Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 75



Edit: Hà Thu 


Đêm trước khi đến đại học F tìm Lý Vụ, Sầm Căng từng suy nghĩ có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.


Bởi vì sự đau đớn cùng phẫn nộ của Lý Vụ làm cho cô rất hoang mang, bắt đầu hoài nghi hai người bọn họ rốt cuộc có hợp hay không.


Kết quả là, tất nhiên, không phù hợp.


Đây là một kết luận có thể dự đoán được ngay từ đầu.


Từ tất cả các góc độ, tất cả các khía cạnh, cô và Lý Vụ đều không thích hợp.


Nhưng điều không thể giấu diếm và bỏ qua chính là, cô thích cậu. Cậu đã khắc sâu rất nhiều chi tiết tốt đẹp vào trong sinh mệnh của cô, có lẽ không quá rõ ràng, nhưng nếu tĩnh tâm để khai quật, sẽ phát hiện khắp nơi đều là kho báu lấp lánh.


Cô không muốn qua loa từ bỏ.


Sau khi rửa mặt, Sầm Căng lục tung các hộc tủ, tìm ra cuốn nhật ký thời còn học đại học.


Thời điểm đó cô cũng thích dùng các loại sách vở màu macaron đa dạng, cũng đủ nữ tính, cũng đủ sáng ngời, giống như những chiếc lọ cũ đựng đầy kẹo.


Năm 19 tuổi, cô cũng bắt đầu một mối quan hệ mập mờ với Ngô Phục. Trong từng dòng chữ đều là tình cảm thiếu nữ nồng đậm như thơ ca, sẽ bởi vì một ánh mắt của đối phương mà nai con chạy loạn, sẽ ghen ghét khó chịu đối với tất cả nữ sinh tiếp cận anh. Đôi câu vài lời Ngô Phục tâm sự với cô đều giống như ném vào trong cơ thể cô một viên sủi vị dâu tây, cô có thể sống cả ngày trong vầng hào quang màu hồng nhạt, cuồn cuộn dâng trào này.


Sau này ở bên nhau, nội dung của cuốn nhật ký càng trở nên khó coi hơn, điên rồ,buồn nôn, muốn chết muốn sống, lo được lo mất, còn thỉnh thoảng cầu nguyện như một cái giếng ước nguyện, tôi muốn cùng anh ấy đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, anh ấy là người tốt nhất và đáng yêu nhất trên đời này.


Cô chìm sâu trong đó, vì muốn ở bên Ngô Phục, cô hoàn toàn không nghe ba mẹ khuyên bảo, cũng tiếp nhận thử thách xuất ngoại mà bọn họ sắp xếp cho mình. Sau khi về nước không do dự lựa chọn đến công ty Ngô Phục làm việc, chen vào bộ phận của anh cho dù cô không thích như vậy. Cô vì “tình yêu” mà vượt mọi chông gai, cam tâm là công chúa mặc áo giáp, chỉ để đi đến một kết thúc tiêu chuẩn trong câu chuyện cổ tích với hoàng tử lý tưởng của mình.


Sau khi khép lại cuốn nhật ký, cuối cùng Sầm Căng cũng biết tại sao Lý Vụ lại cho cô một cảm giác khó có thể chia lìa.


Hóa ra cậu chính là cô vào thời điểm đó.


Coi tình yêu là giai điệu chính của cuộc đời, cậu thuần khiết, mê man, thẳng thắn, ngốc nghếch, mềm mại, sắc sảo, hiền lành, dũng mãnh và cả trái tim non nớt của cậu, đều đã từng là Sầm Căng.


Sầm Căng tự hỏi mình, có hối hận không?


Không chắc.


Chỉ là khi đó cũng không có ai nói cho cô biết, chỉ điểm cho cô, cô tựa như đứa nhỏ trong thư của một người phụ nữ xa lạ, vùi đầu vào số mệnh của mình, giống như rơi vào vực sâu.


Cho nên, cô không muốn lặp lại những sai lầm tương tự nữa.


