Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 70



Edit: Hà Thu 

Lời nói của anh giống như dội một ly nước đá dội xuống bàn, bầu không khí lập tức đông cứng lại.

Sầm Căng mím môi giữ nụ cười, không nói gì.

Sài Tư Minh đi đầu phá vỡ bế tắc: “Nói hay lắm, tôi còn tưởng là đi xem mắt cơ đấy.”

Chu Tuy An thao tác điện thoại một hồi, buông xuống, giống như đang đặt cược vào trong ván cờ. Sau đó khuỷu tay anh chống lên mặt bàn: “Tôi đã xóa bài chuyển tiếp rồi, cô Sầm không định chuẩn bị trả lại ân tình sao?”

Sầm Căng cười nhạt: “Chỉ là không dự đoán được hình thức báo giá của anh lại là dạng này.” 

Chu Tuy An thờ ơ: “Đều là giải quyết riêng thôi, có gì khác nhau sao?”

Đây thực sự là giải pháp hiệu quả nhất và thoải mái nhất, nhưng nó cũng đủ nghẹn khuất. Đáy lòng Sầm Căng hiện lên hai giây trống rỗng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, địa điểm do anh quyết định.”

Sài Tư Minh thấy thế trêu ghẹo: “Tuy An, có phải anh có ý với Sầm đại mỹ nữ của chúng tôi hay không?”

Chu Tuy an không nói, cầm ly thủy tinh uống nước.

Sài Tư Minh lại nói: “Nhưng Sầm Căng hiện tại có người yêu rồi.”

Chu Tuy An nhấc mắt lên.

Sầm Căng không dấu vết nói: “Hôm nay tôi tới đây cũng vừa vặn đưa cậu ấy đến trường.”

“Cũng giảng dạy ở trường chúng tôi?” Chu Tuy An đặt ly xuống.

Sài Tư Minh: “Là học sinh, còn rất xuất sắc.” Chu Tuy An khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Sầm Căng đã có thêm một tầng ý tứ khác. Sầm Căng có thể ngay lập tức hiểu được kiểu phán xét và định nghĩa chỉ thuộc về người lớn này, có chút mạo phạm, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm chút nào, thậm chí còn gây hấn gây sự.

“Nhà cô Sầm gia giáo nghiêm khắc lắm sao?” Chu Tuy An nhận lấy cà phê do nhân viên phục vụ đưa tới: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, bạn trai cô hẳn là sẽ không tức giận chứ?”

Sầm Căng nhếch môi, mang theo sự lạnh lùng giương cung bạt kiếm: “Nhà giáo sư Chu có nghiêm khắc không?”

Chu Tuy An nở nụ cười: “Nhà tôi chỉ có một mình tôi.” Không biết cố ý hay vô tình, anh ám chỉ mập mờ.

Sài Tư Minh nghiêng đầu ha một tiếng, chịu không nổi nói: “Tuy An anh được rồi đó, ăn một bữa cơm, rồi việc này coi như qua đi. Đừng làm như vậy, đừng làm khó bạn học cũ của tôi nữa.”

Chu Tuy An lại đút hai tay vào túi quần, tư thế ngồi càng lúc càng lười biếng.



Đây là lần đầu tiên từ sau khi chuyển công tác Sầm Căng nhớ lại quãng thời gian còn làm sáng tạo trong quá khứ.

Ít nhất không cần phải đối mặt với nhiều người hoặc chuyện lộn xộn như vậy, tức giận không thể phát ra. Trước đây những khách hàng kia mặc dù cũng có lời nói và hành động ngả ngớn, nhưng tất cả mọi người đều ở trong ngành công nghiệp, vẫn phải để lại cho mình một chút thể diện.

Nhưng Chu Tuy An thì khác, anh giống như một người ở trong vùng đất màu xám, hoàn toàn không sợ để cho cô cảm nhận được những chuyện mơ hồ nhưng cụ thể, coi thường cùng giễu cợt, nên cô chỉ có thể nhẫn nại.

