Từ binh biến của Thẩm Phục Ngôn ngày hai mươi tháng sáu, đến ngày mười lăm tháng bảy Nữ đế Triêu Húc ngự giá thân chinh, chỉ ngắn ngủi có hai mươi lăm ngày, dân chúng Ngâm Phong quốc đã trải qua một lần rung chuyển vô cùng nhanh chóng. Nhưng bọn họ không biết, trong đoạn thời gian này, trong thâm cung cao chạm trời kia, giữa nhiếp chính vương và nữ đế như thánh thần kia cũng đã trải qua một cuộc đấu dũng khí không có ánh đao.
Hai mươi lăm tháng sáu, Đại Lý tự kết án Thẩm Phục Ngôn tội mưu phản, ban đêm, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên cùng nữ đế Triêu Húc ở trong ngự thư phòng mật đàm tới giờ Tý.
Trong ngự thư phòng, toàn bộ thái giám thị nữ đều bị đuổi ra, chỉ có nhiếp chính vương và nữ đế giằng co.
“Không được, tội mưu phản là tội ác tày trời, luận tội phải liên lụy đến cửu tộc, chuyện này đã ghi lại rõ ràng trong luật pháp, sao có thể dễ dàng sửa lại?” Tiêu Lăng Thiên ngồi trên ghế ngọc, vung tay quả quyết từ chối lời đề nghị vừa rồi của Dạ Nguyệt Sắc.
“Ta biết đây là luật pháp quy định, nhưng luật pháp không có tình người, cửu tộc Thẩm thị là gần cả nghìn người, trong đó bao nhiêu phụ nữ trẻ em vô tội, bọn họ không làm gì sai, vì sao cứ muốn trừng phạt như vậy?”
Dạ Nguyệt Sắc vẫn chưa kích động, nàng chỉ lẳng lặng đứng trước mặt hắn, chậm rãi nói. Nàng vừa mới nói muốn tha chết cho cửu tộc Thẩm thị, chỉ truy cứu những tội thần liên quan đến việc mưu phản. Dù sao niên đại mà nàng từng sống không có chuyện liên lụy như vậy, thoáng một cái diệt hết cửu tộc, tru di gần một nghìn mạng người, giống như một truyền thuyết xa xôi lâu đời, nhưng bây giờ lại diễn ra trong thực tế, đây là chuyện nàng không cách nào tiếp nhận trong nền giáo dục của nàng. Nhưng, rất rõ ràng Tiêu Lăng Thiên không cho là như vậy, sự cự tuyệt của hắn cũng nằm trong dự đoán của nàng.
“Nếu như Thẩm Phục Ngôn làm nên chuyện, khi bọn họ hưởng vinh hoa phú quý sẽ không nghĩ tới chúng ta có vô tội hay không, nếu chúng ta có cửu tộc tất nhiên bọn họ sẽ diệt hết, sẽ không xem xét cửu tộc của chúng ta có vô tội hay không. Cái gọi là một tòa thành vạn cốt khô, tranh đấu chính trị chính là máu tanh dơ bẩn như vậy, người thua không có quyền nói vô tội.”
Nam nhân trước mắt này đẹp đẽ tuấn mỹ như một vị thần, nhưng lời nói lại phun ra sương lạnh, muốn đưa cả nghìn mạng sống vào Địa ngục. Dạ Nguyệt Sắc cũng không cho mình là thượng đế cứu vớt nhân gian, nhưng nàng chỉ hy vọng có thể giảm bớt số người vô tội bị chết đến mức thấp nhất.
Từ từ đi tới trước mặt hắn, nàng ngồi xổm xuống đất ngoài sự dự đoán của hắn, nhẹ nhàng kéo hai tay hắn đặt trên đầu gối, sau đó đặt trán lên trên hai tay của hắn, dùng làn da như bạch ngọc nhẹ nhàng ma sát, giống như một con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân.
