Buổi tối, ánh trăng mờ ảo, Tần Hiếu Tắc đang đứng dưới đèn đường, chiếc bóng ngắn ngủn in trên mặt đường đối lập rõ ràng với thân hình cao lớn của anh.
Anh cũng không biết Lục Giai Ân đã nhìn thấy anh từ ban công tầng hai nên vẫn cứ cúi đầu tập trung hút thuốc.
Bóng đêm phủ kín không gian, quanh người anh được bao phủ bởi một vầng sáng màu vàng nhạt. Anh đứng đó hút thuốc, trông thật lẻ loi và cô độc.
Lục Giai Ân siết chặt chiếc điện thoại cầm trên tay, cắn môi nhìn bóng dáng người đàn ông dưới lầu.
Mấy hôm nay cô bận rộn lo cho bà ngoại nên không có thời gian nghĩ đến những việc khác, đến lúc này cô mới bỗng nhiên nhận ra mấy ngày nay cô và Tần Hiếu Tắc không liên lạc gì với nhau.
Vậy tại sao anh lại ở đây lúc này?
Đang lúc miên man suy nghĩ, giọng nói của Tần Hiếu Tắc lại lần nữa vang lên từ điện thoại của Lục Giai Ân.
“Em về nhà mà cũng không báo với anh một tiếng.”
Giọng anh vẫn đều đều thản nhiên như vậy, nhưng Lục Giai Ân vẫn cảm nhận được trong đó chút dỗi hờn và tủi thân.
Cùng lúc đó, cô nhìn thấy người dưới lầu lại đưa điếu thuốc lên môi, hung hăng rít vào một hơi thật sâu.
Việc cô về nhà là ý định bất chợt của cô, sau khi về nhà lại gặp chuyện của bà ngoại, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc phải báo cho anh một tiếng.
Nhưng có lẽ, nguyên nhân sâu xa chính là cô cảm thấy không cần phải thông báo cho Tần Hiếu Tắc mà thôi.
Họ chẳng có mối quan hệ đặc biệt gì nên cô cũng chẳng cần thông báo lịch trình của mình cho anh?
Trong mắt Lục Giai Ân, chỉ có mối quan hệ bạn trai bạn gái mới cần thông báo cho nhau những thông tin như vậy.
Nhưng họ rõ ràng không phải, và cũng sẽ mãi không phải.
Sau khi yên lặng hồi lâu, Lục Giai Ân nhẹ nhàng lên tiếng: “Ăn Tết là phải về nhà mà anh, em chỉ về nhà sớm mấy ngày thôi.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy động tác hút thuốc của Tần Hiếu Tắc dưới lầu chợt dừng lại.
Sau đó, loa điện thoại truyền đến tiếng cười giễu cợt của anh.
“Em không cần nói cho anh biết phải không?”
Lục Giai Ân mím môi, lặng yên không nói.
Trong giây lát, trên điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Thời tiết ở thành phố C mùa đông khá lạnh, sương đêm dày đặc, tiết trời lạnh giá, hanh khô.
Tần Hiếu Tắc chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo khoác đen, mở phanh trước ngực, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng. Lầu hai không quá cao so với mặt đất nên Lục Giai Ân có thể nhìn thấy rất rõ tóc Tần Hiếu Tắc bị gió thổi dựng ngược lên, vạt áo bay tán loạn.
Cô dừng lại một chút, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Anh về khách sạn sớm chút đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tần Hiếu Tắc chợt giật mình, theo bản năng anh ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc mặt đối mặt với Lục Giai Ân đang đứng trên ban công lầu hai.
Đèn ngoài ban công không bật nên anh chỉ có thể nhìn thấy bóng người đen đen mơ hồ.
Các dây thần kinh của Tần Hiếu Tắc căng như dây đàn, tiếp đó lại bất chợt bị ai đó giật cho thật mạnh.
Anh nhìn chằm chằm Lục Giai Ân không chớp mắt rồi trầm giọng nói: “Em xuống đây, Lục Giai Ân.”
