Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 81: Hoàn chính văn



Edit: Hà Thu 

Ngày hôm sau, Lý Vụ mặc một bộ quần áo mới, xách túi lớn túi nhỏ quà tết đã chuẩn bị từ lâu trong phòng ngủ thứ hai ra, đưa vào tay của Sầm Căng.

Có trà, có rượu, có ngọc trai còn có một số đồ thủ công tự làm, Sầm Căng cực kỳ ngạc nhiên lựa ra hỏi: “Sao cậu biết mẹ tôi thích những thứ này?”

Lý Vụ nhướng mày: “Kỳ nghỉ hè cuối cấp ba khi tới nhà chị, thấy dì thường xuyên thêu cái này.”

“Cậu thật chu đáo.” Sầm Căng không chịu được mà khích lệ: “Sau khi mẹ nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.”

“Hy vọng là vậy.” Lý Vụ không dám chắc chắn.

Sầm Căng nhéo mũi cậu: “Phải có niềm tin vào bản thân chứ.”

Hơn mười giờ, hai người về đến biệt thự.

Đúng lúc ba Sầm mẹ Sầm đang trang trí ở trong sân, người thì ở trên người thì ở dưới, dựng thang ngắn treo những chiếc đèn lồng đỏ lên ngọn cây.

Hai người nói chuyện rôm rả với nhau, bàn xem nên treo ở đâu hợp mỹ quan hơn, vẫn chưa để ý tới hai vị tiểu bối đã lẳng lặng đi tới trước cửa.

Lý Vụ thấy vậy, vội vàng đặt đồ đạc trong tay xuống, sải bước đi tới giúp đỡ.

Lúc này mẹ Sầm mới nhận ra cậu đã tới, có chút ngạc nhiên, vỗ vỗ chồng: “Kiều Viễn, ông đi xuống để cho Lý Vụ treo.”

Vừa thấy Lý Vụ, ba Sầm vui vẻ ra mặt, vội quay đầu lại tìm con gái mình: “Về rồi à?”

“Vâng ạ…” Giọng điệu Sầm Căng mềm như bông: “Ba, mẹ chúc mừng năm mới.”

Ba Sầm giẫm lên xà ngang đi xuống: “Cũng chúc mừng năm mới nhé Căng Căng, Tiểu Vụ!”

Lý Vụ có chút thấp thỏm, mặt cũng đỏ cả lên, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, gửi lời chúc mừng ngày lễ: “Chú dì, chúc mừng năm mới.”

Ba Sầm giơ tay cao lên ra hiệu, trong câu nói có chứa hàm ý khác: “Tiểu Vụ lại cao lên rồi phải không, cách đội trời đạp đất không xa nữa rồi.”

Sầm Căng cong khóe miệng, nháy mắt với ba mình.

Mẹ Sầm không để ý đến hành động nhỏ của hai ba con, giao đèn lồng còn lại cho Lý Vụ: “Con xem rồi treo lên đi.”

Lý Vụ được sủng mà lo, vội vàng đón lấy: “Vâng ạ.”

Thiếu niên cao lớn khỏe mạnh, tay dài chân dài, chỉ cần đạp lên hai bậc thang là đã có thể dễ dàng chạm vào từng cành cây.

Năng xuất làm việc của cậu cực kỳ cao, chỉ hai ba phát đã làm cho cây cối khô cằn đơn điệu có được sức sống trở lại, như thể mọc đầy những quả cà chua căng mọng tươi tắn.

Mẹ Sầm khen, không quên chê bai chồng mình: “Người trẻ tuổi làm việc đúng là nhanh nhẹn, đâu giống ông, chân tay vụng về”.

“Tôi bao tuổi rồi, Tiểu Vụ mới bao nhiêu chứ?” Ba Sầm hừ nhẹ một tiếng: “Có thể so sánh sao?”

Vành tai Lý Vụ đỏ bừng lên, vuốt nhẹ cái tua rua bên dưới của chiếc đèn lồng nhỏ cuối cùng, quay lại lấy quà năm mới.

“Mua nhiều đồ như vậy sao?” Ba Sầm cười đi theo, vỗ vào cánh tay của Lý Vụ, chào hỏi như những năm trước, hỏi cậu được nghỉ khi nào. 

Lý Vụ đáp: “Giữa tháng giêng ạ.”

