Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 21: C21: Chương 21



Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Thấy miệng vết thương trên người Mộ Huyền Linh dần dần ngừng chảy máu, Nam Tư Nguyệt mới thoáng thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Cao Thu Mân.

"Cao tu sĩ, Tạ tông chủ có lệnh đem Mộ cô nương tạm thời giam giữ, đợi kết quả của chúng nghị sự sắp tới, bất luận kẻ nào cũng không được lạm dụng tư hình" Nam Tư Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi vi phạm lệnh của Tông chủ, chẳng lẽ Kính Hoa Cốc cũng muốn làm phản Tiên Minh?"

Cao Thu Mân hừ lạnh một tiếng: "Nam trang chủ, Uẩn Tú sơn trang sớm đã bị gạch tên khỏi Tiên Minh, nơi này không tới phiên ngươi ra lệnh".

"Sớm nghe nói Cao tu sĩ mắt cao hơn đỉnh, ai cũng không bỏ vào trong mắt, bất quá Minh Nguyệt sơn trang các ngươi cùng Uẩn Tú sơn trang giống nhau đều bị gạch tên khỏi Tiên Minh, Minh Nguyệt sơn trang không còn sót lại thứ gì, ngươi làm sao mà tự tin ở trước mặt ta phô trương?" Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt cười, ý cười chưa chạm đến đáy mắt: "Uẩn Tú sơn trang tuy không còn trong Tiên Minh, nhưng cũng không phải một Kim Đan nho nhỏ có thể làm càn được".

Cao Thu Mân sắc mặt hơi trắng bệch, nàng biết Tạ Tuyết Thần nói chính là sự thật. Trang chủ Uẩn Tú sơn trang tuy không thể tu luyện, nhưng Nam Tư Nguyệt kết giao rộng lớn, tinh thông trận pháp y thuật, trong giới tu đạo không ít người chịu ân tình của hắn, chính là năm đại môn chủ đối với hắn cũng nhân nhượng ba phần. Nàng nhất thời tức giận nên đối với Nam Tư Nguyệt nói chuyện bất kính, lúc này có chút hối hận, nhưng lại không muốn yếu thế trước mặt Mộ Huyền Linh.

Cao Thu Mân cắn răng nói: "Ta liền nể mặt Uẩn Tú sơn trang mà không cùng yêu nữ này so đo nữa, Nam trang chủ cũng đừng quên thân phận của mình, cùng yêu ma làm bạn!"

Cao Thu Mân dứt lời liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Mộ Huyền Linh nghe tiếng bước chân của cô, liền biết nàng hoảng hốt mà khí thế yếu đi, không nhịn được trêu chọc một câu: "Lại tàn nhẫn lại túng"

Nam Tư Nguyệt quay đầu lại nhìn sắc mặt không tí máu nào của nàng, thở dài nói: "Đối với người khác tàn nhẫn, còn tốt hơn đối với chính mình tàn nhẫn".

Hắn lấy từ trong giới tử túi ra mấy cái bình dược cùng vải lụa trắng, nói: "Cô khẳng định là nói chuyện không buông tha người, nàng ta vốn hận cô, chịu không nổi một kích, lúc nãy mới ra tay làm cô bị thương, cũng may hai miệng vết thương của cô đều không đụng tới chỗ hiểm, ta giúp cho bôi thuốc, qua chút thời gian liền không nhìn thấy sẹo nữa, chỉ là sẽ có chút đau".

"Hẳn là sẽ không đau bằng ma khí dật tán hay ma khí nhập thể đi" Mộ Huyền Linh nói đùa một câu, Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng đổ bột thuốc trắng lên miệng vết thương trên cánh tay nàng, sắc mặt cô tức khắc thay đổi, cắn môi chịu đựng không hô lên thành tiếng.

Nam Tư Nguyệt một tay nâng cánh tay nàng lên, nhìn như mềm mại nhưng lại gắt gao cố định không cho nàng lộn xộn, một tay khác thong thả ung dung đảo dược, còn từ từ giải thích: "Đây là Sinh cơ tán, có thể nhanh chóng làm miệng vết thương khép lại, chỉ là sẽ đau sẽ ngứa, lại giống như kiến cắn vậy".

Mộ Huyền Linh cau mày, run giọng yếu ớt nói: "Bằng không đừng trị nữa.....vết sẹo là huy chương của bán yêu....."

Nam Tư Nguyệt khẽ cười một tiếng: "Hửm? Nếu không muốn nhìn cơ bắp thối rữa, vậy có thể làm huy chương của cô đẹp mắt hơn".

