Trong xe yên lặng một chút, đèn vàng ấm áp từ trần xe chiếu xuống, hơi thở của hai người quấn quýt trong không gian chật hẹp, có vẻ thân mật bí ẩn.
Xương lông mày của Ngụy Tỷ rất cao, hốc mắt chìm vào bóng tối, hai mắt đen sâu thẳm im lặng quan sát người trước mặt.
Anh đang thử thăm dò.
Lăng Chân ngẩn người mấy giây mới bình tĩnh lại, khẽ nói: "Tôi không cần."
Đương nhiên cô không thể nhận được, không chỉ vì nó là quà tặng quá quý giá mà còn vì... Trước đó cô cảm nhận được vẻ bất an mơ hồ không thể bắt được lại chậm rãi chạy lên não.
Tuy bọn họ có danh nghĩa vợ chồng nhưng cũng không phải là vợ chồng thật sự. Tuy cô là tiên nhưng cũng biết nếu thế gian đưa sính lễ, qua cửa thì đó chính là hai người sẽ một lòng một đời một kiếp.
Trong mắt cô, quan hệ của cô và Ngụy Tỷ giống như bạn bè, thoải mái, thân thiết vừa phải, không khiến người ta có gánh nặng.
Từ đầu đến cuối Lăng Chân vẫn nhớ mình đến từ đâu, cô là một làn mây trôi trên trời, không giữ được cũng không nhận được.
Hai tay Lăng Chân cầm hộp vải nhung cảm thấy nặng trĩu, cô trả lại cho Ngụy Tỷ: "Anh đấu giá thắng thì giữ đi, không cần đưa cho tôi."
Ngụy Tỷ không nhận lại.
Không biết sao Lăng Chân cảm nhận được áp lực vượt lên trên, để nhịp tim cô đập nhanh hơn một chút.
Sau đó Ngụy Tỷ khẽ cười một tiếng, giống như không có chuyện gì mà khẽ nói: "Anh nói đùa thôi."
"À." Lăng Chân cảm thấy áp lực trong không khí biến mất, thầm thở dài một hơi: "Tôi đã nói rồi!"
Nhưng mà Ngụy Tỷ là nhân vật phản diện không có tình cảm, trong sách cũng không hề có tình cảm, sao có thể muốn một đời một kiếp. Lão đại đột nhiên nghiêm túc thật dọa người, vừa rồi suýt chút nữa cô đã tin rồi!
Ngụy Tỷ híp mắt, thu ánh mắt của cô vào mắt mình, khóe môi khẽ cong: "Làm quà tặng bình thường được không?"
"Vậy cũng quá quý giá rồi! Đem tôi đi bán cũng không bồi thường nổi." Lăng Chân khoát khoát tay.
Ánh mắt của Ngụy Tỷ âm trầm: "Bán cho anh là được."
Đương nhiên Lăng Chân xem câu này là trò đùa, tay nhỏ nắm thành đấm khẽ đánh anh một cái: "Anh đừng lộn xộn!"
Ngụy Tỷ cười nhạt một tiếng, tay đặt lên vô lăng, lái xe về nhà.
Cô đã không muốn, "Trái tim địa cực" tiện tay bị đặt lên xe. Tay của Ngụy Tỷ đặt lên tay lái, nhìn đèn của con đường phía trước, tự hỏi gì đó.
Một người yêu đạt tiêu chuẩn thì cần tôn trọng suy nghĩ của cô, cho cô không gian và thời gian, dịu dàng lại quan tâm. Dù trong lòng anh vô cùng điên đảo nhưng cũng phải làm người yêu đạt chuẩn.
Cho nên anh phải kiên nhẫn một chút, thăm dò giới hạn của cô chậm rãi trói buộc cô lại.
Sau đó xác định quyền sở hữu của, tuyên bố quyền độc chiếm.
Anh phải chờ một chút.
Nhưng mà... Anh không đợi lâu được.
...
Ngoài đường, không khí Giáng Sinh vẫn còn đó, tết nguyên đán sắp đến.
Một năm mới sắp đến, trước ngày nghỉ tết nguyên đán một ngày, trong lòng tất cả mọi người đều rộn ràng. Bề ngoài thì vẫn làm việc chăm chỉ với máy tính, nhưng trong lòng nghĩ sang năm ăn gì, xem chương trình gì.
Triệu Ngạn là người lo xa, vì muốn đối phó với tết xuân không còn xa kia mà gần đây tích cực xem mắt.