Sầm Căng đi quấy rầy mẹ mình, mẹ Sầm lúc đầu không muốn, cô liền mặt dày bám lấy không bỏ, mẹ Sầm cũng chỉ đành ỡm ờ để con gái bám lấy mình. 

Hai người đàn ông đi ở phía trước, hỏi đáp qua lại.

Sầm Căng nhẹ giọng hỏi mẹ: “Thế nào, người bạn trai mà năm nay con dẫn về đẹp trai chứ?”

Mẹ Sầm hừ một tiếng qua mũi, không nói gì.

“Có đẹp trai không?” Cô lắc cánh tay của mẹ, háo hức xin câu trả lời.

“Đẹp trai có thể làm thành cơm ăn được à?”

Sầm Căng mở to mắt, giống như tìm được đồng minh: “Thật sự có thể làm thành cơm ăn đó, con nhìn vào khuôn mặt này cũng có thể ăn nhiều thêm một bát cơm mà. Chút nữa mẹ cũng thử xem, nhìn nhiều một chút.”

Mẹ Sầm không nhịn được nữa, khẽ mỉm cười, sau đó vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Tránh ra!”

Sầm Căng thành thật buông tay ra, giọng điệu đứng đắn trở lại: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”

Mẹ Sầm khựng lại một chút, không nói lời nào nữa, chỉ có thể thở dài buông bỏ trong bất lực.



Khi bữa trưa chuẩn bị kết thúc, Lý Vụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim lang thang trên bầu trời cả tháng nay cũng đã hạ cánh an toàn.

Thái độ của ba mẹ Sầm Căng đối với cậu không khác gì những năm trước, cũng không vì thân phận thay đổi mà từ đó lạnh nhạt xa cách với cậu.

Trái tim cậu đã được lấp đầy bởi lời cảm ơn ấm áp ánh vàng rực rỡ rồi.

Cơm nước xong xuôi, thiếu niên liền giúp mẹ Sầm thu dọn bát đũa, mang vào phòng bếp rửa sạch.

Mẹ Sầm trực tiếp nói không cần, cậu vẫn cứ khăng khăng chui vào tranh giành làm.

Cuối cùng mẹ Sầm không có cách nào khác, chỉ có thể đứng trước bồn rửa bát nhìn cậu nhanh nhẹn rửa qua nước sạch một lần — Bỏ vào máy rửa bát, rồi lại lau căn bếp sáng loáng như mới, không thấy một vết dầu mỡ.

Thành thật mà nói, ngoại trừ tuổi còn quá nhỏ và điều kiện kinh tế hạn chế ra, thì đứa nhỏ Lý Vụ này quả thực không thể tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào.

Về ngoài thì, cao lớn đẹp trai, mặc dù bây giờ vẫn còn là sinh viên, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một loại cổ phiếu tiềm năng vững chắc chất lượng cao. Đặc biệt là thái độ này, so với Ngô Phục năm đó lần đầu tiên đến nhà họ thì tốt hơn rất nhiều.

Con rể cũ của bà lấy đâu ra loại thành khẩn và chân thành như thế, ăn cơm xong cứ như ông lớn vậy, chia ra ngồi ở hai bên bàn trà với ba Sầm, giống như lãnh đạo quốc gia thương lượng đàm phán.

Haizzz.

Tại sao lại chỉ mới hai mươi tuổi thôi chứ, lớn thêm năm tuổi nữa trái tim bà cũng không tới mức bình lặng lại tắc nghẽn, ngột ngạt rồi lại thông suốt như vậy.

Đợi Lý Vụ giặt xong giẻ lau đưa tới, mẹ Sầm chủ động bắt chuyện với cậu: “Lý Vụ, chị Căng Căng có đối xử tốt với con không?”

Lý Vụ hơi giật mình: “Rất tốt ạ.”

Mẹ Sầm nói: “Con có biết lý do tại sao trước đó con bé lại ly hôn không?”

Lý Vụ suy nghĩ một chút: “Con không rõ lắm.”

“Ở cùng với con gái dì không dễ đúng không?” Mẹ Sầm thăm dò hỏi.

Lý Vụ lắc đầu: “Đâu có đâu ạ, con cảm thấy mình mới là người không dễ ở chung.”

Mẹ Sầm cười: “Con có chỗ nào là không dễ ở chung chứ, dì thấy con ở trước mặt Sầm Căng cứ như một quả hồng mềm vậy, bị con bé kiểm soát chặt trong tầm tay.”

