Tựa như tia sét nổ tung giữa không trung, căn phòng trong chớp mắt không còn một tiếng động.
Chiếc đũa của La Hàm rơi xuống bàn, kêu “cạch” một tiếng.
“Con thắt ống dẫn tinh rồi á?” Bà như không thể tin được nhìn Tần Hiếu Tắc, giọng điệu cũng mất kiểm soát.
Tần Hiếu Tắc bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế, lông mày cau lại, thờ ơ “vâng” một tiếng.
La Hàm sốc nặng: “Từ khi nào thế?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, đáp: “Tháng trước ạ. Con làm tiểu phẫu mất khoảng nửa tiếng.”
Ngoại trừ cơn sốt do mệt mỏi quá độ sau khi làm phẫu thuật, anh cũng không cảm thấy cơ thể mình có điều gì bất thường.
Đầu óc La Hàm trống rỗng, không biết làm gì bèn nhìn về phía chồng mình là Tần Bỉnh.
Tuy bà biết con trai mình vốn luôn là kẻ thích một mình một kiểu, không chịu được trói buộc mà đi làm liều. Thế nhưng bố không tài nào nghĩ tới việc anh nói đi thắt ống dẫn tinh là đi luôn.
Mặt mày Tần Bỉnh nhăn nhó chưa từng thấy, lúc này sắc mặt ông vô cùng nghiêm túc.
“Lí do?” Tần Bỉnh hỏi, lời ít mà ý nhiều.
Tần Hiếu Tắc rung đùi, thái độ bất cần trả lời.
“Vốn dĩ con cũng đâu thích trẻ con. Do đó sau này chắc con không làm trọn vẹn trách nhiệm của một người cha được đâu.”
“Vớ vẩn!” Tần Bỉnh nổi giận đùng đùng, nghiêm giọng quát: “Lí do thế này đây hả?!”
Tần Hiếu Tắc khẽ xuỳ một tiếng: “Lí do này không được ạ? Thế thì ba thử tìm hộ con một lí do xem nào.”
Dù gì anh cũng đã phẫu thuật xong, bọn họ không chịu thì có ích gì?
Tần Bỉnh bị thái độ cà chớn không nghiêm túc của anh làm cho tức điên, giọng ông lạc đi.
Ông đặt thật mạnh đôi đũa lên bàn, trừng mắt nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tấn Hiếu Tắc vẫn giữ nguyên dáng vẻ thờ ơ. Anh nghiêng người về phía trước, quay sang Hạ Tĩnh Lam.
Ngón tay anh gõ theo nhịp trên bàn, giọng điệu ngả ngớn: “Sao nào? Còn muốn giúp con giới thiệu nữa không? Người như con, chắc hẳn sẽ không được hoan nghênh ở thế giới tình yêu và hôn nhân đâu nhỉ?”
Tuy rằng lời thốt ra từ miệng là những lời tự giễu bản thân, nhưng anh chẳng tỏ ra suy nghĩ hay lo lắng gì về điều đó, thậm chí còn có cảm giác anh đang diễu võ giương oai.
Hạ Tĩnh Lam giật mình, trong chốc lát không thể hiểu được anh muốn nói cái gì.
Ngày nay khi xã hội hiện đại phát triển, càng ngày càng nhiều người có quan điểm DINKs (1). Tuy nhiên số lượng nam giới chủ động triệt sản ở trong nước vẫn rất ít, người đột ngột lớn tiếng tuyên bố với mọi người rằng mình đã triệt sản như anh lại càng ít hơn.
DINKs: (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Hạ Tĩnh Lam khẽ hé môi, vô thức muốn nói gì đó an ủi mọi người. Bỗng cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của La Hàm qua khóe mắt. Thần kinh cô trong nháy mắt siết chặt, phút chốc cảm thấy có gì đó kì lạ.
Cuối cùng Hạ Tĩnh Lam chỉ xấu hổ mỉm cười, không đáp lại.
“Hiếu Tắc, em đừng nói lung tung nữa.” Tần Hiếu Viễn không nhịn được mở miệng, giải vây cho vị hôn thê của mình.
Tần Hiếu Tắc “xì” một cái, khinh thường nói: “Con không hề nói lung tung. Dù cho đối phương không chê con đi nữa thì cha mẹ họ cũng sẽ không ưa nổi con đâu.”
