Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 16



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Ngày thứ hai, tờ báo nổi tiếng 《 Nam Cảng nhật báo 》tăng cường số trang báo cùng đưa thêm nhiều ảnh chụp đăng tin, “Sau khi khách sạn Empress bị một đám xã hội đen che mặt dùng súng tấn công, hộp đêm Huy Hoàng cũng có chung số phận.”

Có người nói phương pháp tấn công tại hai bên đều giống nhau, những gã xã hội đen đều mặc đồ đen, trong tay cầm súng tự động, vừa chạy ào vào cửa liền nhắm trần nhà bắn phá, dường như cho khách có cơ hội chạy trốn, sau đó mới hướng đám bảo vệ mà nổ súng kịch liệt. Theo phân tích của truyền thông, những người đến chiếu cố cả hai nơi đều thuộc dạng phú hào hoặc quan viên cao cấp, mà loại hành vi của bọn xã hội đen này hiển nhiên không có ý tổn thương những người này, cho nên bọn họ không phải là lưu manh bình thường, có vẻ mang ý định trả thù là nhiều hơn. Có một phóng viên đưa tin trên TV lá gan lớn suy đoán, nghe phong phanh là hai lão bản của hai bang phái ở phía sau có mâu thuẫn, cho nên mới tập kích đối phương.

Có nhà kinh tế học bắt đầu phân tích tình hình sau khi cả hai nơi nổi tiếng tiêu phí nhiều nhất Nam Cảng bị cướp sạch, sẽ có ảnh hưởng gì tới GDP của Nam Cảng. Mà cảnh sát thì cứ luôn miệng nói, bọn họ đang gia tăng lực lượng để nhanh chóng phá án, nhanh chóng truy bắt hung thủ, hướng dân chúng bảo đảm, trị an Nam Cảng vẫn yên bình như cũ, kêu bọn họ cứ yên tâm mà vui chơi giải trí, không cần sợ. Chu Tự nở nụ cười sáng lạn trước phóng viên phỏng vấn, nói rằng nhất định nhanh chóng trùng tu lại khách sạn Empress, vì sự phát triển của nền kinh tế Nam Cảng mà đóng góp hết mình.

Trong giới xã hội đen cũng có tin tức lan truyền nhanh chóng, Ngũ Mai Bang mới từ ngoại quốc nhập về rất nhiều “rock candy” (1) bị một ngọn lửa thiêu cháy sạch, tổn thất hơn 200 triệu dolla Mỹ, là ai làm vẫn chưa rõ. Tuy rằng mọi người đều biết rõ, người có gan làm hành vi hung hãn như vậy hơn phân nữa chắc chắn là hai sát tinh anh tuấn phiêu lượng của Nhật Nguyệt Hội, nhưng không có chứng cứ, ai cũng không dám nói lung tung. Ba vị đương gia của Ngũ Mai Bang tàn bạo nói, chỉ cần tìm ra được tên phóng hỏa, nhất định sẽ lột ba tầng da của nó, rồi giết sạch cả nhà.

Đối với câu uy hiếp đó, Chu Tự cùng Lạc Mẫn lại chẳng hề để ý, cả hai người bọn họ tại B quốc không ai thân thích, đều là dân tứ cố vô thân, đối với vấn đề “giết sạch cả nhà” hay đại loại như vậy, căn bản không có gì quan trọng. Đương nhiên, nếu có ai hỏi, hai người cũng biểu lộ vẻ mặt không biết gì, nói đêm hôm đó bọn họ đều ở hộp đêm Huy Hoàng trả đũa Ngũ Mai Bang, hoàn toàn không biết vùng ngoại ô có vụ nổ lớn.

Dù thế nào đi nữa, hiện tại Ngũ Mai Bang càng hận Nhật Nguyệt Hội thấu xương, mắt thấy các bang xã hội đen đối chọi nhau đến mức độ căng thẳng mà từ trước tới nay chưa từng có, giới chính trị nhất thời cảm thấy đứng ngồi không yên. Tổng thống B quốc liền mời chủ tịch quốc hội hội nghị quốc dân Lý Nguyên, khách sáo mà nhờ ông đứng ra hòa hoãn thế cục căng thẳng hiện nay, để tránh phá hỏng hòa bình trong nước. Lý Nguyên cũng vì nể mặt, đồng ý rằng trước tiên sẽ điều tra sự thật, tận lực hòa giải, tránh cho xảy ra chiến tranh nội bộ.