Lý Vụ không thể phủ nhận.

“Nhưng dì vẫn sợ.” Mẹ Sầm treo giẻ lau lên, thở dài không thành tiếng: “Chồng trước của con bé, lúc bắt đầu cũng đối xử cực kỳ tốt với con bé, kết quả kết hôn chưa được hai năm nói không có tình cảm là lập tức không còn tình cảm nữa.”

Lý Vụ vẻ mặt chân thành, giống như lập lời thề nói: “Con nhất định sẽ không như vậy.”

Mẹ Sầm quét mắt liếc nhìn cậu một cái, phân tích vẻ mặt và giọng điệu của cậu: “Tính cách của Căng Căng chính là tổ hợp xen lẫn giữa ba con bé và dì, tâm địa mềm mỏng nhưng lại thích nói những lời trái với lương tâm. Tính tình dì luôn không được tốt, cũng không biết ăn nói cho lắm, chết cũng phải giữ lấy thể diện, nghĩ sao nói vậy. Ở một số khía cạnh con bé giống y như dì, cho nên thực sự rất cần một người có thể chịu đựng được tính khí của con bé, đồng thời chân thành bao dung con bé, yêu thương con bé. Dì cũng không phải là không tin tưởng con, dì chỉ sợ lại giống như trước đây, dùng giỏ tre để múc nước rồi lại không nhận được gì. Chuyện tình cảm vốn đã khó nói, con lại nhỏ hơn con bé nhiều như vậy… Con còn trẻ, còn chịu được sự thay đổi, nhưng Căng Căng con bé không chịu nổi nữa đâu.”

Lý Vụ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu nghiêm túc: “Dì, thật ra con cũng là một người nghĩ sao nói vậy.”

Mẹ Sầm sửng sốt: “Nhìn không ra.”

Lý Vụ nói: “Ở chung một chỗ với Sầm Căng là như vậy. Chế độ sống chung của bọn con bây giờ chính là có gì thì cứ nói thẳng, cùng nhau trao đổi, cùng nhau giải quyết, cật lực tránh mọi sự nghi ngờ cùng hiềm khích lẫn nhau.”

Mẹ sầm chớp chớp mắt: “Con bé cũng đồng ý nói với con sao?”

Lý Vụ: “Vâng.”

Mẹ Sầm gật đầu: “Thế thì tốt.”

Mẹ Sầm lại hỏi: “Hộ khẩu thường trú của con bây giờ ở đâu, vẫn ở thôn Vân Phong à?”

Lý Vụ “vâng”một tiếng: “Năm sau tốt nghiệp là có thể trực tiếp đăng ký hộ khẩu ở đây rồi.”

Mẹ Sầm gật đầu, cười thở dài: “Đúng là kỳ lạ. Lúc trước Căng Căng tài trợ cho con cũng là vì dì và bố con bé thấy cuộc hôn nhân của nó không thuận cho lắm, nên mới tìm một thầy bói, nghe theo lời đề nghị của thầy lên núi ở phía nam tài trợ cho học sinh, vì thế mới gặp được con. Sao có thể đoán được là giải pháp như vậy, cũng không biết rốt cuộc là tai kiếp hay là thuốc giải.”

Bà vừa nói xong, Lý Vụ tựa như nhận ra điều gì, ngẩn người một hồi, mới cởi tạp dề ra, lau tay, trở lại phòng khách. 

Sầm Căng ngồi phịch xuống ghế sofa, thất thần nghịch điện thoại, ánh mắt sớm đã lén lút nhìn liếc về phía nhà bếp nửa ngày rồi. Thấy Lý Vụ trở về, cô nóng lòng không nhịn được hỏi: “Mẹ tôi nói gì với cậu rồi?”

Lý Vụ nói đúng sự thật: “Kêu tôi đối xử với chị.”

“Còn gì nữa?”

“Hết rồi.”

Sầm Căng nhìn chăm chú, ánh mắt tập trung vào Lý Vụ: “Cậu nói như nào?”  

Lý Vụ nhếch môi: “Đáp án của tôi đã sớm viết ở trong thư rồi.”

Sầm Căng hừ nhẹ: “Tôi muốn nghe cậu nói.”

Lý Vụ yên lặng nhìn cô: “Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị.”