“— Ý con là gì?” Sắc mặt La Hàm đã trắng bệch, giọng nói run rẩy hỏi Tần Hiếu Tắc.
Bà đã sớm nhận ra rằng những gì Tần Hiếu Tắc làm ngày hôm nay đều là cho bà xem hết.
Thực ra La Hàm cũng không có ý kiến gì với Lục Giai Ân, thậm chí bà còn rất thích cô.
Nhưng bà là một người mẹ, không thể không vì tương lai của con mình mà lo lắng. Bà không ngờ rằng cử chỉ vô tình của mình đã gây ra phản ứng ngược lớn đến thế cho con trai.
“Con có ý gì đâu.” Tần Hiếu Tắc nhịn cười, giọng điệu bình thản.
Anh không phải là kẻ ngốc. Anh chỉ cần hỏi từ chỗ Hữu Hữu một chút là có thể đoán được sự tình. Hơn nữa qua lời của Lục Giai Ân, mẹ anh nói cái gì với cô anh cũng đều đã nắm rõ mười mươi.
Tần Hiếu Viễn hết nhìn em trai lại nhìn sang mẹ của mình, thản nhiên lên tiếng: “Không có ý gì thì ăn cơm đi. Chuyện của em, về sau em đừng hối hận là được.”
Bữa cơm diễn ra trong không khí nặng nề khó chịu, khiến người khác hít thở không thông cuối cùng cũng kết thúc.
Trong những người ngồi đó, chỉ có một mình Tần Hiếu Tắc là vẫn nhơn nhơn không ảnh hưởng gì. Anh thậm chí còn ăn tới hai bát cơm một cách ngon lành.
Ăn uống xong xuôi, Tần Hiếu Viễn vỗ vai em trai mình, rời đi trước với Hạ Tĩnh Lam.
Tần Hiếu Tắc cũng đứng lên, chống hai tay trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước nhìn ba mẹ mình.
“Nếu không có chuyện gì thì con đi nhé.”
“Đợi đã!” Tần Bỉnh thấp giọng gọi anh, ngọn lửa giận dữ trong mắt bùng cháy dữ dội.
“Con chưa làm rõ chuyện kia đã phủi mông muốn đi rồi à?”
Tần Hiếu Tắc nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Vâng!”
Anh ngồi lại ghế, hai chân bắt chéo ngắm nghía điện thoại trong tay. Dáng vẻ như muốn nói “hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
La Hàm mở miệng, nhưng muốn nói rồi lại thôi. Sau một lúc lâu bà mới ngạc nhiên hỏi: “Không phải là cô ấy thì con nhất định không cưới sao?”
Tần Hiếu Tắc híp mắt, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Vợ của con sau này chỉ có thể là Lục Giai Ân.”
Anh vô cùng tin tưởng vào điều này.
La Hàm hít vào một hơi, cả người bà bất giác run lên.
“Con thích cô ấy, nhưng con có chắc chắn rằng cô ấy cũng thích con không?”
Lần trước bà tìm Lục Giai Ân, một mặt là để hỏi rõ tình hình sức khoẻ của cô ấy, một mặt cũng là để dò xem ý tứ của cô ấy với Tần Hiếu Tắc như thế nào.
Tuy bà rất hy vọng con trai mình tìm được một người phụ nữ khỏe mạnh hoàn toàn, nhưng bà cũng không phải kiểu người quá phong kiến lạc hậu.
Ánh mắt La Hàm nhìn thẳng vào Tần Hiếu Tắc: “Mẹ cảm nhận được cô ấy không thích con giống như con thích cô ấy.”
Nếu bà không nhìn lầm, cô gái trước mắt vốn dĩ không có bao nhiêu tình cảm với con trai mình. bằng không bà cũng sẽ không phản đối dù chỉ một chút, thậm chí còn đồng ý tác thành ngay lập tức.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Tần Hiếu Tắc trong chốc lát thay đổi, rõ ràng đến mức dùng mắt thường cũng có thể nhận ra.
Mắt anh chợt sáng lên, thấp giọng nói: “Chuyện này ba mẹ không cần quan tâm đâu.”
Anh nâng mắt nhìn về ba mẹ của mình, dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tính cách cô ấy rất tốt, nói chuyện cũng rất hợp. Nhưng cô ấy không nói không có nghĩa là cô ấy không quan tâm, không để ý.”