Sau đó một thời gian, trên giang hồ trời yên biển lặng, tuy rằng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là tương kính như tân, không ra mặt đối chọi nhau. Thật ra, toàn bộ đều do chính Lý Nguyên tự mình đứng ra bắt ép. Ông vốn là trụ cột tinh thần của cả giới xã hội đen B quốc, dù nhập chính giới uy thế vẫn không hề dao động. Tam đương gia của Ngũ Mai Bang nếu mà so với ông, cũng như người tài mới lên, việc này không thể không nể mặt ông, cho nên tạm thời ngấm ngầm chịu đựng, không hề ra tay.

Ngay lúc khách sạn Empress dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị sửa chữa, Chu Tự nhận được điện thoại của Lý Nguyên. Y đem chuyện làm ăn bàn giao cho Tôn Cạnh, liền cùng Lạc Mẫn, mang theo Lăng Tử Hàn đi Khê La.

Từ Nam Cảng đến Khê La, đi đường cao tốc khoảng chừng 6 tiếng, bọn họ ăn điểm tâm xong liền xuất phát.

Dọc theo đường đi, Chu Tự đều cùng Lạc Mẫn thoải mái mà vui đùa: “Ai, A Mẫn, người ta nói, muốn giết sạch cả nhà của tôi, cậu là lão bà của tôi, vậy là không trốn được rồi.”

Lạc Mẫn xì mũi coi thường: “Xì, người ta cũng nói muốn giết sạch cả nhà của em, anh cũng là lão bà của em, cũng không thoát được rồi.”

Chu Tự ngồi ở ghế phụ bên tay lái, nghe vậy liền vỗ ngay sau ót của hắn: “Muốn chết phải không? Rốt cuộc ai là lão bà của ai?”

Lạc Mẫn cười ha ha: “Dù sao chúng ta đều là người một nhà, người ta muốn giết cả nhà em hay cả nhà anh đều không quan trọng.”

Chu Tự quay đầu lại nhìn Lăng Tử Hàn một cái, cười nói: “A Ngạn, cậu coi như là một người trong nhà của A Mẫn, có sợ không?”

Lăng Tử Hàn ngại ngùng mà cười, lắc đầu: “Không sợ. Cùng Mẫn ca một chỗ, em sẽ không sợ.”

“Ha ha, lời này nói đúng, A Mẫn quả thật làm cho người ta có cảm giác an toàn.” Chu Tự nhìn Lạc Mẫn một cái, trêu chọc: “A Ngạn có phải yêu A Mẫn rồi không?”

Lăng Tử Hàn lại càng hoảng sợ, nhanh chóng xua tay: “Không phải, không phải, em đối với Mẫn ca … không phải loại tình cảm này … Anh ấy là anh của em …”

Lạc Mẫn sang sảng cười nói: “A Ngạn, đừng để ý đến y, em cứ tự nhiên mà yêu anh, có sao đâu, phải không? Tự ca anh thấy thế nào?” Nói xong, hắn giở giọng trêu chọc.

Chu Tự buồn cười: “Cậu đừng kích tôi nha, cẩn thận tôi cho một đao giáng xuống phía dưới, biến cậu thành thái giám.”

Lạc Mẫn cười nói: “Em đây liền cho một súng ngay thẳng đầu của anh.”

Chu Tự quay đầu lại nhìn Lăng Tử Hàn nãy giờ vẫn mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, cười nói: “A Ngạn, cậu xem cậu lợi hại chưa kìa, chưa gì hết mà đã khiến tôi cùng Mẫn ca của cậu chuẩn bị dùng đao súng quyết đấu rồi.”

Lăng Tử Hàn trừng mắt nhìn, nghiêm túc mà nói: “Chuyện đó … đâu phải tại em?”

