Vào ngày kỷ niệm tròn 10 năm ngày cưới, Sầm Căng đã cho mình nghỉ một ngày. Buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo len với váy ngắn, đối chiếu với lịch dạy của chồng trong học kỳ này, rồi lẻn vào lớp học của anh.
Cô lẻn vào lớp lúc ra chơi, nhóm học sinh vừa vặn ra khỏi lớp, Sầm Căng đi ngược dòng người vào, tìm một vị trí ở gần cuối rồi ngồi xuống, cầu mong Lý Vụ đừng phát hiện ra mình quá sớm.
Chỉ chốc lát sau, tất cả sinh viên khoa vật lý đã vào hết, trong lớp học rất nhanh đã chật hết chỗ ngồi, âm thanh ầm ĩ.
Sầm Căng chống má, hơi cúi mặt xuống, giả vờ lật “sách”. Cô trang điểm trẻ trung, nhìn tổng thể không khác gì với một nữ sinh đại học, vì vậy mọi người cũng không chú ý đến nhiều.
Hơn nữa, ngày nào cũng có sinh viên đến để học ké, đột nhiên xuất hiện một gương mặt mới cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chuông vào tiết thứ ba reo lên, Lý Vụ bước vào lớp đúng giờ.
Trong lớp tức khắc im lặng như tờ, Sầm Căng cũng vội vàng vùi đầu xuống.
Người đàn ông bước lên bục giảng, liếc nhìn cả lớp một lượt, rồi cởi áo khoác đặt lên bên cạnh bàn, bật máy chiếu lên, chỉnh lại loa phát thanh.
Chiếc áo len cổ cao màu xám mặc bên trong làm nổi bật vóc dáng cao ráo, khí chất mười năm như một của anh, không vì thời gian trôi đi mà bị tổn hại.
Tiết học này là “vật lý nguyên tử”.
Chờ Lý Vụ quay người để viết gì đó lên bảng trắng, Sầm Căng mới ngẩng đầu lên, nhìn lên bóng lưng anh mà không cần do dự.
Một lúc sau, sau khi trình bày bài giảng lên bảng xong, Lý vụ quay đầu lại, bắt đầu tóm tắt lại nội dung của tiết học trước.
Giọng nói của anh còn mang theo cảm giác trong trẻo như băng tan thành suối khi còn là thiếu niên, nhưng giọng điệu lại không nhanh không chậm, điêu luyện thành thạo.
Sầm Căng cong khóe miệng lên, rõ ràng đã tận mắt chứng kiến anh từ một học sinh ham học hỏi, khao khát tri thức biến thành một giáo viên truyền kiến thức và giải đáp thắc mắc cho học sinh, nhưng khi thực sự đi sâu vào trong đó, vẫn sẽ cảm thấy kỳ diệu thú vị.
Trong lớp đột nhiên xì xào bốn phía.
Không biết vì sao, giáo sư Lý từ trước đến nay luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lại hiếm khi nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, đột nhiên ngẩn ra, sau đó tự dưng nở nụ cười, còn là kiểu cười hở răng, như xuân về, như trời tạnh sau cơn mưa.
Sầm Căng nhận ra mình đã bị bắt và khóa chặt, nên chỉ có thể cười đáp lại, dùng ngón trỏ chỉ vào môi, ra hiệu cho anh giữ im lặng.
Người phía sau bục giảng ngầm hiểu, tiếp tục giảng bài, nhưng làm sao có thể nhịn được, tận dụng triệt để thời gian liếc về phía này.
Giáo viên “đột nhiên phấn khởi”, ánh mắt lại thường xuyên lưu luyến nhìn về một hướng, học sinh đương nhiên không hiểu ra sao, theo đó tìm kiếm xung quanh.
Sầm Căng che mặt trong lòng, chỉ có thể nằm xuống giả vờ ngủ.