Cũng không thể để Lý Vụ lặp lại những sai lầm tương tự được.


Cậu là người yêu của cô, cũng là thiếu niên sạch sẽ tốt đẹp nhất trong lòng cô, cô không thể mặc kệ được.


Ít nhất, nếu mối quan hệ này không đi được đến cuối cùng, khi sau này khi cậu nhớ tới, Sầm Căng cũng không nên là tấm gương tiêu cực, khiến cậu hối hận về những gì mình đã làm lúc đầu, khiến cậu cảm thấy bi thương oán hận. 


Hơn nữa, bài học năm nhất năm đó còn chưa đủ sao, dây dưa kề cà, bà bà mẹ mẹ*, cũng bởi vì hiểu lầm không đáng kể.


*Miêu tả những hành động tầm thường và lời nói dài dòng của một người. Nó cũng mô tả sự dễ bị tổn thương về cảm xúc của một người.


Cho nên, ngay ngày hôm sau cô liền đến tìm cậu, cũng bố trí trước một số cạm bẫy mê người.


Trước khi tới, trong lòng Sầm Căng không yên tâm, dù sao thì thiếu niên đã rời đi vô cùng dứt khoát, gọi lại cũng không gọi được.


Nhưng tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với dự đoán của cô, cô cũng bởi vậy mà xác định, Lý Vụ cũng giống như cô, là hổ giấy, là xương rồng sẽ nở hoa.


Những lời cô muốn nói với cậu, cũng là muốn nói với chính mình năm 19 tuổi.


Ghét loại tình yêu có độ tinh khiết và độ tập trung cao độ này, cũng tương đương với việc ghét bỏ chính mình lúc trước.


Sầm Căng làm không được, ít nhất trước mắt là tuyệt đối không được.


Cũng may cô nói ra, cậu cũng nghe vào. Khi thiếu niên an tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cô, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh nhắm mí mắt lại.


Mưa gió bão bùng qua đi, bọn họ lại cùng nhau chia sẻ sự bình yên dưới ánh mặt trời.


Ngủ đến hơn hai giờ chiều, Sầm Căng đến quầy lễ tân trả phòng.


Quay đầu lại nhìn Lý Vụ, trạng thái của cậu đã tốt hơn rất nhiều, thần thái nơi đáy mắt đã hồi phục, giống như bảo thạch đen nhánh sáng ngời. Trái tim Sầm Căng cũng thoải mái theo, cong môi nói với cậu: “Lát nữa có việc gì bận không?”


Lý Vụ hỏi: “Chị thì sao?”


Sầm Căng nói: “Không có.”


Lý Vụ nói: “Tôi cũng không có.”


Sầm Căng thuận tay cài lại cúc áo khoác trên cùng cho cậu, nhướng mắt lên: “Chúng ta đi hẹn hò đi.”


Mấy tháng nay, cậu đi học, cô đi làm, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, chưa hề có một buổi hẹn hò nghiêm túc nào như một cặp đôi chính thức.


Lý Vụ nắm lấy tay cô, ý cười nơi đáy mắt chớp động: “Đi đâu?”


Sầm Căng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”


Lý Vụ nói: “Chị quyết định đi.”


“Nhưng hôm nay tôi muốn nghe cậu.”


“Tôi đi đâu cũng được.”


“Tôi cũng vậy.”


Lễ tân khách sạn nhìn hai người đưa đẩy qua lại, bật cười trêu ghẹo: “Hai người yêu nhau mà nói chuyện khách khí quá.”


Sầm Căng ngoái đầu lại nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì hôm nay chúng tôi mới chính thức quen nhau.”


Nhân viên lễ tân trừng mắt, vẻ mặt “hiểu ra”.


Lý Vụ ngầm hiểu, cười nhẹ vì trò nghịch ngợm nho nhỏ của cô.


Sầm Căng lại hỏi lễ tân: “Cô có đề xuất nào không?”


