La Hàm tiếp tục nói: “Nếu Lục Giai Ân không nói rằng không phải thì mẹ đã cho rằng con bé thích con rồi.”
Lúc nhìn thấy tranh của Lục Giai Ân, bà đã vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn không quên gửi tin nhắn cảm khái tác phẩm của cô nữa.
Càng nhìn, La Hàm càng cảm thấy bóng dáng trong bức tranh kia trông hệt như thằng con trai mình.
Vừa hay Thi Tĩnh cũng đang ở đó, bà liền kéo cô tới hỏi.
Thi Tĩnh cảm thấy hơi mơ hồ, nói giống thì cũng có chút chút mà nói không thì cũng không hẳn.
Sau cùng, khi Lục Giai Ân đính chính là không phải, La Hàm mới không còn suy nghĩ nhiều nữa nên nói chuyện dễ nghe hơn.
Mạch máu sôi trào trong huyết quản Tần Hiếu Tắc lập tức nguội lạnh, trong lòng như chùng xuống.
“Làm sao mà cô ấy thích con được?” Anh nhỏ giọng tự cười giễu chính mình.
Thứ cô thích và người trong tranh đều là người trong lòng thực sự của cô ấy, không phải anh.
Là Hàm không chú ý đến tâm trạng anh, mà cứ tiếp tục đề tài đang nói: “Trước đây mẹ cũng không quan tâm người bên cạnh con là ai cho lắm, nhưng mẹ thấy Thi Tĩnh cũng khá tốt đó chứ. Nếu sau này các con bên nhau, đợi đến lúc con bé tốt nghiệp rồi hai đứa cứ thế kết hôn thì mẹ ở phòng tranh cũng đỡ việc…”
“Mẹ giỡn chắc?” Tần Hiếu Tắc ngạc nhiên, một mực từ chối: “Không thể được!”
“Như thế nào là không thể được? Hai đứa các con ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, đã quá hiểu nhau rồi…” La Hàm tiếp tục khuyên nhủ.
Tần Hiếu Tắc không muốn nghe nữa nên đành đáp mấy câu cho có lệ rồi cúp máy.
Lấy chai nước đá từ tủ lạnh, anh ngửa cổ hớp một ngụm thật to.
Rồi ngã người lên ghế sofa, cả người cong lại ôm lấy đầu gối.
Trông giống anh, nhưng lại không phải là anh.
Đó chẳng phải là Hàng Hữu sao?
Vậy mà Lục Giai Ân dám vẽ cả Hàng Hữu rồi mang đi tham gia triển lãm tranh…
Thế anh còn quan tâm làm gì, muốn bị ngược chắc?!
Thế mà cô dám nói là không định yêu đương nữa?
Hay là cô đang chuẩn bị quen người nào đó không phải Hàng Hữu?
Anh vươn tay cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, dùng sức bóp chặt lấy nó.
Vỏ chai nhựa chịu lực mạnh, bèn phát ra âm thanh biến dạng. Tiếng động đó vang vọng khắp căn phòng trống vắng, vô cùng khó nghe.
Ngay sau đó, Tần Hiếu Tắc mạnh tay ném nó thẳng vào sọt rác, làm vang lên tiếng “xoạt” khá lớn
*
Bên kia, sau khi xuất viện, toàn bộ tinh thần cũng như sức bình sinh của Lục Giai An đều dồn vào việc chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp tiếng Ý.
Tháng tư vừa rồi, triển lãm tranh tại Bình Thành đã công bố giải thưởng.
Rất tuyệt là tác phẩm “Sau cơn mưa” của Lục Giai Ân thuận lợi giành được giải nhì.
Có thể nói đối với một người mới chập chững vào nghề thì giải thưởng này cũng phần nào đánh giá được thực lực thật sự của cô. Không những thế nó còn là niềm vinh dự, sự cổ vũ lớn lao vô cùng.
Ngày trao giải hôm ấy Lục Giai Ân đứng giữa nhóm đàn anh đàn chị của mình. Cô vừa thấy hồi hộp vừa thấy hạnh phúc.
Sau buổi trao giải, Lục Giai Ân thực hiện lời hứa đưa ba người bạn cùng phòng mình đi ăn buffet.
Trên bàn ăn Trâu Dư vừa bóc cua vừa mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ tự đắc: “Thế nào? Tớ nói cậu có thể giành được giải mà!”
“À đúng rồi, có người tới tìm mua tranh của cậu hả?” Mục Khả tò mò hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Ừm.”