Thấy bóng người trên ban công khẽ động, anh vội vàng bổ sung: “Mặc thêm vào.”
*
Tần Hiếu Tắc cũng biết Lục Giai Ân không cần thiết phải thông báo việc cô về nhà với anh, lúc nào quay lại cô sẽ nói sau cũng được.
Nhưng khi anh như một thằng ngốc giả vờ mấy ngày liền không chạy đến gặp cô, anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh không thể chấp nhận việc Lục Giai Ân chỉ coi anh như một người hàng xóm, một người đồng nghiệp hay bạn bè bình thường.
Vì thế nên anh lại thử vài ngày không liên hệ với Lục Giai Ân, dồn hết tâm trí vào công việc, tăng ca và hoàn thành công việc trước thời hạn.
Nhưng không nằm ngoài dự đoán của anh, Lục Giai Ân không có ý định nhắn tin cho anh. Chuông điện thoại của anh réo hàng chục lần mỗi ngày nhưng không có cuộc điện thoại nào là của Lục Giai Ân.
Tần Hiếu Tắc nhịn mấy ngày liền cuối cùng cũng vẫn không kìm lòng được, lại một lần nữa chạy tới thành phố C.
Sau chuyến bay dài rồi lại lắc lư trên taxi cả ngày mệt mỏi, đến được đây trời đã tối rồi.
Tần Hiếu Tắc không ngờ rằng trong đêm tối Lục Giai Ân vẫn nhận ra anh.
Bao mệt mỏi và bất mãn của anh đều hoàn toàn tan biến trong nháy mắt khi nhìn thấy cô.
Thật giống như lần đó khi anh đi Ý, Lục Giai Ân dường như luôn có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Điều này khiến Tần Hiếu Tắc cảm thấy rất vui, còn có chút cảm động nữa.
Thật đáng giá.
Anh dập điếu thuốc rồi ném nó vào thùng rác gần đó.
Lúc anh quay người lại, cổng lớn tiểu khu khẽ vang lên tiếng động.
Giây tiếp theo, Lục Giai Ân khoác chiếc áo lông xuất hiện ở cửa.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ ngắn màu vàng sáng, mái tóc dài được cột lại phía sau, chân đi một đôi giày thể thao màu đen.
Dưới ánh trăng, nét mặt của cô nhìn không rõ nhưng làn da vẫn trắng sáng đến chói mắt.
Tần Hiếu Tắc chờ cô đi đến gần rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.
Lục Giai Ân hơi nhíu mày, nhất thời không biết nói gì.
“Làm sao thế? Không chào đón anh à?” Tần Hiếu Tắc cảm thấy rất vui vẻ, giọng điệu cũng tự nhiên thả lỏng hơn nhiều.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Anh đặt được khách sạn chưa?”
Ban đêm gió thổi rất mạnh, mái tóc của Lục Giai Ân bị thổi bay tán loạn.
Cô đưa tay vuốt lại mái tóc rồi không nhịn được giục anh: “Khuya rồi, anh về khách sạn sớm chút đi.”
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc dính chặt lấy cô.
Anh vẫn chưa nhìn đủ nên chẳng muốn đi chút nào.
“Ngày mai em bận à?” Anh hỏi: “Có thể đưa anh đi thăm quan được không?”
Lục Giai Ân do dự một lúc rồi lắc đầu.
“Ngày mai em có chút việc…”
Tần Hiếu Tắc: “Thế ngày kia?”
“Ngày kia…” Lục Giai Ân dừng lại một chút: “Anh định ở đây mấy ngày?”
Tần Hiếu Tắc thở dài rồi quay đi.
“Ở lại ăn Tết xong rồi đi.”
Lục Giai Ân khẽ cau mày, nhẹ giọng thúc giục: “Hiếu Tắc, anh về Bình Thành sớm chút đi, em thực sự có việc phải làm, có thể sẽ không có thời gian đưa anh đi chơi.”