Lễ tân sững sờ, nhanh chóng đưa ra đề nghị: “Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim bên đường Nam Hoài là được rồi.”


“Cậu thấy sao?” Sầm Căng nghiêng đầu nhìn Lý Vụ.


“Đó không phải…” Lý Vụ hơi chần chờ.


Sầm Căng mỉm cười: “Đúng vậy, ngay bên kia công ty tôi.”


Lý Vụ quan sát cô hai giây: “Được rồi.”


Lần này lại là Lý Vụ đảm nhiệm vai trò lái xe, năm phút đầu Sầm Căng còn nhắc nhở một hai, nhưng thấy kỹ năng lái xe của thằng nhóc này không có vẻ xa lạ, liền thành thành thật thật làm hành khách chính thức duy nhất được chỉ định.


Từ gara đi ra, Lý Vụ vẫn hỏi Sầm Căng có lạnh hay không, mặc dù cô mặc áo khoác dài màu đen gần đến mắt cá chân, nhưng lại để chân trần, trong thời tiết này, ít nhiều cũng có chút không chống được rét. Sầm Căng lắc đầu nói không lạnh, cậu không khỏi phân trần dẫn cô đến cửa hàng quần áo gần nhất.


Đường Nam Hoài là khu phố thương mại hàng đầu của thành phố Nghi, các cửa hàng thương mại san sát nối tiếp nhau, các cửa hàng xung quanh cũng chủ yếu là hàng xa xỉ.


Lý Vụ sợ cô bị cảm lạnh, xông thẳng về phía đó, Sầm Căng vội vàng giữ chặt cánh tay cậu ngăn cản, đây không phải mức tiêu thụ của cậu, cũng không cần thiết.


Cô chỉ vào trung tâm mua sắm đối diện: “Đi bên kia đi, vừa lúc nhà anh ấy có rạp chiếu phim.”


Lý Vụ nhìn theo, gật gật đầu.


Sầm Căng thầm thở phào một hơi.


Khi băng qua vỉa hè, Lý Vụ thấp giọng hỏi: “Chị sợ tôi không mua nổi sao?”


Sầm Căng chớp chớp mắt: “Cái gì?”


Cậu lại nói: “Thương hiệu đó tôi biết, chị thường hay mặc, đừng lúc nào cũng coi tôi như một thằng ngốc.”


Sầm Căng: “…”


Cô ra vẻ nghiêm khắc: “Học bổng để cậu mua quần áo cho phụ nữ sao?”


Lý Vụ không đồng tình: “Tiền không phải là để tiêu vào người hay chuyện muốn tiêu sao?”


Sầm Căng trả lời: “Nhưng cũng không được vượt quá phạm vi năng lực.”


Lý Vụ không nói nhiều nữa.


Bước vào trung tâm thương mại, chính giữa đại sảnh tầng 1 đặt một cây thông Noel bằng pha lê khổng lồ nổi bật, tầng tầng lớp lớp đều như kim cương cắt mặt, ánh sáng tràn đầy màu sắc, vô cùng bắt mắt.


Khách hàng đi vòng quanh ba tầng trong và ba tầng ngoài, dừng lại ngắm nghía, chụp ảnh.


Hai người bọn họ cũng dừng lại nhìn xung quanh, Sầm Căng rất thích tạo hình cây cối, đơn giản mà không mất đi sự thanh lịch, nên định chụp lại gửi lên nhóm sáng tạo làm tài liệu cảm hứng cho bọn họ.


Cô kiễng chân, giơ điện thoại lên cao, cố gắng bảo toàn hình ảnh đầy đủ nhất có thể.


Ngay sau đó, cô bất ngờ bị ôm eo bế lên cao.


“Ahhh?” Sầm Căng kinh hãi.


“Chụp đi.” Giọng điệu của máy tăng chiều cao nhân tạo rất bình thản.


Bên kia có người qua đường cười nhìn về phía này, mặt Sầm Căng hơi nóng, vội vàng tập trung chụp ảnh một tấm ảnh: “Được rồi.”


