trí trong mấy năm gần đây nhanh chóng phát triển thành kháng thể không thể thiếu trong suy nghĩ của cô.

Ít nhất là vào các ngày trong thời gian làm việc, cô thích trật tự, ổn định, và kiểm soát tất cả trong tay hơn.

Mà đứa nhỏ kia vẫn chứng nào tật nấy mà cố tình lao về phía pháo đài bất khả xâm phạm của cô.

Một lần cũng tính, cô sẽ đưa ra thông báo cấm thông hành với cậu.

Nếu cậu còn dá m đến lần thứ hai, vậy đừng trách cô bài binh bố trận, vây quanh thành trì, dùng phương thức cứng rắn hơn.

Sầm Căng không muốn dỗ dành cậu vì chuyện này nữa, uổng phí sức lực.

Quan tâm cảm xúc của cậu, vậy ai sẽ quan tâm cảm xúc của cô đây?

Sầm Căng càng nghĩ càng tức giận, trước khi tan tầm, sắc mặt cô kém đến mức khiến Lộ Kỳ Kỳ muốn hẹn cô đi ăn khuya cũng phải lùi về phía sau.

Sầm Căng lái xe về nhà, nhưng không ngờ Lý Vụ lại ở nhà, ngồi trên sofa dùng máy tính.

Thấy cô vào cửa, thiếu niên ngước mắt lên từ phía sau màn hình, chạm ánh mắt với cô trong vài giây ngắn ngủi.

Không phải là cả buổi chiều cậu không đến lớp đó chứ? 

Sầm Căng theo bản năng lo lắng như mẹ già, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời, quay đầu vào phòng ngủ tẩy trang thay quần áo.

Lúc đi ra, thiếu niên đã chờ ở lối đi, thân hình cao gầy to lớn, cảm giác tồn tại cực mạnh.

Sầm Căng định làm như không thấy mà lướt qua, lại bị bức tường người này đưa tay chặn lại.

Sầm Căng ngẩng đầu, liếc nhìn cậu không chút cảm xúc.

Lý Vụ cũng nhìn lại, mang theo ý thương lượng yếu thế: “Chúng ta giải quyết xong chuyện này trước, được không?”

“Chuyện gì?” Sầm Căng thản nhiên hỏi.

Lý Vụ mím môi dưới: “Tôi chỉ muốn biết vì sao chị không muốn người khác biết quan hệ yêu đương của tôi với chị?”

Lại nữa, Sầm Căng mệt mỏi đến cực điểm, cô gật đầu: “Có quan trọng như vậy không? Loại chuyện này không cần phải thông báo cho thiên hạ, hơn nữa tôi cũng không muốn trở thành trò tiêu khiển của người khác.”

Lý Vụ vặn lại: “Vậy chị coi tôi là trò tiêu khiển sao?”

Sầm Căng trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi coi cậu là trò tiêu khiển khi nào?”

“Chẳng lẽ không phải, không phải là chị coi tôi như thú cưng sao?” Lý Vụ lộ ra một chút nản lòng: “Có lẽ ngay cả thú cưng cũng không bằng, ít nhất thú cưng còn dá m để cho người khác nhìn thấy.”

Khó tin khiến hai mắt Sầm Căng sáng lên một chút: “Sao cậu suốt ngày để tâm vào mấy chuyện vụn vặt vậy?”

Lý Vụ thốt ra một tiếng tự giễu: “Chị cảm thấy tôi để tâm vào chuyện vụn vặt sao? Cho tới bây giờ tôi chưa từng giấu diếm quan hệ của tôi với chị với bất luận kẻ nào bên cạnh, còn chị thì sao, tôi là đồ vật mờ ám gì không thể đưa ra ngoài ánh sáng sao? Chị có coi tôi như bạn trai đường đường chính chính của chị không?”

Sầm Căng giận dữ đến cực điểm: “Bởi vì quan hệ xã hội của hai người chúng ta không giống nhau, cậu thì biết cái gì!”

“Không phải cuối cùng chị vẫn là để ý người khác nghĩ thế nào sao?”

