Trước khi tan sở về nhà, Sầm Căng cố ý đến cửa hàng tạp hóa phong cách cổ điển gần đó, chọn một cặp cốc đôi, định mang về làm phần thưởng cho nam sinh viên đại học ở nhà vì bước tiến nhỏ trong học tập.
Kết quả vừa mở cửa, còn chưa kịp đưa cho cậu xem, mình đã bị tháo ra làm phần thưởng trước.
Không chỉ bị xé toạc lớp da giấy bên ngoài, mà quả thực còn sắp bị tháo gân lột xương tới nơi. Cô chỉ có thể vòng tay ôm lấy eo cậu, khen ngợi sức sống cường tráng của cậu kèm theo vài tiếng ngâm nga lạc điệu.
Sau khi kết thúc, Sầm Căng mệt mỏi nằm vật ra giường, thầm nghĩ ngay cả bước tẩy trang cũng không cần nữa, dù sao trên mặt cũng đã sớm bị li ếm sạch hết rồi.
Còn Lý Vụ thì đã vào bếp nấu cơm tối cho cô, đến khi mùi hương thoang thoảng tràn vào phòng, Sầm Căng mới nghiêng người, vùi mặt vào gối cười rộ lên.
Cô rất thích sự hung hăng và bùng nổ này.
Có lẽ bởi vì tính cách của chồng cũ tương đối nhẹ nhàng, thận trọng và điềm tĩnh, trong những chuyện này cũng như vậy, nên sự tấn công bất ngờ của Lý Vụ làm cho cô càng thêm mới mẻ tận hứng.
Đặc biệt là khi cô bị đ3` xuống đệm trong phòng ngủ không bật đèn, khung cảnh tối om làm cho chung quanh thoạt nhìn trông có vẻ liều lĩnh nguy hiểm, mà chàng trai trẻ là một con báo đực khỏe mạnh hung hãn, cắn chặt cô, kéo lê, cho đến khi cô hoàn toàn bị xâm chiếm. Sự hung hăng không chút khắc chế cùng hơi thở nặng nề gấp gáp của cậu, đều làm cho cô ý loạn tình mê, cam chịu làm một con mồi yếu đuối vô lực, kêu cứu lại đắm chìm.
A.
Sầm Căng nhịn không được muốn chia sẻ với bạn thân, rằng cô đã cướp đi tấm thân xử nam của bạn trai nhỏ còn chưa tròn 20 tuổi.
Xuân Sướng phấn khích đến mức hét lên như một con khỉ già: [Cảm giác thế nào?]
Sầm Căng suy nghĩ hồi lâu, dùng bốn chữ khái quát chính xác: [Ngọc thể tan vỡ.]
Xuân Sướng: [Mẹ kiếp? Thật hay giả?]
Sầm Căng: [Đương nhiên là phóng đại rồi.]
Xuân Sướng ngoại trừ hâm mộ muốn chết ra thì không còn lời nào để nói.
……
Tắm rửa đơn giản xong, Sầm Căng thay sang bộ quần áo ở nhà thoải mái, buộc tóc lên, rồi vào bếp tìm Lý Vụ.
Cậu đang chiên sườn heo, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười.
Sầm Căng tiến lên vòng tay qua eo gầy săn chắc của cậu, lặng lẽ dán vào sau lưng cậu. Một lúc sau, tay không thành thật mà thò tay vào trước áo, giao lưu với cơ bụng của cậu tiến hành hâm nóng tình cảm.
Yết hầu Lý Vụ giật giật, ho nhẹ một tiếng: “Chị…”
Sầm Căng thu tay lại, cũng buông cậu ra, cầm cặp cốc trên bàn cà phê tới, tháo rời đặt lên bàn, suy nghĩ một chút, lại đẩy chiếc cốc của Lý Vụ sang phía đối diện.
Lý Vụ dọn bàn xong, bưng hai phần cơm sườn heo ngoại hình không thua gì nhà hàng Nhật trở về, liền nhìn thấy cái cốc này.
Một phong cách toàn màu trắng, trên mặt là hình vẽ Einstein lè lưỡi bằng đường kẻ đen trắng, hoa văn nổi lên, mang theo chút cảm giác sần sùi, còn lại đằng sau là công thức.