Lý Vụ không tin: “Thật sao?”


“Thật mà.” Lúc này đế giày cao gót của Sầm Căng mới có thể chạm đất.


Tay cô một lần nữa trở lại trong tay cậu, tức giận nói: “Lần sau đừng đường đột như vậy được không?”


“Chị nói, đem suy nghĩ của bản thân đặt lên hàng đầu.” Lý Vụ nghiêm trang: “Tôi muốn làm như vậy, nên làm.”


“Làm gì có ai áp dụng đạo lý theo kiểu ngược đời như cậu không hả?” Sầm Căng nghiến răng chế giễu nói.


Lý Vụ nhếch môi dưới.


Đi lên tầng ba, Sầm Căng vô cùng thích thú nhìn quần áo nam, hỏi Lý Vụ có muốn mua không, Lý Vụ lắc đầu: “Đồ chị mua lúc trước còn chưa mặc tới.”


Người phụ nữ đã bất đắc dĩ kéo cậu đi vào. 


Nhân viên bán hàng cười chào đón: “Mua quần áo cho bạn trai sao, thích kiểu dáng như thế nào? Nhìn bạn trai cô vừa đẹp trai dáng người lại hoàn hảo như vậy, chắc chắn mặc cái gì cũng đẹp.”


Sầm Căng híp mắt lại: “Làm sao biết được?”


Người bán hàng giật mình: “Thì vì bạn trai của cô quá đẹp trai mà.” 


Sầm Căng nói: “Tôi hỏi làm sao nhìn ra cậu ấy là bạn trai tôi?”


Sự tự tin của người bán hàng đột nhiên giảm xuống, mơ hồ khó hiểu: Chẳng lẽ… không phải?”


Sầm Căng không nói gì.


Người bán hàng có chút bối rối. 


Sầm Căng cười sâu xa, lướt qua cô đi vào trong.


Lý Vụ lắc lắc bàn tay đang dán chặt của hai người: “Ai cũng nhìn ra được.”


“Hừ.” Cô khịt mũi, nhưng rõ ràng là rất hạnh phúc.


Sầm Căng đi lang thang khắp cửa hàng, chơi đến vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không dừng lại được.


Cuối cùng, Lý Vụ dùng mọi cách ngăn cản, người phụ nữ mới dừng tay, chỉ chọn chiếc áo khoác kaki có hai hàng cúc dáng oversized, lặng lẽ nghiêm mặt đi ra khỏi quầy.


Lý Vụ quét mắt nhìn túi mua hàng: “Tại sao chỉ có chị có thể mua cho tôi, mà tôi lại không được mua cho chị.”


Sầm Căng liếc cậu: “Nhân viên cửa hàng người ta cũng nói rồi, mặc cái gì cũng đẹp, người đẹp như vậy mà không mặc nhiều quần áo đẹp chính là phí phạm của trời.”


“Được, được, hiểu rồi.” Tất cả những gì cô nói đều hợp lý, cậu tiếp thu.


Ba tầng đều là quần áo nam, đề phòng lịch sử ham muốn hưởng thụ vật chất mà Sầm Căng để lại trên người cậu khó có thể khống chế hiệu quả, Lý Vụ không dám ở lâu, nhanh chóng kéo cô lên lầu bốn, tìm một quán trà sữa để ngồi.


Đến quầy thu ngân gọi món xong, Lý Vụ ngồi trở lại đối diện Sầm Căng.


Trong cửa hàng xếp hàng dài dằng dặc không còn chỗ ngồi, đây lại là lần đầu tiên ngồi đối diện nhau ở nơi công cộng đông đúc như vậy, Lý Vụ vẫn còn có chút không được tự nhiên, cầm hóa đơn trong tay chơi đùa, rồi nhìn Sầm Căng, lại nhìn cái bàn, lại lén lút cười một chút.


Sầm Căng xuất thần nhìn các nhân viên bán hàng bận rộn làm trà sữa, một hồi mới quay lại hỏi: “Đã mua vé xem phim chưa?”