“Người ta ra giá bao nhiêu, ít hay nhiều?” Trâu Dư chấm nước chấm rồi nhìn Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân làm ký hiệu tay số “sáu”.
Vốn dĩ là giá không cao đến vậy. Nhưng vì tác phẩm này giành được giải nhì, thành ra như diều gặp gió, giá thành thuận thế tăng lên.
“Quao! Đỉnh đỉnh!” Mục Khả liên tục gật đầu.
“Sáu vạn mà cậu cũng không bán?!” Dương Ưu nhịn không được than vài tiếng.
Phải đính chính một điều, giá mua một bức tranh của người mới chập chững vào nghề như thế là rất rất cao.
Lục Giai Ân cười: “Dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên mang đi dự triển lãm hội họa, tớ muốn giữ làm kỷ niệm.”
Trâu Dư “ặc” một cái.
Thấy ba người bọn họ đều nhìn về phía mình, Trâu Dư vội vàng giải thích: “Tớ chỉ đang nhổ vỏ cua thôi.”
Dứt lời, cô liền nhìn Lục Giai Ân cười trừ một cái, ánh mắt sâu xa như tỏ ý: tớ hiểu cả mà.
Chuyện nằm viện của Lục Giai Ân, cô cũng là người biết rõ tình hình.
Giữ lại làm kỷ niệm cái nỗi gì, rõ ràng là lưu luyến bạn trai cũ thì có?
Cô trầm tư một lát rồi cười đáp.
Cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà sức khỏe bản thân mình lại không tốt, Lục Giai Ân sớm đã nhận ra thế sự vô thường rồi.
Bức tranh này chính là kết tinh mấy năm qua của cô, quả thật là không nỡ bán nó.
Trâu Dư không khỏi giật mình, rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tớ vẫn thấy tiếc quá cơ.”
Đối với người mới vào nghề mà nói, việc bán được tranh là điều khó cưỡng cầu. Hơn nữa, có thể đạt giải trong cuộc thi triển lãm tranh đã là một kỳ tích rồi, không biết còn có lần sau nữa không đây.
Lục Giai Ân cong môi cười: “Tớ sẽ không giữ lại tranh tốt nghiệp!”
Trâu Dư bừng tỉnh: “Ờ há, còn có triển lãm tốt nghiệp nữa đó.”
Mỗi kỳ tốt nghiệp tại Học viện Mỹ thuật Bình Thành đều không khác gì triển lãm nổi tiếng trong giới hội họa, hoan nghênh tất cả mọi người đến tham quan.
Mà mỗi lần tốt nghiệp đều có không ít tác phẩm của sinh viên được nhiều người thưởng thức và mua đi, thậm chí là với giá không hề rẻ.
Lục Giai Ân gật đầu: “Ừm, lúc đó sợ là phải làm phiền cậu nữa đó.”
Trâu Dư sửng sốt, phản ứng lại ngay: “Cậu sắp thi tiếng Ý đúng không?”
Cô đột nhiên nhớ trước đây Lục Giai Ân có nói sẽ thi bằng tiếng Ý vào tháng sáu.
“Đúng vậy, lúc đó tính nhờ cậu thường xuyên kiểm tra hộp thư của tớ hộ.”
Vì vừa đúng lúc phải làm luôn bài thi cuối cấp, Lục Giai Ân cảm thấy khả năng mình sẽ không tập trung được mấy cho triển lãm tranh tốt nghiệp. Thế nên cô định nhờ Trâu Dư để ý cái hòm thư của mình một chút, phòng cho việc không để ý mà lỡ mất thông báo.
“Không thành vấn đề.” Trâu Dư búng tay một cái, ra hiệu như đang thề non hẹn biển, đảm bảo với Lục Giai Ân: “Đến lúc đó chỉ cần có người trả giá cao, tớ nhất định bán luôn!”
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh cũng đã đến mùa tốt nghiệp tháng sáu.
Hằng năm cứ vào lễ tốt nghiệp, Học viện Mỹ thuật Bình Thành đều sẽ tổ chức khai mạc triển lãm cho sinh viên.
Là trường top một top hai về hội họa, đầu ra của sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Mỹ thuật Bình Thành tốt hơn nhiều so với các trường mỹ thuật khác. Hơn nữa, mỗi dịp triển lãm, trường cũng tổ chức vô cùng long trọng, thu hút không ít người trong nghề và những người yêu thích hội họa đến tham quan.