Một tên văn nhã bại hoại điển hình.

Khi không nói một lời đi bên cạnh Chu Tuy An, Sầm Căng mâu thuẫn về cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấp đầy nhân tình lần này.

Dù sao kế hoạch khởi nghiệp của cô cũng nằm ở đó, sau này xác suất lớn phải giao tiếp với đủ loại KOL, Internet cũng giống như tơ nhện liên kết, danh tiếng trong giới là vô cùng quan trọng.

Gió đầu đông se lạnh xào xạc, những chiếc lá khô héo quay cuồng giữa không trung, giống như một con bướm mù bị một bàn tay bắt được trên đường rơi xuống.

Chủ nhân của bàn tay hỏi: “Cô biết đây là lá cây gì không?”

Sầm Căng liếc mắt một cái: “Ngô đồng.”

Chu Tuy An nói: “Trong thời cổ đại, lá cây ngô đồng là tượng trưng cho lòng trung thành.”

“Phải không?” Sầm Căng không mặn không nhạt.

Chu Tuy An tiện tay vứt chiếc lá kia ra: “Cô với tôi là bạn học cùng trường?”

“Đúng.”

“Cùng một chuyên ngành với Sài Tư Minh?”

“Ừm.”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

Sầm Căng nhíu mày: “Hình như giáo sư Chu hỏi hơi nhiều rồi.”

“Nhiều sao?” Chu Tuy An cười: “Như vậy đã tính là nhiều, vậy lát nữa ăn cơm thì tán gẫu cái gì, chẳng lẽ chỉ ăn cơm thôi?”

Sầm Căng trầm mặc một hồi, thẳng thắn nói: “Có phải anh có ý kiến gì với tôi không? Nếu là vì chuyện vi phạm, tôi có thể thay mặt công ty xin lỗi anh, clip chụp ảnh của anh là do nhãn hàng đưa cho chúng tôi, không phải là chúng tôi cố tình ăn cắp.”

Chu Tuy An nhìn qua, hai mắt đen láy: “Nếu có ý kiến đối với cô, thì ngay cả báo giá tôi cũng không thèm để ý tới.”

Ánh mắt Sầm Căng không thay đổi: “Nhưng cách anh làm bây giờ giống như đang sỉ nhục tôi thì đúng hơn, tính chất công việc của tôi không phải như vậy.”

“Cách làm gì?”

“Giống như đang ‘bán’.” Sầm Căng dùng từ không kiêng dè.

Chu Tuy An bị cô chọc cười: “Trước đây tôi cũng quen biết một AM, thường xuyên hẹn người ăn cơm một mình, đến tôi thì không được sao?”

“Vấn đề không phải ở việc ăn cơm.” Sầm Căng trả lời: “Là thái độ của anh đối với tôi, tôi không rõ bình thường có phải anh đều thích giao tiếp như vậy hay không, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói thì như vậy không thoải mái lắm, nói khó nghe chính là quấy rối tình d*c nơi làm việc. Thà rằng anh sảng khoái báo giá, chúng ta tiền trao cháo múc sẽ hay hơn.”

Giọng điệu Chu Tuy An nhàn nhạt, như thể không yên tâm: “Phải không, khó trách nhân duyên của tôi kém như vậy, chỉ có thể nói chuyện với thực vật.”

Sự lãnh đạm của anh cũng không làm Sầm Căng khó chịu, cô kết luận: “Cho nên tôi là con người chứ không phải thực vật.”

Chu Tuy An chậm rãi lộ ra một nụ cười, khuôn mặt gầy gò cùng nước da cực trắng, khiến cho nụ cười này có vẻ vô hại: “Nhưng cô giống như một loại hoa.”

Sầm Căng hít sâu một hơi, sự nhẫn nại đã gần đến điểm cực hạn: “Cảm ơn đã khen.”

Chu Tuy An nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt có chút mơ hồ, một lúc sau mới dừng bước: “Cô Sầm, bữa trưa lần này chúng ta hủy đi.” 