Lý Vụ lấy điện thoại di động ra: “Vẫn chưa, chị muốn xem cái gì?”


Sầm Căng nói: “Tôi sao cũng được.” “Vậy tôi chọn nhé?” Nếu còn tiếp tục khách khí nữa, chắc bọn họ nửa đêm cũng không vào được phòng chiếu phim mất.


Sầm Căng gật đầu.


Lý Vụ cụp mắt xuống, chọn một bộ phim được chấm điểm rating cao nhất, trước khi mua vé, cậu hỏi Sầm Căng có được không.


Sầm Căng nói: “Tuỳ cậu.”


Bên ngoài trời rét đậm, nhưng trong trung tâm thương mại lại mười phần ấm áp. Sau khi uống liên tục vài ngụm trà sữa nóng, Sầm Căng mặc áo khoác bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng bên trong cô lại mặc quá mức lộng lẫy, không tiện mở hoặc cởi ra.


Sớm biết hôm nay có một cuộc hẹn ngẫu hứng thế này, cô có chết cũng sẽ không mặc như vậy.


Lý Vụ nhìn cô một hồi, nói: “Tôi đi WC một chuyến.”


Sầm Căng: “Được.”


Thiếu niên đứng dậy, cũng không quay đầu đi ra ngoài cửa hàng, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng dáng.


Sầm Căng đoán có thể cậu đã sa vào trong, mười phút nữa cũng chưa quay lại được. Trong lúc nóng lòng, cô nhận được điện thoại của Lý Vụ, bảo cô ra ngoài rẽ trái đi thẳng, có một ngã ba, lại rẽ phải, cậu ở đó chờ cô.


Hơi thở của cậu hơi gấp gáp, giống như vừa chạy dài xong.


Sầm Căng tìm tới, dừng lại trước ngã rẽ mà cậu ra hiệu, mới phát hiện đó là biển báo nhà vệ sinh.


Bốn mắt giao nhau, Lý Vụ đi tới, đưa túi mua sắm trong tay cho cô, hất cằm về phía nhà vệ sinh nữ: “Tôi mua quần áo cho chị, chị vào đó thay đi.”


Sầm Căng hơi sửng sốt, cúi đầu mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là một chiếc áo len cashmere cổ cao màu trắng và một chiếc quần ống đứng màu nâu, rất hợp thời trang, là phong cách bình thường cô thích.


Sầm Căng nhếch môi, sau đó lại căng thẳng, lật tung túi lên, sau khi không thu hoạch được gì, mới ngước mắt xòe tay: “Hoá đơn đâu?”


Lý Vụ ho khan một chút, sờ sờ bên gáy: “Ăn luôn rồi.”


Sầm Căng bị chọc cười, ấn ly trà sữa trong tay vào ngực cậu: “Không nghẹn sao, có cần xuôi cổ họng


không?”


Lý Vụ nhận lấy, ngoan ngoãn uống hai hơi, mắt to linh động: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”


Sầm Căng cũng không câu nệ, trực tiếp vào nhà vệ sinh nữ thay quần áo.


Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, số đo của quần áo đều vừa vặn chuẩn xác. Mười mấy phút đã chọn xong, rốt cuộc cậu hiểu rõ cô đến mức nào cơ chứ. 


Lúc đi ra, Sầm Căng đã thay đổi diện mạo, nhưng khí chất vẫn không giảm.


Lý Vụ nhìn cô, đồng ý với câu nói đùa của cô, người đẹp không mặc nhiều quần áo đẹp chính là phí phạm của trời.


Sầm Căng liếc về phía Lý Vụ, nhất thời nở nụ cười, bây giờ mới hiểu vì sao cậu lại mua kiểu trang phục màu này.


Áo khoác ngoài của thiếu niên khoác lên khuỷu tay, bên trong cũng là áo cổ cao màu trắng.


Tâm cơ.


Sầm Căng chọc mạnh vào eo cậu, tay lại bị bắt trở về.