Sầm Căng rùng mình một cái, điên cuồng xoa cánh tay: “Ôi ~ không chịu nổi nữa.”

Lý Vụ: “…” Không nói cô lại không vui, nói sự thật thì lại chê sến súa, người bạn trai này đúng là khó làm mà.

Sầm Căng cười mệt cũng đùa đủ rồi, ném một túi bánh tôm cho cậu: “Ăn đi, em trai, là phần thưởng cho lời âu yếm của cậu đấy.”

Lý Vụ bắt lấy nó bằng một tay, mở túi, giống như chuột đồng răng rắc ăn hết một cây, hỏi cô: “Sao chị không hỏi tôi về món quà năm mới của chị?”

Sầm Căng ngồi thẳng dậy: “Đúng rồi nhỉ, suýt chút nữa là tôi quên mất.”

Cô duỗi thẳng cánh tay, ngón tay cong cong vài cái, giống như bé gái nhỏ muốn xin kẹo: “Mau đưa ra đây.”

Lý Vụ ra vẻ sâu xa, lục trong túi quần cả nửa ngày, cuối cùng lấy ra một thứ giống như cuốn sách nhỏ, vỗ vào lòng bàn tay cô: “Đây.”  

Sầm Căng nghiêng đầu, nhận lấy xem, thế mà lại là sổ tiết kiệm? Cô không thể tin được mà nhìn lại.

Bên môi Lý Vụ hiện lên vòng xoáy cười, không nói gì.

Sầm Căng lật vài trang, khoản tiền rõ ràng, chỉ có vào chứ không có ra, có chút không kìm được độ cong bên môi: “Cậu làm thật à?”

Lý Vụ nhẹ giọng: “Nói được làm đuợc.”

“Thật quê mùa quá đi ——” Sầm Căng miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật, cầm cuốn sổ tiết kiệm của cậu không rời tay: “Bây giờ vậy mà vẫn có người dùng sổ tiết kiệm, còn là một cậu bé hai mấy tuổi nữa.”

“Không phải chị nói tuổi tâm lý của tôi đã năm mươi mấy rồi sao?”

“Có thể thấy rằng những gì tôi nói đều là chân lý.” Sầm Căng lật đến trang cuối cùng, dùng đầu ngón tay đếm những con số trên đó, sau đó khẽ thở dài: “Thật sự có nhiều như vậy à, không hề khoe khoang trong thư chút nào.” 

Lý Vụ vẫn cười:”Đương nhiên là không.”

Sầm Căng lật đi lật lại nghiên cứu một lúc lâu, mới mỉm cười trả lại: ” Không cần đưa cho tôi đâu. Cậu giữ lại đi, tôi nhận tấm lòng của cậu rồi.”

“Giữ lại cũng là của chị.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn cậu giữ lấy.” Ánh mắt Sầm Căng dịu dàng: “Đối xử tốt với bản thân hơn một chút, mua thêm nhiều đồ mà mình thích, có đầy đủ vật chất xung quanh mới có thể mang lại nhiều cảm giác an toàn. Tôi cũng không muốn chàng trai nhỏ bé mà tôi thích cứ thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.”

“Chị ở bên cạnh tôi là đã có cảm giác an toàn rồi.” Lý Vụ quét mắt nhìn qua căn bếp trống rỗng không một bóng người, lá gan to hơn vài phần, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Sầm Căng: “Giống như thế này.”

Tay của hai người nắm chặt lấy nhau một cách rất tự nhiên, mười ngón tay đan vào nhau, Sầm Căng nản lòng: “Nhưng hiện tại tôi không có cảm giác an toàn nữa.”

Lý Vụ khó hiểu, đôi mắt trở nên hoàng mang: “Tại sao?” 

“Cậu lợi hại như vậy, mới vào đại học chưa được bao lâu đã tiết kiệm được nhiều tiền như thế, nếu cứ theo đà này tiếp tục phát triển, đoán chừng chưa được mấy năm đã bỏ lại tôi ở phía sau rồi.”

Lý Vụ nói: “Thế không phải rất tốt sao? Chị có thể dựa vào rồi.”

Sầm Căng lẩm bẩm: “Tốt chỗ nào chứ, đợi cậu đến tuổi của tôi, tôi đã bốn mươi tuổi rồi, kết quả là việc gì cũng không giỏi bằng cậu, chẳng phải là rất tệ sao?”