“Đôi tay này, ta thích.” Giọng nói của nàng rất nhẹ, có chút như nói mê, “Ta hy vọng đôi tay này có thể cầm bút, có thể gảy đàn, có thể cầm kiếm, có thể vẽ lông mày, duy chỉ không muốn đôi tay ta thích bị dính máu và nước mắt của người vô tội. Có câu nói rằng, mọi chuyện để lại một đường, chúng ta không nên làm mọi chuyện quá tuyệt tình được không?”
Tay của hắn cứng lại, nắm thành quyền. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, sương lạnh ẩn hiện trong mắt hắn.
“Tay của ta sớm đã dơ bẩn không chịu nổi, nhiếp chính mười một năm là tranh đấu mười một năm, vì củng cố địa vị, oan hồn bỏ mạng dưới tay ta đã không phải chỉ là hàng nghìn hàng vạn,” trong lòng hắn có nỗi khổ riêng, “Nàng sinh ra trong thâm cung, nhưng ta chưa bao giờ để tâm tư nàng tiếp xúc với chính sự, vì vậy cũng biết nàng thuần khiết trong sáng như ánh trăng. Ta đã dạy nàng trừ cỏ phải trừ tận gốc, nàng lại nói mọi việc phải để lại một đường, vậy cũng đủ để thấy bản tính của nàng thuần lương, ta đầy người máu tanh vốn không xứng ở cạnh nàng. Đôi tay này, cầm bút cũng là âm mưu, gảy đàn cũng là quỷ kế, cầm kiếm cũng là đoạt mạng người, cũng không có tư cách vẽ lông mày cho nàng.Mặc dù ta đã từng ôm nàng hôn nàng, nhưng may vẫn chưa tạo ra sai lầm lớn, vì vậy nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thả nàng đi, đến lúc đó nàng sẽ không cần nhìn thấy con người dơ bẩn như ta mỗi ngày nữa.”
“Ngươi,” Dạ Nguyệt Sắc than nhẹ một tiếng, không để ý nữa, chỉ nhu tình nhìn hắn, hai tay nhẹ nhàng xoa bàn tay to của hắn cho đến khi chúng hoàn toàn thả lòng. “Người này, ta chỉ muốn cầu xin ngươi tha cho mấy tính mạng, để lương tâm có thể yên ổn một chút, sao ngươi lại nói đến chuyện giữa hai chúng ta rồi. Ai nói ta là trăng sáng thuần khiết không tỳ vết? Trăng sáng giấu bóng tối thật sâu phía sau, chưa bao giờ để cho người ta nhìn thấy, ta cũng vậy, cũng một bụng quỷ kế nhưng cất giấu không để cho ngươi thấy mà thôi. Đây chẳng phải sao, ta đang dùng mỹ nhân kế đấy thôi, ta đầy bụng âm mưu quỷ kế vừa xứng với ngươi một thân máu tanh dơ bẩn. Đáng tiếc ngươi không những không mắc bẫy, lại còn nói ra những lời làm ta đau lòng. Thả ta đi, thả ta đi, vì sao ngươi không muốn giữ ta lại, suốt ngày chỉ nghĩ đến đuổi ta đi? Nếu ngươi không muốn thấy ta thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co nói xứng hay không xứng để tổn thương nhau. Không có tư cách vẽ lông mày cho ta, vậy ngươi muốn vẽ cho ai?”
Nghe lời nói như làm nũng như giận dỗi của nàng, nhìn hai mắt như nhăn lại như vui vẻ của nàng, sự lạnh lùng trên mặt hắn rốt cuộc buông lỏng, một tay nắm ngược lại bàn tay ngọc thon thon, một tay khác ôm nàng đặt lên đầu gối. Nàng thật nhỏ, bị hai cánh tay hắn nhẹ nhàng ôm trọn vào trong lòng.
