Ngắm Tận Non Sông

Chương 16: Gắn bó



Vệ Trường Hiên không biết hóa ra khoảng cách từ Khánh An đường đến biệt viện góc tây nam hóa ra lại xa như vậy. Trong lượng trên cánh tay càng lúc càng nặng, cho thấy Dương Diễm sắp không chống đỡ nổi nữa. Tuy chàng không biết Dương Diễm đã gặp phải chuyện gì trong kia, nhưng có thể đoán được không phải chuyện bình thường. Thấy Dương Diễm bị thương thế này, trong lòng chàng cuồn cuộn căm tức và tuyệt vọng, một nỗi hận dâng trào mà không biết chỗ nào để phát tiết. Trong chớp mắt ban nãy, chàng còn có ý định rút đao xông vào đại điện tối đen kia, nhưng giờ chàng biết không thể làm vậy, cho nên chỉ đành cố sức cắn chặt răng, lặng đỡ Dương Diễm về trên con đường heo hút.
Thấy bàn tay dìu mình càng lúc càng siết chặt, dùng sức đến mức run rẩy, y ho khan mấy tiếng, thì thầm, "Ta không sao. Đừng lo lắng."
Khi về đến viện, Dương Diễm gần như đã hôn mê bất tỉnh. Vệ Trường Hiên một tay đỡ y, một tay đẩy cửa phòng.
"Công tử, Vệ đại ca, các vị quay lại rồi. Tiểu nhân đã trải chăn xong, còn cả....." Phương Minh vừa mới hớt hải quay đầu đã thấy Vệ Trường Hiên ôm Dương Diễm dở sống dở chết trong tay. Hắn sợ đến mức con mắt suýt rớt khỏi tròng, "Công.....công tử sao vậy?"
Vệ Trường Hiên lạnh mặt nói, "Không cần hỏi nhiều, khóa cửa viện lại. Còn nữa, đêm nay không cần ngươi hầu hạ, đừng vào trong này."
Phương Minh ngơ ngơ ngác ngác, nhưng chỉ có thể vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Vệ Trường Hiên cẩn thận đặt Dương Diễm lên giường rồi mới kiểm tra vết thương cho y. Nơi đó đã được băng bó, nhưng máu đỏ vẫn thấm qua lớp vải trắng, khiến người ta sợ hãi.
Mí mắt Dương Diễm hơi giật, nỉ non hỏi. "Vệ Trường Hiên, chúng ta về chưa?"
"Về rồi đây." Vệ Trường Hiên vội vàng nắm tay y.
Dương Diễm ho khan, dường như không chịu nổi cơn đau trên ngực, chân mày cau chặt, "Ban nãy ta còn tưởng sẽ không về được nữa....."
Vệ Trường Hiên nghe y nói mà lòng đau xót, thấp giọng hỏi, "Vết thương trên ngực ngươi là thế nào? Đại ca ngươi chẳng lẽ điên rồi sao mà dám động vào ngươi?"
"Đây....là do ta tự làm mình bị thương." Dương Diễm ho hai tiếng, chậm rãi kể lại những chuyện ban nãy, nhưng lược bỏ đi những lời Dương Đại lấy tính mạng Vệ Trường Hiên ra để uy hiếp.
Vệ Trường Hiên nghe xong, vừa phẫn nộ vừa khó hiểu, "Ngươi không phải tam công tử, xưa nay chưa từng đắc tội hắn, vì sao hắn lại phải nghi kỵ ngươi?" Chàng nghĩ nghĩ một hồi, "Hơn nữa, mẫu thân hắn với mẫu thân ngươi đồng tộc, về lý mà nói thì đáng lẽ phải thân thiết hơn các huynh đệ khác mới phải chứ. Thế mà hắn lại đối xử với ngươi như vậy, đúng là loại máu lạnh vô tình."
Sắc mặt Dương Diễm cũng rất ảm đạm, không nói câu nào.