Cậu quan sát một vòng, yêu thích không buông tay, cười cúi đầu nhìn người phụ nữ: “Cho tôi?”
Sầm Căng chống cằm, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, nhà vật lý nhỏ, cho cậu mang đến trường học dùng. Trời lạnh, nhớ uống nhiều nước ấm, thân thể khỏe mạnh vạn sự như ý.”
Ý cười của Lý Vụ không giảm: “Được.” Lại nhìn về phía trong tay cô: “Trên cốc của chị là ai?”
Sầm Căng giơ cái của mình lên: “Archimedes. Bộ này chỉ có họa tiết vật lý thôi, vì muốn kết hợp với bạn trai mình nên tôi sẽ tạm chấp nhận dùng nó.”
Lý Vụ cực kỳ vui vẻ, lập tức rửa sạch hai chiếc cốc, rót một ít nước ngọt có gas vào.
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm. Trong lúc lơ đãng, bát của Sầm Căng đã thấy đáy.
Có lẽ là tay nghề nấu nướng của Lý Vụ cao siêu, ngoài giòn trong mềm vị lại ngon nên vừa ăn liền không dừng lại được. Hoặc là cô thật sự đói bụng mệt mỏi, cần thức ăn có hàm lượng calo cao để bổ sung thể lực.
Lý Vụ hỏi cô có muốn ăn nữa hay không, trong nồi vẫn còn một ít cơm cùng canh đậu phụ hải sản.
Sầm Căng lắc đầu.
Lý Vụ liền vét hết cơm canh, trộn đều, cúi đầu tập trung giải quyết.
Sầm Căng chống má nhìn cậu ăn, đôi mắt cười cong cong như hai vầng trăng khuyết. Ba năm nay cô thật sự rất thích xem cậu ăn trực tiếp như thế này.
Thấy ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào mình, Lý Vụ có chút không được tự nhiên, lại lần nữa đặt câu hỏi: “Chị, chị thật sự không ăn nữa sao?”
“Không ăn, tôi rất no rồi.” Sầm Căng đặt hai tay lên bụng: “Lý Vụ, sau này đừng gọi tôi là chị nữa.”
Lông mi giống như bàn chải nhỏ của cậu khẽ vén lên, ánh mắt uyển chuyển nhìn về phía cô: “Thế gọi là gì?”
Sầm Căng buông tay, đặt lên mặt bàn: “Tên, tên đầy đủ.”
“À…” Cậu thấp giọng đáp lời, cụp mắt tiếp tục ăn.
“Gọi đi.” Sầm Căng thúc giục.
Lý Vụ nhướng mày: “Bây giờ?”
“Bằng không thì sao?”
Cậu nắm đôi đũa, hai vành tai phủ lên một tầng xấu hổ, lại sờ cổ vài cái, vẫn không gọi tiếng nào.
Sầm Căng nghiêng đầu hoang mang: “Có khó như vậy không, hôm qua không phải còn rất hợp tình hợp lý sao?”
Lý Vụ buông đũa xuống: “Khi đó tâm tình kích động, nên cứ thế gọi thôi.”
“Hiện tại không gọi được nữa?”
Lý Vụ im lặng, kìm nén cảm xúc một chút, nói với tốc độ nói cực nhanh:” Sầm Căng.”
Sầm Căng nghiêm giọng: “Tôi vẫn chưa nghe rõ, nhìn tôi, nói cho đàng hoàng.”
Mặt thiếu niên cũng đỏ lên, li ếm liế m môi dưới, sau đó mím chặt, giống như hạ quyết tâm, nhìn thẳng: “Sầm Căng.”
Giọng nói của cậu trong trẻo, câu chữ rõ ràng, tên người bình thường không có gì đặc biệt cũng giống như được bao phủ đầy tình ý.
Khi bốn mắt chạm nhau, trái tim Sầm Căng như ngừng đập trong giây lát, sau đó nhếch môi “ừm” một tiếng, lập ra quy định: “Nói rồi đấy, sau này đều gọi tôi như vậy.”
Lý Vụ vẫn thẹn thùng cười: “Ừm.”
