Năm hai mươi chín tuổi, là năm đầu tiên Lý Vụ được bầu lên làm phó giáo sư.
Anh sắp chạm đến ngưỡng 30, hoàn toàn cởi bỏ sự ngây ngô, ngũ quan càng thêm anh tuấn sắc bén, khí chất cũng càng thêm điềm tĩnh.
Cái tuổi bắt đầu từ con số hai cũng không hề khiến anh trở nên giản dị dễ gần hơn là bao khi ở trước mặt học sinh, ngược lại, anh là một giáo sư có nề nếp và yêu cầu nghiêm khắc.
Lên lớp sẽ đeo chiếc kính gọng bạc lên, trông có vẻ lạnh nhạt khó gần, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới bài giảng thực sự rất dễ nghe của anh, từ đơn giản đến sâu sắc, hấp dẫn lôi cuốn vô cùng.
Có rất nhiều sinh viên từ các ngành khác trường khác vì ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đây để tham gia lớp học, nhưng điều khiến người ta thất vọng, đó chính là vị nam thần học thuật trông có vẻ hoàn hảo từ đầu đến chân này có một khuyết điểm rất lớn:
Kết hôn sớm.
Những sinh viên từng học lớp của anh đều biết, anh kết hôn từ năm 22 tuổi, hơn nữa vợ anh còn lớn hơn anh không chỉ mười tuổi.
Mỗi lần tiếp xúc với một lớp mới, đều sẽ có một số học sinh tò mò hỏi anh đã kết hôn chưa, sau đó khi tự giới thiệu bản thân lần nữa, anh đều sẽ tự mình bổ sung thêm một câu “đã kết hôn”, chỉ thiếu mỗi khắc hai chữ này lên trên trán mà thôi.
Mặc dù vậy, vẫn có oanh oanh yến yến người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tự tin cho rằng loại tình cảm này sẽ không được dài lâu.
Cho đến một ngày nào đó, anh trực tiếp cảnh cáo ở trên giảng đường mà không chỉ ra họ tên:
“Hy vọng rằng một số sinh viên nào đó đừng gửi cho tôi những tin nhắn kỳ quái nữa, ngoại trừ dùng làm trò đùa cho vợ tôi cười ra thì không hề có ý nghĩa gì cả.”
Một câu nói đơn giản, khiến cho phó giáo sư Lý vừa trẻ tuổi có tài vừa đẹp trai chung tình lại một lần nữa leo lên diễn đàn của trường.
Có học sinh chế giễu cuộc hôn nhân của anh: [Đây không phải là tình yêu chị em đâu. Hơn mười mấy tuổi, tình yêu cô cháu thì có. Một bà già 40 tuổi, tìm ai không được chứ? Giáo sư Lý đúng là nghĩ quẩn mà.]
Cũng có học sinh biết rõ tình tiết nói: [Cười chết đi được, mấy bạn biết vợ thầy ấy là ai không mà ở đây nói lung tung?]
Quần chúng ăn dưa nhao nhao bình luận bài viết cầu xin kể ra sự thật.
Người đó lại trả lời: [Ba tôi có hợp tác với công ty của vợ thầy ấy, còn từng ăn cơm chung với hai vợ chồng họ, vợ thầy ấy là người sáng lập C2 đó.]
Mọi người lại bắt đầu tìm kiếm, tìm thấy bức ảnh mới nhất của vợ phó giáo sư Lý từ các tin tức thời sự và các bài báo được chia sẻ rộng rãi, sau đó copy nó vào bài đăng.
Mọi người kinh ngạc cảm thán:
[—— Đù, cô ấy bốn mươi sao?]
—— Như này cũng đẹp quá rồi, thật là xứng đôi vừa lứa, tuyệt sắc giai nhân.]
[—— Chị ơi em có thể, bốn mươi tuổi em cũng có thể.]
[—— Ha ha ha ha ha bây giờ nhìn lại mấy câu bên trên giống như trò cười vậy, đi tiểu rồi tự soi lại mình đi.]
[—— Xem sơ yếu lý lịch của cô ấy cũng từng là sinh viên của trường chúng ta, còn học đại học ngành báo chí và truyền thông của trường mình nữa. Được rồi, từ giờ trở đi cô ấy chính là đối tượng mà tôi tôn sùng!]
