Vì đột nhiên trời có tuyết nên hai người ở lại homestay thêm một ngày.
Thật ra Lục Giai Ân có thể chọn về khách sạn, nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người không còn như trước nữa.
Cô tự nhận đã trở về thân phận bạn gái, nên cũng giống như trước đây, có thói quen dung túng Tần Hiếu Tắc.
Chẳng hạn như sẵn lòng ở lại cùng anh, chẳng hạn như đồng ý mặc quần áo của anh, chẳng hạn chấp nhận anh thỉnh thoảng hôn môi…
Từ ánh mắt Tần Hiếu Tắc, Lục Giai Ân biết cái anh muốn không chỉ là hôn thôi, nhưng có lẽ do lo cho sức khỏe của cô, anh không đưa ra nhiều yêu cầu hơn.
Dù sao đêm qua, Tần Hiếu Tắc quan sát sắc mặt cô, thỉnh thoảng quan tâm tim cô có gì không khỏe không.
Cũng vì vậy, Lục Giai Ân không có ý phản đối gì, đa số thời gian đều đáp ứng yêu cầu của anh.
Trời mưa cả ngày, khi đêm đến mới dần tạnh.
Rốt cuộc Lục Giai Ân cũng được rảnh rỗi, đến bãi biển đã được hồi sinh.
Không biết Tần Hiếu Tắc lấy được từ đâu rất nhiều hải sản.
Hai người ăn tối ngoài sân với cây cối hoa cỏ sau cơn mưa.
Sau khi cơm nước xong, Lục Giai Ân phát hiện quần áo mình đã được sấy khô rồi, cô đề nghị muốn về khách sạn.
Tần Hiếu Tắc không vui: “Ngày mai anh đưa em đi không được sao?”
Lục Giai Ân hơi do dự, nhưng vẫn từ chối.
Tần Hiếu Tắc: “Vì sao?”
Lục Giai Ân nhìn anh, vẻ mặt biết rõ còn cố hỏi: “… Em hơi mệt.”
Tần Hiếu Tắc cười khẽ: “Cũng không cần em phải cử động.”
Lục Giai Ân: “…”
Không có cách nào nói chuyện được.
“Được được được, anh đưa em về.” Cuối cùng Tần Hiếu Tắc vẫn thua dưới ánh mắt của Lục Giai Ân.
Trước lúc trời tối, Lục Giai Ân được Tần Hiếu Tắc đưa về khách sạn.
Trước khi xuống xe, bỗng nhiên Tần Hiếu Tắc gọi Lục Giai Ân lại.
“Này, Lục Giai Ân, ngày mai anh sẽ đi.” Anh bất đắc dĩ nói.
Anh có rất nhiều việc, không thể không đổi vé máy bay sang sáng ngày mai.
Lục Giai Ân gật đầu: “Được, vậy anh chú ý an toàn.”
“Cứ như vậy?” Tần Hiếu Tắc nhướng mày.
Lục Giai Ân không hiểu trừng mắt nhìn lại, “Ừ?”.
“Lục Giai Ân, em thật sự rất giống kiểu phụ nữ cặn bã ngủ xong là bỏ chạy.” Tần Hiếu Tắc thấp giọng chửi bậy.
Anh mở dây an toàn của mình, nghiêng người tới.
Sau khi tắt camera hành trình, anh chuyển sang tư thế đối mặt với Lục Giai Ân.
Hơi thở mạnh mẽ nam tính ập vào mặt, Lục Giai Ân không tự chủ mím môi, nuốt nước miếng.
Tay Tần Hiếu Tắc mơn trớn gương mặt Lục Giai Ân, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng.
“Khi nào em về Bình thành?”
Lục Giai Ân suy nghĩ một chút, nói khẽ: “Hẳn là cuối tuần.”
“Em còn phải tham gia một vài hội thảo nữa.”
“Ừm.” Tần Hiếu Tắc rủ mắt xuống, không nhịn được hôn cô.
Âm thanh đùa giỡn phát ra từ môi anh: “Cô gái nhỏ cặn bã, chờ em về ngủ với anh tiếp.”
Anh muốn dẫn Lục Giai Ân về gặp ba mẹ, nhưng lại sợ sẽ làm cô áp lực.
Chậm một chút đi, anh tự nói với mình.
Thật vất vả Lục Giai Ân mới đồng ý thử một lần với anh, anh không muốn vì người nhà hoặc nhân tố nào khác làm Lục Giai Ân lại đánh trống lui quân.
*
Ở một phương diện khác, đối với Lục Giai Ân mà nói, trong lòng cô cũng không muốn Tần Hiếu Tắc vì mình mà bất hòa với gia đình.
Nếu thật sự muốn đi tiếp cùng Tần Hiếu Tắc, cô vẫn hy vọng có thể được người nhà họ Tần công nhận.
Thế là đề tài này bị hai người đều mang theo tâm sự đồng thời né tránh.
Cho đến một ngày nọ, Tần Hiếu Tắc xã giao bên ngoài đến khuya mới về.
Anh hiếm khi không trở về nhà mình, mà gõ cửa nhà Lục Giai Ân. truyện được edit và đăng chính chủ tại web trichtinhlau.com, mọi bản edit ở web khác đều là ăn cắp, hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch nhé <3
Lúc đó Lục Giai Ân đã sắp đi ngủ.
Nghe tiếng chuông cửa, cô vội vàng mở cửa cho Tần Hiếu Tắc.
Người anh đầy mùi rượu trong nháy mắt ôm lấy cô.
Cả đường đi lảo đảo đến phòng ngủ chính, quần áo cũng rơi xuống đất.
Vốn Lục Giai Ân cho rằng Tần Hiếu Tắc chỉ uống nhiều như bình thường thôi.
Cho đến khi Tần Hiếu Tắc cố định mặt cô, đôi mắt mê say chăm chú nhìn cô.
“Lục Giai Ân, anh là ai?” Anh hỏi.
Lục Giai Ân giật mình, mở to hai mắt bình tĩnh nhìn anh.
Mặt Tần Hiếu Tắc nhiễm men say, trong hơi thở đầy mùi rượu.
Anh cúi đầu hôn cô, không ngừng hành động chiếm hữu.
“Gọi tên anh.” Anh nói.
“Hiếu Tắc.” Trong lòng Lục Giai Ân hoảng loạn, tự lẩm bẩm, “Anh thật sự đã uống quá nhiều rồi.”
Âm cuối của cô nhanh chóng bị nuốt lấy, lâm vào một nụ hôn cuồng nhiệt khác.
“Em có thích Tần Hiếu Tắc không?” Tần Hiếu Tắc hơi chớp mắt, lông mi quét qua mí mắt Lục Giai Ân.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lục Giai Ân có thể thấy rõ vẻ mặt Tần Hiếu Tắc.
Chóp mũi Lục Giai Ân đau xót, ôm anh gật đầu.
“Thích.” Cô nhỏ giọng nói.
Trong bóng tối, ánh mắt Tần Hiếu Tắc lấp lóe: “Có phải là lời nói gạt anh trên giường không?”
Lục Giai Ân không khỏi cười khổ, không có cách nào với con ma men phiền phức này.
Đang lúc muốn lên tiếng, cô đột nhiên nghe được bên tai một giọng nói có hơi sa sút.
“Cho tới nay em chưa bao giờ nói.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhanh chóng thổ lộ với anh ấy!
Hôm nay là ngày giải tỏa khúc mắc, thật ra không thay đổi gì cả, tiên nữ nào không xem cũng đừng buồn nha.