Lăng Chân nghe xong, càng không muốn ở lại lâu thêm nữa.
Cô quay sang một bên và hỏi vào microphone: "Anh vẫn chưa ăn tối à? Có cần tôi đóng gói chút gì đó mang về không?"
Ngụy Tỷ nhìn cô từ xa, trong mắt đè nén gắt gao một vệt hắc tuyến: "...Được."
Rời khỏi đó là được.
Lăng Chân: "Vậy anh đợi tôi, tôi đi nói một tiếng rồi về nhé."
Từ khi cô bắt điện thoại, Thẩm Ngôn Sơ liền bị gạt sang một bên, thực ra anh ta có thể trực tiếp trở lại buổi tiệc, nhưng không biết tại sao, anh ta chỉ đứng yên không nhúc nhích.
Khi Lăng Chân cúp máy, Thẩm Ngôn Sơ hỏi: "Em phải về rồi à?"
“Ừ.” Lăng Chân gật đầu và bước vào sảnh tiệc.
Hầu hết các món ăn trong bữa tiệc đều khá dầu mỡ, một vài món mà Lăng Chân đã thử đều không ngon cho lắm, chỉ có một món cháo hải sản là không tệ, Lăng Chân đến nói với đầu bếp phía sau một tiếng, nhờ họ đóng gói một phần đem về.
Sau đó, cô đến nói xin lỗi với Trịnh Thiến Thiến và các đạo diễn và nhà sản xuất trên bàn, nói rằng mình không được khỏe nên muốn về sớm. Mọi người cũng hiểu hôm nay đã ép khá nhiều rượu cho cô gái nhỏ rồi, nếu để cô ấy thật sự không thoải mái thì e là người phía sau cô ấy sẽ tìm bọn họ tính sổ, vì vậy mọi người vui vẻ ôn hòa kêu cô trở về nghỉ ngơi đi.
Một tay Lăng Chân cầm áo khoác và tay còn lại cầm cháo hải sản, trực tiếp bước ra ngoài sảnh tiệc.
Thẩm Ngôn Sơ vẫn còn đứng ở cửa, đợi cô đi qua thì định nói gì đó nhưng cô gái nhỏ có đôi chân dài, bước đi cũng siêu nhanh, vèo một cái là đã lướt qua mặt anh ta với thái độ phớt lờ rất rõ ràng.
Chỉ lưu lại trong gió một chút hương thơm thoang thoảng trên người cô.
Lăng Chân không muốn để cháo bị nguội nên bước đi rất nhanh, nhưng vừa đi ra chưa được vài bước thì con đường phía trước đã bị ai đó chặn lại.
Cô ngước mắt lên và nhận ra một bóng dáng quen thuộc.
Lăng Chân đã uống rượu, phản ứng có hơi chậm lại một chút, quá trình trợn to mắt có thể thấy được rất rõ ràng: "Sao anh lại đến đây?"
Ngụy Tỷ không lên tiếng, ngược lại vươn tay ôm hờ lấy cô, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu của cô để nhìn người đàn ông phía sau lưng cô.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Sơ nhìn theo Lăng Chân, tất nhiên nhìn là cũng nhìn thấy Ngụy Tỷ.
Tầm mắt của hai người lần thứ hai chạm nhau trong không trung.
Lần này Thẩm Ngôn Sơ cảm nhận được sự áp bức còn mãnh liệt hơn lần trước gấp mấy lần.
Ngụy Tỷ ôm hờ lấy Lăng Chân, ánh mắt đen kịt giống như nhúng độc, mang theo vẻ châm chọc của người chiến thắng, giống như một con mãnh thú đực đang tuyên bố phạm vi chủ quyền của mình.
Đối diện chưa tới hai giây, Thẩm Ngôn Sơ đã nhìn đi chỗ khác trước.
Lúc này Ngụy Tỷ mới hờ hững thu hồi ánh mắt.
Sau đó, anh cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra, thanh âm trở nên rất trầm: "Tới ngăn rượu cho em."
Lăng Chân phản ứng mất hai giây, rồi mới lơ ngơ "à" một tiếng.
Ngụy Tỷ rũ mắt xuống, rút áo khoác của cô, giũ ra, khoác lên vai cô. Sau đó anh kéo cổ áo và nhẹ nhàng kéo người cô về phía mình.
“Đã nói với cậu ta những gì rồi?” Ngụy Tỷ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hử?
Thực ra anh có thể đoán ra được Lăng Chân đã từng thích người đó. Một người đàn ông chói nắng, tích cực và dịu dàng.