[—— Gửi một ảnh cũ: Người ta là trai tài gái sắc trời sinh một cặp, đến phiên yêu quái như các cậu phản đối à?]
—
Kỳ nghỉ hè, Lý Vụ đi giao lưu nước ngoài trở về, được rảnh rỗi, có thời gian đến nhà trẻ để đón con gái mỗi ngày.
Hôm nay, anh căn giờ tới nhà trẻ. Vừa xuống xe, đã nghe thấy tiếng cô giáo gọi: “Sầm Tưởng, ba của con đến rồi—”
Bé gái buộc tóc hai chỏm trên đầu hét lớn “ba ơi” rồi nhảy nhót lao vào lòng anh. Lý Vụ nở nụ cười rồi bế con gái lên, véo chiếc mũi tròn của cô bé.
Con gái của anh và Sầm Căng đã gần 4 tuổi, tên là Sầm Tưởng, biệt danh là Lý Lý, diện mạo trông giống ba hơn một chút. Đặc biệt là đôi mắt to kia, sáng như viên ngọc, giống hệt như Lý Vụ.
Sau khi buộc con gái vào ghế an toàn, Lý Vụ quay trở lại ghế lái, nghe thấy cô bé lầm bầm ở phía sau: “Lý Vụ, bao nhiêu tuổi thì con mới không cần ngồi cái này nữa vậy ạ?”
Một nhà ba người bọn họ đều bí mật gọi thẳng tên đầy đủ của nhau.
Lý Vụ quay đầu nhìn cô bé, cong môi: “Mười hai tuổi.”
“À—” Lý Lý há cái miệng nhỏ nhắn ra, lông mày rũ xuống: “Còn lâu quá đi.”
Lý Vụ nói: “Rất nhanh thôi.”
Lý Lý nói: “Thế sau khi con mười hai tuổi thì có thể ngồi ở ghế phụ rồi sao?”
Lý Vụ suy nghĩ một hồi: “Con có thể ngồi trên ghế phụ ở xe của mẹ.”
Lý Lý lẩm bẩm: “Ba hỏi xem Sầm Căng có đồng ý không?”
“Bây giờ sao?”
“Trở về hỏi cũng được ạ.”
“Bây giờ đi.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
Chỉ là anh nhớ vợ mình rồi, Lý Vụ lập tức lấy điện thoại ra, gọi video cho Sầm Căng.
Đối phương nhanh chóng nghe máy, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở chính giữa màn hình: “Sao thế?”
Lý Vụ nói: “Anh đón Lý Lý rồi, sau đó sẽ tới công ty đón em.”
Sầm Căng hỏi: “Con bé đâu rồi?”
Lý Vụ: “Nhìn anh trước không được sao?”
Sầm Căng nhếch môi, kéo dài hai từ “Được—xem—” trong ba giây, mới cưng chiều nói: “Được rồi, xem xong rồi.”
Lúc này Lý Vụ mới chuyển hướng điện thoại, quay vào con gái mình.
Lý Lý kéo mí mắt làm mặt quỷ: “Buồn nôn.”
Sầm Căng cười với cô bé: “Nôn gì mà nôn, ăn gì đau bụng à?”
Lý Lý nói: “Trong lớp bọn con không có phụ huynh của đứa trẻ nào sến súa như ba mẹ.”
Sầm Căng: “Sao con biết được là họ không sến súa? Chỉ là không để cho con nhìn thấy thôi.”
“Được rồi.” Lý Lý thầm nghĩ cũng có lý, quay trở lại chủ đề chính: “Đợi khi nào con không cần ngồi ghế an toàn nữa, con có thể ngồi ghế phụ của mẹ không?”
Sầm Căng nói: “Được chứ, hoan nghênh.”
Lý Lý liếc mắt sang bên chỗ ba rồi cười mỉm: “Thế tại sao Lý Vụ không cho con ngồi?”
Sầm Căng nói: “Lý Lý, con thử nghĩ xem, nếu con ngồi ghế phụ của ba, một mình mẹ ngồi ở ghế sau có phải là rất cô đơn không? Mẹ sẽ sợ đó.”
