Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 47: Đẹp!



Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Vương Nhạc liếc mắt nhìn Lê Diệp, bất an mà cười cười, biểu tình có chút ngượng ngùng, "Ta cũng không hay ở cùng hắn ta, ngày thường thấy hắn ta ở một mình rất cô đơn, ngẫu nhiên sẽ ngồi cùng hắn ta, các ngươi ra phố mua đồ sao? Lê Diệp xách thật nhiều nha, ta chỉ cần mua giấy, để ta giúp các ngươi xách bớt."

Khi nói chuyện, đôi mắt Vương Nhạc cứ trộm ngắm Lê Diệp, tầm mắt nhão nhão dính dính làm người khác vô cùng chán ghét. Vương Kim An bị bộ dáng xuân thu phơi phới trong đáy mắt của cậu ta làm rùng mình, "Chúng ta cũng không dám làm phiền ngươi, lỡ như ngươi bị ngã, rồi bắt chúng ta đền tiền, thì chúng ta sẽ không gánh nổi đâu."

Trong lời Vương Kim An có dụng ý, tính tình Vương Nhạc vốn không tốt, lửa giận ở đáy lòng không thể ức chế mà bừng lên, nếu như không phải muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Lê Diệp, cậu ta đã sớm nháo với Vương Kim An, nên giờ phút này cậu ta lại phải nhịn xuống, một đôi mắt to ướt dầm dề, tràn đầy ủy khuất.


Vẻ ngoài cậu ta đáng yêu, làm ra biểu tình này có chút làm người ta thương xót, Vương Kim An nhìn đến cả người nổi da gà, ngày thường Thần ca nhi rất ít tiếp xúc với cậu ta, thấy cậu ta nhút nhát sợ sệt nhìn bọn họ, trưng ra một bộ dáng như bị người ta khi dễ, làm cho y bối rối, không biết làm sao.

Lê Diệp lười liếc cậu ta, "Đi thôi."

Thần ca nhi gật đầu, nhìn qua Vương Kim An, Vương Kim An cũng không muốn đi chung với Vương Nhạc, khoác bả vai Thần ca nhi, "Đi thôi, không phải ngươi còn muốn mua điểm tâm ngọt sao? Nhớ đến hương vị kia ta liền thèm chảy nước miếng."

Lê Diệp liếc nhìn tay cậu, Vương Kim An không hiểu sao có loại cảm giác nguy hiểm, theo bản năng buông lỏng tay, lại ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lê Diệp cũng đã đi về phía trước rồi, cậu gãi gãi tóc, vội vàng đuổi theo.


Ba người đã đi xa.

Cậu ta rũ mắt mới bộc lộ cảm xúc thật.

Tiệm điểm tâm không chỉ có các loại điểm tâm còn có một ít món ăn khác, Thần ca nhi lại mua thêm mấy món Lê Diệp thích, mỗi lần mua đồ, y đều theo bản năng chọn cái Lê Diệp thích, Lê Diệp lại đem trả trở về, hắn lại cầm lên mấy món, cho rằng hắn thay đổi khẩu vị, Thần ca nhi cũng không quá để ý.

Bên ngoài vẫn có chút nóng, đi không bao lâu, trên người đều ra mồ hôi, Vương Kim An đề nghị: "Chúng ta vào quán trà nghỉ ngơi một chút đi, đồ nhiều như vậy, Lê Diệp khẳng định xách mệt muốn chết."

Lê Diệp dĩ nhiên không mệt, hắn lại sợ Thần ca nhi mệt, hiện tại không chỉ mình hắn xách đồ, trong tay Thần ca nhi cùng Vương Kim An cũng xách không ít, đương nhiên bọn họ xách đều là thức ăn, Lê Diệp xách nặng nhất, Thần ca nhi mua chăn đệm cho Lê Diệp, chủ quán giúp gói lại, hiện tại Lê Diệp xách chính là cái này, bản thân hắn không sợ nóng, nhiệt độ cơ thể sẽ tự động thay đổi theo mùa, nói đông ấm hạ lạnh cũng không sai.