Sầm Căng không cần suy nghĩ: “Đúng vậy, không sai, tôi rất để ý.”

Hai mắt Lý Vụ mắt đỏ lên một vòng ướt đẫm: “Nói cho cùng vẫn là đem tôi ra làm trò tiêu khiển, thấy tôi đáng thương thì trêu chọc tôi, chê tôi phiền liền đuổi tôi đi. Hết thảy cảm xúc cùng suy nghĩ của tôi đối với chị mà nói không hề quan trọng một chút nào. Chị có bao giờ quan tâ m đến cảm xúc của tôi không?”

“Tôi không quan tâ m đến cảm xúc của cậu? Tuần trước tôi liều mạng sắp xếp thời gian làm việc, chỉ vì muốn tham gia vũ hội kia với cậu.” Sầm Căng hoang đường cười một tiếng: “Tôi đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm mà.”

Ý tốt bị coi như lòng lang dạ thú, cả người Sầm Căng phát lạnh, vòng qua cậu đi vào phòng khách.

Lý Vụ nhắm mắt đuổi theo phía sau cô, giọng điệu kịch liệt cầu xin: “Từ khi chúng ta yêu nhau đến bây giờ, mỗi ngày tôi đều nói thích chị, nhưng chị có nói thích tôi một lần nào chưa? Chuyện trong công việc cho dù tôi có hỏi bao nhiêu lần, chị cũng sẽ không nói với tôi một chữ, còn giấu tôi đi dự đám cưới của chồng cũ. Là tôi không xứng được biết hay như thế nào? Ngoại trừ tiếp xúc thân mật hơn, giữa chúng ta có gì khác với năm ngoái không? Chị có thể đi vào các mối quan hệ xã hội của tôi một cách hợp lý, nhưng lại không cho phép tôi đặt chân vào mối quan hệ xã hội của chị nửa bước, một chút cũng không được. Chị không cảm thấy rất bất công đối với tôi sao?”

Sầm Căng dừng bước, đầu vai cứng đờ vài giây, cô dứt khoát quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu: “Được rồi, vậy tôi đây rời đi là được chứ gì? Vậy đã đủ công bằng chưa?” 

Như bị sấm sét đánh thẳng vào đầu, Lý Vụ cũng đứng lại: “Có ý gì?”

Sầm Căng lạnh lùng nhếch môi dưới: “Chính là ý cậu nghe được hiểu được. Tôi đề nghị cậu đi tìm cô gái tên Vạn Xuân đó đi, mối quan hệ xã hội của các cậu vô cùng thuần khiết, rất xứng đôi. Hoặc bất kỳ một nữ sinh nào trong trường đại học của các cậu, đều sẽ công bằng và hạnh phúc hơn ở bên tôi.”

Người phụ nữ thoạt nhìn vô tình lại khẳng định, giống như đã đã đưa ra lựa chọn ở giờ phút này.

Như bị tàn nhẫn đâm cho một dao, trái tim Lý Vụ đau muốn chết, hoảng sợ muốn điên lên rồi. Hốc mắt cậu đỏ lên: “Ngoại trừ chị ra, không ai có thể làm cho tôi vui vẻ.”

“Bộ dạng hiện tại của cậu là vui vẻ sao?” Sầm Căng hoàn toàn bị một loại thất bại bất lực chiếm trọn, lải nhải không ngừng một số lời liều lĩnh mà chính mình cũng không tin được: “Làm sao cậu biết là không có, cậu còn chưa từng thử mà. Tại sao phải là tôi, tại sao phải thích tôi? Cậu vẫn chưa nhận ra sao, có lẽ chúng ta căn bản không hề thích hợp chút nào, khoảng thời gian này chẳng qua là một lần thử nghiệm mà thôi.”

“Tôi không có khả năng thích người khác.” Lý Vụ nhìn không chớp mắt: “Tôi chỉ yêu chị.”

Cái Sầm Căng không chịu nổi nhất chính là ánh mắt của cậu lúc nào cũng ướt sũng thâm tình như vậy, thiêu đốt khiến trái tim cô đau đớn, biến cô trở thành kẻ có tội. 

