Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 33: Có nguy cơ!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Mai Chi đem đồ ăn đảo trong nồi, bắt đầu cùng Lý Uyển nhắc mãi, "Những người lớn đến tuổi hắn, hài tử đều đã chạy đầy đất, còn phần hắn, đối với việc hôn nhân một chút cũng không nóng nảy, lúc trước hắn còn đi học, ta cũng không thúc giục hắn, hiện tại không còn đi học, ngươi nói xem hắn vẫn không có ý tứ thành thân, thật là muốn làm ta tức chết sao."

Động tác trên tay Lý Uyển không dừng, nàng đem củi lửa ném dưới đáy nồi, làm lửa nhỏ lại, nói: "Thụy tiểu tử có chủ ý riêng, ngươi gấp cũng vô dụng, không bằng hỏi hắn một ở trấn trên có gặp được ai hợp nhãn duyên."

"Hắn mới không nói cùng ta chuyện này đâu. Ngày thường hắn kính trọng ngươi nhất, đợi chút nữa ngươi phải giúp ta khuyên nhủ hắn thật tốt, ngươi nói một câu so với ta nói mãi mười câu còn hiệu quả hơn."


Lý Uyển cùng Mai Chi tình như tỷ muội, cũng là nhìn Vương Thụy lớn lên, nghe vậy không khỏi nhấp môi cười, "Ta đây liền nói hắn."

Vương Thụy cùng Thần ca nhi mới vừa vào cửa, liền nghe được lời này, Vương Thụy chạy nhanh qua, "Dì Uyển muốn nói cái gì với ta?"

"Còn chuyện gì khác làm nương ngươi ngủ không được nữa sao? Thụy tiểu tử ngươi cũng không còn nhỏ, một người tâm đầu ý hợp cũng chưa có sao?"

Mặt Vương Thụy đỏ thẫm, cố nhịn không liếc về phía Thần ca nhi, thấy đáy mắt Thần ca nhi hàm chứa ý cười, cũng có chút ý vị trêu ghẹo, trong lòng không hiểu sao có chút mất mát.

Nghiên tỷ nhi lộ ra cái đầu nhỏ, cười hì hì nói: "Thụy ca muốn cưới vợ?"

Thấy nàng cái gì cũng dám nói, Lý Uyển giận liếc nàng một cái, Nghiên tỷ nhi thè lưỡi, không chỉ không sợ, còn chạy tới trước mặt Mai Chi, "Dì, ngươi nói cho ta biết các ngươi cùng Thụy ca nhìn trúng cô nương nhà ai đi? Bộ dáng tính cách như thế nào? Cô nương trong phạm vi mấy dặm gần đây không ai là ta không biết, ta cũng có thể giúp các ngươi tham mưu."


Vương Thụy chính là xấu hổ, thấy tiểu nha đầu này còn dám thêm mắm dặm muối, gõ đầu nàng một cái, "Ngươi giúp đỡ tham mưu được cái gì?"

Thịnh Thịnh cũng theo ồn ào, "Đương nhiên là cưới vợ cho Thụy ca! Thụy ca rốt cuộc muốn cưới vợ! Nhị ca, ngươi mau đến! Mọi người cùng nhau tham mưu."

Mai Chi hơi có chút dở khóc dở cười, "Được rồi được rồi, mau chạy nhanh đi chơi đi, lại còn quậy nữa, coi chừng Thụy ca các ngươi tức giận trở về trấn trên, người đau đầu vẫn là ta."

"Dì, ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không để Thụy ca chạy trốn."

"Đàn tiểu gia hỏa các ngươi, thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn, Thần ca nhi vừa trở về, đừng mãi đứng đó nữa, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."

Thần ca nhi cười đi vào nhà bếp, vén tay áo lên, tính toán trợ giúp, "Ta ngồi ở trên xe một ngày, giờ cũng nên hoạt động."