Các quản lý cấp cao của Khánh Tỷ biết chuyện này thì thi nhau giới thiệu thân thích, bạn bè trong độ tuổi tương đương cho anh ta. Dù sao mặc dù Triệu phó tổng nói nhảm hơi nhiều, nhưng dầu gì cũng tính là tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ tuấn tú!
Sau khi Ngụy tổng biết anh ta xem mắt thì nhìn anh ta một cái, cười lạnh.
Mang theo sự chế giễu và cảm giác ưu việt.
Triệu Ngạn:... Anh có vợ không tầm thường đúng không!
Những người khác tỏ ra: Đúng thế, rất không tầm thường.
Bọn họ cũng muốn cưới tiên nữ QAQ.
Nhưng mà dưới sự cố gắng của mọi người, Triệu Ngạn cũng đã chọn được một người mà mình thích. Tính cách và dáng vẻ của chị gái kia đều tốt, cầm kỳ thi họa biết cả, là một người rất biết thưởng thức, rất có phong cách. Vừa lúc hẹn hò này gặp phải giao thừa, Triệu Ngạn vắt hết óc, cuối cùng quyết định dẫn chị gái kia nghe nhạc học.
Thật là một hoạt động hấp dẫn vào đêm giao thừa! Triệu Ngạn vô cùng hài lòng.
Kết quả vào ban đêm trước khi tan việc, trong văn phòng vang lên tiếng kêu khóc.
"Tôi bị leo cây!" Triệu Ngạn thút thít: "Cô ấy phụ tôi!"
Đám người an ủi: "Xảy ra chuyện gì thế? Không phải trước đó trò chuyện rất tốt sao?"
Sắc mặt Triệu Ngạn như đưa đám: "Có thể là tôi quá gấp, kéo tay nhỏ của người ta, sau đó lại bị chê."
Một đám đàn ông xúm lại thở dài: "Ôi, những cô gái có tài đều rất thận trọng, lão Triệu ơi lão Triệu!"
Nhưng mà tóm lại hai tấm vé xem nhạc hội trở thành vô ích rồi.
Những người đàn ông xung quanh không phải chó độc thân thì là thanh niên trẻ có thể thụt xì dầu không chịu được sự lãng mạn của ông chú này, đưa ai cũng không thích hợp.
Vì thế mấy phút sau, hai tấm vé này xuất hiện trên bàn làm việc của Ngụy Tỷ.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngụy Tỷ kẹp lấy tấm phiếu, nâng mí mắt lên.
Triệu Ngạn buồn bã: "Cơ hội giao thừa tốt như thế, anh và chị dâu không đi nơi lãng mạn sao? Hội âm nhạc giao hưởng đó, những ca khúc được chọn đều rất nổi tiếng."
Ngụy Tỷ nhướn mày: "Cậu bị đá rồi?"
"..." Trái tim của Triệu Ngạn đau xót: "Chuyện cũng không cần nhắc lại."
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống nhìn, lại trả phiếu lại.
Triệu Ngạn: "Anh không đi sao?"
Ngụy Tỷ cầm điện thoại di động, vừa nói dứt câu.
"Vị trí vé của cậu không tốt."
Triệu Ngạn: "..."
Tôi có một câu thô tục... Được rồi, tôi không dám nói.
Mấy ngày cuối năm này thật sự rất lạnh, ngày ba mươi mốt này là lạnh nhất.
Lăng Chân nghe nói tất cả mọi người đều thích hoạt động đón giao thừa này, nhất là các đôi tình nhân. Nghe nói có người đặc biệt đi đến quảng trường chờ giao thừa.
Cô tỏ vẻ khó hiểu... Rất lạnh đó!
Không biết gần đây Lăng Chân làm sao mà đặc biệt sợ lạnh, khi không có việc gì làm thì cô ở nhà mấy ngày liên tục.
Cô mặc đồ mặc ở nhà bằng vải nhung san hô thật dày, hôm nay cô mặc đồ màu tím nhạt, cả người như củ khoai mỡ mềm mại uốn mình trên ghế sô pha từ chối: "Bên ngoài lạnh quá, tôi không đi."
Ngụy Tỷ ngồi cạnh ghế sô pha, áp sát thân thể ấm áp dễ chịu của cô, cụp mắt xuống: "Anh đưa em đi, không lạnh."
Lăng Chân xoay người đưa lưng về phía anh: "Còn phải thay quần áo, phiền phức lắm."
Ngụy Tỷ vịn bờ vai của cô, lật cô lại: "Anh giúp em nhé?"