“Tiểu yêu tinh này, rõ ràng nhìn vừa lạnh vừa nhạt, nhưng cứ hết lần này đến lần khác chớp chớp đôi mắt làm ta không biết nên làm gì. Nếu là bình thường, chỉ cần nàng có thể yên tâm, ít liên lụy đến những người khác, cho dù để lại mối họa cũng không sao, ta cũng không sợ hãi. Nhưng thời cuộc lúc này tương đối phức tạp, bốn mươi vạn quân phong kỵ của Lâm Thủy quốc đã đóng bên bờ tây sông Lạc Thủy, thống lĩnh chính là tướng quân nổi danh khắp tây đại lục Hoắc Thiên Uy. Giữa đông tây đại lục vài chục năm gần đây tuy có phân tranh nhưng vẫn chưa có đại chiến, cho nên tướng lĩnh nước ta cũng chưa từng giao đấu với Hoắc Thiên Uy. Nhưng nay thám tử ở Lâm Thủy quốc vừa báo lại, nói Hoắc Thiên Uy khi bình nội loạn đã dụng binh như thần, có thể nói là một đại danh tướng. Thiết Vân tuy là tướng tài nhưng vẫn còn trẻ, quân ngân giáp của ta lại ít hơn quân phong kỵ mười vạn, chỉ sợ trận này Thiết Vân đánh không dễ dàng. Lúc này nếu không xử lý sạch sẽ nội chính, nếu lại xuất hiện tạo phản chỉ sợ sẽ có phiền toái.”
Nghe hắn nói hình như rất nghiêm trọng, Dạ Nguyệt Sắc cũng thấy quan tâm: “Nhân số thiếu mười vạn thì chúng ta điều thêm binh sĩ đi, chỉ riêng binh lực của thành Phong Ca không phải đã là tám vạn sao, quân của những nơi khác cũng điều đi một nửa hẳn cũng không khác gì. Về phần nội chính, có ngươi trấn giữ đế đô, còn ai dám làm xằng bậy?”
Hắn cười cười, trong mắt tràn đầy yêu chiều, một tay không nhịn được siết cái mũi thon của nàng.
“Nha đầu này, chính là hoàng đế nha, sao có thể nói ngốc như vậy. Binh lực của đế đô là để bảo vệ Hoàng thành, sao có thể dễ dàng điều động? Lại nói đến đạo dùng binh, không phải ở số người mà ở mưu kế, đạo dùng binh có câu lấy ít địch nhiều, đó là chuyện rất bình thường. Nếu chỉ bàn về nhân số, quân ngân giáp của ta đóng ở đông bắc còn hai mươi vạn, muốn điều động là cực nhanh. Nhưng tộc Thương Lang ở phương bắc vẫn không an phận, lại chưa bình định, vì vậy không thể điều động dễ dàng, tránh cho tính thế hai mặt thụ địch. Nói cho cùng, điều ta không yên lòng chính là kế dùng binh của Thiết Vân, sợ hắn gặp phải Hoắc lão hồ ly. Trận chiến này Lâm Thủy quốc phái ra bốn mươi vạn đại quân, đủ để ảnh hưởng đến kết cục của đông tây đại lục mấy thập niên sau này, cho nên ngàn vạn lần không thể thua. Vì vậy ta quyết định tự mình xuất chinh, đương nhiên cũng không thể trấn giữ đế đô, vì vậy cũng không thể để lại một tia họa ngầm cho nàng.”
“Ngươi muốn tự mình cầm quân đi thành Chiến Vân?” Nàng sợ hãi nhìn hắn, “Vậy hoàng thành phải làm sao? Ngươi là quan văn, đem binh đi tác chiến quá nguy hiểm. Không được, ta không cho phép ngươi đi.”
Thấy nàng lo lắng, Tiêu Lăng Thiên cảm thấy trái tim vừa đau vừa ấm áp, cảm giác đau khổ như vậy chỉ nàng mới có thể mang tới cho hắn. Nhẹ nhàng vỗ tay nàng, hắn nhẹ giọng an ủi:
“Ai nói ta là quan văn? Ta là nhiếp chính vương, nàng quên rồi sao? Trước khi mười bảy tuổi ta vẫn ở trong quân đội, đừng xem thường ta, võ công của ta thật ra rất tốt, cho nên tuyệt đối sẽ không nguy hiểm, nàng đừng lo lắng.”