“Em làm sao thế?” Tần Hiếu Tắc thấy cô không giống như đang viện cớ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nên hỏi thêm một câu.
Lục Giai ân ngước mắt lên nhìn anh.
Tần Hiếu Tắc cười: “Nói cho anh biết đi, biết đâu anh có thể giúp được gì?”
Lục Giai Ân mím môi, nhỏ giọng nói: “Vậy anh có thể làm thế nào để bà ngoại em đến viện kiểm tra sức khỏe được không?”
Tần Hiếu Tắc sửng sốt: “Cái gì cơ?”
Lục Giai Ân giải thích ngắn gọn tình hình bà ngoại cho anh hiểu.
Cô thực không nghĩ đến việc muốn nhờ Tần Hiếu Tắc hỗ trợ, cô chỉ muốn giãi bày một chút thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng Tần Hiếu Tắc nghe xong việc này mặt mày lại hớn hở.
“Việc này thôi sao?”
Lục Giai Ân do dự rồi gật đầu một cách chán nản.
“Vâng, bọn em khuyên thế nào bà cũng không nghe.”
Tần Hiếu Tắc cười khẽ: “Em đừng lo lắng quá, để anh thử xem.”
*
Ngày hôm sau, sáng sớm Lục Giai Ân đã ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Khi cô trở về, từ ngoài cửa cô đã nghe thấy giọng bà ngoại đang nói chuyện, thỉnh thoảng còn xen lẫn những tràng cười lớn.
Lục Giai Ân lấy làm lạ, khi cô mở cửa bước vào đột nhiên cô nhìn thấy có một đôi giày da nam ở trước tủ giày.
Cô ngẩn người một lúc rồi chăm chú nhìn vào bên trong.
Cô nhìn thấy bà ngoại và Tần Hiếu Tắc đang ngồi trên ghế sô pha, một già một trẻ đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng động cả hai người đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Lục Giai Ân tự nhiên cảm thấy như thể chính cô đang quấy rầy không khí vui vẻ của bọn họ.
“Con… mua đồ ăn sáng về rồi ạ.” Cô giơ bữa sáng lên rồi lầm bầm giải thích.
Cô nhìn Tần Hiếu Tắc, cảm thấy hơi bối rối.
Tối qua anh cũng không nói lúc nào thì đến, thế mà sáng sớm nay đã chạy tới đây rồi?
Bà ngoại cười đứng dậy: “Con về thật đúng lúc! Tiểu Tần cũng chưa ăn sáng phải không? Cùng nhau ăn nhé!”
Tần Hiếu Tắc đứng dậy, nói lời từ chối: “Không cần đâu bà ngoại, con đã ăn qua ở khách sạn rồi ạ.”
“Ăn qua thì vẫn có thể ăn thêm! Thanh niên ăn nhiều thêm một chút cũng không vấn đề gì.” Bà ngoại vui vẻ ra mặt.
Tần Hiếu Tắc gật đầu, thuận miệng nói: “Vâng, vậy con sẽ ăn thêm một cái bánh bao.”
Lục Giai Ân ngẩn ngơ nhìn chàng trai “năm tốt” Tần Hiếu Tắc một lúc lâu không động đậy.
“Rửa tay đi.” Tần Hiếu Tắc cười như có như không nhắc nhở lúc đi ngang qua Lục Giai Ân.
… “Đường Đường.”
Lục Giai Ân nghẹn lại, ô hay nhỉ, chưa gì đã biết biệt danh hồi nhỏ của cô rồi?
Ba người rửa tay xong thì cùng ngồi xuống bàn ăn.
Lục Giai Ân ngồi giữa hai người, cô cảm thấy hôm nay bà ngoại vô cùng phấn chấn.
“Tiểu Tần à, con đừng khách sáo nhé, trong nhà vẫn còn đồ ăn, con muốn ăn bao nhiêu cũng được, đồ ăn ở đây ngon lắm.”
Bà ngoại chỉ vào đồ ăn trên bàn để mời Tần Hiếu Tắc.