Cô xoay người như thế, cổ áo bị kéo lệch để lộ nửa bên xương quai xanh gầy gò tinh tế, làm cho bả vai chiếc cổ trắng nõn như ngọc ở cạnh ngón tay Ngụy Tỷ.
Hơi động một chút thì sẽ đụng vào làn da của cô, ấm áp trơn nhẵn. giống như là muốn hòa tan ngón tay của người ta.
Ngụy Tỷ cúi người đè cô lại, đáy mắt dần trở nên thâm sâu.
Hết lần này tới lần khác có người chẳng hiểu gì mà đỏ mặt đẩy bả vai anh: "Anh nói gì đó? Ai bảo anh giúp tôi..."
Ngụy Tỷ khẽ vươn tay, anh đè cổ tay của cô lên ghế sa lon, khóe môi cong lên: "Vậy chính em làm à?"
Gần đây Ngụy Tỷ rất dễ nói chuyện khiến cho Lăng Chân hay quên anh là người sắt, lá gan trở nên vô cùng lớn.
Lúc cả người cô bị đè xuống ghế sa lon thì càng tức giận, đôi mắt hạnh đen bóng mang theo ánh lửa, cô giãy dụa dưới tay anh, còn lén đá anh một cái/
"Sao anh ép người thế chứ!"
Chẳng những Ngụy Tỷ không tức giận mà khóe môi còn mang theo ý cười. Một tay anh trấn áp mọi động tác của cô, chờ cô yên tĩnh thì mới cúi người nhích lại gần bên tai cô: "Cái này kêu là ép người hả?"
Anh còn chưa làm gì đâu.
Giọng nói của Ngụy Tỷ dịu dàng, Lăng Chân chợt giật mình, sau đó đột nhiên phát hiện tư thế này nguy hiểm cỡ nào, thế là trong giây phút đó lại nghe lời.
Chiếc cổ non mềm của cô đang ở trong tay, lòng bàn tay Ngụy Tỷ vuốt nhẹ một chút, cảm nhận được mạch đập của cô đang nhảy lên.
Anh khẽ nói: "Bây giờ có thể đi rồi chứ?"
Lúc này Lăng Chân sợ hãi nên ngoan ngoãn: "Được rồi."
... Sao cô đánh thắng được chứ QAQ
Lúc này, Ngụy Tỷ mới buông cô ra, anh vuốt ngón tay, làm như không có chuyện gì mà đứng lên để cô trở về thay quần áo.
Lăng Chân vừa đi vừa vuốt mặt, thầm nghĩ nói chuyện đàng hoàng không được sáo
Vì để cô đi nhạc hội gì gì đó cũng quá liều mạng rồi...!
___
Đêm nay, buổi diễn diễn ra ở rạp hát lớn, chia làm hai phần, phần đầu là ban nhạc từ Berlin tới, diễn tấu bản giao hưởng số bảy cung La trưởng nổi tiếng thế giới. Phần sau là đàn dương cầm và độc tấu đàn dương cầm.
Cuối cùng khi ra vào nơi trang trọng thế này, Lăng Chân thay quần áo trong in hoa phối với váy len đen, thân nhỏ mang giày ống cao, bên ngoài khoác áo khoác rất dày.
Hai người đi đến rạp hát, buổi diễn sẽ diễn ra trong mười lăm phút nữa, trên dưới hai tầng của rạp hát có đông người đang ngồi. Không biết có phải vì giao thừa hay không mà có rất nhiều tình nhân tới xem, hai người ngồi xuống tư thế thân mật.
Lăng Chân đi theo Ngụy Tỷ đến phòng riêng ở tầng hai, vị trí đối diện sân khấu. Đại sảnh màu vàng sáng tỏ rộng rãi, sân khấu ở giữa nguồn sáng, vô cùng lóa mắt.
Cô khẽ hỏi Ngụy Tỷ: "Tôi không biết thưởng thức, phải làm sao đây?"
Mặc dù Lăng Chân cũng rất thích ca múa nhưng mà dù sao cô cũng chưa từng tiếp xúc với nhạc cổ điển phương tây. Nhưng nhìn những người xem xung quanh có vẻ rất hiểu, cô hơi lo lắng một chút.
Ngụy Tỷ ngồi cạnh cô, cánh tay đặt sau lưng cô giống như ôm vào ngực: "Không sao, cứ tùy tiện nghe một chút đi."
Khúc nhạc phần đầu vang lên.