“Đương nhiên là không, y đang vu oan hãm hại em đó.” Lạc Mẫn thoải mái mà cười, ổn định tay lái, lướt như bay trên đường cao tốc.

Lăng Tử Hàn ngồi một hồi, liền mơ mơ màng màng mà nằm ngủ ở ghế sau.

Chu Tự nhìn cậu chẳng khác gì một chú mèo con, rất dễ thương, không khỏi cười cười, liền hạ giọng nói nhỏ, cùng Lạc Mẫn thảo luận việc chính: “Cậu xem lần này chú Nguyên bảo chúng ta đi Khê La, có phải là đứng ra giảng hòa cùng ba tên hỗn tạp bên Ngũ Mai Bang không?”

“Cũng có thể.” Lạc Mẫn nhìn con đường phía trước, vẻ mặt bình tĩnh. “Chúng ta giảng hòa cùng bọn họ hay không không quan trọng, rốt cuộc là bọn họ lần này tổn thất nhiều hơn chúng ta, chỉ sợ bọn họ không bỏ qua dễ dàng vậy thôi.”

“Hắc hắc, lẽ nào chúng ta sợ chúng sao? Đánh thì đánh!” Chu Tự giơ nắm tay, biểu thị hình dạng nóng lòng muốn tỷ thí.

Lạc Mẫn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Chúng ta tại Nam Cảng nháo thành như thế, tại sao Khê La lại bình tĩnh như vậy? Anh nói xem bọn Trịnh Tây Đồng dựa vào cái gì lại có thể ở chung tốt với Ngũ Mai Bang?”

Chu Tự nghe vậy, cũng lâm vào trầm tư.

Trịnh Tây Đồng là hội trưởng phân hội Khê La của Nhật Nguyệt Hội, cùng Chu Tự là một Nam một Bắc, mỗi người một giang sơn. Sau khi Lý Nguyên đi vào chính giới, bên ngoài là rời khỏi Nhật Nguyệt Hội, trên thực tế vẫn là Lão Đại trong hội, mà hai người bọn họ không hề liên lạc, phân địa vị trên dưới, dự định sau khi Lý Nguyên thoái vị liền tranh vị trí dẫn đầu, bởi vậy cả hai luôn xem nhau không thuận mắt, khi chiến tranh thì cả hai cùng đối phó, nhưng lúc hòa bình thì cả hai lại tranh đấu gay gắt. Chuyện này bên ngoài đều biết, nhiều Đại ca của phái khác cũng nắm rõ, Nam Bắc của Nhật Nguyệt Hội có mâu thuẫn, không ít người vui vẻ chờ xem hai người bọn họ gây ra nội chiến như thế nào. Thế nhưng, Lý Nguyên cũng biết cách, cho dù hai người đó nháo loạn bao nhiêu năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ra mặt thách thức nhau, bởi vậy ông cũng dễ dàng cho qua, để bọn họ tự do xử lý mọi chuyện.

Hai năm trở lại đây, cùng Ngũ Mai Bang tranh đấu dữ dội là Chu Tự, còn Trịnh Tây Đồng ẩn tại phương Bắc lại hòa bình chung sống với Ngũ Mai Bang.

Suy nghĩ, Chu Tự hừ lạnh một tiếng: “A Mẫn, cậu không đề cập tôi quả thật cũng không để ý tới. Xem ra, lần này tôi phải nhắc nhở chú Nguyên một chút, xem tên họ Trịnh đó đang làm chuyện gì cùng với bọn Ngũ Mai Bang. Hừ, hơn phân nửa là tên khốn đó đã kí hiệp định làm ăn gì với bọn đó, sợ rằng Nhật Nguyệt Hội của chúng ta bị tên đó bán luôn rồi cũng nên.”

Nghe được câu cuối, Lạc Mẫn nhịn không được nở nụ cười: “Chú Nguyên là gừng càng già càng cay, Trịnh Tây Đồng chỉ là một con ngựa non háu đá, tưởng rằng có thể qua mặt được, len lén giở trò sau lưng, em thấy cũng chỉ là ảo tưởng của y mà thôi.”