Cậu còn vô tội: “Sao lại thế này? Còn trêu chọc tôi nữa.” 


“Trong lòng cậu tự biết.” 


Lý Vụ cong môi: “Còn không phải sợ chị không tin tưởng sao, người khác nói tôi là bạn trai chị còn phải xác nhận lại nhiều lần.”


“Tôi nghe xong cảm thấy rất vui, giống như mình còn trẻ, muốn nghe nhiều một chút, không được sao?” Không, không chỉ vậy, nguyên nhân thực sự khiến Sầm Căng hạnh phúc là, thì ra trong mắt thế giới, khí chất giữa bọn họ đã sớm thay đổi, trở nên tương đồng, trở nên hòa hợp, đã là người yêu, không còn là chị em nữa.


“À.” Chàng trai nhỏ sao có thể nghĩ nhiều như vậy, buồn bực nói: “Là tôi làm điều thừa thãi rồi.” 


Sau khi cất áo khoác vào túi mua sắm, Lý Vụ theo bản năng tìm được tay cô, nắm lấy, đi về phía rạp chiếu phim.


Dọc theo con đường có một nhân viên cửa hàng bánh ngọt gọi họ lại, giơ cao máy ảnh, hỏi họ có muốn tham gia vào các hoạt động ăn thử và chụp ảnh chung hay không.


Sầm Căng hào hứng, hỏi thêm hai câu, Lý Vụ cũng dừng bước theo.


Em gái nhân viên cửa hàng có vẻ ngoài ngọt ngào giới thiệu: “Là như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên cửa hàng mới của chúng tôi khai trương, có một sự kiện ăn thử món tráng miệng, nếu đúng khẩu vị mà hai người thích, thì mua hơn 150 tệ là có thể tặng cho hai vị một tấm ảnh, chụp xong lấy liền. Hai người trai xinh gái đẹp như vậy, chụp ra nhất định siêu đẹp!”


Nói xong liền nâng khay đồ ăn chạm trổ hoa trong tay lên cao, phía trên bày rất nhiều miếng bánh ngọt chỉnh tề ngay ngắn, hương thơm ngọt ngào lan tỏa bốn phía.


Sầm Căng cầm dĩa lên nếm thử, hương vị bình thường không có gì lạ, nhưng cô rất thích cách bài trí lộng lẫy theo phong cách cung đình châu Âu trong cửa hàng của họ.


Nghĩ đến sau khi quen nhau cô và Lý Vụ rất ít chụp ảnh cùng nhau, liền nghiêng đầu nhìn bạn trai: “Cùng chụp một tấm đi, bánh ngọt mang về ký túc xá chia cho bạn cùng phòng là được rồi.”


Lý Vụ gật đầu.


Sầm Căng chọn xong, Lý Vụ liền đi đến quầy lễ tân trả tiền.


Cô đuổi theo cậu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.


Chọn tường nền xong, hai người đứng yên.


Nhân viên cửa hàng như bị nhiếp ảnh gia chụp hình cưới nhập vào người: “Ai da, thân mật một chút nữa đi.”


Sầm Căng dịch về phía Lý Vụ gần hơn một chút, mà thiếu niên đã vươn tay, đặt lên vai người phụ nữ, dùng chút lực, ôm cô về phía mình. Hai người không hẹn mà cùng cười.


Tách.


Giữa những lời khen ngợi phấn khích của nhân viên bán hàng, Sầm Căng nhận được bức ảnh chụp chung thứ ba thuộc về họ.


Bọn họ ăn mặc giống nhau, tươi cười sáng sủa mà giàu tình ý, ngay cả khóe môi cùng độ cong đuôi mắt cũng tương tự, nghiễm nhiên là một đôi.


Sầm Căng vừa định cất vào trong túi, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đã vươn ra trước mắt, yêu cầu: “Cho tôi.”


Sầm Căng: “Hả?”


Cậu đúng tình hợp lý: “Chị đã có một tấm rồi.”