Lý Lý bừng tỉnh hiểu ra, trừng to mắt: “Đúng nhỉ, vậy con vẫn nên ngồi phía sau với mẹ.”
Lý Lý nghĩ lại: “Nhưng nếu hai chúng ta ngồi ở phía sau, một mình Lý Vụ ở phía trước liệu có cảm thấy sợ không?”
Phó giáo sư Lý xưa nay trầm ổn cao giọng: “Đương nhiên sẽ sợ rồi.”
Lý Lý nhíu mày nhìn anh, lại gãi gãi trán: “Thế hai người ba mẹ ngồi ở phía trước đi, dù sao con cũng chẳng sợ hãi chút nào.”
Sao gan của người lớn lại bé như thế chứ?
Sầm Tưởng 3 tuổi tạm thời vẫn chưa thể hiểu được điều đó, cô bé chỉ biết rằng ngoại trừ công việc và những chuyến công tác ra, hầu như mỗi giờ mỗi phút ba mẹ đều ở bên nhau.
Không dám đi bộ một mình, nói rằng bên ngoài trời tối, phải tay nắm nhau;
Không dám đi ngủ một mình, nói rằng dễ bị cảm lạnh, muốn ôm lấy nhau;
Không dám nấu ăn một mình, nói dầu nóng bắn tung tóe, muốn làm lá chắn cho nhau.
Còn nữa, bọn họ muốn cùng nhau đi du lịch, nói rằng núi sông xa xôi, đi lại gian khổ, muốn cùng nhau tiến bước.
—
Sáng sớm hôm sau, Lý Vụ đưa Sầm Căng ra ngoài một chuyến.
Anh thần bí, không nói sẽ đi đâu. Sầm Căng tò mò hỏi hơn nửa quãng đường, cho đến khi nhìn thấy cột mốc của Thắng Châu, cô mới hiểu ra, liếc nhìn người đàn ông đang lái xe: “Anh muốn về quê sao?”
Lý Vụ liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Đúng vậy.”
“Sao đột nhiên lại muốn quay về?” Sầm Căng nhìn mặt trời nắng gắt ở bên ngoài, không khỏi nheo mắt lại.
Lý Vụ nói: “Muốn đưa em đi xem một thứ.”
Sầm Căng chớp chớp mắt, lòng hiếu kỳ trỗi dậy: “Thứ gì, có thể bật mí một chút trước được không?”
Lý Vụ trả lời: “Đến rồi em sẽ biết.”
Trong thôn đang đổi thay từng ngày, nhiều con đường đã được tráng xi măng, không còn gập ghềnh khó đi nữa.
Lý Vụ đỗ xe trước văn phòng ủy ban thôn, hơn mười năm đã trôi qua, nơi này đã được sửa sang lại. Xây lên một tòa nhà hai tầng, càng có nhiều dòng máu trẻ đổ về, mang lại sức sống mới cho ngôi làng này.
Anh xuống xe, đi vòng qua ghế phụ nắm lấy tay Sầm Căng.
Mười ngón tay đan vào nhau đã là một động tác theo thói quen hai người họ, một phản xạ vô điều kiện, bình thường tựa như nhịp tim và hô hấp.
Nghe thấy tiếng xe, một gương mặt quen thuộc ra cửa nghênh đón, Sầm Căng dừng lại một chút để phận biệt, liền nhận ra cô ấy, gọi một tiếng: “Cô Trình.” Cô gái trông có vẻ trưởng thành rồi, cũng điềm tĩnh thoải mái hơn.
Lý Vụ nói: “Nên gọi là trưởng thôn Trình rồi.”
Sầm Căng cong mắt: “Thôn trưởng Trình, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn.”
“Đâu có, tôi vẫn là một cán bộ nhỏ của thôn thôi.” Trình Lập Tuyết cười theo, cũng chào lại một câu, sau đó nhìn sang Lý Vụ hỏi: “Thầy Lý, bây giờ đưa giấy chứng nhận cho anh sao?”
Sầm Căng nhướn mày nghi hoặc: “Giấy chứng nhận gì?”
