Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 39: Rửa chân cho y!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Giữa trưa ngày hôm sau, Thần ca nhi và bọn An Tử Hi mới vừa nghe giảng xong, đang định trở về nghỉ trưa một chút, liền nghe được bên ngoài có người hô một tiếng, "Thần ca nhi, có người tìm ngươi."

Sau khi Thần ca nhi đi ra, mới phát hiện là người trong nhà tới.

Lý Uyển, Lý Cẩn, Vân Liệt tính cả mấy cái hài tử đều đến đây, lúc này thời tiết rất nóng, bởi vì leo núi, khuôn mặt bọn nhỏ đều đỏ bừng, nhìn thấy y một đám đều hưng phấn mà nhào tới, "Đại ca sinh nhật vui vẻ!"

Thần ca nhi hơi sửng sốt, mới phản ứng lại, đây không phải là y đang nằm mơ mà là bọn họ thật sự đến. Đáy mắt Thần ca nhi tràn đầy kinh hỉ, duỗi tay sờ sờ đầu bọn nhỏ, ngẩng đầu hỏi: "Nương, cữu cữu, các ngươi sao lại tới đây?"


Lý Cẩn búng trán y một cái, cười nói: "Cũng đã lâu chưa đến Kim Lân Thành, cà nhà chúng ta quyết định tới chơi, vừa hay hôm nay là sinh nhật ngươi liền muốn tới đây cùng người đón sinh nhật."

Tuy rằng trong miệng hắn nói vậy, Thần ca nhi lại biết bọn họ khẳng định là cố ý đến vì y, đôi mắt y ê ẩm, đáy lòng cảm động, "Bên ngoài có chút nóng, mọi người mau cùng ta về chỗ ở."

Lý Uyển cười dịu dàng đến động lòng người, rõ ràng đã ngấp nghé ba mươi xuân xanh, làn da vẫn tinh tế như trước, năm tháng giống như không lưu lại dấu vết trên người nàng, "Vừa lúc đến chỗ ngươi ở nhìn xem."

An Tử Hi cùng Vương Kim An vội vàng chào hỏi người lớn. Hai người bọn họ một người thành thục ổn trọng, một người có cái miệng ngọt như đường, đi chưa được mấy bước đã cùng bọn Lý Cẩn nói chuyện thật vui.


Lý Cẩn cười nói: "Thần ca nhi ở nhà thường xuyên nhắc đến các ngươi, lần này chúng ta tới cũng mang quà đến cho các ngươi, nhìn thử xem có thích hay không."

Lý Cẩn cho Thần ca nhi chọn một cây bút lông sói mới tinh, tặng hai người bọn họ cũng là hai cây bút giống nhau như đúc.

Vương Kim An đã sớm nhìn trộm cây bút trước kia của Thần ca nhi, thấy Lý Cẩn cữu cữu thế nhưng còn đưa cho bọn họ một cây tốt hơn, vừa kích động đồng thời có chút bất an, "Cữu cữu, này cũng quá quý trọng, chúng ta không thể lấy!"

An Tử Hi: "Đúng vậy, cữu cữu, cái này chúng ta không thể lấy."

"Các ngươi nếu kêu ta một tiếng cữu cữu, tặng các ngươi lễ vật gặp mặt không phải hiển nhiên sao? Mau nhận lấy đi."

Thần ca nhi cũng muốn bọn họ nhận lấy, hai người đành phải nhận lấy.

Tiền viện cách chỗ bọn họ ở rất gần, đi không bao lâu đã đến, Vương Kim An cùng An Tử Hi trở về phòng của mình, Thần ca nhi dẫn bọn họ về phòng y.


Diện tích phòng cũng không quá lớn, sau khi vài người đi vào, có vẻ phòng càng nhỏ, "Ghế không nhiều lắm, cữu cữu, cữu phu, các ngươi ngồi trên giường đi."

[Không sao, cữu cữu ngồi trên đùi cữu phu roài :3.]

"Không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta ngồi một lát liền đi."

Lý Uyển cũng cười nói: "Mọi người tới đây chủ yếu muốn nhìn xem chỗ ở của ngươi ra sao, bọn nhỏ cũng nhiều, chúng ta cũng không thể ở lại lâu, miễn cho ảnh hưởng các ngươi nghỉ ngơi."

Thần ca nhi: "Không có việc gì đâu, chúng ta nói nhỏ chút là được."