Đây là lần đầu Lăng Chân tiếp xúc, lại bị tất cả nhạc cụ xen lẫn vào nhau khí thế huy hoàng làm cho rung động. Đây là lần đầu tiên cô thật sự hiểu được trình độ nghệ thuật của người phàm. Ròng rã một tiếng đồng hồ đắm chìm trong âm nhạc, hoàn toàn quên mất người bên cạnh.
Tay của Ngụy Tỷ sờ vào mái tóc đen thả trên vai cô, đôi mắt đen như mực nhìn cô vài lần, cuối cùng bất đắc dĩ cười.
Anh vốn chỉ muốn cùng nhau đón giao thừa mà thôi, không ngờ cô thích.
Chờ khi phần đầu kết thúc, khuôn mặt nhỏ của Lăng Chân trắng nõn, ánh mắt tỏa sáng: "Thật tuyệt quá!"
Ngụy Tỷ nhướn mày: "Không phải ban đầu em không muốn tới à."
Phần sau là biểu diễn đàn dương cầm, Lăng Chân nghe rất chăm chú.
Toàn bộ sân khấu chỉ còn lại dương cầm và người biểu diễn, ánh đèn xung quanh dần tắt đi, sân khấu trở thành ánh sáng duy nhất.
Lăng Chân nhìn vẻ mặt của người biểu diễn thanh nhạc, bỗng nhiên đáy lòng khẽ động.
Cô cũng rất thích chỗ đó, so với đứng trước ống kính thì dường như Lăng Chân thích đứng trên sân khấu hơn. Cô muốn dùng dáng múa, tiếng ca, nhạc cụ để biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
Có lẽ cô có thể trở lại tiên giới, có lẽ không thể nào rời đi, nhưng lúc mới tới mục tiêu của cô chỉ có giữ mạng, mà bây giờ cô sắp được tự do rồi.
Cho nên có lẽ cô có thể làm vài chuyện mình thích.
Ánh mắt của Lăng Chân tỏa sáng nhìn sân khấu biểu diễn, yên lặng ghi nhớ chuyện này.
Cuối cùng là tiết mục độc tấu độc tấu đàn dương cầm.
Nghe được khúc nhạc này, trái tim đang hưng phấn của Lăng Chân lại trở nên yên tĩnh lại.
Đó là một khúc dương cầm rất du dương, nốt nhạc hay là sắc thái đều miêu tả cảnh trong mộng. Giống như là sương mù mông lung ban đêm, ánh trắng lướt qua ngọn cây, nỗi nhớ nói không nên lời.
Lăng Chân hơi sợ sệt, khẽ nói với Ngụy Tỷ: "Mặc dù tôi không hiểu nhiều nhưng đẹp quá..."
Ngụy Tỷ ngoắc ngoắc gương mặt nàng.
Quang cảnh lộng lẫy trong Cirque de Lune, Moonlight of Bergamo, đêm đầy tuyết ở Alps, Debussy.
Nhưng anh dùng đầu ngón tay xoa vành tai của Lăng Chân, gật gật đầu, khẽ nói: "Ừm, anh cũng không hiểu.
Khi nhạc hội kết thúc cũng đã hơn mười giờ đêm.
Ở lâu trong đại sảnh cũng hơi khó chịu, hai người đi loanh quanh gần đó rồi về nhà.
Đi đến một con phố khác có rất ít mặt tiền cửa hàng, gần như không có người đi đường. Trên đường dài tối đen chỉ có bóng dáng hai người bọn họ.
Trong đầu Lăng Chân vẫn còn quanh quẩn giai điệu kia, mặc dù âm sắc hoàn toàn khác biệt nhưng nó khiến nàng nhớ đến một điệu hát dân gian ở trong Nguyệt cung.
Trong lòng Lăng Chân nhớ lại làn điệu kia, bỗng nhiên không kiềm chế được suy nghĩ.
Cô kéo tay áo của Ngụy Tỷ: "Tôi hát cho anh nghe khúc hát của chúng tôi ở nơi đó nhé?"
Ngụy Tỷ cụp mắt xuống: "... Được."
Cô gái hắng giọng một cái, sau đó nhìn ánh trăng mông lưng, hát một bài hát dân gian có âm điệu cổ xưa.
...
Kết thúc một năm tròn, đêm khuya yên tĩnh, cô cất giọng trong rõ ràng.
Dưới ánh trăng, gương mặt cô gái nhu hòa, tiếng nói uyển chuyển trong trẻo.
Ngay cả trong gió đêm cũng khiến cho người ta rung động.