Lý Vụ nhìn Sầm Căng: “Đúng vậy, nhưng không cần đưa cho tôi, mà là đưa cho cô ấy.”
Trình Lập Tuyết dẫn họ vào nhà, từ trên cao của tủ hồ sơ lấy xuống một chiếc túi hồ sơ, lại cẩn thận rút ra một tờ giấy chứng nhận từ trong đó, đưa cho Sầm Căng: “Đây là trường tiểu học Hy Vọng mà năm ngoái chồng cô lấy danh nghĩa của cô để quyên góp cho thôn Vân Phong. Đã được xây xong trong năm ngoái, đưa vào sử dụng hơn một năm rồi, hiện tại đã tuyển được hơn một trăm học sinh.”
Sầm Căng ngạc nhiên nhìn Lý Vụ, nhất thời không nói được câu gì.
Lý Vụ cười: “Xem thử đi.”
Sầm Căng nheo mắt lại, lại bị số tiền làm cho chấn động, lại ngước mắt lên nhìn anh: “Vậy mà em chẳng biết một chút gì hết.”
Lý vụ nói: “Làm sao có thể để em biết được, đây là quà sinh nhật bốn mươi tuổi mà anh đã mất gần ba năm để chuẩn bị cho em, có thích không?”
Sầm Căng vuốt tóc, vẫn có chút không thể tin được: “Anh thật là…”
Nếu không phải có người ở đây, cô nhất định phải đánh cho anh một trận, sau đó hôn anh, vừa tức lại vừa buồn cười, yêu ghét lẫn lộn.
Sầm Căng chỉ ra ngoài cửa: “Có thể qua đó nhìn một chút không?”
Lý Vụ gật đầu: “Dẫn em tới đây chính là để xem mà.”
Anh kéo cô đi ra ngoài, miệng còn tủi thân nói không ngớt: “Anh khó lắm em có biết không, em quá xuất sắc quá độc lập rồi. Cái này không cần, cái kia cũng không cần. Mua cái gì cho em, em cũng nói là phí tiền. Trực tiếp đưa tiền cho em thì em lại nói anh là người tục tĩu. Thế nên tiền anh tiết kiệm cũng chẳng có chỗ tiêu, chỉ có thể lấy ra để làm việc thiện tích đức cho em thôi.”
Sầm Căng hừ lạnh một tiếng, muốn nói gì đó để chế nhạo anh, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được lời nào. Chỉ có cảm động, trong lòng và trong mắt tràn đầy sự cảm động.
Loại cảm động này sau khi Sầm Căng nhìn thấy thực thể thực sự của trường tiểu học đã nhân lên gấp trăm lần.
Đang là kỳ nghỉ hè, trong khuôn viên yên tĩnh không có một bóng người, nhưng được trang bị đầy đủ, có sân bóng, có đường chạy, hai tòa nhà nhỏ màu đỏ son đứng sừng sững, được những ngọn núi xanh thẫm và dòng sông trên cánh đồng xung quanh phản chiếu khiến chúng trông tràn đầy sức sống tinh khôi.
Sầm Căng nghẹn ngào, mặc cho tên của trường tiểu học dần dần trở nên mờ nhạt trong tầm mắt.
Đó là sáu ký tự màu trắng trên nền đỏ: Trường tiểu học Hy vọng Căng An.
Chàng trai trẻ bên cạnh bắt đầu tranh công: “Tên của trường thế nào?”
“Thế nào cái gì?” Người phụ nữ có chút nghẹn ngào.
“Là anh đặt đó, có hay không?”
“Có ám chỉ gì không?” Cô giả ngu, biết rõ còn cố hỏi: “Em không hiểu cho lắm~”
Lý Vụ kéo cô ôm vào lòng, trong lồng ngực phát ra một tiếng cười, sảng khoái như gió núi: “Cũng không có sự ám chỉ đặc biệt gì, chính là ý nghĩa mà em nhìn thấy.”
Đó cũng là tâm nguyện lớn nhất và cũng là tâm nguyện duy nhất của anh từ năm mười bảy tuổi đến nay.
Chị của anh, vợ của anh, người mà anh yêu nhất trong cuộc đời này, luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc an khang.