Cô đột nhiên thoát khỏi sự giam cầm của ngón tay cậu, điên cuồng ôm đầu: “Trời ơi, không dám nghĩ tới, bốn mươi tuổi—”

“Bốn mươi tuổi thì làm sao?” Lý Vụ bật cười, không chớp mắt nhìn vào người phụ nữ đẹp nhất thế giam này.

“Lúc đó tôi sẽ không được đẹp như bây giờ rồi, gần đến thời kỳ mãn kinh, hung dữ gấp 10 lần so với hiện tại. Còn là người phụ nữ chỉ cần có một biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt, là nếp nhăn ngay khóe mắt sẽ lập tức mọc lan tràn ra.” Sầm Căng nói, dùng ngón trỏ kéo dài đuôi mắt, học theo thú dữ nhe răng dọa nạt: “Cả ngày tìm cậu gây chuyện càu nhàu, chửi bới, xem cậu còn chịu được nổi nữa không?”

Lý Vụ sắp bị sự đáng yêu này làm cho phát điên rồi, cậu cười khẽ một tiếng, ngậm lấy môi dưới của cô.

Sầm Căng thất thần, một giây sau lại đem hơi lạnh thiếu niên lưu lại ấn lại vào miệng cậu.

Lời nói đối với bọn họ mà nói đã là sự tồn tại nhạt nhòa thiếu hụt, chỉ có hôn môi mới có thể làm cho chân tình ở giữa răng môi hiện ra với hình thức thích hợp nhất, say mê nhất, như sóng cuộn về biển cả, gió xuân chứa đựng tiếng chim oanh kêu.

Địa điểm càng làm tăng thêm tính kích thích, hai người không dám quấn quýt lâu. Sau khi hôn đủ cuồng nhiệt rồi, mới tách nhau ra, lúc này đều cùng thở hổn hển.

Lồng ngực Lý Vụ hơi phập phồng: “Sầm Căng, chị từng nghe qua lượng tử năng lượng* chưa?”

*Lượng tử năng lượng là lượng năng lượng mà mỗi nguyên tử hay phân tử hấp thụ hay bức xạ. Lượng tử năng lượng kí hiệu là ε và được tính bằng công thức: ε = hf

Sầm Căng chớp chớp mắt, dùng động tác tay ra hiệu “xin mời”: “Nhà vật lý học, bắt đầu bài giảng của cậu đi.”

Lý Vụ nói: “Nói một cách đơn giản, hai hạt năng lượng, cho dù cách xa hàng năm ánh sáng, nhưng chỉ cần một trong hai trạng thái phát sinh thay đổi, hạt còn lại cũng sẽ lập tức bị ảnh hưởng. Năm 2015 ở Hà Lan có một nhà khoa học đã gián tiếp chứng thực sự cảm ứng tức thời trong khoảng cách xa này là có tồn tại.”

Sầm Căng cố gắng hiểu: “Chúng ta là hai hạt năng lượng đó sao?”

“Có thể nói là như vậy.”

“Nhìn có vẻ như không liên quan tới nhau, nhưng chúng ta sớm đã sản sinh ra sự liên quan rồi.”

Đôi mắt của Sầm Căng giống như trăng tròn, vì những lời yêu thương nghiêm túc của cậu mà vui mừng khôn xiết: “Cho nên?”

Lý Vụ nắm chặt tay cô: “Cho nên tôi sẽ vì sự vui mừng của chị mà vui mừng theo, cũng vì chị buồn phiền mà trở nên đau lòng. Bởi vì tôi là hạt còn lại phù hợp với chị, mặc kệ thời gian và không gian, chỉ vì chị tồn tại, cho nên tôi cũng tồn tại, cho dù chị có sản sinh bất kỳ thay đổi nào, tôi cũng đều là hạt thuộc về chị.”

Mười một năm, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ở giữa vũ trụ to lớn không đáng để nhắc đến.

Việc duy nhất cảm thấy may mắn chính là, trong chiều hướng nơi mà cậu tồn tại này, cậu có thể bị thu hút bởi năng lượng của vạn vật.

Gặp cô, một lòng hướng về cô, sau đó hợp hai thành một.

Tình yêu là một thứ vượt qua khoảng cách, từ giờ phút này trở đi, cậu sẽ coi đó là chân lý, đến chết vẫn tuân theo.

――Hết chính văn――

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.