Mai Chi ngăn cản y, "Còn một món cuối, ngươi đừng nhúng tay, không muốn nhàn rỗi thì cùng Thụy ca của ngươi dọn dẹp bàn, đợi chúng ta xong liền ăn cơm."

"Được, ta đi dọn bàn đây."

Vương Thụy và y cùng nhau đi ra, "Ta tự dọn là được, phòng mới vừa sửa không bao lâu, ngươi còn chưa xem đúng không? Ngươi đi xem thử đi."

"Không có việc gì, ta với ngươi cùng nhau dọn dẹp, xong rồi lại đi xem cũng không muộn, cữu cữu đâu?"

Thịnh Thịnh giành trả lời trước: "Cha cùng a cha đi đầu thôn tây đổi trứng gà."

Thần ca nhi xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, cùng Vương Thụy đem cái bàn dọn dẹp tốt, mới đi dạo trong sân, diện tích sân mới không nhỏ, nhà chính tổng cộng có năm gian, trái phải là phòng ngủ, mỗi một gian đều rất rộng rãi.

Mai Chi cùng Lý Uyển hợp tác mở xưởng trang phục, hai năm gần đây kiếm lời không ít tiền, tiền mua đất chính là nàng bỏ ra, phòng ở là Vương Thụy tìm người làm, gạch là loại gạch tốt nhất, phòng ở cũng rất khí phái.
Trong sân, hắn còn làm cái giá trồng nho, thấy Thần ca nhi đi tới phía trước giàn nho, hắn cũng theo lại, ánh mắt thập phần ôn nhu, "Năm sau có thể mọc ra nho rồi, ngươi cùng Nghiên tỷ nhi không phải đều rất thích ăn nho sao? Đây là ta cố ý nhổ từ Dương Oa gia về đây trồng, nho nhà hắn vừa lớn vừa ngọt, ăn phá lệ ngon."

Thần ca nhi cười cười, "Sang năm ta liền qua đây chờ ăn nho."

Tiểu hồ ly vươn móng vuốt ngoéo lòng bàn tay Thần ca nhi.

Khi Nhϊếp Chi Hằng xách theo tiểu ngân hồ lại đây, bọn nhỏ đều vây quanh, Thịnh Thịnh khi còn nhỏ, bọn họ cũng có một con hồ ly màu tuyết trắng, lúc đó Nghiên tỷ nhi thích nó vô cùng, đáng tiếc nó đi lạc, nhìn thấy con hồ ly nhỏ này, đôi mắt Nghiên tỷ nhi trừng đến tròn xoe.

"Oa! Cũng là màu bạch ngân, Nhϊếp thúc thúc, ngươi mua tiểu ngân hồ ở đâu vậy?"
"Thích sao?"

Tiểu nha gật đầu, dùng tay chạm đầu nhỏ của nó, hồ ly nhỏ co thành một cục nằm ở trong lồng, trên trán còn có vài sợi lông ngốc ngốc vễnh lên, thật ngoan ngoãn, cùng tiểu hồ ly của ca ca hoàn toàn không giống nhau.

Bọn nhỏ đều thích tiểu động vật, vây quanh tiểu ngân hồ đều cảm thấy vô cùng hiếm lạ, khi Lý Cẩn trở về, cũng chưa nhìn đến hắn.

Trong tay Lý Cẩn xách theo trứng gà, Vân Liệt đi theo ở phía sau, trên vai hắn ngồi một em bé hơn một tuổi, ngũ quan nhóc rất giống Cẩn ca nhi*, vẫn luôn cười hì hì, tay nhỏ còn cầm một khúc dưa chuột.

