“Anh nói với bà ngoại, nếu bà không đến Bình Thành, em sẽ không chịu gả cho anh. Bà ngoại cảm thấy không có được người cháu rể đẹp trai như anh thì thật tiếc cho cháu gái mình nên bà đồng ý ngay lập tức.”
Giọng điệu của anh thật khoa trương, tinh thần hăng hái, nói như thật.
Lục Giai Ân không kìm được bèn phì cười một tiếng.
“Đừng có luyên thuyên, bà ngoại sẽ chẳng bao giờ như thế.”
Sau đó Tần Hiếu Tắc nhếch miệng cười rồi đẩy xe đi bên cạnh Lục Giai Ân.
Sau khi bị những lời nói hươu nói vượn của anh làm phân tâm, bầu không khí cũng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Lục Giai Ân đi dọc các kệ hàng, cẩn thận lựa chọn những thứ đồ cần thiết cho năm mới.
Cô mải tập trung không để ý, người đàn ông đi bên cạnh im hơi lặng tiếng chạy đi lại chạy về trong nháy mắt.
Lúc quay đầu lại, Tần Hiếu Tắc vươn tay sờ sờ chóp mũ của Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân cảm giác được trên đầu mình có gì ấn xuống, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Tần Hiếu Tắc.
“Mũ của em bị lệch, anh chỉnh lại cho em.” Anh nói mà mặt không biến sắc.
Lục Giai Ân gật đầu, cô nhẹ nhàng tháo mũ xuống rồi để vào xe đẩy, sau đó vuốt lại mái tóc mình.
Cô yên lặng kiểm tra lại đồ trong xe đẩy, sau đó ngước lên nhìn Tần Hiếu Tắc với ánh mắt dò hỏi.
“Anh có muốn mua gì nữa không?”
Cô đã mua khá đủ đồ cho nhà mình, nhưng Tần Hiếu Tắc lại muốn ở lại làm khách nên cô cũng cần hỏi ý kiến anh.
Tần Hiếu Tắc cong cong khóe môi rồi chỉ tay sang hướng trái.
“Đi hướng kia xem.”
“Được.” Lục Giai Ân ngoan ngoãn gật đầu, đi cùng anh sang hướng khác.
Vừa mới rẽ vào khúc cua, xe đẩy của Tần Hiếu Tắc bất thình lình đụng phải chân của một người đi phía trước.
Người đàn ông phía trước quay lại nhìn.
Ánh mắt Lục Giai Ân bất ngờ chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cô lập tức sửng sốt.
Biểu cảm của Hàng Hữu cũng đột nhiên dừng lại, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhất thời, bầu không khí bỗng nhiên có chút ngưng trệ.
Ánh mắt Hàng Hữu lập tức chuyển từ Lục Giai Ân sang nhìn Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc thật đẹp trai, đường nét trên gương mặt thật rõ nét, đôi mắt sáng ngời thẳng thừng đối diện với ánh mắt Hàng Hữu, biểu cảm lười biếng của anh toát lên một vẻ ngông nghênh càn rỡ.
Hàng Hữu khẽ cau mày, đột nhiên cậu cảm thấy người đàn ông này có chút quen quen.
Kỳ thực vừa rồi cậu đã nhìn thấy Lục Giai Ân và người đàn ông này.
Thậm chí cậu còn vứt hết xấu hổ mà đi theo họ một lúc.
Cậu nghe thấy người đàn ông này ăn nói cợt nhả đùa giỡn, và cậu cũng thấy được rằng anh ấy có những cử chỉ khá thân mật với Lục Giai Ân.
Hàng Hữu chua xót mím môi, rũ mắt nhìn về phía Lục Giai Ân, cậu cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể.
“Bạn trai cậu à?”
Cậu thấp giọng hỏi, trong lòng cảm thấy thực sự đau xót.
Có phải lần trước Lục Giai Ân đã từ chối cậu là vì người đàn ông này ư?
Lục Giai Ân sững người một lúc, sau đó lắc đầu.
Hàng Hữu “Ừ” một tiếng rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Không phải sao? Nhưng cậu đã thấy hết cả rồi.
Người đàn ông này mới chỉ nói mấy lời bông đùa đã khiến cô cười tít mắt.