Nhưng mấy ngày gần đây hắn lại cảm thấy khô nóng. Giờ phút này trên người cũng toàn là mồ hôi, có hai giọt còn theo trán chảy xuống. Da hắn rất trắng, khi mồ hôi theo chóp mũi chảy xuống, không hiểu sao làm người ta có loại cảm giác miệng khô lưỡi khô, Thần ca nhi thấy một màn này, biểu tình có chút mất tự nhiên, y ra không nhiều mồ hôi lắm, ở trên chóp mũi chỉ có lớp mỏng, Thần ca nhi duỗi tay lau mũi một cái, cùng Lê Diệp nói: "Vậy nghỉ ngơi một chút đi, ngươi mau lau mồ hôi."

Đáy lòng Lê Diệp hơi xao động, duỗi tay xoa xoa, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, càng có bộ dáng người trưởng thành, thấy Thần ca nhi còn nhìn hắn, đôi mắt trầm xuống, "Làm sao vậy?"

Thần ca nhi rũ mắt, lắc lắc đầu.

Hắn thật sự trưởng thành, không chỉ có ngũ quan hiện ra vẻ thanh niên, thanh âm khi nói chuyện cũng càng thêm trầm thấp dễ nghe, khó trách ở trên đường có không ít người cứ lén nhìn hắn, còn Vương Nhạc, cư xử khác thường như vậy, chỉ sợ không tránh được liên quan đến hắn...... Thần ca nhi cũng không trì độn, không chỉ không trì độn, còn rất nhạy bén, nhìn nhung nhan lóa mắt của hắn, y thậm chí còn dâng lên một cổ xúc động muốn để hắn trở nên bình thường chút, như vậy sẽ không ai chú ý hắn.
Khi y đang nhìn Lê Diệp, hắn cũng đang nhìn y, chỉ cảm thấy đôi mắt, cái mũi, lông mày, mỗi một chỗ trên người y lớn lên thiệt hợp tâm ý hắn, đôi mắt hắn dừng lại trên môi Thần ca nhi trong chốc lát, càng có loại cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Vào quán trà, hắn uống liên tiếp mấy chén nước mới áp xuống cổ khô nóng kia.

Hắn ăn cơm rất nhanh, tư thế uống nước cũng rất hào phóng, một ngụm hết một ly, cũng may cử chỉ cũng không thể hiện thô lỗ, Thần ca nhi cũng uống một chén nước, môi y vốn nhạt màu, uống nước xong sau lại hơi ướŧ áŧ, làm người khác có loại cảm giác rất muốn nếm thử một ngụm, Lê Diệp còn nhớ rõ lần trước khi hôn y cũng có loại cảm xúc mềm mại ấy.

Hầu kết hắn lăn lộn một chút, cặp mắt đen nhánh kia càng thêm có vẻ thâm thúy, nhìn gần còn có thể thấy ánh đỏ dưới đáy mắt, làm cả người thêm thần bí, đáng tiếc không ai dám nhìn thẳng hai mắt hắn, khí thế trên người hắn càng thêm kinh người, chỉ là khoảng cách không xa không gần cũng làm nhân tâm sinh ra nổi sợ hãi không tên, nhìn hắn Vương Kim An có loại cảm giác nói không nên lời, có chút khó xử.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn Thần ca nhi rõ ràng rất ôn hòa, hơn nữa hắn còn cứu Thần ca nhi, ấn tượng đầu tiên của Vương Kim An với hắn khá tốt, khi ngồi xuống, liền nhịn không được bắt chuyện cùng hắn, "Lê Diệp, ngươi cũng là người của thành Kim Lâm sao? Nghe ngữ âm khi nói chuyện của ngươi rất giống chúng ta."

Lê Diệp không quá thích nói chuyện, liền im lặng.

Thần ca nhi cũng không hy vọng gì hắn sẽ tỏ ra không lễ phép, trừng mắt liếc hắn một cái. Nhận thấy tầm mắt y, Lê Diệp mới nhàn nhạt mở miệng, "Ta cũng không biết mình là người ở nơi nào, ta chưa thấy qua cha mẹ ta, ta là được...... ca ta nhặt được, một tay nuôi lớn."

Vương Kim An ngẩn người, "Như vậy sao."

Hắn vẫn luôn cho rằng Lê Diệp là thiếu gia nhà ai, không ngờ thân thế hắn lại nhấp nhô như thế. Sau khi trở về còn cùng An Tử Hi nhắc một phen, "Ngươi nói xem cha mẹ hắn còn sống không?"
An Tử Hi lấy sách gõ đầu cậu, "Sao ngày nào lòng dạ ngươi cũng lớn* thế hả? Nói bao nhiêu lần, quản tốt chuyện của mình là được, ngày thường cũng biết mở mắt nhìn một chút, ở trước mặt hắn tận lực đừng nhắc đến việc cha mẹ."

