Hai trăm năm trước, trong tình
cảnh giết choc cùng máu tanh khắp nơi, Hoàng đế khai quốc của Ngâm
Phong, Thánh Văn Đế, và đại tướng quân khai quốc Tiêu Trường Không là
một đôi bạn thân tình như tay chân, rốt cuộc vì sao lại thù hận không
ngừng? Hai trăm năm qua đi, nội tình trong đó đã không ai còn biết rõ,
chỉ có những đoạn truyện chắp vá còn lưu truyền trong dòng họ Tiêu.
Hai trăm năm trước, trên đại lục này tràn ngập gió tanh mưa máu, hoàng
triều Cảnh Dung vẫn thống trị toàn đại lục cuối cùng cũng đi về hướng
suy bại, hoàng quyền sụp đổ, thiên hạ rung chuyển. Trong thời loạn đương nhiên sẽ có anh hùng xuất hiện, một đôi thiếu niên phong thần tuấn tú
là một trong số đó.
Dạ Thâm Hàn — một thiếu niên quý tộc của hoàng
triều Cảnh Dung, phong tư xinh đẹp, trí tuệ vô song, tâm tính thiếu niên lại ẩn nhẫn lạ thường. Dựa vào tài trí vô song và thế lực gia tộc của
mình, chàng đã lẳng lặng nuôi dưỡng một thế lực khổng lồ, muốn tạo dựng
đại nghiệp.
Tiêu Trường Không là người trong võ lâm, sau khi xuất đạo năm mười sáu tuổi, với một thanh Thu Tuyền kiếm, chàng trở thành cao
thủ bất bại trong thiên hạ. Thủ đoạn như ác quỷ lại có diện mạo như thần tiên, khuynh đảo không biết bao nhiêu chúng sinh trong thiên hạ.
Một đôi thiếu niên như ngọc bích này không hiểu vì cơ duyên gì mà quen
nhau, dần dần trở thành tri kỷ một đời. Mấy năm sau, khi Dạ Thâm Hàn vốn có ý tranh giành thiên hạ, cuối cùng cũng đem binh vào đế đô, Tiêu
Trường Không vẫn luôn kề vai chiến đấu bên cạnh y. Hai người, một cơ trí mưu quyền, một bách chiến bách thắng, cuối cùng, trong vòng mười năm đã đuổi dòng họ Chu vốn đang nắm giữ triều chính tới bờ phía tây sông Lạc
Thủy, lập ra Ngâm Phong quốc ở bờ phía đông. Ngay khi bọn họ đang chuẩn
bị dùng toàn lực tới phía tây đại lục để diệt trừ toàn bộ dư nghiệt nhà
họ Chu, một cuộc biến đổi lớn đã bất ngờ xảy ra.
Dạ Thâm Hàn và Tiêu
Trường Không sóng vai mười mấy năm, cùng vào sinh ra tử, tình bạn vốn
hoàn mỹ lại không biết từ lúc nào đã biến thành những tình ý mập mờ. Sau khi bước đầu dẹp yên đông đại lục, những tình cảm vẫn bị đè nén thật
sâu của Dạ Thâm Hàn rốt cuộc không cách nào nhẫn nhịn nữa, trong một
ngày, khi hai người say rượu, làm ra chuyện ân ái với Tiêu Trường Không.
Lúc đó, hai người đã đứng tuổi, đã không còn là thiếu niên ngây ngô nữa. Dạ Thâm Hàn đã lập hậu phong phi, Tiêu Trường Không cũng đã cưới tiểu sư
muội đồng môn làm vợ, bất luận hắn ôm loại tình cảm thế nào với Dạ Thâm
Hàn, một khi vẻ ngoài bình tĩnh này đã bị phá vỡ, tình bạn liền rơi vào
vòng nước xoáy, không cách nào cứu vãn được nữa.
Tiêu Trường Không có lẽ cũng có tình với Dạ Thâm Hàn, dù sao hai người đã bắt tay cùng sống
cùng chết nhiều năm như vậy, mặc dù chúng sinh thiên hạ là vô số, tri kỷ lại chỉ có một người. Nhưng đều là nam tử, Tiêu Trường Không dù thế nào cũng không thể tiếp nhận một tình yêu cấm kỵ như vậy, uyển chuyển hầu
hạ dưới thân bạn tốt như một nữ tử, đó là sỉ nhục mà một nam tử không
cách nào chấp nhận, vì vậy, hắn lựa chọn bỏ đi.