Sầm Căng cảm thấy bất ngờ: “Tại sao?”

“Không muốn ăn.” Chu Tuy An thu liễm lại vẻ cợt nhả, cả người lập tức yên lặng.

Anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo khoác ra, rút một điếu, nhưng không châm lửa, giống như chỉ kẹp giữa hai ngón tay làm điểm tựa cảm xúc: “Tạm biệt.”

Cuối cùng Sầm Căng cũng nhìn rõ nhãn hiệu của điếu thuốc, thân hộp toàn màu trắng, logo là ba con số, 555.



Nhìn theo Chu Tuy An, Sầm Căng đứng nguyên tại chỗ, có cảm giác như nắm đấm của mình rơi vào miếng bọt biển không có cảm giác.

Cô thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động ra, kiểm tra trang chủ Weibo của Chu Tuy An. Phần chuyển tiếp video vi phạm đã biến mất, xem ra người đàn ông này không có lừa cô.

Sầm Căng khẽ thở dài, chuyển sang Wechat định nói chuyện với Lý Vụ, lại vô tình phát hiện trong cột của Sài Tư Minh có một tin nhắn chưa đọc.

Sầm Căng mở ra, trong đó nhắc tới vị giáo sư Chu tính tình cổ quái kia, nói vợ cũ của anh ta cũng giống cô, cũng là quản lý khách hàng của công ty quảng cáo, sau đó ngoại tình trong hôn nhân với bên chủ đầu tư, nên sau khi nhìn thấy cô có thể có chút thù địch và thay đổi cảm xúc… Cuối cùng lại nói với cô một tiếng xin lỗi vì sự thất lễ của bạn mình.

Sầm Căng đọc đoạn văn không dài không ngắn này hai lần, tâm tình phức tạp, nhưng cũng theo đó mà thoải mái hơn: [Không sao, anh ta cũng không thật sự bảo tôi mời một mình anh ta ăn cơm.]

Lúc này Sài Tư Minh mới yên tâm.

Mắt thấy buổi sáng đã không còn kịp đến công ty, Sầm Căng liền chậm rãi đi xuống lầu Quang Hoa, muốn chờ Lý Vụ cùng ăn cơm.

Gần đến giờ học, cô gửi vị trí của mình cho Lý Vụ trên WeChat.

Thiếu niên bất ngờ vô cùng: [Chị ở tầng nào?]

Sầm Căng đáp: [Sao lại trả lời nhanh như vậy? Cậu ở trong lớp không tập trung học sao?] 

Lý Vụ: [Bởi vì là tin nhắn của chị.]

Sầm Căng cười, trả lời câu hỏi ban đầu của cậu: [Đang ở lầu một. Hôm nay ăn trưa cùng nhau được không?]

Lý Vụ: [Được.]

Sau khi chuông tan học vang lên, Sầm Căng chào đón bạn trai nhỏ của mình trong dòng người đông đúc.

Mặc cho bạn cùng phòng hùng hùng hổ hổ, cậu vẫn không quay đầu lại chạy đến bên cạnh cô. Trong thời tiết tiêu điều như thế, vậy mà thiếu niên vẫn hoạt bát thư thái như cây mùa xuân.

Sầm Căng kìm lòng không được ôm eo cậu, Lý Vụ cũng ôm lại.

Các học sinh trên cầu thang ghé mắt sôi nổi, hoặc làm mặt quỷ ghét bỏ, mấy cô cô cậu khác thì cười híp mắt xem kịch. Có người nhận ra đây là cặp đôi nổi tiếng trên diễn đàn BBS thời gian trước, vội vàng kéo người bên cạnh đứng xem một hồi.

……

Dính ánh sáng của bạn trai, Sầm Căng tốt nghiệp từ lâu có thể ôn lại hương vị của căng tin trường cũ.

Bọn họ ngồi cùng một chỗ, khí chất quanh người khác nhau, có sự chênh lệch tuổi tác rõ ràng.

Nhưng có lẽ vì ngoại hình tương xứng, hoặc khí chất hòa hợp, nên thoạt nhìn cũng cân xứng kỳ lạ.