Mộ Huyền Linh vẻ mặt đau khổ nói: "Nam công tử huynh như trời quang trăng sáng, một người cao thượng như sen, làm sao có thể dùng độc dược tà ác như vậy".

Nam Tư Nguyệt cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay Mộ Huyền Linh đang dần lành lại, chậm rãi nói: "Đương nhiên là vì ta không phải người cao thượng như sen."

Mộ Huyền Linh không coi lời nói Nam Tư Nguyệt là thật, nàng lại chú ý đến miệng vết thương, đau cũng không khó chịu, khó chịu chính là ngứa, ngứa tới tận xương tủy, nàng không nhịn được mà duỗi tay lên, lại bị Nam Tư Nguyệt nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay.

"Đợi hai mươi tức liền tốt thôi" Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói.

Mộ Huyền Linh r3n rỉ một tiếng, hô hấp dồn dập mà hỗn loạn, nàng lại nghe được âm thanh nhẹ nhàng của Nam Tư Nguyệt bên tai: "Hai mươi, mười chín, mười tám,...."

Giọng nói hắn như có ma lực, làm tâm nàng thoáng bình tĩnh xuống, thật vất vả mới tới một tiếng cuối cùng, miệng vết thương tê ngứa tức khắc biến mất, thần kinh căng chặt của nàng cũng buông lỏng xuống. Nam Tư Nguyệt lại lấy từ trong chiếc túi nhỏ ra một chút thạch cao màu xanh nhạt, dùng bàn tay ấm áp mở ra, một mùi dược hương lập tức tỏa ra thấm vào ruột gan, hắn nhẹ nhàng đem thuốc bôi lên chỗ bị thương, từng trận lạnh lẽo xoa dịu cơn đau rát, làm nàng không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng Nam Tư Nguyệt dùng băng gạc băng bó vết thương cẩn thận, mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thoải mái của Mộ Huyền Linh, dùng ngữ khí ôn nhu nói: "Còn vết thương ở cổ".

Mộ Huyền Linh:"......"

Nam Tư Nguyệt nắm lấy bả vai của Mộ Huyền Linh, bất đắc dĩ bật cười: "Cô có thể trốn đi đâu được?"

Mộ Huyền Linh lã chã chực khóc: "Huynh hẳn có loại dược làm người ta hôn mê bất tỉnh nhân sự đi".

Sinh cơ tán thực sự là khổ hình, đau có thể nhịn, nhưng ngứa mới khó nhịn!


Nam Tư Nguyệt cười nói: "Vết thương trên cổ không sâu, không cần dùng Sinh cơ tán".

Mộ Huyền Linh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười sao: "Sao huynh không nói sớm".

Mộ Huyền Linh ngồi trên đống rơm rạ, vén hết tóc sang một bên, để lộ cổ thon dài tinh tế như thiên nga, bên trái có một vết thương dài do trường kiếm, lúc nãy chảy không ít máu, cổ áo xung quanh đều bị nhuộm màu đỏ tươi.

Nam Tư Nguyệt nhíu mày lại, thật cẩn thận mà lau máu trên miệng vết thương, Mộ Huyền Linh nhìn nhà giam sâu không ánh lửa, không biết đã nghĩ tới cái gì, trong mắt chậm rãi hiện lên vẻ dịu dàng.

Nàng thường xuyên bị thương, nhưng trước nay đều là chính mình li3m vết thương, tựa như những con thú nhỏ sống một mình trong rừng núi hoang vắng. Chính là sau này có một ngày, nàng gặp một thiếu niên mặc bạch y trắng, thiếu niên đó cũng cẩn thận lau miệng vết thương cho nàng, nhẹ nhàng mà bôi thuốc.

Lúc đó nàng đã có một ý nghĩ thật nực cười - Nếu cô mỗi ngày đều bị thương, hắn liền có thể bôi thuốc cho nàng mỗi ngày.

Hắn nghe xong, xoa xoa đầu nàng cười nói: "Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh muội, sẽ không làm muội bị thương".

Đầu ngón tay Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng ấn lên phần cổ đang run rẩy của nàng, mảnh mai mà tuyệt đẹp, mỏng manh mà mê hoặc lòng người.

"Cô lại nghĩ tới hắn" Nam Tư Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Lại là nhịp tim bán đứng ta" Mộ Huyền Linh cong cong mày, không hề phủ nhận.