Vệ Trường Hiên vuốt ve mặt y, "Ngươi đó, sao lại ra tay với mình tàn ác như thế? Về sau đừng làm vậy." Chàng nói rồi chỉ biết thở dài. Nếu ban nãy, y không tự đâm mình một dao thì có lẽ đại ca kia của y sẽ chẳng khinh địch mà bỏ qua cho y như thế.
Đêm đó tuyết lại rơi. Từng bông nhỏ li ti bị gió thổi vào qua khe cửa. Dương Diễm bị thương, thân thể càng lạnh hơn bình thường. Vệ Trường khều khều chậu than, muốn lửa cháy lớn hơn một chút nhưng phí công vô ích.
Trong bóng tối, Dương Diễm bỗng thì thầm, "Vệ Trường Hiên, ngươi còn chưa ngủ sao?"
Vệ Trường Hiên ném đũa đồng trong tay, xoay lại nhìn y, "Ừ, ta đang nghĩ vài việc."
"Ngươi nghĩ cái gì?"
"Ta cảm thấy, chúng ta cứ ở lại trong phủ thế này không phải cách hay. Đại ca ngươi tâm tư thất thường. Tuy chuyện lần này đã qua nhưng lỡ đâu một ngày nào đó hắn lại muốn gây phiền toái cho ngươi. Chẳng nhẽ ngươi còn định đâm mình một dao nữa hay sao?" Vệ Trường Hiên sầu lo đáp.
Dương Diễm nhẹ giọng thở dài. Y đương nhiên cũng đã nghĩ tới chuyện này.
"Dã Hề, không phải ông ngoại ngươi rất có vai vế sao? Đại ca ngươi kiêng kị ngươi là vì ông ấy, có đúng không?" Vệ Trường Hiên nằm ghé xuống bên tai y, thấp giọng nói, "Chúng ta nhờ ông ấy đến đón ngươi đi, được không?"
Dương Diễm ngẩn người, khẽ đáp, "Ông ngoại ta ở nơi rất xa."
"Ta biết. Thác Bạt thế gia uy phong lừng lẫy trấn thủ tam đại trọng trấn là Hà Tây, An Dương, Quan Hữu. Nghe nói nơi đó cách Kiến An mấy ngàn dặm, cưỡi khoái mã cũng mấy đến mấy tháng." Vệ Trường Hiên đương nhiên đã suy tính rất lâu, chầm chậm nói, "Nhưng mà không sao cả. Ngày mai ta đến gặp bằng hữu trong cấm quân, mượn một con ngựa tốt."
"Ngươi định đi tìm ông ngoại ta sao?" Dương Diễm do dự hỏi.
Vệ Trường Hiên gật đầu, "Bên cạnh chúng ta chẳng còn ai khác đáng tin cậy, chỉ mình ta có thể đi." Chàng nhẩm tính trong lòng, chờ khi gặp được vị Thác Bạt gia chủ kia thì sẽ kể hết sự tình của Dương Diễm cho lão nghe, lão nhất định sẽ phái người đến đón Dương Diễm, y sẽ không còn phải chịu tội như vậy nữa.
Nhưng ngoài dự kiến của chàng, Dương Diễm lắc đầu nói, "Thực ra, từ sau khi ta ra đời, ta chưa bao giờ gặp ông ngoại, Người ngoài đều nói với ta ông rất thương ta, nhưng cũng chỉ vì mẹ ta là nữ nhi duy nhất của ông ấy. Còn ông ấy nghĩ gì về ta, ta chẳng thể biết được." Y ngừng một chút, "Ngươi nói đi tìm ông ngoại ta nhờ giúp đỡ, liệu có nghĩ vạn nhất ông ấy cự tuyệt thì phải làm thế nào không?"
"Sao lại thế được...." Vệ Trường Hiên hơi giật mình, "Ông ấy là ông ngoại của ngươi kia mà."