*Rảnh rỗi, thích quản chuyện thiên hạ.

Vương Kim An trợn trắng mắt, "Đã biết rồi. Ngươi nói như ta rất vô tâm vậy."

An Tử Hi không để ý đến cậu, buông sách đi tìm Thần ca nhi, gõ gõ cửa mới phát hiện không có Thần ca nhi, hắn buồn bực quay về, "Thần ca nhi không phải về cùng các ngươi sao? Người đâu rồi?"

"Vừa mới rồi còn ở đây mà, có phải đến Tàng Thư Các hay không?"

"Trời đã tối rồi, đi Tàng Thư Các làm gì?"

Tâm Vương Kim An vẫn luôn rất lớn, hoàn toàn không để trong lòng, "Phỏng chừng đến chỗ Vương thúc xem tiểu hồ ly, chắn hẳn giờ đã sắp trở lại, lại đây, nếm thử đồ ăn ta mua trước đi."
Lúc này Thần ca nhi dĩ nhiên là ở chỗ Lê Diệp, y sợ Lê Diệp không biết dọn phòng nên đi theo hắn về phòng, sợ bị người khác phát hiện, hai người bọn họ cùng nhau ẩn thân.

Phòng hán tử đều đã chật cứng người, nơi Lê Diệp ở hiện tại ở gần chỗ của nhóm hán tử, xem như là một viện tử nhỏ đơn độc, tọa lạc ở hướng bắc, phía trước là nhà kho, bên trong để một ít vật liệu nấu ăn, chỗ này gần nơi ở của Vương thúc, ngày hôm qua khi hắn vào ở, Vương thúc đem nguyên liệu nấu ăn dọn tới một nhà kho khác, trong phòng hiện tại chỉ có một chiếc giường.

Vương thúc còn bận rộn ở phòng bếp, hiện tại trong tiểu viện cũng không có những người khác, khi Thần ca nhi bắt đầu sửa sang lại giường đệm, Lê Diệp đem nơi khác cũng dọn dẹp một chút, hắn cũng không thích dọn dẹp, dựa theo ý của hắn, nơi này căn bản không cần thiết, mỗi đêm hắn ở bên phòng Thần ca nhi là được, nhưng Thần ca nhi hiển nhiên không đồng ý.
Lê Diệp lại không thể nhìn y bận rộn, đành phải giành làm nhiều hơn. Sau khi thay đổi chăn đệm mới, không biết có phải ảo giác hay không, Thần ca nhi cảm thấy toàn bộ căn phòng đều sáng sủa lên.

"Như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều." Thần ca nhi theo bản năng cười cười, lúm đồng tiền ngay khéo miệng chợt hiện lên, Lê Diệp nhịn không được duỗi tay sờ soạng một cái.

Thần ca nhi sửng sốt một chút, "Bị dính dơ sao?"

Lê Diệp lắc đầu, "Đẹp."

Ánh mắt hắn sâu thẳm, khi nhìn như vậy, cho người ta một loại cảm giác thập phần thâm tình, Thần ca nhi có chút không tự nhiên, nhấp môi dưới, dời đi tầm mắt, "Đẹp cái gì chứ? Ngươi không cần nói những lời làm người khác hiểu lầm."

"Đúng là ngươi đẹp mà."

Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, gương mặt Thần ca nhi không biết sao có chút nóng. Nước da y trắng nõn, gương mặt đỏ lên, nhìn rất rõ ràng, tầm mắt Lê Diệp không biết làm sao liền dừng lại trên môi y, mắt thấy có vẻ như không dứt ra khỏi môi y được, cái loại cảm giác miệng khô lưỡi khô này lại về rồi.
Hắn nhịn không được duỗi tay sờ môi Thần ca nhi.

hết chương 47.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Xin lỗi mọi người, hai ngày này nhiều việc quá, để bồi thường mọi người, buổi tối trước khi đi ngủ tui sẽ lại viết thêm một chương, khả năng đến khuya mới xong, sáng mai mọi người hãy xem nha, moah moah.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.