Ánh mắt sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt dừng ở trên cổ nàng, như có như không hơi thở nhàn nhạt chạm vào bên tai nàng, vành tai bất giác liền chuyển sang màu hồng nhạt, vành tai cũng không tự chủ được mà động động, giống như con thú nhỏ nhạy cảm.

Nghe nói, thú trung thành nhất với chủ, nhưng ngược lại lòng người dễ thay đổi.

Bên tai ngứa làm Mộ Huyền Linh không nhịn được mà giơ tay lên gãi, rồi lại bị Nam Tư Nguyệt nắm lại, kéo cổ tay nàng xuống ấn bên cạnh người.

"Vừa mới băng bó xong, qua hai ngày liền tháo ra, nên trước đó không được gãi" Nam Tư Nguyệt dặn dò.

Mộ Huyền Linh ngượng ngùng buông tay, nói: "Ta biết rồi".

"Lần sau hãy nhịn những điều trước mắt, nếu không người bị thương lại là chính mình, nếu Cao Thu Mân thất thủ giết cô, thì phải làm sao?" Nam Tư Nguyệt nhíu mày giáo huấn cô.

Mộ Huyền Linh cười ranh mãnh: "Không phải có huynh ở đây à".

Nam Tư Nguyệt cười lắc đầu: "Nếu ta không ngăn được nàng ta thì sao?"

"Chúng ta chỉ có thể cùng chết dưới kiếm nàng ta" Mộ Huyền Linh buột miệng thốt ra.

Nam Tư Nguyệt hơi giật mình, lại nói: "Được"

"Không tốt không tốt" Mộ Huyền Linh vội vã xua tay nói: "Vẫn là không nên liên lụy huynh".

"Ta cũng không để ý" Nam Tư Nguyệt nghiêm túc nói.

"Ta không muốn liên lụy huynh" Mộ Huyền Linh thở dài, ôm cằm buồn bã nói: "Ta cũng không muốn nhượng bộ cúi đầu trước Cao Thu Mân".

"Ta minh bạch" Nam Tư Nguyệt tay hơi nâng lên, dường như muốn vuốt v e mái tóc nàng, rồi lại rụt xuống, "Cô ở dưới tay nàng ta chịu không ít đau khổ đi".

Hàng mi dài phe phẩy, Mộ Huyền Linh nhàn nhạt cười, không muốn nhớ lại chuyện cũ không vui.

"Nam công tử, huynh gặp qua Tạ Tuyết Thần sao?" Mộ Huyền Linh hỏi.


Nam Tư Nguyệt nói: "Hắn đóng cửa không ra, hẳn là đang điều tức tu dưỡng, ta không tiện quấy rầy".

"Huynh ấy lấy nguyên thần chi lực để ngăn Pháp Giám tôn giả tự bạo, chỉ sợ bị thương không nhẹ" Mộ Huyền Linh nghĩ lại Tạ Tuyết Thần dùng kiếm ngăn lại một chiêu của Tố Ngưng Chân, nhíu mày nói: "Kiếm Quân Thiên cơ hồ bị phất trần chi thế đánh nát, huynh ấy lúc đó đã nỏ mạnh hết đà, bất quá ương ngạnh chống lại, nếu Tố Ngưng Chân không thuận theo không buông tha mà một hai phải giết ta, huynh ấy..... là không ngăn được".

Nam Tư Nguyệt ánh mắt hơi động: "Cho nên, cô không oán hận hắn đem cô nhốt ở đây".

"Huynh ấy chỉ là kéo dài thời gian bảo hộ ta" trong đáy mắt Mộ Huyền Linh cười nhạt, rồi lại ẩn chứa bi thương, "Nam công tử, ta không hiểu tình yêu nhân gian, huynh là người thông minh nhất thiên hạ, ta có thể hỏi huynh một vấn đề được không?"

Nam Tư Nguyệt nói: "Không dám nhận, nhưng nếu cô hỏi, ta cũng tận lực trả lời".

"Nếu như yêu một người rất nhiều rất nhiều, thì nên làm gì?" trên mặt Mộ Huyền Linh đầy vẻ bối rối, "Vốn dĩ ta muốn ở bên cạnh huynh ấy, nhưng lại phát hiện huynh ấy không cần ta bầu bạn. Ta tưởng lấy tính mạng chính mình để bảo hộ huynh ấy chu toàn, nhưng hôm nay.... huynh ấy cũng không cần ta bảo hộ, càng không cần mạng của ta. Ta cũng từng hy vọng huynh ấy có thể có một chút nhớ tới ta, thích ta, nhưng hiện tại ta lại do dự.... Ta không muốn nhìn thấy huynh ấy bởi vì thích ta mà làm khó".