“Nhiếp chính vương thì sao, Ngâm Phong quốc nhiều nam nhân như vậy, càng không cần phải để nhiếp chính vương đi.” Vừa nghĩ tới hắn muốn ra chiến trường, vừa nghĩ tới hắn có thể sẽ chết, nàng cảm thấy cực kỳ lo sợ, bối rối đến mức không biết mình đang nói gì.
“Không cho đi, ta là hoàng đế, ta không cho ngươi đi. Động viên binh lính là được rồi, hạ lệnh động viên binh lính, dù sao cũng không cho ngươi đi, tại sao phải cho ngươi đi?”
“Bình tĩnh một chút, Nguyệt Sắc.” Hắn nắm chặt hai cánh tay nàng, bắt buộc nàng đối mặt với mình, lần đầu tiên gọi ra tên của nàng. Hắn gọi tên nàng dịu dàng mạnh mẽ như vậy đã thành công trấn an tinh thần nàng.
“Ta phải đi, bởi vì ta cũng là nam nhi Ngâm Phong quốc, bảo vệ quốc gia này, bảo vệ hoàng đế là nàng và là người ta yêu, đây là sứ mạng của một nam nhân, ta phải đi hoàn thành. Nàng hiểu ta, ta sẽ không thua, phải không? Cho nên đừng sợ, ta sẽ rất đau lòng.”
Nàng yên tĩnh lại, nhưng không nói lời nào, một đôi mắt long lanh ngập nước, trong chốc lát lại bật cười. Dung nhan không tính là tuyệt mỹ bỗng chốc rực rỡ như hoa xuân, hoàn toàn mang tâm trí của hắn đi mất.
“Ngươi nói trước.”
“Cái gì?” Hắn khó hiểu, hắn nói gì rồi?”
“Yêu.” Nàng nhìn thật sâu vào mắt hắn, môi son hé mở, phun ra chữ kia.
Hắn sửng sốt, sau đó cảm thấy có chút buồn cười: “Vừa rồi nàng còn lo lắng cho an nguy của ta, bây giờ lại so đo với ta cái này?”
Nàng khẽ bĩu môi, nhìn vậy hắn muốn liều lĩnh hôn xuống, nhưng lời nói tiếp theo của nàng làm hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
“Nữ nhân đều như vậy, nhưng ta cảm thấy ngươi nói cũng đúng, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ thắng, cho nên ta quyết định ngự giá thân chinh, đi cùng ngươi.”
“Náo loạn?” Nàng nghe ra sự lạnh lùng của hắn, nhưng giờ nàng không còn sợ hắn nữa, “Cuộc chiến tất thắng, trẫm đi theo nhiếp chính vương thơm lây một chút không được sao?”
“Đây là chiến tranh, không phải là một trận cứ đánh là thắng, ta là người, không phải là thần. Nàng nên biết điều một chút, ngoan ngoãn đợi ở đế đô, nơi nào cũng không được đi.” Giọng nói của hắn rất kiên quyết, không có một chút thương lượng.
“Ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của ta, ta hy vọng ngươi cũng biết ta đang lo lắng như vậy. Không phải ta muốn ra chiến trường, ta chỉ muốn đứng ở một chỗ gần ngươi, nghe được tin tức ngươi bình an vô sự. Ta biết quyết tâm của ngươi, nhưng xin ngươi cũng đừng xem thường quyết tâm của ta.”
Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh, nhưng sự kiên quyết trong đó lại không hề thua kém Tiêu Lăng Thiên.
“Nàng là Hoàng thượng, nếu nàng đi, ai sẽ trấn giữ đế đô?” Ngữ khí của hắn chậm lại, cố gắng thuyết phục nàng.
“Đế đô có ta hay không có gì khác nhau sao?” Nàng dễ dàng bắt bẻ.
Tiêu Lăng Thiên lập tức cứng họng, một lát sau xách nàng từ trên gối xuống, ngữ khí không cho phép bắt bẻ nữa: “Không cần nhiều lời, nàng ở lại đây, nơi nào cũng không được đi. Người đâu, đưa Hoàng thượng hồi cung.”