*Chỗ này trong QT để là Thần ca nhi, do là trước tác giả cũng nói qua Lý Cẩn với Thần ca nhi dung mạo giống nhau, nên khúc này mình cảm thấy để Cẩn ca nhi sẽ hợp hơn (bởi vì một phần em bé giống Cẩn ca nhi nên Vân Liệt mới cưng bé nó dữ vậy đó).
Nhóc là hài tử Lý Cẩn cùng Vân Liệt vừa mới có vào năm trước, bởi vì là tiểu ca nhi, trong nhà được thương yêu như bảo bối, Vân Liệt đi chỗ nào cũng thích mang theo nhóc, Lý Cẩn không ít lần lấy việc này trêu ghẹo hắn.

Lý Cẩn nhéo khuôn mặt nhỏ của Thần ca nhi một phen, "Cuối cùng đã trở lại, mỗi lần đợi người về đều như mong đợi trăng sao."

Vẻ mặt Thần ca nhi đau khổ trốn một chút, "Cữu cữu, đừng nhéo, ta đã bao lớn rồi."

"Dù lớn ở trước mặt cữu cữu cũng là nhóc con thôi."

Nghe được thanh âm của hắn, Mai Chi ở trong phòng hô một tiếng, "Cẩn ca nhi trước đem trứng gà lại đây cho ta, để cho vào canh."

Lý Cẩn lên tiếng liền đi về phía nhà bếp.

Thần ca nhi thưa cữu phu, lại trả lời Vân Liệt một hai vấn đề, liền bắt đầu trêu đùa em bé trên vai hắn, trên mặt tiểu gia hỏa vẫn luôn mang theo tươi cười, thấy Thần ca nhi nói chuyện với bé, a a kêu vài tiếng, mắt to tròn xoe vẫn luôn nhìn Thần ca nhi.
Thấy Thần ca nhi cười, bé cũng cười theo, trong tay cầm dưa chuột hướng bên miệng Thần ca nhi đưa.

"Ca ca không ăn, bảo bảo ăn."

Tiểu gia hỏa đã mọc sáu cái răng, nghe xong Thần ca nhi liền đem dưa chuột đưa tới bên miệng cắn một ngụm, chỉ cắn một cái, bé mở to đôi mắt tròn xoe, biểu tình có chút buồn rầu, tiếp tục cúi đầu ăn, bộ dáng tham ăn đáng yêu cực.

"Ôm một cái nào." Thần ca nhi đem tiểu hồ ly để trên mặt đất, chờ đợi nhìn tiểu gia hỏa, "Cho ca ca ôm sao?"

Tiểu gia hỏa không sợ người lạ, Thần ca nhi mới vừa vươn tay, bé liền giơ hai cánh tay nhỏ  hướng lòng ngực Thần ca nhi, Thần ca nhi nâng cái mông nhỏ đem bé ôm vào trong lòng ngực. Bé không nghịch ngợm như Thịnh Thịnh, không thích nhảy loạn, Thần ca nhi ôm cũng không cảm thấy mệt.

Cho đến khi ăn cơm, bảo bảo còn ăn vạ trong lòng ngực Thần ca nhi không buông.
Lý Cẩn gõ cái trán bé một cái, ghét bỏ nói một tiếng, "Gia hỏa này chính là có mới nới cũ, mỗi lần Thần ca nhi về chúng ta liền biến thành người cũ, thích ca ca như vậy, dứt khoát theo ca ca đi học viện luôn nha."

Thịnh Thịnh đang gặm đùi gà, mới vừa cắn một ngụm thịt, nghe vậy vội vàng đem thịt trong miệng nuốt xuống, "Cho ta đi đi! Đệ đệ đi chỉ biết quậy, còn cần đại ca chiếu cố, ta đi có thể giúp đại ca múc nước rửa chân, còn có thể giúp đại ca đấm lưng."

"Nhóc đi có thể làm cái gì? Không để đại ca hầu hạ nhóc là tốt lắm rồi! Ca, ngươi dẫn ta đi đi, ta có thể giúp ngươi giặt quần áo, hiện tại quần áo trong nhà đều là ta giặt."