Nam Tư Nguyệt hỏi: "Tại sao cô nghĩ vậy?"

Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng tựa đầu vào vách đá, ánh mắt hoảng hốt, nhớ tới đêm tuyết rơi đó, nàng nhón mũi chân lên hôn môi hắn. Nàng cho rằng hắn sẽ né tránh, nhưng hắn không có, tuy rằng người đó luôn lạnh như băng sương, ít nói, nhưng nàng biết tâm địa hắn rất mềm mại ấm áp. Hắn..... là có một chút thích nàng, đó từng là giấc mơ nàng tha thiết, nhưng hiện giờ lại do dự mà không dám tiếp nhận.

"Ta sợ huynh ấy đối với ta vô tình, bỏ ta không màng, lại sợ huynh ấy vì bảo vệ ta, mà thành địch với thiên hạ" đôi mắt xinh đẹp của Mộ Huyền Linh phủ một lớp âm u, "Nam công tử, nếu huynh là ta, huynh sẽ làm gì?"

Nam Tư Nguyệt lẳng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú tinh xảo của nàng, mặc dù ở bên trong bóng tối, nhưng vẫn có oánh nhuận sáng rọi, làm người ta không thể rời mắt.

"Ta mang cô rời đi, cô có bằng lòng hay không?" Nam Tư Nguyệt hỏi.

Lông mi dày đậm che phủ đôi mắt.

Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt cười: "Cô luyến tiếc rời xa hắn".

"Tình yêu thế gian, bất quá không nắm được, không bỏ xuống được, không thể quên được, luyến tiếc, cho dù đối mặt hàng vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới, là biết rõ không thể nhưng vẫn làm, cường giả bởi vậy mềm yếu, thông minh trở thành ngu ngốc" thanh âm Nam Tư Nguyệt ở trong bóng tối và ánh sáng mà vọng lại, nặng nề dừng ở trong lòng Mộ Huyền Linh, giống như một tiếng thở dài nặng nề, "Lưu lại, cô có khả năng sẽ chết. Cho dù hắn là Tông chủ Tiên Minh, cũng không có khả năng làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng mà giữ cô lại".

Mộ Huyền Linh trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Nam công tử, với ta mà nói, tồn tại vốn không có ý nghĩa gì. Trước kia ta tồn tại, chỉ là muốn vì huynh ấy báo thù, sau lại biết huynh ấy chưa chết, ta lại tưởng cùng huynh ấy ở bên nhau. Nếu như không có cách nào vẹn cả đôi đường, vậy ta chết thì đã sao. Nếu là như vậy, ta lại hy vọng huynh ấy không thích ta dù chỉ một chút, như vậy khi ta chết, huynh ấy cũng sẽ không có một tia khổ sở nào".

Bên người truyền đến một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ mà chua xót của Nam Tư Nguyệt, lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: "Linh Nhi"

Mộ Huyền Linh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy hắn ở nơi không có người như lúc này gọi tên nàng, nàng hơi kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt dường như đang ẩn ánh lửa nhảy múa, khuôn mặt thanh tuấn nho nhã mang theo chút bi thương mà mỉm cười.

"Đồng dạng sai lầm, ta sẽ không phạm lần thứ hai".

Hắn để lại một câu khiến nàng không rõ ràng ý tứ, mang theo bước chân chậm chạp mà kiên định rời đi.

Thân ảnh Nam Tư Nguyệt đi qua nhà giam Si Ma, tên ma vật này bị vô số pháp trận vây khốn, cả người không thể cử động trừ cái miệng ra.

"Nam trang chủ, hô hô hô hô..." Si Ma phát ra tiếng cười quái dị, "Ta xem qua tâm ma của ngươi".

Bước chân Nam Tư Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn về phía ma vật trong bóng tối.

"Tâm ngươi thật khổ a, sao ngươi còn có thể cười được?" Si Ma nói, "Con người là loại động vật dối trá".

"Ngươi xem qua nhiều tâm ma như vậy, nhưng cái gì cũng không học được" Nam Tư Nguyệt lãnh đạm nói, "Là bởi vì ma vật ngu xuẩn, hay là lòng người quá phức tạp?"