Giọng điệu của Tần Hiếu Tắc mềm mại đi không ít so với vẻ cứng rắn vừa rồi.
“Người nào đã từng xem được cuộc phỏng vấn của cô ấy, thì sẽ biết cô ấy vì bệnh tật mà phải chịu đựng nhiều chuyện bất công đến nhường nào.”
Thực ra mãi sau này Tần Hiếu Tắc mới hiểu được điều này.
Lục Giai Ân không mong muốn mình mắc bệnh, nhưng từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn phải khó xử vì nó. Trước kia Tần Hiếu Tắc ngô nghê không hiểu lúc nào cũng cười nhạo cô mắc bệnh. Vậy nên khó trách được cô cảm thấy hai người họ không hợp.
Cổ họng anh nghẹn lại, giọng nói cũng thấp xuống: “Nói chung ba mẹ có chuyện gì thì cứ tìm con, đừng tìm cô ấy. Là do con lúc nào cũng quấn lấy cô ấy, không có chuyện cô ấy lẽo đẽo đi theo con.”
La Hàm và Tần Bỉnh nhìn nhau, phút chốc đều trầm xuống.
Cuộc nói chuyện có thể coi là kết thúc không được vui vẻ gì.
Ba mẹ Tần Hiếu Tắc không hoàn toàn thông cảm hay ủng hộ mối quan hệ của anh và Lục Giai Ân, nhưng vì họ sợ hành động kinh người của anh nên cũng không tiếp tục nhắm đến vấn đề đó nữa.
Trong một quãng thời gian rất dài sau đó, ba mẹ anh đều không nhắc lại chủ đề này mà giữ kín như bưng.
Ngược lại, anh trai Tần Hiếu Viễn sau khi biết chuyện đã hàn huyên với Tần Hiếu Tắc vài câu. Tần Hiếu Viễn nói với anh rằng đừng lo lắng nhiều, khuyên anh hãy cho gia đình một khoảng thời gian.
Tần Hiếu Tắc cũng hiểu được điều này, vì vậy anh đã cho người nhà mình một quãng thời gian rất dài.
*
Lục Giai Ân hoàn toàn không hay biết gì về chuyện của Tấn Hiếu Tắc, mà Tần Hiếu Tắc cũng không định nói cho cô nghe bây giờ.
Bình thường lúc Lục Giai Ân chạy bộ sẽ không gọi cho anh, vì thế anh đã học được một chiêu “vô tình gặp”.
Một năm dần khép lại, công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tần Hiếu Tắc không phải ngày nào cũng có thể về đúng giờ, vì vậy tần suất “vô tình gặp” cũng không cao.
Có lẽ do vậy nên Lục Giai Ân không quá né tránh Tần Hiếu Tắc. Nếu cô gặp được anh thì sẽ chạy chung, còn nếu không gặp được thì cô vẫn rất vui vẻ chạy một mình.
Khoảng thời gian trước khi ăn Tết của Lục Giai Ân lại rảnh rỗi hơn Tần Hiếu Tắc rất nhiều.
Sau khi xác nhận với người đại diện Hữu Hữu thời gian tới sẽ không còn việc gì nữa, cô nhanh chóng xách va li về thành phố C sớm hơn bình thường.
Lần này cô trở về rất bất ngờ, không thông báo cho một ai biết trước.
Lúc cô về đến thì bà ngoại lại không có nhà.
Lục Giai Ân nghĩ bà ngoại đi ra ngoài có việc, cũng không để ý quá nhiều kéo va li lên phòng của mình sắp xếp lại.
Đến khi sắp hoàn thành công việc dọn dẹp, cô nghe thấy tiếng chìa khoá mở cửa. Tiếp đến là một loạt tiếng bước chân, giọng nói của bà ngoại và người chú truyền đến từ phòng khách.
“Mẹ này, mẹ già rồi, suốt ngày đau cái này cái kia cũng không tốt lắm đâu. Hay là chúng ta đến bệnh viện lớn kiểm tra một lượt nữa thử xem.” Giọng nói của người chú có chút lo lắng.
Tay Lục Giai Ân bỗng chốc dừng lại, hơi thở cô cũng nặng trĩu hơn.