Cô dời mắt: “Cậu đừng nhìn tôi nữa.”

“Mới bao nhiêu tuổi?” Giọng cô nhạt đi, mang chút khinh thường: “Hiểu cái gì là yêu chứ?”

“Tại sao không cho tôi nhìn chị?” Lý Vụ sải bước tiến lên, bắt lấy cổ tay cô.

Sầm Căng giãy giụa hai cái, không thoát được, ánh mắt vẫn không có tiêu cự ở nơi khác: “Bởi vì tôi không muốn nhìn cậu.”

“Vì sao?”

Sầm Căng mím môi, không trả lời.

“Tôi không hiểu sao? Sầm Căng, tôi hiểu hơn chị.” Lồng ngực Lý Vụ phập phồng, hùng hổ dọa người: “Tôi dám nói thích chị, chị dám nói không thích tôi sao?”

Như bị đánh vào miệng vết thương, cánh tay Sầm Căng giật mình dùng lực theo hướng ngược lại, lập tức vùng ra khỏi cậu: “Sao tôi không dám nói.”. “Vậy chị nói đi!” Giọng nói của cậu đột nhiên cất cao.

Sầm Căng bị rống đến run lên, quay đầu nhìn thẳng, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh: “Tôi không thích cậu.”

Ánh sáng trong mắt Lý Vụ lắc lư kịch liệt: “Tôi không tin.”

Ngực Sầm Căng co rút đau đớn: “Phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu tin?”

Yết hầu Lý Vụ dùng sức lăn xuống, như đang cố gắng kìm nén: “Chị không cần tôi nữa?”

“Cậu vốn không thuộc về ai.”

“Tôi thuộc về chị.” Cậu rất chắc chắn.

“Đừng bắt ép tôi nữa, được không?” Sầm Căng gần như sụp đổ, ngoại trừ nói những lời cay nghiệt ra thì không biết phải làm thế nào cho phải: “Tôi đi làm đã rất mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, cho nên tôi cầu xin cậu, xin cậu buông tha cho tôi được không?”

Thiếu niên giống như một nhà tù kín mít. Cô đi theo hướng ngược lại, rất muốn tìm một chỗ đệm cảm xúc giảm xóc, dừng chân nghỉ ngơi.

“Chị.” Cậu bỗng nhiên gọi cô như vậy, giọng nói khàn khàn.

Đồng tử Sầm Căng mở to, bất giác dừng chân.

Ngay sau đó, một thân thể ấm áp bất lực nhào tới, ôm chặt cô.

“Tôi cũng xin chị.” Lý Vụ cọ cọ chóp mũi và môi sau tai cô, hơi thở nóng bỏng giống như có thể trực tiếp chui vào trong đầu cô: “Đừng đẩy tôi ra, đừng nói không thích tôi, cũng đừng bắt tôi đi tìm người khác. Tôi sẽ không cãi nhau với chị nữa, sẽ không ép chị làm bất cứ chuyện gì…”

Môi Sầm Căng run rẩy, vành tai ướt đẫm. Hơi thở của cậu, còn có nước mắt của cậu, giống như có thể làm tan chảy cô.

Tầm mắt trở nên mơ hồ, Sầm Căng chậm rãi giơ tay lên, đi tìm cánh tay Lý Vụ đang vòng qua trước người mình, chạm vào ngón tay cậu, muốn kéo nó ra.

Lý Vụ không cho, trở tay lại dây dưa với cô, không thể ngăn cản, lại cực kỳ dịu dàng.

Trong lòng Sầm Căng kích động, vô tri vô giác nắm chặt một ngón trong đó.

Người phía sau run lên, giống như được cổ vũ, bắt đầu hôn lên cổ cô. Cậu vùi đầu ở nơi đó, vừa m*t vừa liếm, tinh tế dày đặc, giống như con thú nhỏ khát tình khó nhịn.

Hô hấp của cậu nặng nề, càng hôn càng cuồng nhiệt. Khi mổ đến vành tai cô, cậu như trừng phạt, cắn mạnh một cái.