Nghiên tỷ nhi trước sau cười hì hì, bất tri bất giác nàng cũng lớn thành tiểu thiếu nữ mười hai tuổi, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú là một đôi mắt to phá lệ linh động.
Nàng là muội muội ruột Thần ca nhi, nhưng bất luận là tính cách, hay diện mạo cùng Thần ca nhi đều không giống nhau.

Lý Cẩn xoa nhẹ đầu tiểu nha đầu, "Mau ăn phần của các ngươi đi, nhiều đồ ăn như vậy cũng không chặn được cái miệng của các ngươi."

Trên bàn cơm một mảnh hoan thanh tiếu ngữ*, hoàn toàn không có quy củ lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện.

*Nói cười vui vẻ.

Một bữa cơm khách chủ đều khỏa mãn.

Khi Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly về nhà, trời đã hoàn toàn tối.

*

Thần ca nhi có thói quen dậy sớm, cho dù là ngày nghỉ ngơi, hôm sau mới sớm cũng đã thức, y vừa tỉnh, tiểu hồ ly cũng dậy theo, khi ở nhà, Thần ca nhi cấm hắn biến thành hình người, hắn liền nhảy xuống giường, nhảy tới trên người Thần ca nhi.

Thần ca nhi đem bài vở phu tử giao cho phía trước ra ôn tập.
Người lớn với hài tử trong nhà đều dậy rất sớm, trong viện là thanh âm Vân Liệt chỉ đạo Lý Minh cùng Thịnh Thịnh đánh quyền, thân hình hắn cao lớn, một khuôn mặt quanh năm không có biểu tình, chỉ đứng một chỗ cũng rất dọa người, không có hài tử nào trong thôn là không sợ hắn, tuy Thịnh Thịnh là tiểu quỷ nghịch ngợm, dưới ánh mắt nghiêm túc của hắn cũng phải e sợ.

Vốn dĩ nhóc còn muốn trộm lười, thấy a cha nhìn chằm chằm, đành phải thành thành thật thật lên tinh thần, tiểu gia hỏa tập một lần liền mệt mỏi, gân cổ lên kêu Thần ca nhi, "Đại ca, lúc trước ngươi có nói sáng sớm ngươi muốn ta bồi ngươi đi chỗ nào?"

Thần ca nhi tự nhiên chưa nói qua lời này, nghe được lời của nhóc, từ trên cửa sổ dò cái đầu ra, "Ngươi đứng tấn trước."

Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Thịnh nhăn thành một cục, liều mạng hướng Thần ca nhi đưa mắt ra hiệu, muốn đại ca đem nhóc giải cứu từ trong ma trảo của a cha.
Lúc trước Thần ca nhi giúp nhóc vài lần, hiện tại có chút không dám đối mặt với Vân Liệt, đành phải giả vờ không nhìn thấy, tiểu hồ ly lười biếng nhìn Thịnh Thịnh, đối với bộ dáng thê thảm của nhóc chỉ có vui sướng khi người gặp họa.

Lý Cẩn ở trong phòng mặc quần áo cho bảo bảo, mới vừa mặc vào tiểu gia hỏa lại tiểu ra quần, hắn giận đánh cái mông nhỏ của bé một cái, tiểu quỷ tinh ranh, bị đánh liền a a kêu, muốn a cha đi cứu.

Vân Liệt nghe được động tĩnh, quả nhiên trở về phòng, đừng nhìn hắn thường xuyên lạnh mặt lại đối bảo bảo lại rất sủng ái, hắn vừa đi, Thịnh Thịnh liền bắt đầu lười biếng.

Nhóc một bên nhờ nhị ca giúp lưu ý a cha, một bên chạy đến trước cửa sổ, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Thần ca nhi, "Đại ca! Ngươi không thương ta!"
Thần ca nhi khép sách lại, từ phòng đi ra, "Ngươi không phải muốn mạnh hơn sao? Mỗi ngày lười biếng như thế làm sao có thể mạnh hơn? Ngươi nhìn nhị ca của ngươi đi."