Tất nhiên là năm nay cũng không ngoại lệ, toàn bộ tác phẩm tốt nghiệp cũng được phân chia rõ ràng từng phòng cho tất cả các sinh viên tốt nghiệp.
Tần Hiếu Tắc đi vào phòng Mỹ thuật, lúc này đã có không ít người.
Anh theo bảng chỉ dẫn đi tới khu vực dành cho tranh sơn dầu chuyên nghiệp, không bao lâu đã tìm được tác phẩm của Lục Giai Ân.
Đồ án tốt nghiệp của cô có tiêu đề là “Thành thị”, bức tranh tái hiện góc nhìn đẹp nhất của nơi phố xá: Con phố đông đúc xe cộ, trung tâm mua sắm sầm uất, còn có những nhóm gia đình ấm áp, và các cô gái với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ…
Khác với những tác phẩm màu sắc ảm đạm quỷ quyệt kia thì tranh của cô có màu sắc sáng ngời diễm lệ. Các nhân vật cũng thể hiện được vẻ hạnh phúc, dù là người bán hàng rong bên lề đường trông cũng rất chỉn chu, tất thảy mọi người đều toát lên nụ cười tươi tắn.
Tổng thể bức tranh phải nói là vô cùng tích cực, tinh thần phấn chấn, vừa tràn đầy năng lượng, lại vừa vô cùng phong phú.
Lúc Tần Hiếu Tắc đến thưởng thức, vừa vặn chạm mặt giáo viên của Học viện dẫn theo vài người bên ngoài đến đánh giá bức tranh.
Mấy người bọn họ cứ ông một câu tôi một lời, thỉnh thoảng có vài câu bị Tần Hiếu Tắc nghe thấy.
“Có thể nói chủ nhân tác phẩm này có nền tảng cực kỳ chắc, từng chi tiết nhân vật đều rất hoàn hảo.”
“Lại còn rất đẹp nữa.”
“Đều là người trẻ cả, vẫn là nên vẽ nhiều thứ tích cực hơn mới đúng chứ, không phải sao?”
Nói xong, vài người còn cười rộ lên không những thế còn gật gù tấm tắc khen ngợi.
Thầy giáo cũng cười, không giấu nổi sự hãnh diện về học sinh mình: “Em sinh viên này mới gần đây còn giành được giải bạc trong triển lãm Mỹ thuật Bình Thành đó ạ.”
Lời vừa nói, mấy người kia cũng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Sau đó là một tràng lời khen ngợi liên tục như: “Không thể tin được”, “Lợi hại”, “Tiền đồ xán lạn quá.” không ngớt, rồi bọn họ tiếp tục thưởng thức tác phẩm kế tiếp.
Tần Hiếu Tắc nhìn bọn họ rời đi, trong lòng khẽ rung động.
Ngày thường anh cũng không chú ý đến mấy thứ như nghệ thuật này kia lắm, trong nhà cũng có không ít danh họa nổi tiếng nhưng cũng chưa từng cẩn thận xem xét lần nào.
Nhưng vào lúc này đây, anh đột nhiên muốn mua tranh của Lục Giai Ân mang về.
Nếu hai người không còn là gì của nhau, cô lại xem anh không khác gì người xa lạ, vậy thì chuyện mua tranh cũng không thành vấn đề.
Ở bên nhau lâu như vậy, lần này bỏ tiền ra mua một bức tranh coi như làm kỷ niệm cũng được chứ nhỉ?
Suy nghĩ một lát, Tần Hiếu Tắc chụp lại bức tranh rồi gọi điện cho người bạn tốt Vương Liền, muốn mượn danh nghĩa cậu ta mua tranh.
Vương Liền và Lục Giai Ân không quen biết gì nhau, vậy nên cũng không cần nói nhiều cậu ta đã đồng ý.
Vừa cúp điện thoại, Tần Hiếu Tắc bỗng nghe có giọng nam nào đó gọi mình.
“Xin chào.”
Tần Hiếu Tắc quay sang nhìn, bắt gặp gương mặt đó sống lưng anh lập tức cứng đờ.
Toàn bộ tế bào mạch máu trong người như bùng nổ, không khống chế được ý muốn phòng vệ.
Người kia cũng không nhìn ra điểm khác thường của anh, chỉ lễ phép hỏi: “Ngại quá, tôi vừa nghe thấy cậu nói điện thoại…”
Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Xin hỏi có phải cậu đinh mua bức tranh của Lục Giai Ân sao?”