Sau đó cô nghe thấy bà ngoại dùng giọng điệu không hề hấn gì trả lời: “Không cần đâu. Chẳng lẽ kiểm tra ở đây không được sao? Mẹ lớn tuổi rồi, cơ thể chắc chắn phải thoái hoá.”
Người chú tiếp tục nói: “Vì thế con mới bảo mẹ đi tới bệnh viện lớn kiểm tra thử mà! Nếu không được nữa thì chúng ta đi Bình Thành xem qua tình hình thế nào. Hôm nay mẹ đau chân đến nỗi không đi được, lần trước thì đau đầu suýt nữa ngất đi! Con bảo mẹ chuyển tới sống với con thì mẹ không chịu!”
Người chú nói xong đoạn sau thì thở dài thườn thượt.
“Được rồi, được rồi.” bà ngoại cắt lời chú: “Sắp Tết rồi mẹ không muốn lôi thôi nhiều thứ. Đường Đường về con đừng nói cho con bé biết đấy nhé.”
Lục Giai Ân khẽ giật mình. Cô từ trong phòng bước thẳng ra.
“Tại sao lại không nói cho con biết?”
Cô đứng trước cửa hỏi, cổ họng nghẹn ứ lại.
Vừa nhìn thấy bà ngoại, khóe mắt cô trong phút chốc có chút chua xót, hốc mắt bắt đầu ươn ướt.
Tóc bà ngoại so với lần gặp trước đã thưa hơn nhiều lắm, đôi mắt cũng không sáng như hồi đó nữa. Điều khiến cho ruột gan Lục Giai Ân chua xót nhất chính là lưng bà đã còng, một tay phải chống trên mép bàn, tay kia đưa cho chú dìu đi. Dường như hai chân bà không thể nào chống đỡ được cơ thể già yếu, chỉ còn cách dựa vào những thứ khác xung quanh.
Nghe được giọng nói của cô, bà ngoại và người chú hơi sững sờ.
Bà ngoại là người kịp phản ứng lại đầu tiên. Bà mừng rỡ cười với Lục Giai Ân.
“Sao cháu về thăm sớm thế?”
Khóe miệng của Lục Giai Ân hơi giật nhẹ, cô không thể gượng cười nổi.
Cô nhanh chóng bước đến đỡ lấy bà ngoại, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Bà sao rồi ạ?”
Bà ngoại trả lời rất nhanh: “Không có việc gì đâu. Chỉ là chân bà bị đau, phải đi gặp bác sĩ để lấy ít thuốc.”
Lục Giai Ân nhìn chú cô đứng bên kia.
Chú quơ tay lên, thở dài một tiếng: “Haizz….”
“Bà ngoại của cháu lần trước bị trẹo eo, phải nằm trên giường mấy ngày liền. Từ sau lần đó bà bắt đầu đau đầu, mấy ngày nay chân cũng thấy đau!”
Chú nói trong bất lực: “Chú dắt bà đi kiểm tra CT não ở bệnh viện thì không có vấn đề gì lớn cả. Bác sĩ ở đó nói rằng là do bệnh tuổi già mà thôi. Chú mới nghĩ có lẽ chỗ này không khám ra được nên mới muốn đưa bà đi đến các bệnh viện lớn để kiểm tra lại lần nữa, nhưng chú khuyên không được bà. Cháu trở về rất đúng lúc đấy. Tranh thủ thời gian về đây giúp chú khuyên bà ngoại đi khám với nhé.”
Chân mày của Lục Giai Ân cau lại, sốt sắng nói với bà: “Bà ơi, hay là bà đi Bình Thành với con nhé.”
Chú cô vỗ tay: “Trời, chú cũng bảo bà thế. Nhưng cũng không phải gấp đâu, chờ qua Tết rồi cháu và bà cùng đi khám xem sao.”
“Không đi!” Mặt bà ngoại biến sắc, trừng mắt với người chú: “Bệnh của bà là bệnh tuổi già thôi, không cần phải tốn công phí sức như vậy.”
“Bà à!” Lục Giai Ân sốt ruột gọi bà: “Bà phải đi với cháu! Nếu không cháu không yên tâm được.”
“Bà không đi đâu!” Thái độ của bà ngoại vô cùng kiên quyết.