Trước khi Ngụy Tỷ nhận thức được ý nghĩa của hôn nhân, anh đã để cô bay nhảy. Giờ đây cô gái nhỏ của anh đã tự chạy về, nhưng anh vẫn phải tiếp nhận trừng phạt, bị lòng đố kỵ của mình dày vò.
Nhưng anh...vừa đố kỵ muốn giết người, vừa nhịn không được mà muốn trở thành kiểu người cô thích, mâu thuẫn giống như một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Lăng Chân lắc đầu, chậm rãi trả lời: "Sao anh còn đặc biệt chạy tới đây giúp tôi cản rượu nữa? Không phải đã nói là cứ lôi tên anh ra sao?"
Ngụy Tỷ cố nén thanh âm điên loạn trong lòng lại, cười nhẹ: "Vậy em có lôi ra không?"
"Có chút phô trương quá." Lăng Chân say rượu, ánh mắt hơi thất thần: "Tôi đã do dự, cảm thấy không nên sử dụng anh như thế."
Cô được Ngụy Tỷ che chắn, một chút gió lạnh cũng không thổi đến người được, cảm giác buồn ngủ ập đến như thủy triều.
Ngụy Tỷ giúp cô cài cúc áo khoác lại, cầm ống tay áo trống trơn của cô, vừa đi vừa nói nhỏ: "Có thể sử dụng."
Nhưng Lăng Chân đã ngáp một cái, đúng lúc không nghe thấy anh nói cái gì.
“Mặc sức mà sử dụng anh.” Ngụy Tỷ nói: "Anh cho phép."
…
Khi Thẩm Ngôn Sơ trở lại bữa tiệc, cảm thấy có chút bực mình không thể giải thích được.
Giản Ôn Di vừa gọi điện thoại tới, lần đầu tiên trong đời anh không muốn bắt máy.
Những người trên bàn ăn đều đã uống đến bét nhè, nhìn thấy Thẩm Ngôn Sơ vẫn còn tỉnh táo và tự chủ nên liền đến để ép rượu. Anh ta cũng không từ chối, hậm hực rót xuống liên tiếp vài ly.
Đạo diễn Hà ngồi bên cạnh, bày ra một mặt hết sức chân thành hỏi anh ta: "Tiểu Thẩm, tiếp theo có kế hoạch phát triển gì chưa?"
Thẩm Ngôn Sơ: "Trước mắt vẫn tiếp tục tuyển chọn kịch bản chất lượng, nhận phim, tích lũy tác phẩm."
"Ừm" Đạo diễn Hà gật đầu hài lòng: "Nghe nói cậu muốn lấy vai nam chính trong "Tâm tường" à?"
Thẩm Ngôn Sơ cười: "Đạo diễn Hà quả là tin tức nhanh nhạy."
Bộ phim này cũng nhờ quản lý của anh ta tranh thủ được, trước mắt đàm phán cũng khá tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nắm chắc rất lớn.
Đạo diễn Hà cũng cười: "Không tệ, tầm nhìn của quản lý cậu cũng không tệ. Tôi cũng đã đọc qua kịch bản của bộ phim đó, tuy rằng tác giả nguyên tác không nổi tiếng, cũng không phải là một IP lớn gì, nhưng tôi đoán là sẽ bùng nổ vào mùa hè năm sau."
Nếu Lăng Chân có ở đây, nhất định sẽ cảm thán rằng đạo diễn Hà không hổ là một cây đại thụ trong ngành, tầm nhìn rất chuẩn xác. "Tâm tường" là bộ phim đã đưa nam chính thoát khỏi giai đoạn xuống dốc trong sự nghiệp, kể từ đó, thế giới diễn xuất của Thẩm Ngôn Sơ có thể nói một bước lên mây.
Sau khi Thẩm Ngôn Sơ nghe xong, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, tiếp tục nâng ly cạn chén qua lại với đạo diễn Hà.
Nhưng ở phía bên kia, Giản Ôn Di đã gọi liên tục ba cuộc mà không được trả lời, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Gần đây cô ta càng ngày càng cảm thấy giữa Thẩm Ngôn Sơ và cô ta không còn ngọt ngào như trước. Mặc dù anh ấy vẫn ân cần săn sóc như cũ, nhưng khứu giác của phụ nữ ở khía cạnh này là vô cùng nhạy bén.
Và tất cả đều bắt đầu từ lúc quay phim "Tiên vấn"!