Hắn vốn xuất thân từ
giang hồ, lúc này trở về cũng là hợp lẽ, nhưng Dạ Thâm Hàn đã sớm yêu
đến phát điên. Trong mắt y, trái tim y, ngoại trừ Tiêu Trường Không,
không còn bất cứ một người nào khác, ngay cả bá nghiệp vĩ đại y từng đổ
máu phấn đấu cũng không còn quan trọng nữa.
Y chỉ cần hắn! Chỉ cần giữ lại hắn!
Ý Tiêu Trường Không đã quyết, bất kể Dạ Thâm Hàn dùng thủ đoạn gì để giữ
hắn lại đều vô ích, trong tuyệt vọng, Dạ Thâm Hàn đã đưa chính mình và
hắn vào một con đường tuyệt vọng không thể quay đầu.
Y dùng cổ với hắn.
Cổ thuật xa xôi mà quỷ dị vẫn lưu truyền bí mật trong mấy dân tộc thiểu số vùng Nam Cương, không biết từ khi nào Dạ Thâm Hàn tìm được một đôi
thiên địa cổ, tự tay đưa loại cổ này vào thân thể người mà y yêu thương
nhất.
Thiên địa cổ là loại cổ hướng âm hướng dương, Dạ Thâm Hàn dùng
loại cổ hướng dương, Tiêu Trường Không mang loại cổ hướng âm. Bình
thường, loại cổ này không hề gây tổn hại cho thân thể, nhưng ngày Hạ Chí hàng năm, địa cổ sẽ xao động bất an, phải ăn máu thiên cổ để trấn an,
nếu không sẽ phá tan tâm mạch, giết chết ký chủ. Nói cách khác, nếu Tiêu Trường Không cần mạng sống, Hạ Chí hàng năm sẽ phải uống máu Dạ Thâm
Hàn, ngoài ra không còn cách nào khác.
Khi Tiêu Trường Không biết
trong người mình có loại cổ huyền bí, hắn cũng không để ý, trước kia hắn hành tẩu giang hồ, sau này lại lĩnh binh chinh chiến sa trường, đã sớm
không còn coi trọng sống chết, nhưng cố tình vào lúc này, thê tử của hắn lại mang thai.
Đến lúc đó hắn mới biết được điểm đáng sợ của thiên
địa cổ, chính là sau khi trúng loại cổ này, chỉ có đêm trăng tròn mười
lăm tháng tám giao hợp với người khác mới có thể để lại con nối dòng, mà cổ trong cơ thể ngay sau đó sẽ bị chuyển dời tới trên người đứa trẻ, từ đó ký chủ đời trước sẽ trở lại bình thường, nhưng sẽ không thể có con
được nữa. Nói cách khác, người trúng thiên địa cổ cả đời chỉ có một hài
tử, mà đứa bé này từ khi mới ra đời đã thay thế ký chủ lúc đầu trở thành một ký chủ mới của thiên địa cổ, cứ thế truyền lại không ngừng. Ký chủ
của địa cổ phải ở bên cạnh ký chủ của thiên cổ cả đời để lấy máu duy trì tính mạng. Nếu không huyết mạch của cả gia tộc sẽ đoạn tuyệt.
Hắn có thể không quan tâm đến sống chết, nhưng hắn không cách nào nhìn đứa con còn chưa ra đời của mình chết, hắn không còn cách nào khác mà phải ở
lại.
Thê tử Tiêu Trường Không trong lúc sinh đã rong máu khó sinh mà
chết, đây cũng là số mệnh của cơ thể mẹ của ký chủ địa cổ. Tiêu Trường
Không vô cùng bi thương, không chỉ vì mất thê tử mà còn vì trái tim mình đã phản bội nàng. Trong khi vô cùng đau lòng tự trách, hắn đã từng nghĩ sẽ cùng Dạ Thâm Hàn đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào hạ thủ, chỉ có thể ở lại bên cạnh y, để đứa trẻ uống máu y từ từ lớn
lên.
Dựa vào ràng buộc máu, cuối cùng Dạ Thâm Hàn cũng thành công giữ Tiêu Trường Không lại bên cạnh. Y biết Tiêu Trường Không hận y, nhưng y không quan tâm, chỉ cần có thể làm cho người y yêu đến điên cuồng mỗi
ngày xuất hiện trước mặt y, để y nhìn hắn, hôn hắn, ôm hắn, y không còn
quan tâm tới bất cứ điều gì nữa. Hơn nữa, y cũng nhận ra tình cảm yêu
hận đan xen của Tiêu Trường Không đối với y, đương nhiên y sẽ càng không buông tay.