Chàng bỗng nhận ra, hóa ra mình chẳng hiểu gì về chuyện trong nhà Dương Diễm. Từ trước đến nay, chàng chỉ có một người thân là nghĩa phụ Điền Văn Lễ. Dù họ không chung huyết thống nhưng người cha ấy lại thật lòng thương chàng, chăm sóc chàng. Chàng cứ vậy cho rằng người thân trên đời đều như thế, sẽ lo lắng cho nhau, sẽ vì sự an nguy của người kia mà nóng cả ruột gan. Nhưng trong nhà Dương Diễm, phụ thân không gần gũi y, ca ca khiến y rút dao tự sát, còn ông ngoại thì không màng đến sinh tử của đứa cháu mình.
Vì sao lại thế? Chàng thầm kêu gào trong lòng.
"Từ thời của phụ vương, Thác Bạt gia đã có hai lần liên hôn với Mục vương phủ, gắn bó sâu sắc, lợi hại trong đó khó mà gỡ được. Cho nên rốt cuộc ông ngoại có vì một đứa cháu mù lòa như ta mà trở mặt với Mục vương phủ hau không, ta cũng không đoán được." Dương Diễm chua xót cười, "Ngươi nói không sai, đại ca không giết ta chỉ vì kiêng kị thế lực của ông ngoại ta. Cho nên một khi ta bị ông ngoại vứt bỏ, đại ca kia sẽ chẳng còn gì mà nể nang nữa. Đến lúc ấy, ta chết cũng chẳng có chỗ chôn thân."
Vệ Trường Hiên kinh hãi, vô thức nắm lấy tay y.
Dương Diễm lại bình thản nói tiếp, "Thực ra như hiện giờ cũng tốt. Ta vẫn là ngoại tôn của Thác Bạt gia, đại ca sẽ không dám tùy tiện chọc tức ông ngoại, Bọn họ cứ thế dò đoán lẫn nhau mới không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ta cảm thấy đây cũng là kẽ hở để chúng ta sống sót."
Giọng y có chút khàn, lẫn trong tiếng gió tuyết kêu khóc giữa đêm đen, nghe như đã không còn là một đứa trẻ nữa. Vệ Trường Hiên bỗng nhận ra, sau khi Mục vương qua đời, y đã trưởng thành, lần đầu tiên ứng phó với nhiều việc như vậy, bước nào bước nấy đều rất cẩn thận, tất cả chỉ để sinh tồn.
"Ngươi sao thế?" Dương Diễm bỗng thấy Vệ Trường Hiên bên cạnh mình lặng lẽ khác thường, vội hỏi.
Vệ Trường Hiên khẽ lắc đầu, sực nhớ ra Dương Diễm không nhìn thấy gì, liền đáp, "Ta không sao."
"Ta cảm thấy hình như ngươi đang rất đau buồn." Dương Diễm vươn tay, vuốt ve mặt Vệ Trường Hiên, bỗng phát hiện ra lông mi chàng ướt đẫm, dính vào lòng bàn tay y, lạnh lẽo.
Vệ Trường Hiên chậm rãi lắc đầu, "Ta chỉ cảm thấy mình thật vô dụng. Lúc trước rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ người, nhưng nhìn ngươi chịu khổ, ta lại chẳng làm gì được. Ngày xưa, khi còn ở trong quân doanh, ta cứ tưởng chỉ cần nắm đấm đủ cứng thì chẳng ai có thể bắt nạt ta. Khi bị bọn người hầu trong phủ vậy lại đánh, ta cũng nghĩ chỉ cần đánh bọ bọn họ sợ, họ sẽ không dám khinh thường ta nữa. Nhưng ta lầm rồi. Phụ thân và đại ca ngươi nói không sai, trong mắt bọn họ, ta chỉ là con sâu cái kiến. Hôm nay, ngươi suýt chút nữa đã mất mạng, mà ta còn chưa dám rút đao ra."
Dương Diễm cảm thấy lòng bàn tay mình càng lúc càng ướt. Y muốn nói gì đó, nhưng lại sợ mình vừa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống ào ào, cho nên chỉ đành cố sức cắn môi, khẽ lắc đầu.