Giản Ôn Di khốn khổ vì tình, Tưởng Mỹ là bạn thân ở bên cạnh cô ta. Tính ra thì bọn cô ta kết thù với Lăng Chân càng lớn hơn, đến giờ Tưởng Mỹ vẫn đổ lỗi cho Lăng Chân vì vai diễn hụt trong "Tiên vấn".
"Mình nghĩ Ngôn Sơ đã bị mê hoặc con mắt mất rồi." Tưởng Mỹ nói: "Cậu nghĩ bọn họ ngày ngày ở trong đoàn phim, sáng không gặp thì chiều cũng gặp, hôm nay Lăng Chân thay bộ cổ phục này ngày mai thay bộ cổ phục khác, chẳng phải là rất câu người sao?"
Giản Ôn Di đỏ mắt, vặn vẹo ngón tay: "Mình tin Ngôn Sơ sẽ không phản bội mình."
Cô ta muốn kết hôn với Thẩm Ngôn Sơ, đây là lời ước định dành cho tình yêu của bọn họ.
Tưởng Mỹ nói: "Chắc chắn sẽ không, nhưng Ôn Di, cậu phải có ý thức đề phòng, đêm tiệc từ thiện này..."
Giản Ôn Di ngước đôi mắt sưng đỏ lên.
Tưởng Mỹ ghé vào lỗ tai cô ta: "Cậu phải cho Ngôn Sơ biết ai mới là người đẹp nhất."
Giản Ôn Di giật mình, sau đó gật đầu lia lịa.
Trong phòng họp của Khánh Tỷ.
Sau khi Hà Tịch rời đi, phó phòng Tiểu Đặng trong bộ phận của cô ta lên thay thế vị trí và tạm thời tiếp quản dự án "Tâm tường". Thực tế đã chứng minh, vì có Hà Tịch trong công ty nên những lực lượng nòng cốt này hiếm khi có cơ hội để thể hiện trước mặt Ngụy Tỷ, nhưng thực chất thực lực của bọn họ không hề kém cạnh chút nào.
Tiểu Đặng dựa trên cơ sở khảo sát mà Hà Tịch đã làm, bổ sung thêm nội dung phân tích mới, báo cáo vô cùng cặn kẽ tỉ mỉ. Sau khi báo cáo xong, bài thuyết trình của anh ta được lật ra, hình ảnh của một số diễn viên xuất hiện trên màn hình.
"Đây là những diễn viên được bên đoàn làm phim mà chúng ta hợp tác tuyển chọn trong giai đoạn đầu. Tôi cũng đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng về bọn họ. Nội dung tiếp theo để tôi phân tích ưu nhược điểm của từng người cho mọi người..."
Người đầu tiên là vai nam chính.
Khuôn mặt của Thẩm Ngôn Sơ được phóng đại trên màn hình, vẫn đẹp trai như cũ.
"Đây là diễn viên được đoàn phim đề cử nhiều nhất, vừa mới tham gia đóng bộ phim "Tiên vấn" mà công ty chúng ta đầu tư, đồng thời cũng là nam chính trong bộ phim này. Ngoại hình đẹp, kỹ năng diễn xuất vượt trội hơn so với các bạn cùng lứa và có nền tảng nổi tiếng..."
Một tay Ngụy Tỷ chống thái dương, tầm mắt rơi vào trên màn hình, ánh mắt rất lạnh.
Tiểu Đặng nhận thấy vẻ mặt của boss không được tốt lắm, cộng thêm vốn đang căng thẳng nên càng nói càng nhỏ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động của Ngụy Tỷ sáng lên.
Anh mở ra, là tin nhắn Wechat của Lăng Chân.
[Khoảng cát-xê cuối cùng của tôi đã tới tay rồi!!!!!]
[Tôi có tiền rồi!!]
[Tối nay anh muốn ăn gì tôi bao!]
Cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc và vui sướng của cô.
Ngụy Tỷ rũ mắt trả lời:
[Chúc mừng]
[Ăn gì cũng được]
Lăng Chân: [Vậy thì tôi sẽ tự quyết định!!]
Ngụy Tỷ: [Được]
Trả lời Wechat xong, anh lại ngẩng đầu lên, Tiểu Đặng vẫn dừng ở trang của Thẩm Ngôn Sơ không dám nói tiếp.
Ngụy Tỷ đặt điện thoại xuống.
Giả vờ ở trước mặt Lăng Chân thì cũng đành đi.
Bản thân anh vốn không phải là người tốt gì.
Ngụy Tỷ ngã về sau dựa lưng vào ghế da, vẻ mặt lãnh đạm: "Nam chính, đổi đi."