“Con sẽ không khách sáo đâu bà ngoại, bà yên tâm đi.” Tần Hiếu Tắc cười đáp lại.
Lục Giai Ân ngồi ở giữa, cô chưa kịp nói gì đã phải đón nhận ánh mắt trách móc của bà ngoại.
“Đường Đường, con có bạn đến đây sao không nói với bà? Làm bà không kịp chuẩn bị đồ ăn.”
“Bà ngoại đừng trách cô ấy, là vì con đột ngột tới đây!” Tần Hiếu Tắc vội cướp lời Lục Giai Ân, nói xong anh còn đưa mắt liếc nhìn Lục Giai Ân một cái như thể sợ cô không vui.
Khách quan mà nói, diện mạo của Tần Hiếu Tắc cho anh nhiều lợi thế.
Bản thân anh rất đẹp trai, hôm nay kiểu tóc và quần áo của anh cũng được đặc biệt chuẩn bị kỹ lưỡng.
Đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng là những tiêu chí mà những người lớn tuổi ưa thích.
Thêm vào đó, anh còn cố tình che giấu phong cách phóng khoáng ngang tàng của mình, điều này càng khiến anh giành được nhiều thiện cảm hơn.
Chỉ trong một buổi sáng, bà ngoại đã có ấn tượng rất tốt về anh.
Sau bữa sáng, bà ngoại giục Lục Giai Ân đưa Tần Hiếu Tắc ra ngoài đi dạo.
Sau khi ra khỏi nhà, Lục Giai Ân mới tò mò hỏi rốt cuộc anh đã làm gì.
“Anh chỉ nói anh là bạn của em thôi.” Tần Hiếu Tắc không thèm để ý, lông mày hơi nhướng lên: “Nhưng người có con mắt tinh tường hẳn là có thể nhìn ra anh đang theo đuổi em nhỉ.”
Lục Giai Ân: “…”
“Có đúng không, Đường — Đường?” Tần Hiếu Tắc cố ý kéo dài biệt danh của cô, khóe miệng cong lên như có gì vui lắm.
Mặt Lục Giai Ân hơi nóng lên: “Anh đừng gọi bừa được không?”
Cho tới bây giờ chỉ có những người thân thiết mới gọi cô bằng biệt danh này, và cô cũng đã quen với điều đó.
Cũng không hiểu vì sao, cái tên này được thốt ra từ miệng Tần Hiếu Tắc lại có cảm giác có chút thân mật không đứng đắn.
Đừng có lạm dụng nó.
Tần Hiếu Tắc lại cười: “Anh có gọi bừa đâu. Chẳng lẽ em không phải là Đường Đường sao?”
Anh càng gọi càng hăng hái: “Đường Đường” “Đường Đường” gọi mãi không chịu thôi.
Mặt Lục Giai Ân hơi ửng hồng, cô cảm thấy bây giờ Tần Hiếu Tắc giống như một cậu nhóc nghịch ngợm.
“Anh đừng gọi nữa.” Cô bước nhanh đến trước mặt Tần Hiếu Tắc, trong chốc giây lát thậm chí cô còn muốn đưa tay lên bịt tai.
Tay vừa định nhấc lên, bỗng nhiên Lục Giai Ân thấy hành động này cũng thật trẻ con, ngay lập tức sững người lại.
Cô lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Cô hẳn là đã bị Tần Hiếu Tắc lây bệnh rồi, vô tình hành động cũng trở nên ấu trĩ trẻ con.
Vì vậy lúc Tần Hiếu Tắc đuổi theo đằng sau, Lục Giai Ân đã tranh nói trước anh: “Đây chính là việc mà anh nói để anh thử xem đấy sao?”
Mặc dù có thể anh đang gây ấn tượng tốt với bà ngoại, nhưng chưa chắc bà ngoại đã nghe lời anh mà đi khám sức khỏe đâu nha.
Tần Hiếu Tắc “Chậc” một tiếng rồi cong khóe miệng: “Yên tâm đi.”