"Nếu ngươi không phải chỉ là một tên phàm nhân, ta thật muốn nhập vào cơ thể của ngươi, trải nghiệm xem cảm giác có đầu óc là cái gì" Si Ma thở dài, "Chỉ là si niệm của ngươi quá lớn, trong nháy mắt ta thậm chí còn tưởng là ngươi nhập vào người ta".

Si Ma nghi hoặc nhìn Nam Tư Nguyệt: "Ta rất tò mò, ngươi có hối tiếc rất sâu đậm, là bởi vì giết qua người, hay vẫn là bỏ lỡ người?"

Nhưng Nam Tư Nguyệt không trả lời hắn, bước chân hắn dần đi xa.

Nam Tư Nguyệt như có một giấc mộng, rất lâu đã mờ nhạt trong kí ức, chợt rõ ràng lên, hắn thậm chí còn nhớ lại rõ ràng họa tiết yêu văn tuyệt đẹp trên gương mặt tiểu hài tử kia.

Nam Tư Nguyệt nhớ tới, lần đầu nhìn thấy Mộ Huyền Linh, là khi chính mình mười một tuổi, đó chính là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời hắn. Hắn cho rằng chính mình mất đi hết thảy, sau khi Nam Vô Cữu thử đủ mọi cách nhưng Thần Khiếu vẫn không khôi phục, đem ánh mắt liền hướng về phía Hỗn Độn Châu. Tương truyền, Hỗn Độn chi lực làm lơ nhân quả, nhưng có khả năng nghịch thiên cải mệnh, hắn mang theo Nam Tư Nguyệt đi đến Minh Nguyệt sơn trang mượn Hỗn Độn Châu.

Nam Tư Nguyệt cũng không ôm bất cứ kì vọng gì, hắn lẳng lặng mà ngồi trên xe lăn, chấp nhận sự soi mói của những gương mặt xa lạ, những ánh mắt thương xót đồng tình hoặc vui sướng khi người gặp họa đã không còn có thể khuấy động những gợn sóng trong lòng hắn nữa, nhưng hắn cũng không muốn bị người ta vây xem, vì thế hắn một mình đi tới chỗ không người.

Đúng là mua hoa rụng, trong gió mang theo một chút mát lành, hắn ngồi cô độc dưới bóng cây, tùy ý để hoa rơi trên vai cùng với đầu gối. Một cái thân hình gầy gò nhảy từ trên ngọn cây xuống, phát ra một tiếng gọi, quấy nhiễu đến suy nghĩ của hắn. Hắn chậm rãi quay đầu, thấy được một hài tử quần áo tả tơi, còn có một miếng mặt nạ sắt rơi một bên.

Tiểu hài tử trông sáu, bảy tuổi, tóc có chút rối xù, mặc bộ quần áo rách đó không vừa vặn, lộ ra cổ tay gầy gò, còn có trên da thịt tái nhợt đan xen những vết thương mới cũ. Nàng cau mày mà ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh còn có người, hốt hoảng mà vội vã nhặt chiếc mặt nạ sắt đeo lên mặt, lộ ra một đôi mắt đen bóng xinh đẹp.

"Ngươi, ngươi là ai?" Nàng động tác cực nhanh, nháy mắt đã trốn vào sau thân cây, chỉ thò cái đầu nhỏ ra.

Nam Tư Nguyệt liếc nhìn một cái liền đoán ra thân phận của nàng. Nàng một bên mặt có yêu văn màu vàng nhạt, chân trói bằng Tỏa linh hoàn, đây là kí hiệu của Yêu nô. Hầu hết các tông môn đều có Yêu nô tồn tại, Yêu nô thường là những kẻ phạm phải tội ác hoặc là bán yêu sinh ra liền bị bỏ rơi, bọn họ sinh ra xương chắc khỏe hơn phàn nhân, nên họ thích hợp để làm những công việc nặng nhọc nhất. Nhưng lại lo lắng bọn họ lợi dụng yêu lực để làm chuyện ác, chủ nhân của bọn họ liền đeo lên chân một Tỏa linh hoàn, một khi bọn họ sử dụng yêu lực, liền bị Tỏa linh hoàn siết chặt lại, k1ch thích gai thần đâm sâu vào trong xương tủy, khiến cho đau đớn muốn chết. Cái tiểu Yêu nô này có lẽ vì kiêu ngạo khó thuần, hoặc có lẽ không kiềm chế tốt yêu lực chính mình, nên nàng mới bị Tỏa linh hoàn gắt gao trói ở trên mắt cá chân, một mớ hỗn độn toàn máu.