“Ân, tôi cũng nghĩ vậy. Chú Nguyên còn rất nhanh nhạy, hắc hắc.” Chu Tự cười gật đầu, rồi lại trầm tư.

Ra khỏi đường cao tốc, tốc độ xe giảm bớt. Xe bỗng phanh lại đột ngột khiến cậu tỉnh giấc, miễn cưỡng ngồi thẳng lên, nhìn xe dần đi vào Khê La.

Bọn họ không có đi vào nội thành, mà tiến về Thượng Thanh viên nằm ở ngoại ô phía Bắc.

Lăng Tử Hàn từ trên tư liệu cũng có biết qua chỗ này. Vùng này nổi tiếng là khu ở của các phú hào nổi tiếng, khung cảnh vô cùng xinh đẹp, nước từ trên núi chảy xuống giao nhau, tinh xảo đặc sắc, so với phong cảnh Giang Nam ở Trung Quốc cũng không kém cạnh là bao, các tòa nhà được xây ngay ngắn thẳng hàng, những cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, hoa và cây cảnh tươi tắn, dòng nước soi bóng phong cảnh, càng khiến cho non sông mỹ lệ thêm phần xinh đẹp, làm người ta quên mất trần gian thế tục. Khu nhà này chỉ có 16 căn biệt thự xa hoa, mỗi căn đều dựa vào các kiểu kiến trúc của các quốc gia khác nhau, được xưng là “Khu triển lãm kiến trúc thế giới”, khu này còn được nhận phần thưởng quý giá của hiệp hội kiến trúc thế giới.

Lý Nguyên trước đó có nhắn tin qua, cho nên bọn họ có thể thuận lợi đi qua cổng bảo vệ vô cùng nghiêm mật của khu này, chạy xe qua khu rừng trúc rậm rạp xanh miết, cuối cùng tiến vào khu dãy biệt thự kiến trúc tiêu chuẩn.

Lăng Tử Hàn theo Chu Tự cùng Lạc Mẫn xuống xe, đi vào biệt thự.

Sofa trong phòng khách có một người trung niên cường tráng cao lớn đang ngồi, tóc đen nhánh, tinh thần sáng láng, đôi mắt lấp lánh hữu thần. Ông chính là nhân vật nổi tiếng có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trong giới xã hội đen, Lý Nguyên.

Chu Tự cùng Lạc Mẫn vừa đi vào cửa chính, liền cung kính mà đồng thời khom người, nói to: “Chú Nguyên.”

Lý Nguyên đang dùng ấm Tử Sa (1) uống trà, thấy bọn họ vào, hòa ái mà gật đầu: “Tốt, A Tự, A Mẫn, lại đây ngồi, nếm thử loại trà này, đây là loại trà mới ra trong năm nay, tất cả đều là đầu trà nguyên chất, thật đúng là trà ngon, là hàng cực phẩm.”

“Dạ.” Chu Tự cười đi đến, thoải mái mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bàn trà.

Lạc Mẫn lôi Lăng Tử Hàn đang đứng phía sau, mỉm cười nói: “Chú Nguyên, đây là em họ của cháu, A Ngạn, chú không phải nói là muốn gặp cậu ấy sao? A Ngạn, mau, chào chú Nguyên.”

Lăng Tử Hàn có chút khiếp sợ, cúi đầu, thanh âm rất nhẹ mà gọi: “Chú Nguyên.”

Lý Nguyên nhìn cậu một chút, cười gật đầu: “Ân, A Mẫn ở chỗ này đã nhiều năm rồi, nhưng chúng tôi chưa từng gặp qua thân nhân của hắn, lần này khó có được dịp cậu đến đây chơi, cho nên tôi kêu bọn họ đưa cậu qua chỗ tôi, vui chơi thoải mái. Đến đây nào, đừng khách khí, uống trà đi, một hồi cùng nhau ăn cơm chiều. Được rồi, lát A Đồng cũng tới, A Tự, các ngươi phải gặp nhau nói chuyện cho đàng hoàng đấy.”

Chu Tự mặt không đổi sắc mà cúi người cười: “Được, tôi cũng đã lâu rồi không gặp Đồng ca, vừa lúc cùng y thỉnh giáo một chút.”