Thịnh Thịnh giống cái xe tăng nhỏ vọt tới mép giường, nằm nhoài cả người lên, "Bây giờ bắt ta đi ta cũng không thể đi, ta mệt muốn chết, phải nghỉ ngơi một chút mới có thể xuống núi."

Nghiên tỷ nhi kéo nhóc dậy, "Ngươi thì mệt bao nhiêu, ngươi chính là không muốn rời đi mà thôi."
"Nói như có mình ta không muốn đi vậy, ca, ngươi mau xem ta mua cho ngươi cái gì nè."

Tiểu gia hỏa từ trong lòng ngực đưa ra một món đồ nhỏ cho Thần ca nhi.

Từng cái đầu nhỏ cũng đều nhìn lại. Cùng nhau tranh giành đem quà chính mình mang đến đưa cho Thần ca nhi xem.

Của bọn họ đưa, Thần ca nhi tất nhiên đều thích cả.

Khi cùng người nhà ở bên nhau, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Lý Cẩn bọn họ cũng không ở lại lâu, nói chuyện cùng Thần ca nhi một lúc liền rời đi.

*

Giữa trưa Lê Diệp nghe khóa xong liền đi tới Tàng Thư Các, Tàng Thư Các có rất nhiều sách, tìm nửa ngày mới thấy được một ít việc giống vậy được ghi lại, đều một ít tạp tục khi thành thân, không chỉ có phải có bà mối cầu hôn, nhà trai gia tốt nhất phải có phòng ở, sính lễ cũng không thể thiếu.

Lê Diệp như suy tư gì, lại giơ tay lấy mấy quyển sách.
Hai ngày kế tiếp, Thần ca nhi phát hiện khi đi học hắn có chút thất thần, buổi chiều còn thường thường biến mất một đoạn thời gian, Thần ca nhi rốt cuộc nhịn không được phải hỏi hắn.

Lê Diệp nhanh nhẹn dứt khoát trả lời hai chữ, "Kiếm tiền."

"Kiếm tiền?" Cho rằng hắn có đồ vật muốn mua, Thần ca nhi lấy mấy khối bạc vụn của mình ra, "Ngươi muốn mua cái gì? Nhiêu đây đủ sao?"

Lê Diệp lắc đầu, đem bạc trả lại, trầm giọng nói: "Ta muốn tự mình kiếm."

"Vì cái gì muốn chính mình kiếm? Với ta ngươi còn khách khí sao?"

Lê Diệp lắc đầu, chỉ cảm thấy tiền cưới vợ phải tự mình kiếm mới được.

Lê Diệp mỗi ngày đều kiên trì đi sau núi một chuyến, đem động vật săn được giao cho tiểu thương nhân dưới chân núi, làm hắn giúp bán đi, một tháng, tiểu hồ ly chỉ kiếm lời một lượng bạc.
Hắn không hiểu giá hàng, còn cố ý lật sách tra xem một lượng bạc giá trị bao nhiêu, phát hiện còn chưa đủ xây một gian phòng ở, hắn không khỏi có chút uể oải.

Buổi tối khi ngủ, Thần ca nhi đã nhận ra sự mất mát của hắn, "Làm sao vậy?"

Lê Diệp lắc lắc đầu, không hé răng.

Khi sắp ngủ, hắn đem nén bạc nhỏ từ túi áo móc ra, duỗi tay đưa cho Thần ca nhi.

Thần ca nhi nao nao, không nhận lấy, "Đây là bạc gần đây ngươi kiếm được?"

Lê Diệp gật đầu, đem nén bạc đưa cho Thần ca nhi, "Trước tiên ngươi cất giùm ta." "Không phải muốn mua đồ vật? Chẳng lẽ một lượng bạc còn chưa đủ? Thứ gì quý như vậy?"

Lê Diệp lắc đầu, "Không phải mua đồ vật, để giành cưới vợ."

Thần ca nhi sửng sốt, trong nháy mắt như vậy y thậm chí cho rằng chính mình nghe lầm, biểu tình Lê Diệp lại phá lệ nghiêm túc.
Tâm tình Thần ca nhi liền giống như Thịnh Thịnh nói với y muốn cưới vợ! Có chút phản ứng không kịp.

Lê Diệp nói xong, liền đi múc nước rửa chân, hắn chạy qua đường núi không ít, chân ra không ít bùn đất, ở trong nước rửa thêm một lát, mới được nước rửa sạch, hắn lại múc thêm một chậu nước sạch, đem tới trước mặt Thần ca nhi, Thần ca nhi còn đang thất thần, căn bản không thấy được hắn bưng nước tới.