Tiểu Yêu nô thấy Nam Tư Nguyệt không trả lời, cô nhìn kĩ xem đôi mắt chớp chớp, bừng tỉnh nói: "Ta nghe nói, Trang chủ Uẩn Tú sơn trang mang theo Nam công tử tới đây, ngươi là Nam công tử đó đi".

Nam Tư Nguyệt không để ý đến nàng, hắn quay đầu, nhìn về phía mặt hồ hơi gợn sóng.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần, tiểu Yêu nô vội vàng núp vào, thấp giọng nói: "Nam công tử, ngươi đừng nói là thấy ta!"

Người tới chính là người hầu của Minh Nguyệt sơn trang, bọn họ nhìn Nam Tư Nguyệt mà hành lễ, hỏi Nam Tư Nguyệt là có nhìn thấy một tiểu Yêu nô hay không, Nam Tư Nguyệt lắc đầu, những người đó liền vội vàng rời đi.

Thấy những người đó đi xa, tiểu Yêu nô nhẹ nhàng thở ra, từ trong bụi cỏ chui ra, trên tóc còn dính một cái lá rụng.

"Cảm ơn ngươi, Nam công tử" tiểu Yêu nô nhìn hắn nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng ngọc, "Nếu như bị bọn họ bắt được, ta lại bị phạt".

Nhìn ra được, nàng bị phạt không ít. Y phục của nàng không biết lấy từ đâu, áo trên thì ngắn một đoạn để lộ ra cổ tay gầy gò, còn quần thì rõ ràng quá dài đi thật dễ sẽ bị vấp ngã. Tiểu Yêu nô tính tình tựa hồ thập phần hoạt bát, nhưng Nam Tư Nguyệt không có phản ứng, bất giác nàng cũng thấy xấu hổ, cảm thấy tự nói chuyện với chính mình.

"Ta là nửa năm trước bị bọn họ bắt tới" tiểu Yêu nô ngồi xuống tảng đá bên hồ, thở dài: "Bọn họ nói ta làm thương người khác, là ác yêu. Bất quá không phải ta cố ý, ta chỉ muốn cùng bọn họ chơi cùng, nhưng ta lại không khống chế được yêu lực của mình, vị ca ca kia nói ta lớn lên xấu, muốn đẩy ta, ta chặn một chút hắn đã bị chính ta đánh bay".

Tiểu Yêu nô vừa nói vừa khó chịu ấn chiếc mặt nạ sắt trên mặt mình, "Vừa rồi ta ngủ ở trên cây, không cẩn thận rơi xuống, mặt nạ liền bị rơi ra, không có dọa ngươi sợ chứ. Ta không phải cố ý, ta đã hai ngày không ngủ được, bọn họ cho ta quá nhiều việc, ta thật sự làm không xong".

Nam Tư Nguyệt thị lực cực tốt, chỉ nhìn thoáng qua đã nhớ kỹ hoa văn trên mặt nàng, là yêu văn màu vàng nhạt, tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt, phảng phất giống như sinh mệnh linh xà, cuộn tròn thành một bông hoa, chiếm nửa khuôn mặt.

"Quản gia bảo ta mang mặt nạ này, không được dọa người khác sợ" tiểu Yêu nô thanh âm rầu rĩ, có chút không vui. "Bọn họ nói có thể phụ thân ta là xà yêu, hoặc là đằng yêu. Ta cũng không biết là cái gì, ta từ nhỏ đã bị vứt bỏ".

Rất nhiều bán yêu hình người đều có vận mệnh tương tự, bọn họ là mẫu thân Nhân tộc sinh ra, bởi vì trên người mang đặc thù của yêu quái, nên nhân tộc hoảng sợ mà vứt bỏ, cuối cùng trở thành Yêu nô cho các gia tộc, cả đời chịu đựng nô dịch.

Tiểu Yêu nô đôi tay chống cằm, chẹp chẹp cái miệng nhỏ: "Ta nghe người trong trang nói, mẫu thân là người vĩ đại nhất, nàng sẽ không ghét bỏ hài tử của mình lớn lên xấu, trừ phi là bán yêu. Nương ta hẳn cũng bị mặt ta dọa sợ, nên mới bỏ ta. Nếu ta lớn lên đẹp giống Nam công tử, có lẽ nương ta đã nuôi ta lâu rồi".

"Ta và ngươi có gì khác biệt đâu" Nam Tư Nguyệt thanh âm non nớt rồi lại hàm chứa một tia bi thương.