"Ta cũng không có mỗi ngày lười biếng đâu, ta chỉ có lúc đại ca trở về muốn trộm lười một tí mà thôi, vả lại ta cũng còn là tiểu hài tử, mỗi ngày rèn luyện thân thể như thế sao chịu nổi?"

Thần ca nhi không cãi lại nhóc, xoa nhẹ đầu nhỏ của nhóc, "Mau rèn luyện tốt."

Thấy Thần ca nhi tính toán ra ngoài, tròng mắt Thịnh Thịnh chuyển động qua lại, "Ca, ngươi muốn đi đâu?"

"Nhặt củi lửa."

"Ta đi theo ngươi."

Thịnh Thịnh lập tức nhảy dựng lên, chạy tới phòng Vân Liệt, "Cha, a cha ta muốn cùng đại ca đi nhặt củi lửa được không?"

Vân Liệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn nhóc, Thịnh Thịnh rụt rụt đầu nhỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn Lý Cẩn, Lý Cẩn phất phất tay, "Sáng sớm liền ồn ào không ngưng, phiền chết, đi đi đi đi, Thần ca nhi, các ngươi nhặt một ít là được, trong nhà vẫn còn."
Thịnh Thịnh hoan hô một tiếng, cùng Thần ca nhi đi ra, điển hình là tâm tình của hài tử. Đừng nhìn nhóc nhỏ tuổi, thân thể tố chất lại còn tốt hơn Thần ca nhi, bất tri bất giác, hai người liền nhặt không ít, thời điểm trở về, Thịnh Thịnh còn muốn vác cái bó lớn.

Thần ca nhi gõ cái đầu nhóc một chút, "Nghe lời."

Khi y trầm mặt xuống, vẫn rất có uy nghiêm, Thịnh Thịnh trộm nhìn y một cái, quả nhiên ngoan lại, lẩm bẩm một câu, "Được thôi."

Tiểu hồ ly càng nhìn càng cảm thấy Thịnh Thịnh chướng mắt, nếu nhóc không ở đây, lúc này, hắn liền có thể biến lớn vác củi cho Thần ca nhi.

Trên đường trở về, gặp Vương Thụy.

Thần ca nhi thả chậm bước chân, "Thụy ca cũng đi nhặt củi?"

"Không phải, ta là cố ý đi tìm ngươi." Nói xong, hắn đem củi trên bả vai Thần ca nhi toan cầm đi, "Đi thôi, ngươi cầm bó trên người Thịnh Thịnh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
"Được."

"Trấn Túc Nguyên hai ngày nay có hội chùa, rất náo nhiệt, ngươi khó được trở về, ăn xong bữa sáng, mấy người chúng ta cùng ra ngoài đi dạo một chút, vừa lúc ngươi còn chưa ghé qua quán của ta, đến lúc đó vào xem, thuận tiện giúp ta viết vài câu thơ."

Rõ ràng chỉ đơn thuần rủ y đi ra ngoài chơi, Thần ca nhi chưa chắc gật đầu, Vương Thụy liền bỏ thêm một câu.

Nghe được còn cần y hỗ trợ, Thần ca nhi gật gật đầu, "Được, để ta gọi Hoàng bá, nhờ hắn chuẩn bị xe ngựa đưa chúng ta đi."

"Không cần kêu, ta đã học đánh xe, ta mang theo các ngươi là được."

Thịnh Thịnh chớp chớp mắt, nhìn vô cùng ngoan ngoãn, "Thụy ca, ta có thể đi không?"

"Đương nhiên có thể, bất quá Cẩn thúc phải đồng ý mới được."