“Tiểu tử, khẩu thị tâm phi.” Lý Nguyên chỉ tay về phía y, cười ha ha. “Lòng dạ hẹp hòi của cậu tôi còn không rõ sao? Cậu từ lúc nào mà phục A Đồng, hiện tại còn trước mặt tôi nói hai từ thỉnh giáo.”

Chu Tự cười hì hì nói: “Tôi là nói thật mà. Tôi gần đây đang đau khổ suy tư, vì sao bên chúng tôi cứ cùng Ngũ Mai Bang náo động, thế nhưng ở phía Bắc lại vô cùng yên ả? Đồng ca nhất định có phép màu gì đó. Chú Nguyên, tôi là muốn Đồng ca chỉ dạy cho tôi chút bí quyết, chú cũng giúp tôi nói vài lời, đừng để cho y giấu giếm tài năng, chúng ta đều là người một nhà, y phải tận tình giúp đỡ tôi mới tốt.”

Lý Nguyên trầm mặc chốc lát, khe khẽ thở dài: “A Tự, không phải là tôi trách cứ gì cậu. Lúc này sắp đến năm mới, chính là lúc dễ kiếm lời nhất, các cậu nháo lộng như vậy, còn ra thể thống gì?”

Chu Tự cúi đầu nghe ông giáo huấn, bất đắc dĩ mà nói: “Tôi là đang ngồi trong nhà, họa bỗng ập tới đó chứ. Chú Nguyên, nguyên nhân của việc này tôi nghĩ chú đã biết rõ, chúng tôi căn bản không đi chọc Ngũ Mai Bang, chuyên tâm làm ăn buôn bán, người của bọn họ lại tới cửa phá hoại, chú nói tôi nên làm gì bây giờ? Nên nuốt giận bỏ qua, hay lập tức trả thù?”

Lý Nguyên nâng chung trà lên, uống một ngụm, suy nghĩ một hồi, lúc này mới nói: “Tôi cũng đã điều tra qua, nhưng vẫn chưa nghĩ ra, lần này Ngũ Mai Bang vô duyên vô cớ lại tấn công khách sạn Empress, rốt cuộc là có ý gì? Chính vì vậy tôi cũng rất muốn đích thân gặp ba vị lão đại bên kia mà thỉnh giáo mới được.”

Chu Tự lập tức hỏi: “Chúng ta sẽ cùng nói chuyện với Ngũ Mai Bang sao?”

Lý Nguyên trừng mắt liếc y: “Đương nhiên là phải nói chuyện, dù sao cũng phải giải quyết những chuyện hiểu lầm, không sẽ lại có rắc rối.”

Chu Tự trở nên cợt nhả: “Được được được, đương nhiên chú Nguyên đã nói thế nào thì tất phải là thế ấy.”

Y vốn lớn lên tuấn mỹ, biểu tình trên mặt lại vô cùng sống động, dù là vui hay giận, cũng mang nét đặc biệt, Lý Nguyên một chút tức giận cũng không có, đưa tay xoa mặt y: “Cậu đúng là hỗn tiểu tử, ngay cả tôi cũng dám đùa.”

Chu Tự càng ha ha cười nói: “Chú Nguyên như Phật tổ Như Lai, còn tôi là Tề Thiên đại thánh, dù có trở mình cũng không thoát ra khỏi lòng bàn tay của chú mà.”

“Biết là tốt rồi.” Lý Nguyên vô cùng thân thiết mà cười nói. “Cậu đúng là một con khỉ con, tuy đúng là to gan lớn mật, bất quá chuyện cậu làm tại Nam Cảng cũng rất hợp ý tôi, nhất là việc đốt đi “rock candy”, làm rất đúng, rất tốt.”