Lý Vụ đi đến từng ô cửa sổ, gọi tới không ít loại thức ăn, một bữa cơm ở căng tin giống y như tiệc buffet, sau đó còn liên tục hỏi Sầm Căng có muốn ăn gì nữa không. 

Sầm Căng lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi no lắm rồi, cậu cũng không sợ tôi quẹt hết thẻ cơm của cậu sao?”

Lý Vụ cười: “Nạp thêm là được.”

Sau khi ăn no uống đủ, hai người lại vào xe thân mật một hồi, Lý Vụ mới quay về ký túc xá, Sầm Căng thì lái xe về công ty.

Trên đường đi, cô đi đến một cửa hàng thuốc lá, tìm thấy hiệu thuốc lá mà Chu Tuy An hút ở khu vực hút thuốc bên ngoài.

Sầm Căng mua hai hộp, cũng bảo chủ tiệm đóng gói cẩn thận. 

Ngày hôm sau Lý Vụ về nhà, cô liền đem hộp quà giao cho Lý Vụ, nhờ cậu đưa đến tay Chu Tuy An.

Ban đầu Lý Vụ rất khó hiểu, chờ sau khi Sầm Căng nói rõ nguyên nhân, cậu vui vẻ đồng ý, còn tò mò rốt cuộc khói thuốc có mùi vị gì.

Sầm Căng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ậm ừ cảnh cáo: “Cậu dám hút thuốc, tôi sẽ đánh cậu.”

Lý Vụ nói: “Tôi lại rất thích chị đánh tôi.” “Cậu là người có máu M sao?” Sầm Căng tay đấm chân đá, nhưng cũng không thật sự dùng sức: “Như vậy sao, hay là như vậy?”

Lý Vụ trốn, cô liền đuổi theo phía sau. Hai người ở hành lang trải xuống một chuỗi nụ cười giòn giã.

Đương nhiên, hình phạt cuối cùng dành cho cô chính là bị buộc quay lại bức tường bằng lực phản xạ, trừng trị đến mức càng xâm nhập càng làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Ngày hôm sau, mưa bụi dày đặc, trời đất âm u lạnh lẽo, Lý Vụ chỉ nhìn thấy một chiếc ô ở cửa ra vào, sợ mình cầm rồi Sầm Căng không có cái dùng, liền dầm mưa đi học.

Lúc tìm được văn phòng Chu Tuy An, đầu của thiếu niên đã ướt sũng. Cậu dùng tay áo chà xát mái tóc đen nhánh, do dự đứng ở cửa sổ.

Có một nữ giáo viên ở đây, thấy cậu thò đầu dò xét, liền tò mò hỏi: “Tìm ai?”

Lý Vụ lễ phép nói: “Giáo viên, chào cô, em muốn tìm Chu giáo sư Chu Tuy An ạ.”

Nữ giáo viên dựa vào lưng ghế: “Bây giờ anh ấy không có ở đây.”

Lý Vụ hỏi: “Vậy tầm khoảng bao giờ thầy ấy tới ạ?” 

Nữ giáo viên: “Chắc một lúc nữa, sáng nay anh ấy có lớp.”

Lý Vụ đang định xoay người trở về ký túc xá trước, thì ở cuối hành lang phía xa đã có một người đàn ông mặc áo khoác, cầm chiếc ô dài màu đen đang đi tới. Anh tản bộ chậm rãi, người gầy guộc tái nhợt, khí chất rất giống kiểu thuật sư khổ tu mà cậu đã từng thấy trong phim Anh.

Khi đi ngang qua Lý Vụ, anh chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rất nhanh, ánh mắt không dừng lại lâu, đã lập tức lướt qua.

Nhưng trong nháy mắt lướt qua, Lý Vụ giống như có cảm ứng, không xác định kêu lên một tiếng: “Thầy Chu?”

Người đàn ông dừng lại, quay đầu đánh giá nam sinh trẻ tuổi. 