Lý Vụ hắng giọng một cái, bị loa phóng thanh khuếch đại lên, sau đó liền nghe thấy anh nghiêm túc nói:
“Thỉnh cầu học sinh nào đó nghiêm túc nghe giảng, không được ngủ trong tiết học của tôi.”
Sầm Căng ngẩng đầu lên trong nháy mắt, trừng mắt liếc anh một cái.
Thế mà lại có người dám ngủ gật trước mặt vị giáo sư nghiêm khắc này? Mọi người nhìn đông nhìn tây để tìm vị chiến binh dũng cảm đó.
Lý Vụ bình tĩnh nhìn qua, khóe môi hơi cong lên: “À, thì ra là vợ tôi, thế thì tiếp tục ngủ đi.” Anh tháo gọng kính xuống, không còn quan tâm đến việc phơi bày hoàn toàn đôi mắt cười và tiêu chuẩn kép ra: “Tôi có thể nhắm mắt cho qua.”
Á á á á –
Đột nhiên, tất cả học sinh đều biết rằng Sầm Căng có mặt ở đây, hú hét ầm ĩ.
Mà đôi tai của nữ đương sự đã đỏ bừng lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, còn phải giả vờ bình tĩnh ung dung, mỉm cười nhìn những sinh viên ngồi trong lớp.
Trong lúc tình cảm đang nồng nhiệt, thật sự là chỉ hận không thể chui xuống đất để biến mất cho rồi.
Lý Vụ đứng trên bục giảng ung dung giải thích cho vợ mình: “Đây là một trong những hoạt động nhân ngày kỷ niệm 10 năm cưới nhau của chúng tôi, mọi người không để ý chứ?”
Những học sinh bị cơm chó cưỡng ép mắc ở họng thì có thể làm gì được, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, ngoài miệng thì ok, được, không thành vấn đề.
Tiết học tiếp theo, Lý Vụ tận tâm hoàn thành bản chất công việc của mình, cho dù sự chú ý của học sinh đối với anh về cơ bản đều đã chuyển hết sang người Sầm Căng rồi.
Sau khi tan học, Lý Vụ chậm rãi thu dọn đồ đạc, mọi người háo hức chạy đến vây quanh ngắm nhìn vợ giáo sư, trò chuyện cùng cô, sau đó mới lần lượt rời đi.
Đợi mọi người rời đi hết, Lý Vụ mặc áo khoác lên, đi đến hàng ghế sau đón Sầm Căng.
Anh chủ động nắm lấy tay cô, bị cô tức giận hất ra.
“Làm gì vậy?” Lý Vụ nhìn cô rồi cười, không hề nản lòng, lại một lần nữa đưa bàn tay lộ rõ xương khớp ra trước mặt cô.
Sầm Căng liếc anh một cái, không có động tác gì: “Em chỉ muốn lén đến đây nghe giảng, mà anh cứ nhất định phải gây ra động tĩnh lớn như vậy.”
Anh cưỡng ép nắm chặt tay cô, không buông ra nữa: “Anh cứ nhìn thấy em là lại không nhịn được cười, em bảo anh phải làm sao bây giờ, chi bằng cứ thừa nhận trước cho xong.”
Sầm Căng sờ l/ên đỉnh tóc của mình, lẩm bẩm: “Bây giờ thì tốt rồi, học sinh của anh đều biết vợ anh thích giả nai rồi.”
Lý Vụ đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhưng chỉ cười không nói.
Sầm Căng tức giận, vừa muốn tháo dây buộc tóc xuống, đã bị Lý Vụ ngăn lại.
Thái độ của anh lúc này và khi trên bục giảng như hai người khác nhau, năn nỉ: “Cứ buộc đi, đẹp như vậy mà.”
“Đẹp chỗ nào chứ?”
“Chỗ nào cũng đẹp.”
“Cũng chỉ có anh cảm thấy thế.”
Lý Vụ nhìn ra cửa: “Không thì anh ra ngoài kéo một học sinh vào hỏi thử?”
Cùng anh về văn phòng để cất giáo trình, hai người cùng nhau đi tới bãi đậu xe.