Bầu không khí khi hai người họ ở bên nhau thật hài hòa và dễ chịu.
Lúc Tần Hiếu Tắc thấy Lục Giai Ân lắc đầu, lòng anh chợt nghẹn lại.
Anh quay đầu đi rồi ‘hừ’ lạnh một tiếng.
Giờ chưa phải thì rồi cũng sẽ phải thôi.
Động tác vừa rồi của anh khiến Hàng Hữu chú ý, ngoái đầu nhìn sang.
Lần này, ánh mắt cậu dừng lại trên người Tần Hiếu Tắc lâu hơn một chút.
Cậu nhíu mày hồi lâu: “Anh là…”
“Người mua bức tranh đó?”
Hàng Hữu chợt nhận ra.
Mấy năm trước, trong buổi triển lãm tranh tốt nghiệp ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành, cậu đã gặp người đàn ông này.
Diện mạo bên ngoài của người này thật xuất chúng, khí chất vô cùng mạnh mẽ khiến người ta nhớ mãi.
“Trí nhớ không tồi nhỉ.” Giọng điệu Tần Hiếu Tắc vô cùng lạnh nhạt.
Lục Giai Ân khẽ cau mày, cô nhất thời quên đi mất tình huống lúng túng của ba người trước đó.
Cô nhìn thẳng vào Hàng Hữu, tò mò hỏi: “Mua tranh gì cơ?”
“Thì là bức tranh tốt nghiệp của em đó.” Tần Hiếu Tắc cướp lời nói trước Hàng Hữu.
Lục Giai Ân giật mình, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Trong lúc đó, trong lòng Hàng Hữu cũng cuồn cuộn nổi sóng, ánh mắt cậu hết nhìn Tần Hiếu Tắc lại nhìn Lục Giai Ân.
Người kia trả lời như thế, có nghĩa là anh ta đã thích Lục Giai Ân từ lâu rồi sao?
Hàng Hữu có thể khẳng định rằng gia thế người đàn ông trước mặt rất tốt, ngoại hình đẹp, ra tay cũng rất hào phóng.
Về lý mà nói, những người như vậy theo đuổi con gái thực sự rất dễ dàng.
Nhưng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Lục Giai Ân vẫn chưa từng đồng ý với anh ta hay sao?
Mà người đàn ông này vẻ bề ngoài giống như một dân chơi thứ thiệt, vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ ư?
“Hai người…” Hàng Hữu hơi hé miệng nhưng không nói nên lời.
Lục Giai Ân do dự một lúc rồi đúng sự thật mà nói: “Hồi đại học chúng tớ đã từng hẹn hò.”
Hàng Hữu sững sờ.
Trong lòng cậu vẫn hơi hoang mang, không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cậu thật khó mở miệng để trực tiếp hỏi rõ ràng hơn mối quan hệ của hai người bọn họ, cậu chỉ có thể tự dằn lòng mình xuống, đè nén nỗi chua chát trong lòng rồi khẽ gật đầu.
“Hàng Hữu!” Một giọng nữ đột nhiên từ bên cạnh vang lên.
Ba người nhìn theo hướng tiếng gọi thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo khoác đỏ thẫm đứng giữa lối đi bên cạnh kệ hàng đang nhìn về phía đằng này.
Gương mặt bà nở nụ cười, có nét hao hao giống Hàng Hữu.
Hàng Hữu quay đầu lại rồi lại nhìn về phía Lục Giai Ân.
“Mẹ tớ gọi rồi, tớ đi trước đây.”
Lục Giai Ân gật đầu: “Ừ, tạm biệt cậu nhé.”
Hàng Hữu hít vào một hơi, muốn nói rồi lại thôi.
“Tạm biệt.”
Cậu trầm giọng đáp, xoay người đi về phía mẹ mình.
Mãi cho đến khi cậu bước đến gần chỗ mẹ, lòng bàn tay cậu trước đó vẫn siết chặt mới từ từ thả lỏng.
Hàng Hữu cúi đầu nhìn xuống, cậu xòe bàn tay ra mới thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ Hàng Hữu đặt bịch táo đỏ xuống rồi nhìn vẻ mặt con trai.