Về đến nhà, Thịnh Thịnh liền bắt đầu hướng Lý Cẩn làm nũng, suy xét thấy gần đây bọn nhỏ còn chưa có ra ngoài, Lý Cẩn gật đầu, "Để a cha bồi các ngươi đi."
"Chúng ta đi chơi, a cha đi cùng làm gì? Có đại ca cùng Thụy ca không phải được rồi sao? Nhị ca hiện tại thân thủ cũng rất không tồi, chẳng lẽ còn sợ chúng ta gặp phải người xấu sao?"

Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng là Nhϊếp Chi Hằng lãnh bọn họ, so với Vân Liệt biểu tình lạnh băng quanh năm, Nhϊếp Chi Hằng hiển nhiên càng được bọn nhỏ thích hơn.

Ăn qua bữa sáng, bọn họ liền xuất phát.

Đánh xe đổi thành Nhϊếp Chi Hằng, đoàn người rất nhanh liền đến Túc Nguyên trấn.

Đây là đại hội chùa ba năm một lần, có không ít đoàn xiếc thú, trên đường bày đầy quán, phi thường náo nhiệt, rất xa liền nhìn thấy một tiểu cô nương ngồi ở trên bả vai một đại hán phun lửa, đám người chung quanh trầm trồ khen ngợi, còn có một tiểu nam oa bảy tám tuổi bưng bát đựng tiền thưởng.
Bọn nhỏ xem không chớp mắt, đầy mặt kinh ngạc cảm thán.

Đến gần, Thịnh Thịnh còn từ trong túi lấy ra ba đồng tiền thả vào chậu thiết trên tay tiểu nam oa, lúc nhóc thả xong, Lý Minh cũng cho tiền thưởng, Nghiên tỷ nhi không mang tiền, từ trong lòng ngực Thần ca nhi lấy ra mấy đồng tiền thả đi vào.

Trên đường tiếng người ồn ào, các loại biểu diễn thập phần náo nhiệt, bọn nhỏ xem rất vui, một lão hán khiêng hồ lô ngào đường thét to, không ít hài tử nhìn thấy, đều có chút không muốn đi.

Nhớ đến tiểu hồ ly thích nhất đồ ăn chua chua ngọt ngọt, Thần ca nhi liền bỏ tiền mua mấy xâu. Mấy đứa nhỏ mỗi người một xâu, Thần ca nhi cầm một chuỗi giữ lại đút cho tiểu hồ ly ăn.

Tiểu hồ ly ăn một cái, đẩy đẩy tay y kêu y ăn, thấy hắn kiên trì, Thần ca nhi đành phải cúi đầu cắn một miếng. Đáy mắt y mang theo nhàn nhạt ý cười, khi rũ mắt phá lệ ôn nhu, đáy mắt tiểu hồ ly cũng mang theo ý cười, chỉ cảm thấy hồ lô đường trong miệng ngọt tới nỗi khảm sâu vào tim.
Nhìn hành động kiên trì của nó, biểu tình trên mặt Vương Thụy thập phần vi diệu, "Cũng chỉ có ngươi xem nó như con nhỏ mà chăm, đến đồ vật nó ăn qua cũng không chê."

Thần ca nhi nao nao*, lúc này mới phát hiện hành động của mình bị Thụy ca xem ở đáy mắt, y cười cười không hé răng.

*Nôn nao, không yên lòng.

Ánh mắt tiểu hồ ly có chút lạnh, liếc Vương Thụy một cái, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.

hết chương 33.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Che mặt, có khi thời gian về sau tui sẽ kiên trì hơn, đổi mới đăng vào buổi tối, nếu có tình huống đặc thù mới xin nghỉ, cảm ơn nhóm tiểu thiên sứ vẫn duy tri, cảm ơn đại gia địa lôi, yêu mọi người moah moah.
Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Vậy là đã hết chuỗi ngày lì xì của Lâu rồi ~. Bắt đầu từ tuần tiếp theo chúng mình sẽ đăng từ 2-3 chương/ tuần, không có thời gian cụ thể nhưng thường sẽ là thứ 4 và thứ 7 nhaaa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.