"Ngay cả chủ tử mà còn không bảo vệ được thì ta có tư cách gì làm người hầu." Vệ Trường Hiên buồn nản vô cùng, "Ta vốn muốn ở lại trong phủ, dù thế nào cũng có thể nghĩ cách giúp ngươi ứng phó. Nhưng cuối cùng ta chẳng là được gì cả, như một tên phế vật."
"Không phải." Dương Diễm phải dùng hết sức mới có thể thì thào, "Vệ Trường Hiên, sao ngươi có thể nói vậy? Nếu không có ngươi, ta không biết sẽ phải chịu đựng những ngày tháng lao tù trong viện này ra sao. Phụ vương mất rồi, Lạc Lan cũng đi, giờ ngươi đã là người thân thiết nhất của ta. Nếu ngươi không còn bên ta nữa, thì ta.......ngay cả dũng khí để sống cũng không còn."
Vệ Trường Hiên kinh ngạc nhìn y, đau xót và ấm áp thi nhau quay cuồng trong lồng ngực. Chàng lặng lẽ xoa đầu Dương Diễm.
Dương Diễm im lặng một hồi, lại nói, "Vệ Trường Hiên, sau này ngươi đừng nói những lời này nữa được không. Chúng ta sống vất vả một chút thì đã sao? Chỉ cần có thể sống sót thì những chuyện khác có gì quan trọng."
Ngày hôm sau, Vệ Trường Hiên đẩy cửa phòng, thấy Phương Minh ngẩn người ngước lên nhìn mình. Chàng dặn dò, "Công tử muốn rời giường. Mau vào hầu hạ đi." Nói xong lại nhìn mảnh sân trắng xóa bên ngoài, "Trời lạnh rồi. Tối nay đốt thêm chút than đi."
Phương Minh ngẩng đầu đầu, cau mày khổ sở, sau đó mới lắp bắp nói, "Vệ đại ca, sáng nay ta đến chỗ quản sự lĩnh than. Bọn họ nói mùa đông năm nay đã qua, không cung cấp than cho các biệt viện nữa."
Vệ Trường Hiên kinh hãi, "Bây giờ tuyết còn đang rơi, sao bọn họ đã ngừng cấp than? Muốn người ta chết cóng à?"
Phương Minh luống cuống tay chân nói, "Ta....ta cũng hỏi vậy, quản sự lại mắng ta một trận. Ta không con cách nao, chỉ đành quay về."
Sự thật này khiến Vệ Trường Hiên choáng váng. Tuy nói đã qua lập xuân nhưng rét tháng ba cũng chẳng dễ chịu hơn giữa mùa đông tí nào. Còn ít nhất một tháng nữa mới ấm lên được, mà một tháng này không có than sưởi, sống sao nổi đây.
Chàng định chạy đến chỗ quản sự hỏi cho rõ ràng, nhưng Phương Minh lại nói, "Còn nữa. Ta đến lĩnh đồ ăn sáng cho công tử, nhưng....nhưng mà...."
Vệ Trường Hiên nghe hắn lắp bắt, liền quay sang nhìn hộp đựng cơm. Bên trong đó là một bát cháo loãng đã gần như nguội tanh, cùng một ít đồ ăn lót dạ thô sơ, cơm canh còn chẳng bằng hạ nhân.
"Ta.....ta còn tưởng mình lĩnh nhầm, hỏi lại mấy lần, nhưng bọn họ nói chỉ có thế này thôi....." Phương Minh nói một hồi, đôi mắt cũng hoen đỏ. Quả nhiên sáng nay hắn đã bị mắng mỏ không ít.
Thấy vậy, Vệ Trường Hiên mới giật mình, mãi mới động não được một chút, nhìn sang Phương Minh, "Phải rồi, không phải cha ngươi là đại quản sự sao? Liệu có thể nhờ ông ấy bí mật chu cấp ít chi tiêu ăn ở không?"