Tần Hiếu Tắc bặm chặt môi dưới, không có ý định trả lời. Chỉ quét đôi mắt sắc lạnh khiêu khích đánh giá đối phương.
Gương mặt này, anh đã nhìn thấy qua cả hàng chục lần trong mấy tác phẩm của Lục Giai Ân rồi.
…Hàng Hữu.
Anh ta đã trở về.
Hơn nữa còn đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành tìm Lục Giai Ân.
Quả thật, người được Lục Giai Ân ngày đêm mong nhớ, tên Hàng Hữu này ngoại hình cũng mười phần xuất sắc.
Anh ta cả người áo trắng quần đen, ngũ quan nét nào ra nét đó, đôi chân thon dài, nhìn qua vô cùng lịch sự và sạch sẽ.
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc quét từ trên xuống dưới rồi lại nhìn lên khuôn mặt.
“Xin chào?” Hàng Hữu lại lên tiếng dò hỏi một lần nữa.
Tần Hiếu Tắc khẽ gật đầu rồi từ trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ừm.”
Hàng Hữu ồ lên rồi bắt đầu hạ giọng tỏ ý muốn thương lượng.
“Thực ra tác giả của bức tranh này là bạn tôi, tôi thực sự rất muốn mua tác phẩm tốt nghiệp của cô ấy. Nếu có thể…”
“Không thể.” Tần Hiếu Tắc ngắt lời anh ta, ánh mắt kiên định nhìn người ta.
Hàng Hữu nắm chặt tay thành quyền, mặc dù thấy khó xử nhưng chỉ đành cười trừ.
“Tôi không đồng ý.”
Muốn mua rồi làm cho Lục Giai Ân bất ngờ sao?
Mơ đi, anh không cho.
Anh càng muốn cướp lấy hết thảy.
Hàng Hữu có chút sửng sốt, từ tốn hỏi: “Có thể mạo muội xin hỏi cậu ra giá bao nhiêu không?”
Tần Hiếu Tắc “Hử” một tiếng rồi cười nhẹ: “Cậu muốn ra giá với tôi à?”
Đuôi mắt anh hơi nheo hỏi ngược lại: “Hay là cậu ra thử một cái giá đi?”
Cái khí thế nói chuyện không chút che giấu ý khiêu khích này khiến Hàng Hữu hơi bối rối.
Mãi một lúc sau anh ta mới lắc lắc đầu: “Không phải.”
Người phía trước mặt anh đây bề ngoài xuất chúng, quần áo dù trông có hơi tùy hứng nhưng chỉ cần nhìn chiếc đồng hồ liền biết đây là kẻ được sống trong nhung lụa từ bé, có thể nói là sự kiêu ngạo bất cần từ trong xương cốt không gì che mờ được.
Vừa nhìn là biết xuất thân giàu có, là công tử chi tiền phóng khoáng.
Dẫu sao cũng từng đi du học mấy năm nay, Hàng Hữu đã gặp qua không ít người bạn học trông không khác người này là bao, vậy nên anh càng hiểu rõ.
“Làm phiền rồi.” Hàng Hữu bặm môi dưới và quay đầu rời đi.
Anh vốn định mua tranh rồi làm cho Lục Giai Ân bất ngờ một phen, tiếc là giờ đành phải từ bỏ.
Tần Hiếu Tắc bình tĩnh nhìn Hàng Hữu rời đi, hàng lông mày hơi nhíu lại.
Dù là lần này người thắng là anh nhưng dù một chút vui vẻ anh cũng không cảm nhận được.
Hàng Hữu quay về rồi, chuyện cậu ta gặp Lục Giai Ân chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhìn cái dáng vẻ này của cậu ta, chắc chắn là trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Lục Giai Ân.
Mà hồi đợt triển lãm năm ngoái, Lục Giai Ân còn vẽ cậu ta nữa, dễ dàng thấy được rằng đối với anh chàng người cũ này, cô vẫn nhớ mãi không quên.
Người ta tình chàng ý thiếp như vậy, một kẻ dư thừa như mình cuối cùng đứng đây làm gì nào?
Hồi lâu sau, anh mới thầm mắng một chữ “F*ck” mới xoay người rời đi.
Vài ngày sau Tần Hiếu Tắc nhận được điện thoại từ Vương Liền, nói mọi thứ rất thuận lợi, còn vừa ký xong hợp đồng.
Tần Hiếu Tắc không những cảm ơn mà còn mời cậu bạn tan ca đi uống rượu.