Thương Hải Nguyệt Minh đi đến, từ sau khi Dạ Nguyệt Sắc đề cập với Tiêu Lăng Thiên, Tiêu Lăng Thiên giao hai người họ cho Dạ Nguyệt Sắc. Hiện tại bọn họ hoàn toàn nghe theo lời Dạ Nguyệt Sắc, không cần để ý đến Tiêu Lăng Thiên. Nhưng uy nghi của Tiêu Lăng Thiên vẫn còn, chủ nhân chân chính lại không nói lời nào, hai người nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.
Dạ Nguyệt Sắc thong thả xoay người đi ra ngoài. Chỉ để lại một câu làm cho Tiêu Lăng Thiên bất an.
“Điện hạ, ngươi hiểu rõ ta.”
Đúng a! Trước tới giờ hắn đều hiểu rõ nàng, cô bé nhỏ này còn cố chấp hơn cả trong suy nghĩ của hắn. Cho nên, khi mùng một tháng bảy truyền đế tin tức hoàng đế bệ hạ vì năm ngày không ăn uống mà ngất xỉu trong tẩm cung, hắn không cách nào kiềm chế cơn giận và sự đau lòng của mình, thô bạo đổ bát cháo tổ yến vào trong miệng của nàng.
Nhìn nàng tái nhợt ho khan tỉnh lại, hắn che giấu trái tim đau đớn của mình, chỉ dùng lửa giận đối mặt với nàng.
“Thế nào? Dùng cái chết để uy hiếp ta? Nàng cũng làm chuyện ngốc nghếch này?”
“Chết?” Mặc dù suy yếu, trên mặt nàng vẫn mang nụ cười thắng lợi. “Dĩ nhiên ta không muốn chết, ta chỉ làm cho ngươi không nỡ nhìn ta chết.”
“Nàng.” Hắn chán nản, xoay người phất tay áo bỏ đi, nàng thật sự cho rằng trò vặt vãnh này có thể uy hiếp hắn? Hắn sẽ không để nàng ra chiến trường, có chết cũng không.
Ở phía sau, Dạ Nguyệt Sắc vừa tái nhợt vừa suy yếu dùng hết một chút sức lực cuối cùng giơ tay lên lật úp bát cháo tổ yến trong tay Nguyệt Minh.
Mùng bốn tháng bảy, sau khi Dạ Nguyệt Sắc hôn mê ba ngày, Tiêu Lăng Thiên đi tới trước giường nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng.
“Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc, là ta, nàng mở mắt ra nhìn ta một chút.”
Dạ Nguyệt Sắc mê man mở mắt ra, trước mắt là là đôi mắt đen nhánh đã bị hơi nước bao phủ của người thanh niên tuyệt sắc, hắn khẽ vuốt gò má gầy gò của nàng, dùng ánh mắt u buồn hơn bao giờ hết nhìn nàng.
“Tại sao, vì cái gì mà phải kiên trì như vậy?”
Nàng không có sức lực nói chuyện, chỉ dùng khẩu hình nói cho hắn biết: “Ta muốn ở bên cạnh ngươi.”
Hắn khẽ cười, sự đau lòng trong ánh mắt không chút do dự mà bộc lộ ra ngoài, không cần che dấu nữa: “Ta thừa nhận, trò vặt vãnh này của nàng uy hiếp được ta. Ta sẽ dẫn nàng đi, cũng sẽ đưa nàng trở về bình an. Ta sẽ bảo vệ nàng, thề với trời ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng, vì vậy, xin bệ hạ ngự giá thân chinh đi.”
Nàng mỉm cười, giống như ánh trăng phía chân trời, dùng tất cả sức lực nói một chữ: “Cháo!”
Khi bọn họ quyết định chuyện này, chính bọn họ cũng không biết, mùa hè tươi đẹp của Triêu Húc năm thứ mười một, tên tuổi của Tiêu Lăng Thiên và Dạ Nguyệt Sắc sẽ được khắc bên bờ sông Lạc Thủy, trở thành truyền thuyết mỹ lệ nhất trong lịch sử Ngâm Phong quốc.