Chu Tự biết Lý Nguyên luôn kiên quyết phản đối buôn lậu thuốc phiện, Nhật Nguyệt Hội không bao giờ dính tới những chất độc hại, thà rằng buôn lậu súng ống đạn được, mở sòng bạc, mấy năm gần đây cũng có nhiều cuộc làm ăn buôn bán hợp pháp, khiến cho tiền tài vẫn cứ cuồn cuộn, đồng thời rửa đi vết tích xã hội đen, khiến cho bản thân Lý Nguyên càng trong sạch, nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng trong chính giới và thương giới, cho nên, lần này y cùng Lạc Mẫn tự ý hành động, đi thiêu hủy những chất độc hại của Ngũ Mai Bang cũng không làm Lý Nguyên phật ý.

Nghe được lời khen của Lý Nguyên, y cười đến rạng rỡ: “Là do A Mẫn làm đó.”

Lý Nguyên nhìn về phía Lạc Mẫn đang ngồi quy củ đằng kia, gật đầu tỏ ý khen ngợi: “A Mẫn, làm rất tốt.”

Lạc Mẫn liền cúi người: “Cảm ơn chú Nguyên đã khen.”

Chu Tự nhìn thần tình trong mắt Lý Nguyên, đang muốn vui đùa một chút nữa, một bóng người xuất hiện ngay cửa, cung kính mà kêu: “Chú Nguyên.”

Lý Nguyên quay đầu nhìn về phía đó, cười nói: “A Đồng tới rồi à? Ngồi đi.”

Người kia nhìn qua có vẻ lớn hơn Chu Tự, vóc dáng nhỏ gầy, diện mạo bình thường, chỉ có đôi mắt lóe ra nét hung ác nham hiểm, nhìn qua có vẻ không tốt.

Y chính là nhân vật số hai của Nhật Nguyệt Hội: Trịnh Tây Đồng.

Chu Tự cùng Lạc Mẫn vội vã đứng dậy, khách khí mà hướng y chào hỏi: “Đồng ca.”

Trịnh Tây Đồng mỉm cười hướng bọn họ gật đầu: “A Tự, A Mẫn, các cậu tới sớm vậy? Đi đường mệt lắm không?”

“Không mệt.” Chu Tự cùng Lạc Mẫn chờ y ngồi trước, lúc này mới ngồi xuống.

Lý Nguyên thấy bọn họ cũng rất quy củ, không giống như những gì mà bên ngoài đồn đại là kiêu ngạo ương ngạnh, mỉm cười thoả mãn, gật đầu.

Lạc Mẫn ở một bên đưa tay, cầm lấy ấm trà, thay Trịnh Tây Đồng rót trà, mỉm cười nói: “Đồng ca, mời uống trà.”

“Ừ.” Trịnh Tây Đồng nhìn hắn một cái, lập tức nhìn về phía Lăng Tử Hàn đang ngồi ở bên người hắn. “Vị này chính là?”

“A, là em họ tôi, A Ngạn.” Lạc Mẫn vội vàng nói. “A Ngạn, mau chào Đồng ca.”

Lăng Tử Hàn vẫn cẩn thận mà ngồi một bên không hề hé răng, lúc này khẩn trương ngại ngùng mà lên tiếng: “Đồng ca.”

Trịnh Tây Đồng lập tức thân thiết mà cười nói: “Ừ, lần đầu tiên thấy cậu, tuổi còn nhỏ quá, vẫn còn là trẻ con. Nếu cậu là em họ của A Mẫn, chúng ta chính là người một nhà, tại Khê La muốn chơi cái gì, thích cái gì, chỉ cần nói Đồng ca biết, tất cả đều không có vấn đề gì.”

Lăng Tử Hàn có chút do dự gật đầu nhẹ: “Vâng, được, cảm ơn Đồng ca.”

Lý Nguyên nhìn qua đồng hồ trên tường, thản nhiên nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, một hồi A Mẫn mang A Ngạn đi lên phòng nghỉ, A Đồng cùng A Tự đi họp cùng tôi.”

Trịnh Tây Đồng, Chu Tự cùng Lạc Mẫn nhanh chóng đứng lên nói: “Dạ.”

Lăng Tử Hàn cũng đứng lên, nhưng trầm mặc không nói một tiếng.

HẾT CHAP 16

Mục lục

(1) rock candy: Còn gọi là Đường phèn – crystal sugar, ám chỉ thuốc phiện, heroin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.