Sầm Căng vươn chân ra khỏi dép lê, duỗi thẳng, tấn công đầu gối của cậu dưới gầm bàn: “Rốt cuộc cậu thẹn thùng cái gì!”
“Đợi lát nữa sẽ nói cho chị biết.” Lý Vụ tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Vài phút sau, khi toàn thân Sầm Căng không trọng lượng thoát khỏi mặt ghế, cô mới hiểu được.
Cô ghé vào vai cậu lẩm bẩm: “Không phải chỉ đổi xưng hô thôi sao, có cần phải phản ứng lớn như vậy không?”
……
Lý Vụ thích ứng rất nhanh, trước khi đi ngủ, cậu đã có thể hôn lên trán người phụ nữ mà mặt không đổi sắc, rồi nói với cô “Sầm Căng, ngủ ngon”.
Sầm Căng cũng rất là hưởng thụ, giống như đã giao ra một cái chìa khóa, để cậu trở thành nam chủ nhân trong căn phòng này và có thể ngồi ngang hàng với cô.
Xưng hô chị này, ngoại trừ tồn tại giống như máy gian lận ra, còn dễ dàng làm tăng thêm bối phận cho cô. Cô cần một cách gọi trực quan hơn để cảnh báo bản thân, để duy trì sự công bằng và cân bằng của mối quan hệ này.
Sau lưng dán vào lòng Lý Vụ chơi điện thoại một hồi, Sầm Căng nghe thấy tiếng hít thở đều của cậu.
Cậu nhóc nhà cô ngủ rồi.
Sầm Căng vòm người lên trên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngủ say của Lý Vụ ở cự ly gần. Lông mi cậu thật dài, lại còn rủ thẳng xuống, giống như cây lau sậy trong đêm phủ một lớp ánh sáng trong trẻo của mùa xuân.
Sợ đánh thức cậu, Sầm Căng nhẫn nại, không chạm vào, lại đi thưởng thức đôi môi của cậu. Lúc tỉnh táo thì chúng luôn căng thẳng, mím lại, mang theo nhiều loại cảm xúc, giống như một cánh cửa đề phòng, nhưng giờ phút này đường nét khẽ nhếch lên, mở ra một khoảng trống lười biếng, trông ít đề phòng hơn.
Sầm Căng nhìn không nhúc nhích, lại đột nhiên bối rối.
Cô chắc chắn là yêu cậu, nhưng tình yêu này đến bây giờ vẫn giống như một ly cocktail không rõ nguyên liệu có màu sắc mê người, trộn lẫn thương tiếc, đòi hỏi, đắm chìm. Trước sau không hợp logic như vậy, chỉ có thể vừa xem vừa làm.
Cô chạm vào khóe miệng của Lý Vụ một cái cực nhẹ.
Giữa mày thiếu niên hơi nhíu lại, độ cong bên môi càng rõ ràng hơn, mơ màng nói mê: “Chị…”
Sầm Căng dùng giọng nói giống như decibel nghiêm túc sửa lại: “Sầm Căng.”
Cô giương mí mắt lên, phát hiện lời mời kết bạn mà mình gửi cho người bạn tốt KOL kia đã được chấp nhận, nhưng anh ta cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Sầm Căng cau chặt mày, chủ động khách khí chào hỏi, cũng tự báo lai lịch: [Chu tiên sinh, chào anh. Tôi là giám đốc khách hàng của Áo Tinh, Sầm Căng. Muộn như vậy còn quấy rầy anh là vì chuyện video vi phạm hôm qua. Trước tiên thành thật xin lỗi anh về vấn đề này, sau đó tôi muốn nghe ý kiến và khiếu nại của anh, xem chúng tôi có thể giải quyết vấn đề này như thế nào theo cách mà anh thấy ổn nhất. Anh xem có được không?]
Sau khi gửi đi, Sầm Căng định quét mắt nhìn sơ qua vòng tròn bạn bè của anh, tìm xem đối phương có hứng thú ở đâu để kê đơn thuốc phù hợp. Đáng tiếc, giáo sư Chu chỉ mở ba ngày có thể nhìn thấy, cũng trống rỗng. Ảnh đại diện và bối cảnh của anh đều là phong cảnh, rất có phong cách trung niên niên cao tuổi. Sầm Căng đang cân nhắc xem sáng mai có nên mua một số sản phẩm chăm sóc cho sức khỏe hay không.