“Cô gái vừa rồi là Lục Giai Ân à?”
Vừa rồi bà mới nhìn thoáng qua từ phía đằng xa, cảm thấy có chút quen quen, rồi thêm phản ứng của con trai…
Hàng Hữu lại lần nữa nắm chặt tay, trầm giọng thưa vâng.
Mẹ Hàng “Ừ” một tiếng: “Con bé bây giờ có vẻ phát triển khá tốt nhỉ, cách đây ít lâu mẹ có thấy bài phỏng vấn của con bé trên mạng.”
Mấy ngày trước, một số đồng nghiệp của bà đột nhiên chỉ cho bà xem một trang web, giọng rất kinh ngạc: “Này, con trai chị cũng học trường Trung học Số Một phải không? Đây là bạn học của nó à?”
Bà nghiêng người lại nhìn thì thấy báo giật tít “Nữ họa sĩ vô cùng xinh đẹp của Thành phố C”. Nhìn kỹ một chút bà mới phát hiện đúng là Lục Giai Ân.
Vì vậy bà cười cười, nhẹ giọng nói: “Chắc là thế, để về nhà tôi hỏi xem.”
Đâu chỉ là bạn học, bức tranh cô vẽ hồi trung học còn đang được treo trong phòng con trai bà kia kìa.
Nhưng sau đó hình như con trai bà đã suy nghĩ thông suốt, bức tranh đã được lấy xuống, cậu cũng đã ngoan ngoãn đi xem mắt rồi.
Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa có bạn gái, nhưng như thế cũng đã khá hơn nhiều so với trước đây.
Mẹ Hàng thở dài tự an ủi bản thân, không nhịn được lại quay đầu liếc nhìn Lục Giai Ân thêm lần nữa.
Cậu thanh niên cao lớn đẩy xe đi bên cạnh cô, dáng người cao ráo cứng cỏi, còn Lục Giai Ân mặc một chiếc áo khoác màu be đi bên cạnh làm cho người nhìn có cảm giác như một chú chim nhỏ đang nép mình bên cạnh anh. Trông hai người họ thật xứng đôi.
“Bạn trai con bé phải không? Cậu chàng trông đẹp trai phết đó nhỉ.” Mẹ Hàng quay lại nói lời cảm thán.
Cậu không phải không nghe ra giọng điệu tiếc nuối của mẹ cậu.
Cậu cảm thấy thật mỉa mai.
Tiếc nuối cái gì? Thế người trước kia ghét bỏ người ta bị bệnh tim không phải là bà hay sao?
Bây giờ nhìn thấy Lục Giai Ân đã trở thành một họa sĩ có tiếng thì lại bắt đầu hối hận vì đã không có mối quan hệ tốt với cô để thỏa mãn lòng hư vinh phù phiếm của bà à?
“Nhà chúng ta không xứng với người ta đâu.” Hàng Hữu bỏ lại một câu rồi đẩy xe đi lên phía trước.
Nói thì nói thế, nhưng tâm trạng của Hàng Hữu thực sự buồn rầu khi nhìn thấy Lục Giai Ân.
Cảm xúc này lên đến đỉnh điểm khi cậu về tới nhà.
Khi đó cậu đang lái xe, tùy ý mở radio.
Trên radio đang phát một ca khúc của một nữ ca sĩ.
“Rõ ràng người cũng rất yêu ta, nhưng sao chúng ta đành lỡ bước. Chỉ cần người có chút dũng khí, tình yêu chúng ta sẽ mãi chẳng lỡ làng…”
Rất nhanh đã đến Tết Nguyên Đán, các cửa hàng kinh doanh trên phố đã treo rợp đèn hoa, ngay cả những biển quảng cáo ven đường cũng đã được thay mới, người trên tấm biển quảng cáo mặc một bộ quần áo màu đỏ thắm, nụ cười vô cùng sảng khoái. Cả thành phố rực rỡ ánh đèn phồn hoa.
Trong cốp xe đựng đầy quà Tết, đồ Tết, mẹ cậu ngồi ở ghế lái phụ đang lẩm bẩm tính toán kế hoạch đi chúc Tết.