Lục Giai Ân ngây người nhìn dáng vẻ tự tin này của anh, tâm trạng căng thẳng của cô cũng thoáng chốc được thả lỏng hơn nhiều.
Cô bỗng nhiên phát hiện ra rằng trong tiềm thức cô vẫn luôn tin tưởng Tần Hiếu Tắc, đặc biệt là khi anh đã hứa chắc như đinh đóng cột.
“Được rồi, vậy em sẽ chờ xem.” Lục Giai Ân nhẹ giọng nói.
Từ hôm đó cho đến trước Tết Nguyên Đán, Tần Hiếu Tắc đã trở thành khách quen nhà Lục Giai Ân.
Có những lúc anh và bà ngoại chuyện trò rất sôi nổi đến mức Lục Giai Ân không tìm được cơ hội nói chen vào.
Cô không biết Tần Hiếu Tắc đã nói chuyện với bà ngoại thế nào mà bà ngoại đã đồng ý cho anh ở lại cùng đón Tết với hai bà cháu.
Trên thực tế, không cần nói cũng biết, Tần Hiếu Tắc đã dùng cách giống như đã từng dùng với cô ở Ý: bán thảm với bà ngoại.
Nhưng Lục Giai Ân lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cô luôn không muốn làm phiền đến người khác, cô sợ rằng Tần Hiếu Tắc vì cô mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh với gia đình.
Vì thế ngay trước đêm giao thừa, Lục Giai Ân đã nói chuyện với Tần Hiếu Tắc: “Hiếu Tắc, kỳ thật anh không cần làm như vậy, em có thể từ từ thuyết phục bà ngoại, anh không cần vì chuyện của bà ngoại mà không về nhà ăn tết với cả gia đình đâu.”
Lúc nói đến chuyện này, hai người họ đang đi siêu thị sắm đồ Tết.
Nghe thấy câu nói của Lục Giai Ân, biểu cảm đang vô cùng sung sướng của Tần Hiếu Tắc thoáng chốc lạnh xuống.
“Em lại đuổi anh đi à?”
Lục Giai Ân ngẩn ra, cô vội lắc đầu: “Không phải thế, em sợ là chuyện của bà ngoại sẽ ảnh hưởng đến dịp đoàn viên của anh và gia đình dịp tết thôi.”
Bữa cơm đoàn viên là để ăn cùng với cả gia đình, vậy sao anh lại ở lại thành phố C vậy?
Tần Hiếu Tắc thờ ơ “Ờ” một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Bà ngoại em đã đồng ý năm sau sẽ đến Bình Thành ở một thời gian.”
Lục Giai Ân kinh ngạc: “Thật vậy ư?”
Hôm nay cô đội một chiếc mũ bông màu trắng có một túm lông trên đỉnh đầu, một sợi lông vô tình rơi xõa trên má cô, trông rất đáng yêu.
Lúc này, cô đang ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Tắc, đôi mắt sáng ngời ánh lên tia háo hức chờ mong.
“Thật.” Tần Hiếu Tắc nhịn không được duỗi tay vén sợi lông đang đậu trên má sang một bên.
Lục Giai Ân hoàn toàn bị câu nói “Bà ngoại đồng ý tới Bình Thành” thu hút sự chú ý nên không để ý đến những hành động tiếp xúc va chạm thoáng qua như vậy.
“Anh thật lợi hại!” Cô nhịn không được khen anh một câu, thật sự rất tò mò: “Anh làm thế nào mà thuyết phục được bà thế?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mày, mặc dù vẫn đang bận rộn nhưng vẫn bình thản nhìn cô: “Em muốn biết thật à?”
Trong khóe mắt của cô chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc của người đàn ông vụt đến.
Anh nhướng mày, nheo mắt rồi nhìn chằm chằm vào đôi môi của Lục Giai Ân.
“Hôn anh đi, anh sẽ nói cho em biết.”
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Lục Giai Ân như dự đoán, anh cúi đầu lại gần, nghiến răng bổ sung thêm một câu.