Chu Tuy An không có lạnh nhạt với cô, nhưng thái độ đáp lại cũng không khác mấy với lạnh nhạt, thậm chí còn có chút châm chọc: [Các người không cần quan tâm, tôi chuyển tiếp blog của mình, các người cứ đăng video của các người.]
Sầm Căng: “….”
Cô suy nghĩ một chút, thẳng thắn phát biểu ý đồ đến: “Nhưng tình huống vi phạm là sự thật tồn tại đã xảy ra, chúng tôi không muốn bỏ qua nó. Chuyện này thực sự là sai lầm của chúng tôi, là lỗi của chúng tôi. Nếu có thể, chúng tôi hy vọng sẽ được mua lại bản quyền của clip này từ anh, để giảm thiểu tối đa thiệt hại và tổn thất đã gây ra cho anh.]
Sầm Căng thở ra một hơi: [Nếu anh thuận tiện, thì đương nhiên càng nhanh càng tốt, bởi vì sức ảnh hưởng từ weibo của anh không hề nhỏ. Nhưng nếu bây giờ anh không tiện hoặc cần phải suy nghĩ thêm, chúng tôi cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi.]
Chu Tuy An nói: [Vậy các người chờ một chút.]
Sầm Căng không nói gì.
Rất khó.
Trong đầu Sầm Căng loé lên hai chữ này, nắm chặt tay một hồi, cuối cùng vẫn khách khí trả lời với khuôn mặt tươi cười: [Được, chờ mong câu trả lời của anh.]
Buông điện thoại xuống, mọi ưu tư phiền não trong lòng Sầm Căng lập tức bay biến. Cô xoay người lại, một lần nữa áp sát Lý Vụ để nạp năng lượng cho mình.
Lý Vụ động đậy, ôm lấy cô, ấn đến gần mình hơn, chặt chẽ không có khe hở.
Thân hình của cậu cao lớn, gần như có thể bao trọn cả người cô.
Sầm Căng co ro ở bên trong, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ỷ lại yếu ớt được bảo vệ, người không khỏi hoảng hốt, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chồng…”
Sầm Căng bừng tỉnh trong nháy mắt, vỗ vào tấm lưng rắn chắc của cậu.
Lý Vụ cũng tỉnh lại, mắt to vội vàng tìm được khuôn mặt của cô: “Chuyện gì thế?”
“Cậu làm gì đó?”
“Tôi không làm gì cả.”
Sầm Căng giả vờ như hoàn toàn không biết gì cả, gãi cằm cậu như mèo: “Vừa rồi cậu ừ cái gì, hả?”
Lý Vụ cười ẩn ý: “Hình như tôi mơ thấy chị gọi tôi…”
“Cái gì?” Cô cẩn thận thăm dò, sợ cậu giả bộ ngủ, như vậy cô nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Thiếu niên không nói một lời, trong nụ cười mang theo vẻ đắc thắng, giống như vừa mới thoát ra khỏi giấc mộng tuyệt vời nhất vũ trụ.
Cậu không dám nói rõ, xem ra thật sự là nằm mơ, Sầm Căng bình tĩnh lại, ôm lấy cậu nhẹ giọng nói: “Chúc ngủ ngon.”
—
Sáng hôm sau, Sầm Căng dậy sớm theo Lý Vụ, định cùng cậu đi đại học F, gặp trực tiếp vị giáo sư Chu kia.
Chờ đợi một cách ngu ngốc là hành vi khó chấp nhận nhất trong ngành sản xuất này, trơ mắt nhìn danh tiếng của sản phẩm giảm sút và mất uy tín từng ngày, sẽ chỉ làm cho khách hàng nghi ngờ khả năng xử lý khẩn cấp của họ từ nay về sau.
Sau khi đến đại học F, hai người ở trong xe hôn tạm biệt, Lý Vụ chúc cô một câu tiến triển thuận lợi, sau đó xách ba lô từng bước lưu luyến đi về phía tòa nhà giảng dạy dạy học.