Không khí Tết thật vui vẻ bình yên, đáng lẽ mình phải cảm thấy hân hoan vui sướng như mọi người mới đúng.
Nhưng Hàng Hữu lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Tiếng hát vẫn cứ văng vẳng trong radio.
“Đêm dài lắm mộng, người cũng đừng nhớ đến ta, cũng đừng nói lời tiếc nuối…”
Hàng Hữu vẫn bình thản lái xe, nhưng đôi mắt anh lại cảm thấy vô cùng đau nhức, khoé mắt cay cay.
Anh cứ mãi nghĩ đến hình ảnh Lục Giai Ân cùng bạn trai cũ của cô trong siêu thị.
Người đàn ông nhướng mày nói muốn hôn cô, thản nhiên trêu chọc cô mà nói “bà ngoại của anh”.
Trong một khoảnh khắc, Hàng Hữu muốn về lại ngay thời trung học.
Nhưng mà, cơ hội đã vuột mất khỏi tầm tay cậu rồi.
*
Ở bên kia, Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tắc mua đồ xong thì bắt taxi về nhà bà ngoại.
Lúc ở trên xe, Tần Hiếu Tắc hiếm khi lặng yên như vậy.
Anh uể oải dựa lưng vào ghế, dáng vẻ bá đạo duỗi thẳng cánh tay ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Giai Ân ngồi kế bên.
Lục Giai Ân ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thẫn thờ.
Yết hầu Tần Hiếu Tắc khẽ động, ngón tay vân vê chơi đùa lọn tóc của Lục Giai Ân.
Cô đang mải suy nghĩ nên không phát hiện ra.
Thành phố C không lớn lắm, hai người đi chẳng bao lâu đã về đến nhà.
Nhưng vài phút ngắn ngủi này cũng đủ làm Tần Hiếu Tắc nổi lòng ghen tị.
Anh không thể không nghĩ tới việc tâm trạng thẫn thờ của Lục Giai Ân lúc này có liên quan đến cuộc gặp với Hàng Hữu trong siêu thị.
Cái quái gì thế, lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ mãi không quên ư?
Tay còn chưa nắm, môi cũng chưa hôn, có cái gì để nhung nhớ?
Lúc này, Tần Hiếu Tắc đã quẳng hết những lý thuyết mà anh dùng để tẩy não Lục Giai Ân đi xa vạn dặm, lồng ngực anh vô cùng ngột ngạt và khó thở.
Lúc tới nơi, anh chẳng nói lời nào bước thẳng xuống xe, ném điện thoại của mình cho Lục Giai Ân.
“Cầm lấy.”
Nói xong anh đi đến cốp xe lấy đồ.
“Để em cầm sữa cho.” Lục Giai Ân vươn tay về phía anh.
Tần Hiếu Tắc từ chối cô, còn không thèm ngó tới, hai tay anh xách tất cả những thứ mua về rồi nhanh chóng đi thẳng lên trên.
Lục Giai Ân bỏ điện thoại của anh vào trong túi xách rồi theo anh lên lầu.
Cô mới vừa mở cửa để Tần Hiếu Tắc bước vào thì điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Lục Giai Ân nhấc điện thoại lên, cô thấy một dãy số lạ gọi đến từ Bình Thành.
Di động của hai người cùng kiểu cùng màu, thế nên cô nhất thời không để ý rằng mình đã cầm nhầm điện thoại của Tần Hiếu Tắc.
Lục Giai Ân vừa ấn nghe điện thoại vừa bước vào cửa.
Một giọng nói quen quen, ngữ điệu khá gấp gáp vang lên.
“Hiếu Tắc, con thực sự không về nhà ăn Tết đấy à?”
Lục Giai Ân giật mình, kéo di động ra nhìn lại một lần.
Lúc này cô mới phát hiện cô đã trả lời nhầm cuộc gọi của La Hàm.
Cô vội vàng tháo giày, định đưa di động cho Tần Hiếu Tắc.
Đúng lúc này, di động hiện lên một tin nhắn như tiếng sét giữa trời quang.
“Mẹ nhắc nhở con một câu, chuyện con thắt ống dẫn tinh trước hết đừng có nói cho ông nội đấy, đừng làm ông tức giận…”