Cậu hiển nhiên bị ướt không nhẹ, nhưng không có vẻ chật vật, tóc giống như ngọn cỏ ướt át, nước mưa chỉ tô điểm thêm cho cảm giác thiếu niên của cậu.

Chu Tuy An xác định cậu không phải là học sinh trong lớp của mình, bởi vì trong số học sinh của anh không có ai có ngoại hình chói mắt như vậy. Nhưng thấy nam sinh nhìn chăm chú thế này, anh lại có chút e ngại, lo lắng sẽ nghênh đón một sự cố xã giao mà chính mình cũng sơ suất.

Cũng may nam sinh nhanh chóng thu hồi loại cảm xúc nhìn chăm chú này lại, giải thích lý do: “Thầy Chu, chào thầy. Em là bạn trai của Sầm Căng, đây là quà cảm ơn cô ấy nhờ em đưa cho thầy, cảm ơn thầy đã xóa bài weibo kia.”

Nói xong liền đem hộp quà trong tay đưa ra ngoài.

Thân phận giới thiệu của cậu làm cho Chu Tuy An thoáng kinh ngạc, anh không trả lời, mà chỉ hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Lý Vụ đáp: “Thuốc lá.”

Chu Tuy An khẽ nhếch môi dưới, giọng nói như màn mưa trong trẻo lạnh lùng: “Lúc này trên hành lang sẽ có người khác đi ngang qua, tôi như thế này chính là nhận hối lộ, cậu biết không?”

Nam sinh giống như đã sớm bị bày mưu tính kế, chuẩn bị xong xuôi: “Cho nên cô ấy đã gói nó vào hộp quà.”

Chu Tuy An nhất thời không nói gì.

Hai người giằng co một lát, Chu Tuy An nhận lấy, cũng thản nhiên nói một tiếng cảm ơn.

Lý Vụ lắc đầu nói không cần khách sáo, tạm biệt rồi ra về.

Chu Tuy An gọi cậu lại, nâng góc ô lên: “Cầm đi, còn đang mưa.”

Lý Vụ khéo léo cự tuyệt, bước nhanh ra khỏi hành lang.

Chờ cậu biến mất ở góc hành lang, Chu Tuy An mới cầm hộp quà đi vào phòng làm việc, động tác tùy ý.

Nữ đồng nghiệp tò mò hỏi anh người vừa rồi là ai, đoán chừng không phải học sinh trong lớp.

Chu Tuy An suy nghĩ một chút, cũng không thể đưa ra thân phận chính xác: “Chỉ là học sinh trong trường thôi.”

Trở lại trước bàn làm việc, Chu Tuy An đứng tháo bao bì, khi nhìn thấy thương hiệu thuốc lá, ánh mắt anh run rẩy rất nhỏ, đem cả hai bao thuốc cất trở lại ngăn kéo tầng thứ hai.

Chu Tuy An mở điện thoại, kiểm tra Weibo, trả lời vài tin nhắn thuận mắt, lại lướt qua danh sách tin nhắn riêng đông đúc.

Câu thứ tư là câu hỏi liên quan đến một loài hoa: [Tuy nam thần ơi, xin hỏi đây là loại hoa gì ~ Tại sao đến gần mùa đông rồi mà nó vẫn chưa héo vậy nè? Tôi vẫn thấy ở sân nhà hàng xóm kìa.]

Chu Tuy An mở hình ảnh ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm hồi lâu, mới trả lời bốn chữ: [Chi mộc lan*.]

*Chi Mộc lan (danh pháp khoa học: Magnolia) là một chi lớn gồm khoảng 210-345 loài[2] thực vật có hoa thuộc phân lớp Mộc lan (Magnoliidae), họ Mộc lan (Magnoliaceae).

Sau khi tắt máy tính, anh rút điện thoại di động trong túi áo ra, bấm một cái, do dự một lát, gửi qua một tin nhắn: [Thuốc lá tôi nhận rồi, cơm trưa nợ tôi khi nào bổ sung đây?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.