Sầm Căng không nghe: “Không cho. Tấm ảnh kia từ lúc học cấp 3 rồi, làm sao giống nhau được?” 


“Tôi mua.” Thiếu niên không chút do dự lấy đi, rũ mắt nhìn, coi như bảo bối.


“À” Sầm Căng nhìn trên tay trống rỗng, bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách đòi tranh trả tiền, thì ra trong lòng đã sớm có tính toán rồi.”


Lý Vụ giương mắt nhìn cô, mỉm cười: “Ừm.”


Sầm Căng trực tiếp đập vào người cậu mấy cái, cậu mặc cho cô phát tiết, tự mình thưởng thức, lù lù bất động.


Một lát sau, Sầm Căng không nhúc nhích, cố ý lạnh mặt. Lý Vụ lại đưa ảnh chụp qua: “Chụp lại một tấm đi, tôi muốn cất đi.”


Sầm Căng trừng cậu một cái: “Có cần tôi nói một câu tạ chủ long ân không?”


Lý Vụ được như ước nguyện mà cong môi: “Giới hạn cho chị trong vòng một phút phải chụp xong.”


Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cậu, đúng là đáng yêu hết mức, Sầm Căng không làm trái nữa, nhích người qua, đặt ngang điện thoại xuống.


Đương nhiên, cô không chỉ chụp một tấm, toàn cảnh, nhiều góc độ, giống như đang ghi lại bảo vật vô giá.



Gần mười giờ tối, Lý Vụ xuống xe ở cổng trường.


Sau khi nhìn chiếc coupe màu trắng của Sầm Căng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lý Vụ mới xoay người đi vào trong trường.


Nụ cười treo suốt vài giờ liền, má của cậu đã có chút đau nhức.


Cậu lấy tấm ảnh từ trong túi áo khoác ra, mượn ánh đèn đường nhìn ngắm nhiều lần không biết chán. Chân trong chân ngoài lững thững đi đến dưới lầu ký túc xá, cậu mới cất nó đi.


Sau khi vào ký túc xá, sự quan tâm cùng pha trò của bạn cùng phòng liền đập thẳng vào mặt:


“Làm hòa chưa?”


“Vừa nhìn là biết tốt rồi, mặt mũi hồng hào thế kia cơ mà.”


“Đây là trò chuyện một lát sao?”


“Hóa ra thời gian của người yêu đương khác với người bình thường, một lát là mười mấy tiếng đồng hồ liền? Hiểu rồi hiểu rồi.”


……


Lý Vụ mắt nhìn thẳng, ngồi vào bàn học, không so đo quá nhiều với đám người thích đố kỵ này.


Chờ bạn cùng phòng không chú ý đến bên này nữa, cậu mới mở ngăn kéo ra, cẩn thận đặt lại tấm ảnh chụp nhanh mà Sầm Căng đã đưa cho cậu vào túi bút.


Sau đó lại rút tấm ảnh chân dung của người phụ nữ ở ngăn trước ra, ngắm nghía một hồi, lại bắt đầu vui vẻ. Lần này không riêng gì cơ miệng đau, mà cả cơ mặt cũng sắp tê liệt tới nơi rồi.


Một hồi sau, thiếu niên mới khóa ngăn kéo lại, lấy điện thoại ra, hỏi Sầm Căng đã về đến nhà chưa.


Đối diện chưa trả lời ngay lập tức.


Cậu ấn ra, thấy một cột trong vòng bạn bè có một chấm đỏ, là ảnh đại diện của Sầm Căng.


Cậu vội vàng vào xem.


Vừa nhìn đến bài đăng đầu tiên, trái tim Lý Vụ nhảy dựng lên, suýt nữa đứng dậy từ trên ghế.


Bài đăng trên cùng đến từ Sầm Căng. Cô đăng bức ảnh chụp chung với tư thế thân mật của bọn họ vào buổi chiều, kèm theo một dòng caption hai chữ.


Lễ vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.