Phương Minh than thở, "Vệ đại ca, cha ta đã không còn là đại quản sự nữa. Mấy hôm trước, ông ấy đã từ chức quản sự để về nhà. Mẹ ta hỏi nguyên nhân nhưng ông không nói. Ta đoán hơn phân nữa là do bị người trong phủ xa lánh. Quản sự hiện giờ đều là người ở ngoại trạch của đại công tử đưa về, rất khó sống chung."
Vệ Trường Hiên nghe vậy, đành phải khoát tay, "Ta biết rồi. Ngươi đi hầu hạ công tử rửa mặt đi."
Khi Dương Diễm nghe những chuyện này thì chẳng hề bất ngờ, còn rất bình tĩnh, chỉ hỏi Vệ Trường Hiên, "Ngươi không tức giận đi tìm quản sự đấy chứ?"
Vệ Trường Hiên lập tức lắc đầu, "Ngươi nhìn đồ ăn bọn họ đưa tới đây là biết cố ý gây chuyện rồi. Nếu chúng ta đến cãi vã với đám quản sự thì càng cho hắn cơ hội nắm thóp dạy bảo ta. Ta không dốt đến thế."
Dương Diễm nhẹ nhàng cười, "May mà ngươi có thể suy xét đến mức này. Tạm thời chúng ta không tranh đua gì hết. Hắn đưa cái gì thì ta ăn cái đó, dù sao hắn cũng không thể để ta chết đói được." Nói rồi vươn tay ra, "Đưa bát cháo kia cho ta nào."
"Cháo đã lạnh thấy rồi. Bản thân ngươi yếu ớt, còn đang bị thương, uống thứ đó vào chỉ tổ thêm bệnh." Vệ Trường Hiên bực hội nói, rồi lại cố bình tâm, "Ta sai Phương Minh lén ra sau núi nhặt ít củi. Cái trời thiên hàn địa đống này dù sao cũng phải có gì đó để sưởi ấm."
Phương Minh nhanh chóng nhặt được cả bao gỗ tùng mang về. Nhưng sau đó, bọn họ phát hiện ra, thứ gỗ này chỉ đốt được ít lửa mà khói lại lớn, chẳng thể sưởi được gì. Bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới khiến bát cháo kia ấm hơn được một chút, ai cũng bị khói hun cho nước mắt giàn giụa. Vệ Trường Hiên lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi Dương Diễm không nhìn thấy, chứ không thì chẳng biết phải đối mặt với y ra sao trong cái bộ dạng chật vật này.
Ban ngày còn chịu được, chứ ban đêm mới thực sự khó khăn. Vệ Trường Hiên tìm hết mọi thứ chăn đệm, chất hết lên giường, còn phủ thêm một tấm áo chòng da sóc. Nhưng những thứ này vẫn không đủ để chống lại đêm đông lạnh giá. Chàng cực kỳ lo lắng, sợ bệnh ho của Dương Diễm tái phát, bời vì một khi bị ho thì vết thương trên ngực y sẽ vỡ ra mất.
Giữa đêm khuya vắng, Dương Diễm khẽ ho khan một tiếng. Vệ Trường Hiên gần như lập tức mở mắt, vội vàng nói, "Ngươi sao vậy? Lạnh à?"
"Ta không sao." Dương Diễm nhẹ giọng đáp, nhưng tay chân y lạnh ngắt, không lừa được ai.
Vệ Trường Hiên đành phải ôm chặt y từ sau lưng, dùng thân nhiệt của bản thân để sưởi ấm. Dương Diễm cũng rúc vào lồng ngực ấm áp của chàng, mơ màng buồn ngủ, khẽ ậm ừ, "Vệ Trường Hiên, ngươi ấm quá."
Vệ Trường Hiên khẽ ừ một tiếng, nắm lấy hai tay y, ấp vào giữa hai người, thì thầm, "Ngủ đi." Trong bóng đêm, chàng lại mở to đôi mắt trong suốt, chợt nghĩ ra một cách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.