Sầm Căng đau đớn, thân thể hoàn toàn mềm nhũn. Cô kìm lòng không được mà kiễng chân, rướn cổ lên để đáp ứng, để tiếp nhận.

Cô trở tay phủ lên sườn mặt cậu, xoa xoa cái cằm cứng rắn, rồi đến chân tóc ướt át, sau đó là vành tai nóng như như lửa đốt của thiếu niên một cách bừa bãi như thể đang trút giận. 

Quần áo cọ xát, cậu siết chặt cô, gần như muốn để lòng bàn chân cô rời khỏi mặt đất, muốn khảm cô vào cơ thể của mình, vĩnh viễn không chia lìa.

Tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ khe khẽ, từng cơn nóng bỏng đan xen vào nhau.

Lồng ngực Sầm Căng bắt đầu phập phồng kịch liệt. Hơi thở của Lý Vụ hoàn toàn rối loạn, tàn nhẫn dán sát vào cô.

Cậu cứng rắn mà nóng bỏng, giống như một khẩu súng đâm sau thắt lưng, sẵn sàng chết cùng nhau.

“Lý Vụ…” Khi bụng nhỏ cảm nhận được lòng bàn tay cậu, giọng nói của Sầm Căng trở nên dính chặt: “Đừng…”

Cô đỏ mặt hoảng hốt, ngón chân cuộn lại, trong cổ họng đều là tiếng xin tha vỡ vụn.

Những ngón tay của cậu, liều lĩnh thăm dò, xâm chiếm, đánh thức cơ thể đang ngủ yên của cô.

Sầm Căng cam chịu quay lại, mãnh liệt hôn cậu, liếm cắn.

Bọn họ khó bỏ khó rời, giống như hai sợi dây leo khô sắp chết, bất kỳ lớp da nào cũng là dư thừa, xé ra, lột sạch, chân thành dán sát, sống chết dây dưa, mới có thể hoàn toàn hấp thụ lẫn nhau, tìm lại sức sống.

……

Nhiệt độ cao trong nhà như rừng nhiệt đới, bọn họ ở mặt tường hành lang chen chúc, sinh trưởng điên cuồng, dần dần kéo dài đến phòng ngủ…

Khung cảnh tối tăm, giường lớn mềm mại.

Khi dẫn dắt thiếu niên xâm nhập, thủy triều mùa xuân lan tràn xuống dưới xương m u của cô, giống như hoa hồng đóng băng đã lâu cuối cùng cũng hòa tan, bong ra, nở rộ, tràn ngập hương thơm ẩm ướt.

Sầm Căng chậm rãi nhắm mắt lại trong cảm giác áy náy và đầy rẫy tội lỗi này.

Một giọt nước mắt chảy xuống thái dương của cô, thấm vào tóc mai.

Linh hồn sạch sẽ không thể khinh nhờn, cô khoan dung chính mình, cũng cầu xin thượng thương tha thứ, cho dù có rơi xuống địa ngục, tan xương nát thịt.

Cô nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt đang chuyên tâm của cậu, nhẹ nhàng gọi tên cậu: “Lý Vụ.”

“Ừm.” Khuôn mặt thiếu niên ngược sáng, cực kỳ nhẫn nại. Đôi mắt cậu như vòng xoáy, hút cô thật sâu, giống như cô cũng hút chặt lấy cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, chiếm hữu cũng là trầm luân.

Sầm Căng kìm lòng không được mà ưỡn thắt lưng, muốn nuốt chửng cậu hoàn toàn, cũng thành thật với trái tim mình từ nay về sau: “Tôi nói dối. Tôi thích cậu, rất thích cậu.”

Động tác và lời thông báo của cô tới bất ngờ không kịp đề phòng, Lý Vụ thất bại trong nháy mắt, mặt quẫn bách đến đỏ bừng.

Sầm Căng cảm nhận được, bật cười, hai tay ôm lấy gương mặt đáng yêu của cậu, một lần nữa khẳng định: “Ừm, tôi thích cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.