Thế là hai người bọn họ ở quán bar Tần Hiếu Tắc giới thiệu tới tận đêm.
“Cái người mà tớ bàn bạc chung rất dễ tính, cô ấy còn bảo tranh này được không ít người hỏi luôn ấy, còn khen tớ có mắt nhìn nữa nè.” Vương Liền kể lại hành trình đi mua tranh, nhịn cười không nổi luôn.
Tần Hiếu Tắc thấy thế cũng cười theo: “Cậu không bàn bạc trực tiếp với tác giả hả?”
Bởi vì anh biết nếu là Lục Giai Ân, chắc chắn cô sẽ không nói những lời như thế.
Vương Liền kinh ngạc chớp mắt: “Sao cậu biết?”
Tần Hiếu Tắc không trả lời, chỉ cùng anh bạn cụng ly.
Vương Liền nhấp ngụm rượu rồi nói tiếp: “Cô gái mà tớ nói chuyện cùng bảo cô ấy là bạn cùng phòng của tác giả, tạm thời coi như cô ấy là người đại diện đi. Làm tớ buồn cười gần chết.”
Tần Hiếu Tắc khẽ cười, cúi đầu châm thuốc rồi ném bật lửa cho Vương Liền.
Vương Liền xua tay, lấy từ trong balo ra một quyển tập nhỏ bao gồm các tác phẩm của tác giả rồi đẩy qua cho Tần Hiếu Tắc.
“À đúng rồi, tớ có hỏi cô ấy về mấy tác phẩm của tác giả tiện cho cậu chọn nữa nè, xem xong muốn mua bức nào thì nói tớ.”
Vương Liền dựa lưng vào ghế, chân gác lên đùi, tư thế vô cùng thoải mái.
“Mấy thứ nghệ thuật này tớ cũng không hiểu lắm, chỉ là vô tình lướt ngang, cảm thấy bức này có vẻ dễ hiểu hơn mấy tác phẩm trừu tượng khác thì mua thôi.”
Tần Hiếu Tắc cười “khà khà” rồi kẹp điếu thuốc đưa lên miệng. Làn khói trắng mỏng từ giữa môi phun ra.
Anh cà lơ phất phơ dựa vào thành ghế, cũng không chạm vào cuốn tập tác phẩm kia.
“Tớ đi vệ sinh tí.” Vương Liền đứng dậy rời đi.
Tần Hiếu Tắc ngơ ngẩn nhìn tập tác phẩm bìa đen trên bàn, nhịn không được duỗi tay ra xem.
Lục Giai Ân trước nay làm việc rất cẩn thận, đến tuyển tập tác phẩm cũng vô cùng chỉn chu, sách được đóng cũng xinh đẹp như vậy.
Trong ánh sáng lập lòe mờ ảo, Tần Hiếu Tắc nhíu mắt lật xem từng trang.
Lật đến một trang khác, mắt anh lập tức dừng lại, cơ bắp căng chặt trong nháy mắt.
Phía dưới bức tranh “Sau cơn mưa”, phía bên dưới tác giả có ghi dòng chữ nhỏ.
“Từng đạt giải ba triển lãm Mỹ Thuật Bình Thành lần thứ ba.”
Tần Hiếu Tắc nhìn nam sinh chơi bóng được vẽ trong tranh, đồng tử bất giác mở to.
Điếu thuốc trong miệng vô tình bị anh làm rơi trên đùi.
Cảm nhận làn da đột nhiên bị bỏng anh vội vàng nhặt điếu thuốc lên rồi ấn nó vào gạt tàn.
Đệch.
Tần Hiếu Tắc thầm mắng một tiếng.
Sao anh lại không đi xem triển lãm sớm hơn cơ chứ?
Sân bóng rổ này rõ ràng là của đại học A.
Còn người đang chơi bóng này…
“Cậu sao thế? Gân mồm bị đơ à?”
Vương Liền nhìn gương mặt nửa vui nửa rầu của Tần Hiếu Tắc không khỏi chế giễu mấy câu.
Cũng không đợi cậu ta trả lời, ánh mắt anh liền dừng vào tác phẩm đang được mở ra trên bàn.
“Cậu muốn mua bức này hả?”
Tần Hiếu Tắc gật gật đầu.
Vương Liền xua tay: “Ầy không được. Người ta còn cố ý nói với tớ, các bức khác đều có thể, chỉ riêng bức này là không thể.”