Tiểu Yêu nô không nghĩ tới Nam Tư Nguyệt sẽ cùng nàng nói chuyện, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Nam Tư Nguyệt, có chút vui mừng cũng có chút xấu hổ, nàng cẩn thận đi đến gần một chút, nhẹ giọng nói: "Ngươi chính là Nam công tử a, sao ngươi có thể giống ta được?"

Thậm chí cả nàng cũng biết Nam công tử Uẩn Tú sơn trang trời sinh thập khiếu, đặc biệt siêu phàm.

"Tam khiếu của ta bị hủy, giống như phế nhân" Nam Tư Nguyệt nói.

"Chỉ là không thể tu đạo thôi, có chuyện gì lớn?" tiểu Yêu nô khó hiểu.

Nam Tư Nguyệt khó khăn, cũng không muốn cùng nàng giải thích, không thể tu đạo, tồn tại liền không có ý nghĩa.

Tiểu Yêu nô không hiểu suy nghĩ Nam Tư Nguyệt, nhưng nhìn hắn có vẻ không vui, nàng cũng không biết làm sao để an ủi vị ca ca đẹp ôn nhu này. Trong vô số người nàng gặp, cũng chỉ có vị ca ca này nguyện ý bình tĩnh cùng nàng nói chuyện, cho nên nàng càng hy vọng hắn không khổ sở như vậy.

Nàng có chút vụng về mà mở miệng: "Nam công tử, ngươi vừa sinh ra liền có hết thảy, hiện tại chỉ thiếu đi một chút thôi, vẫn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều người, ngươi không cần khổ sở. Ngươi xem ta, cái gì cũng không có, nhưng vẫn vui vẻ mà tồn tại".


Nam Tư Nguyệt nhàn nhạt mở miệng: "Nguyên lai chính là ngươi sinh ra từ hai bàn tay trắng, mới không biết thế nào là mất đi. Mà ta đã từng...." hắn nhắm mắt lại, tự giễu mà cong môi lên, "Hiện giờ mới hiểu được, là ta cũng chưa từng chân chính có được gì, cái gọi là tình thân, cũng chỉ là những biểu hiện giả dối".

Tiểu Yêu nô ngơ ngác mà nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ phụ mẫu cũng không thích ngươi?"

"Ta không thể tu đạo, chân cũng bị gãy" Nam Tư Nguyệt cúi đầu nhìn đầu gối chính mình, y phục dài che đậy vết gãy của hắn, nhưng hắn biết vết gãy trước sau vẫn ở đó.

"Ta cũng tưởng chân ta sắp gãy rồi" tiểu Yêu nô kéo ống quần dài lên, lộ ra máu tươi đầm đìa ở mắt cá chân, "Bởi vì ta không khống chế tốt yêu lực của mình, cho nên khóa Tỏa linh hoàn siết rất chặt rất chặt, đi đường nó rất đau, bán yêu khác nói về sau sẽ thành thói quen, xương cốt bán yêu bọn ta không dễ dàng gãy được, chỉ cần đi chậm một chút là được".

Ánh mắt Nam Tư Nguyệt chuyển từ thương thế dữ tợn trên mắt cá chân đến khuôn mặt của nàng, thấy đôi mắt đen nhánh trong suốt.

"Chỉ cần đi chậm một chút là được?" hắn giọng thấp thấp lặp lại lời nói của nàng.

"Ừm" nàng nhẹ nhàng dựa vào chiếc xe lăn hắn, khoảng cách hai người bất giác được kéo lại gần, "Hiện tại ta đi chậm lại, hóa ra khung cảnh xung quanh ta rất đẹp, chỉ là như vậy mới thường xuyên không hoàn thành nhiệm vụ tổng quản giao, mới bị đánh".

"Ngươi không khổ sở sao?" hắn có chút tò mò, tiểu Yêu nô này thương tích đầy mình, vì cái gì mà vẫn có một đôi mắt sáng ngời trinh suốt.

"Ta cũng khổ sở a.....nhưng ta đã quen với việc bị đánh đập và nhịn đói rồi, trước kia không hiểu chuyện, luôn muốn chơi cùng bọn họ, bây giờ mới biết ta là bán yêu, con người sẽ không thích bán yêu." tiểu Yêu nô rũ hàng lông mi dày đậm xuống, che lại những mệt mỏi khổ sở của chính mình, một lát sau nàng nâng mắt lên, hai mắt lộ rõ vẻ quật cường và bất khuất, nàng bĩu môi nói: "Không thích liền nói không thích, chính là ta cũng không thích bọn họ đâu, ta muốn đem sự yêu thích để lại cho chính mình. Ừm.... không bằng, ta chia cho ngươi một ít đi, ta có thể thích ngươi một chút, nhưng ngươi sẽ chán ghét vì ta là bán yêu sao?"