Lục Giai Ân thật sự không biết tại sao bà ngoại cứ một mực phản đối việc đi Bình Thành kiểm tra sức khoẻ. Dù cho cô và chú có nói thế nào bà ngoại vẫn tuyệt đối không nhân nhượng.
Cuối cùng, sau khi tốn rất nhiều nước bọt, cả bốn người đều cảm thấy chán nản không vui.
Bà ngoại thậm chí còn hất tay Lục Giai Ân ra, một mình đi vào phòng ngủ.
Lục Giai Ân và người chú nhìn nhau một cái, không biết làm sao với bà ngoại không dễ khuất phục.
“Để chú nói cháu nghe, bà ngoại khó thuyết phục như vậy đấy!” Người chú nhỏ giọng kể khổ với Lục Giai Ân: “Tuổi càng cao thì tính cách lại càng giống trẻ con, sắp đến Tết rồi cũng không tiện nói nhiều lời!”
Người chú khoát tay, trông rất bất lực: “Nhìn tình hình thế này, thôi, cứ chờ đến sang năm rồi lại khuyên xem sao.”
Lục Giai Ân gật đầu đồng ý, tiễn chú ra tới cửa.
Sau khi tiễn người chú ra về, cô đứng ở phòng khách một lát rồi đi vào phòng ngủ của bà ngoại.
Bà ngoại đang đưa lưng về phía cửa, cúi đầu lúi húi sắp xếp quần áo trên giường. Bà mặc chiếc áo bông, lưng bà gầy gò, còng đi rất nhiều.
Lục Giai Ân cẩn thận nhích qua từng chút một, nhẹ giọng hỏi: “Bà ngoại, bà thấy thế nào rồi? Chân bà còn đau không ạ?”
Bà ngoại dừng tay, ngẩng đầu nhìn Lục Giai Ân.
Sắc mặt của bà đã dễ chịu hơn một chút, giọng điệu bình thản trả lời cô: “Bà uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều rồi. Chân người già nhiều bệnh là chuyện bình thường, cũng không phải vấn đề gì to tát.”
Đáng tiếc rằng Lục Giai Ân không phải bác sĩ nên không biết được bà ngoại có nói thật hay không.
Nhưng bốy giờ bố ngoại đang nổi nóng, cô cũng không tiện nói gì thêm.
Cuối cùng cô chỉ gật đầu, nhẹ giọng đáp lại một câu.
Mấy ngày liền Lục Giai Ân đều không nhắc đến chuyện này trước mặt bố ngoại. Cô chỉ lặng lẽ tra rất nhiều tài liệu ở trên mạng.
Có điều trên mạng mỗi người nói một kiểu. Cô càng tra lại càng lo lắng, trong lòng rối bời không yên. Cô vẫn cảm thấy đi tới bệnh viện kiểm tra mới là phương án tốt nhất.
Một tối nọ, khi cô đang vò đầu bứt tóc tìm kiếm thông tin trên mạng thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.
Cô tiện tay nhấc máy: “Alo” một tiếng.
Đầu dây bên kia không nói gì.
Lục Giai Ân hơi sững người, đưa điện thoại ra trước mặt thì bỗng thấy tên của Tần Hiếu Tắc đang hiện trên màn hình.
Cô cau mày, không hiểu chuyện gì gọi tên anh.
Bên kia vẫn không nói chuyện, trong ống nghe chỉ có tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông.
Lục Giai Ân dừng một chút rồi tiếp tục hỏi lại lần nữa: “Anh tìm em…. Có việc gì thế?”
Trả lời cô vẫn là sự im ắng.
Ngay khi cô đang nghi rằng Tần Hiếu Tắc gọi nhầm số, anh bỗng nhiên cất giọng: “Không có việc gì thì anh không thể tìm em à?”
Giọng nói trầm thấp của anh quanh quẩn bên tai Lục Giai Ân.
Trái tim của Lục Giai Ân bỗng chốc co rụt lại. Cô muốn nói gì đó nhưng dây thần kinh lại đột nhiên căng thẳng.
Một hình ảnh trong quá khứ xoẹt qua tâm trí cô mà không thể giải thích được.
Lục Giai Ân bỗng dưng đứng phắt dậy, bước nhanh tới ban công cửa sổ.
Trong những tiếng đập thình thịch của trái tim, cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới tầng, lấp ló giữa hàng cây xanh.