Yêu hận dây dưa như vậy gần mười năm, Dạ Thâm Hàn đột
nhiên ngã bệnh. Vết thương cũ khi chinh chiến trên sa trường năm xưa tái phát, lặp đi lặp lại nhưng khó có thể chưa khỏi. Y cảm thấy số mệnh
mình chỉ sợ không còn dài, vì kéo dài huyết mạch hoàng thất và Tiêu thị, cuối cùng y cùng hoàng hậu cũng sinh ra con nối dòng duy nhất của y.
Mấy năm trước, Dạ Thâm Hàn đã giải tán phi tần hậu cung, chỉ để lại một
mình hoàng hậu, khi hoàng hậu sinh cũng rong máu mà chết, bệnh tình của
Dạ Thâm Hàn ngày càng trầm trọng, cả ngày nằm trên giường bệnh, không
còn sức lực lo chuyện quốc gia. Cảm thấy đã đến lúc, y liền giao phó đứa bé còn nằm trong tã và quốc gia này cho Tiêu Trường Không.
Khi đó y còn ẩn chứa nụ cười, đích thân giao đứa còn duy nhất của mình cho Tiêu Trường Không và nói với hắn:
“Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta không hối hận đã làm vậy, chỉ cần có thể
giữ ngươi lại bên cạnh, dù chết ta cũng không hối hận. Ta là một người
rất ích kỷ, hôm nay ta đem quốc gia này và huyết mạch của ta giao cho
ngươi, coi như trừng phạt những gì ta đã làm với ngươi, tùy ngươi định
đoạt.”
Lần đầu tiên Tiêu Trường Không quỳ gối trước mặt Dạ Thâm Hàn
sau khi trúng cổ, nhìn thật sâu vào mắt nam nhân làm cho hắn yêu hận
chồng chất.
“Dòng họ Tiêu sẽ suốt đời coi Dạ thị là vua, cũng sẽ bảo
vệ Ngâm Phong quốc, coi như báo đáp tình cảm sâu nặng của ngươi với ta.
Nhưng ta sẽ vĩnh viễn coi con cháu Dạ thị là con rối đùa bỡn trong lòng
bàn tay, coi như trả thù cho số mệnh mà ngươi đã đem đến cho Tiêu thị.”
Đây có lẽ là lời hứa giữa hai người, một người dùng huyết mạch làm tế phẩm
tình yêu, một người hứa hẹn sẽ phụng dưỡng đồng thời sẽ trả thù tàn
khốc. Từ đó trở đi, hai dòng họ Tiêu, Dạ bắt đầu đi trên con đường thù
hận đầy máu tanh.
Dạ Thâm Hàn rất nhanh qua đời vì bệnh, trước khi
chết đã phong Tiêu Trường Không làm nhiếp chính vương, giám sát quốc sự, phụ tá tân quân. Tiêu Trường Không vừa chờ ấu đế lớn lên, vừa nắm toàn
bộ triều chính, loại bỏ phe phái đối lập, rất nhanh đã khống chế triều
đình, trở thành chủ nhân thật sự của quốc gia này.
Thời gian thấm
thoắt thoi đưa, chớp mắt đã mười bảy năm trôi qua. Năm đó ấu đễ đã qua
lễ trưởng thành, rất nhanh đã nghênh đón đại hôn năm mười tám tuổi, sau
khi sinh hạ con nối dòng lập tức bị Tiêu Trường Không giết chết. Tiêu
Trường Không lại lập ấu tử làm vua, phong con mình làm nhiếp chính vương giám quốc kế nhiệm, khống chế triều đình và thiên hạ. Cứ như vậy không
ngừng lập lại hơn hai trăm năm, tổ huấn của Tiêu thị vẫn tương truyền,
hậu thế đều phải uống máu Dạ thị để kéo dài tính mạng, nhưng con cháu Dạ thị lại không hề hay biết về một đoạn tình phủ đầy bụi mờ. Mặc dù cũng
có con cháu Dạ thị muốn phản kháng lại thế lực của Tiêu Thị, nhưng lại
bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu thị không chút lưu tình chém giết.
Màu máu kéo dài hơn hai trăm năm, cho đến thế hệ này của Dạ Nguyệt Sắc và Tiêu Lăng Thiên.