Thanh âm nàng dần dần nhỏ đi, có chút chột dạ nhìn tiểu công tử trước mắt, hắn lớn lên tuấn mỹ cao quý, mà nàng xấu xí không nhìn nổi, vẫn là Yêu nô ti tiện, cái Yêu nô thích ai sẽ để ý chứ.

Nam Tư Nguyệt hơi cúi đầu chăm chú nhìn nàng, dường như trong đôi mắt đen nhánh có một tia ánh sáng, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, không biết liệu có phải hắn cười nhạo cô không biết tự lượng sức hay không. Hắn bỗng nhiên vươn cánh tay ra gỡ chiếc lá khô vướng trên đầu nàng.

"A" tiểu Yêu nô thở nhẹ một tiếng, có chút thẹn thùng mà đỏ mặt: "Cảm, cảm ơn".

Nam Tư Nguyệt không trả lời, hắn dùng hai ngón tay cầm chiếc lá khô một nửa, nhìn nó suy tư.

Tiểu Yêu nô nhìn nhìn chiếc lá đó rồi lại ngẩng đầu lên nhìn gò má thanh tú của Nam Tư Nguyệt.

"Nam công tử, cho dù không thể tu luyện, ngươi vẫn có thể làm rất nhiều việc" tiểu Yêu nô nghiêm túc mà nói, "Cho dù tất cả mọi người không thích ngươi, ngươi cũng không thể chán ghét chính mình".

Nam Tư Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, "Ngươi tên là gì?"

Tiểu Yêu nô ngẩn ra, nói: "Ta không có tên, chỉ có một số trên khóa Tỏa linh hoàn, là số lẻ, Yêu nô ban đầu của cái khóa này chết rồi".

"Đi theo ta được không?" Nam Tư Nguyệt hỏi.

Tiểu Yêu nô chớp chớp mắt, có chút không dám tin hỏi: "Là đi Uẩn Tú sơn trang làm Yêu nô sao?"

Nam Tư Nguyệt mỉm cười nói: "Ngươi có thể không làm Yêu nô".

Nàng không hiểu, không làm Yêu nô thì còn có thể làm gì, nhưng nàng muốn đi theo công tử ôn nhu này, biết đâu tốt hơn ở Minh Nguyệt sơn trang này, vì thế nàng dùng sức gật đầu với đôi mắt sáng ngời.

Nam Tư Nguyệt luôn nhớ rõ nụ cười đó, làm một mùa ảm đạm chợt bừng sáng hơn, khiến màn sương mù bao phủ trong lòng bấy lâu nay bị xé toạc thành một mảnh trong trẻo.

Lòng hắn mong chờ hỏi phụ thân, có thể mang Yêu nô về hay không.

Nếu lúc ấy Nam Vô Cữu mượn được Hỗn Độn Châu, nếu lúc đó hắn vẫn còn là trời sinh thập khiếu kia, Nam Tư Nguyệt bất phàm kia có lẽ đáp án sẽ khác.

Nhưng lúc ấy, phụ thân cực kỳ không kiên nhẫn mà từ chối một câu, một phế nhân chẳng là gì cả, liền nói mọi chuyện đều không có tư cách.

Nam Tư Nguyệt ảm đạm mà cúi đầu, hắn không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy hy vọng dần mất đi ánh sáng. Hắn trước sau vẫn nhớ kỹ lời nàng nói, chẳng sợ hắn là một người phế nhân, cũng có thể làm được rất nhiều việc, nhưng có một việc hắn muốn làm cũng đã không kịp rồi.

Minh Nguyệt sơn trang hóa thành phế tích, hắn cũng không bao giờ tìm được tiểu Yêu nô kia nữa, ở trong lòng hắn, trước sau vẫn có một tia nhàn nhạt tiếc nuối cùng hối hận.

Là từ khi nào, một tia hối hận này dần lớn lên, trở thành đại thụ che khuất bầu trời?

Nam Tư Nguyệt hai mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt đen nhánh nhìn vào màn đêm, hắn từ trong ác mộng tỉnh dậy, lại tựa như ngã vào trong ác mộng hiện thực khác.

Hắn tưởng mình đánh mất mà tìm lại được, nguyên lai vẫn là mất đi một lần nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.