Không khí buổi sáng trong lành, Sầm Căng đi dạo không mục đích trong khuôn viên trường, sau khi liên lạc với người bạn học cũ đang ở lại trường giảng dạy, cô nói rõ ý đồ, hỏi như thế nào mới có thể gặp được vị giáo sư Chu này.
May mà người bạn học lại trùng hợp quen biết anh ta, liền ở giữa giật dây, hẹn cả ba đi uống trà buổi sáng.
Địa điểm nói chuyện là một quán cà phê không hề xa lạ với Sầm Căng.
Sau khi xác nhận quan hệ với Lý Vụ, ngày hôm sau đến trường tìm cậu, cô đã ở bên này làm việc chờ cậu cả buổi chiều.
Sầm Căng là người đến đầu tiên, cô chọn một gian hàng có ánh sáng tốt nhất, nhẫn nại chờ đợi.
Nửa giờ sau, người bạn học cũ tên là Sài Tư Minh gọi lại, nói rằng bọn họ đến nơi rồi.
Vừa mới cúp máy, khung cửa sổ bên cạnh đã bị ai đó gõ mạnh vào.
Sầm Căng nhìn qua, phía sau tấm kính trong suốt đã có hai người đàn ông đứng đó.
Mặc dù Sài Tư Minh cách cô gần hơn, chưa nói ánh mắt đầu tiên đã bị cô nhận ra, nhưng tầm mắt cô vẫn không tự chủ được mà lướt sang người người bên cạnh.
Sầm Căng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì ngoại hình của giáo sư Chu này vượt quá dự đoán, cũng không phải là người đàn ông học thuật nho nhã như tên tuổi trong tưởng tượng của cô.
Anh cao hơn Sài Tư Minh, mặc áo khoác màu lạc đà, ngũ quan không thể xưng là anh tuấn, nhưng khí chất tổng thể rất bắt mắt.
Sầm Căng không thể lập tức đoán ra được tuổi chính xác của anh, bởi vì màu da và tư thái của anh đều trẻ trung, lưng không tính là thẳng, thoạt nhìn gầy gò, tản mạn, tùy ý, khí chất giống rất giống với mấy học sinh cá biệt hay ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học bây giờ. Nhưng ánh mắt sau tròng kính của anh lại thong dong bình tĩnh, loại thong dong này tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể đúc được, cần phải trải qua nhiều năm dày công tích lũy.
Tóc anh hơi quăn, bị gió thổi loạn, ngón tay nhợt nhạt đang cầm một điếu thuốc hút, sau khi nhìn thấy Sầm Căng, liền buông xuống, nhếch môi với cô, ý cười như có như không.
Sầm Căng lấy lại tinh thần, vội vàng treo lên nụ cười kiểu mẫu thân thiện nhất mà cô đã luyện tập từ khi chuyển công tác tới nay, để chào đón họ.
Thuốc lá đã bị người đàn ông dập tắt hoặc vứt bỏ trước khi vào cửa. Tóm lại, khi ba người ngồi xuống cùng nhau, trong tay Chu Tuy An đã không còn bất cứ thứ gì.
Sầm Căng vốn muốn xác nhận thương hiệu thuốc lá ở cự ly gần, giờ phút này đành phải bỏ qua.
Sầm Căng lại tự giới thiệu bản thân, đồng thời tùy theo tình huống mà thay đổi xưng hô: “Giáo sư Chu, chào anh. Tôi là giám đốc khách hàng của Áo Tinh tối hôm qua liên lạc với anh…”
Chu Tuy An nhìn về phía cô: “Sầm Căng.”
Sầm Căng ngẩn ra, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
“Vội vàng muốn báo giá như vậy?” Chờ nhân viên phục vụ đến gọi món xong, Chu Tuy An đi thẳng vào vấn đề.
Không biết là trời sinh như thế hay là do hút thuốc mỗi ngày, giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, giống như trong dây thanh quản có cát.
Sầm Căng cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để qua loa, nói thẳng mục đích: “Chủ yếu vẫn là vội muốn anh xóa bài trên weibo.”
“Được.” Chu Tuy An thuận miệng đáp ứng, sau đó lấy điện thoại di động ra khỏi túi, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cô Sầm, buổi trưa mời một mình tôi ăn bữa cơm đi.”