Vì là một nhân vật nổi tiếng trong trường, nên trên đoạn đường này, Sầm Căng đi theo Lý Vụ cũng được thơm lây, nhận được không ít sự chú ý từ các học sinh.
Sầm Căng liếc anh: “Sao em cảm thấy học sinh của anh đều rất sợ anh vậy?”
Lý Vụ trả lời: “Bởi vì anh hung dữ.”
“Sao anh lại hưng dữ với người ta?”
“Cơ hội học tập mà bọn họ không quan tâm đến, là điều mà bao nhiêu đứa trẻ khác muốn cũng không được. Còn không biết trân trọng cho tốt, chỉ biết trốn học, ngủ, nghịch điện thoại.” Lý Vụ nói có sách mách có chứng: “Không hung dữ không được.”
Sầm Căng vỗ ngực, như thể trong lòng còn tồn tại nỗi sợ hãi: “Lúc em học đại học cũng ngủ trong lớp đó, may là không gặp phải một giáo viên như anh.”
Lý Vụ cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Gặp phải anh cũng không sao, cũng xử lý như hôm nay thôi.”
Sầm Căng bĩu môi: “Em không tin đâu, lúc đó anh có quen biết em hay sao, mà chưa gì đã phát ngôn bữa bãi rằng anh sẽ không hung dữ vớ em.”
Cô bắt đầu thả ngựa sau pháo*: “Hôm nay chưa chi anh đã hung dữ với em rồi.”
*Thả ngựa sau pháo (việc xảy ra rồi mới hành động hoặc mới nói, chẳng có tác dụng gì cả)。
Lý Vụ không thể hiểu nổi: “Anh hung dữ với em khi nào?”
Sầm Căng nói nguyên lại hết giọng điêu và lời thoại của anh: “Thỉnh cầu học sinh nào đó nghiêm túc nghe giảng, không được ngủ trong tiết học của tôi — Là ai nói?”
Lý Vụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ai bảo em không nhìn anh, cũng không cho anh nhìn em.” Sầm Căng liếc anh: “Em không muốn can thiệp vào trật tự lớp học của giáo sư Lý cũng không được sao?”
“Không được.” Lý Vụ với nghiêm túc, một giây sau lại treo lên nụ cười: “Hôm nay chính là kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng ta, em đã tới đây một chuyến, không thể thất lễ với em được.”
“Đó là một trong những điều anh đã nói trên lớp.” Sầm Căng nhướng mày: “Lẽ nào anh còn có sắp xếp khác sao?”
Lý Vụ gật đầu.
“Làm gì?”
“Chúng ta đi thắp hương bái phật.”
“Hả?” Sầm Căng hoài nghi bản thân nghe lầm rồi, cô còn tưởng rằng sẽ ăn tối dưới ánh nến, hoa tươi hay trang sức gì đó chứ.
Lý Vụ dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô, một đôi mắt vĩnh viễn không có tạp niệm, luôn trong trẻo, tràn đầy cảm giác tươi trẻ: “Khẩn cầu kiếp sau chúng ta vẫn ở bên nhau.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, trái tim có cần phải như thiếu niên vậy không? Đây là lời của con người hơn ba mươi tuổi nên nói và nên làm sao?”
“Không phải em cũng ăn mặc rất thiếu nữ sao?”
“… Được rồi, đi thôi.”
—
Mười năm sao có thể đủ được, trăm năm cũng chỉ trong tích tắc mà thôi.
Bọn họ chính là hai hạt năng lượng ở trạng thái dây dưa với nhau, không vì thời gian hay không gian mà thay đổi.
—
Lời kết luật sau khi đóng nắp quan tài tuyệt đối không phải là kết thúc, lời mở đầu cho phần đầu vẫn tiếp tục được viết tiếp, và chủ đề duy nhất của tình yêu vĩnh cửu chính là: Kiếp này qua kiếp khác, trời cao đất rộng, anh đều sẽ tìm được em.