Lê Diệp duỗi tay đi tháo giày của Thần ca nhi ra.

Không chỉ cái đầu hắn cao thêm ít, đôi tay cũng dài không kém, ngón tay trước kia đày thịt mum múp trắng nõn, hiện tại thon dài, lòng bàn tay còn có mấy cái cái kén*(vết chai).

Khi Thần ca nhi phản ứng lại, một cái chân đã bị hắn nắm trong tay, giày đã bị hắn cởi ra, gót chân nhỏ trắng nõn cùng bàn tay to rộng hình thành hình ảnh đối lập.
Gương mặt Thần ca nhi không chịu khống chế mà nóng lên, vội vàng thu chân lại, "Ta tự mình làm là được."

Lê Diệp không cho phân trần mà bắt lấy chân y, "Để ta, ta còn chưa từng giúp ngươi rửa chân."

Thần ca nhi giãy giụa một chút, nước trong chậu bắn ra ngoài, vừa lúc rơi trên chóp mũi cùng mí mắt Lê Diệp, Lê Diệp chớp mắt, giọt nước gớt xuống, Thần ca nhi nhấp môi dưới, trên mặt càng nóng, "Ai biểu ngươi không buông tay, bắn trúng mặt rồi đi? Rửa chân lại không phải việc gì tốt, ngươi còn muốn cướp làm?"

Lê Diệp không buông tay, lại đem hắn một khác chỉ giày cũng cởi xuống dưới, trực tiếp ấn vào trong nước, sau đó xoa lên, Thần ca nhi chân bạch bạch nộn nộn, hắn tay lại lược hiện thô ráp, lòng bàn tay cái kén ma hắn ngứa, Thần ca nhi nhịn không được triều sau rụt một chút.
Lê Diệp ngẩng đầu nhìn Thần ca nhi, đáy mắt lại tràn đầy đương nhiên, phảng phất Thần ca nhi không đồng ý mới không bình thường, "Ngươi trước kia giúp ta rửa, hiện tại ta giúp ngươi rửa."

Trên mặt Thần ca nhi nóng rất lợi hại, có như vậy một khắc đặc biệt muốn lấy chân đá vào mặt hắn, không hiểu cái bá đạo xú tính tình này giống ai.

Lăn lộn thật lớn trong chốc lát, mới tẩy chân tốt, hắn cầm lấy khăn vải còn muốn lau cho Thần ca nhi, Thần ca nhi vội vàng lấy cái khắn, "Ta tự mình làm."

Lê Diệp có chút tiếc nuối, chân Thần ca nhi thật mềm mại, sờ ở trong tay thập phần thoải mái, hắn tự nhiên có chút luyến tiếc buông tay. Thần ca nhi lau xong muốn đi xuống đổ nước, lại lần nữa bị tiểu gia hỏa giành trước một bước, việc này bị người giành làm liền có ý tứ chăm sóc, làm đáy lòng Thần ca nhi cảm thấy quái quái.
Thế cho nên trong lúc nhất thời y đều quên mất việc tiểu hồ ly vợ cưới vợ.

Mãi cho đến khi nằm đến trên giường, hắn mới phản ứng lại.

Lúc này Lê Diệp đã biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, nguyên thân của hắn đồng dạng biến lớn không ít, nguyên bản một viên hồ ly dài ra một ít, đôi mắt như cũ phá lệ xinh đẹp, kia thân da lông sắc lửa hồng càng làm người kinh diễm không thôi, hắn nằm nghiêng, chiếm không được nhiều ít mà, đầu nhỏ dựa gần Thần ca nhi.

Thần ca nhi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, đáy lòng dâng lên một ý niệm, tiểu gia hỏa chẳng lẽ khi lên núi săn thú kiếm tiền, coi trọng một con hồ ly? Lúc này mới muốn cưới vợ? Y muốn hỏi  tiểu gia hỏa một chút, lại không thể tự nhiên hỏi ra được.

Lê Diệp mở mắt ra, nhìn Thần ca nhi, vươn móng vuốt nhỏ ấn tay y, muốn hỏi y làm sao vậy.
Suy xét thấy thời gian không còn sớm nữa, Thần ca nhi lắc lắc đầu, tính toán vài ngày sau lại nói bóng nói gió một phen.

hết chương 39.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Đuối quá rồi, trốn đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.