Lúc Lăng Tử Hàn mở mắt, chợt cảm thấy trước mặt mù mịt.
Sau đó, dần dần cậu nhận ra nơi cậu đang nằm không phải bệnh viện cũng không phải nhà giam, mà giống một căn phòng bình thường, chỉ là nhìn qua cách trang trí nội thất thì đây là phòng của người giàu có, chứ không phải của người bình thường.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, Bắc Kinh giống như đang vào mùa xuân. Cậu có chút nghi hoặc. Bây giờ là lúc nào? Lẽ nào ta hôn mê đến mấy tháng? Mùa xuân tới rồi sao?
Đến lúc này, cậu mới cảm thấy vết thương ngực phải nhói đau, nhưng cái đau lần này cùng với lần trước hình như không giống, có thể kết luận rằng đầu đạn đã được lấy ra.
Không lâu sau, có một nữ y tá trẻ tuổi đến bên cạnh, mỉm cười nhìn cậu: “Cậu tỉnh rồi?”
Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, định mở miệng hỏi cô, nhưng cô liền đưa một ngón tay lên môi cậu tỏ ý bảo im lặng: “Này, phổi của cậu bị thương rất nặng, bác sĩ có dặn, tạm thời không thể nói chuyện.”
Lăng Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là cười và gật nhẹ đầu.
Cô y tá đó kiểm tra tình hình truyền dịch một chút, sau đó nhìn cậu nói: “Cậu lần này quả thật là tìm được đường sống trong chỗ chết. Còn nhỏ tuổi như vậy mà bị thương như thế, thật đáng thương.”
Lăng Tử Hàn nghe cô y tá dùng giọng B quốc đặc trưng nói tiếng Hán, ôn nhu mà nói với cậu, trên mặt cậu vẫn giữ nụ cười nhẹ. Dù cậu không thể nói chuyện, nhưng có vẻ như cô y tá vẫn hiểu được điều trong lòng cậu. Bản thân cậu không nghĩ chính mình có thể sống sót, nụ cười này không hề giả tạo mà hoàn toàn chân thực vui mừng.
Sau đó cô y tá còn lẩm bẩm: “Quả thật tuổi trẻ có khác, bị thương nặng đến vậy, mới năm ngày đã có thể tỉnh …”
Lăng Tử Hàn cũng nhờ vậy mà biết ngày hôm nay là ngày mấy.
Khi y tá đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể cùng mạch đập cho cậu thì một thanh niên tuấn tú đi đến bên cạnh, nhìn cậu cười nói: “A Ngạn, rốt cục em cũng tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Lăng Tử Hàn nhìn người này, trong chốc lát liền nhận ra, đây chính là người đã hóa trang thành nhân viên đưa hành lý tại khách sạn lần trước, đem vali tới cho cậu, vì vậy liền hiểu rõ sự việc, mỉm cười gật đầu nhìn hắn.
Lạc Mẫn đi tới bên giường, nhìn sắc mặt của cậu, thân thiết mà nói: “Anh đã gọi điện thoại nói cho dì biết là em đã tìm được anh, để dì không phải lo lắng.”
Lăng Tử Hàn nhìn hắn mỉm cười, gật đầu lần nữa.
Cô y tá lúc nãy nhìn Lạc Mẫn nói: “Lạc tiên sinh, bệnh nhân mới vừa tỉnh lại, tốt nhất không nên làm gì quá sức, để cậu ấy nghĩ ngơi nhiều một chút.”
“Được.” Lạc Mẫn gật đầu, nhìn cậu cười hiền. “Em tiếp tục ngủ đi, giờ đã có Mẫn ca ở đây, không còn gì để lo lắng nữa đâu.”
Hóa ra người đó chính là Lạc Mẫn của Nhật Nguyệt Hội. Lăng Tử Hàn mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Thân thể của cậu trải qua sự huấn luyện trong nhiều năm, khả năng chống đỡ vô cùng mạnh, năng lực khôi phục cũng mạnh không kém, một tuần sau kể từ lúc cậu tỉnh lại, đã có thể xuống giường đi lại, cũng có thể nói nhẹ được vài từ.
Lạc Mẫn vẫn thường đi sớm về trễ, dường như rất bận rộn, nên thường chỉ có hai người y tá thay phiên nhau chăm sóc cậu, cậu và Lạc Mẫn rất ít nói chuyện với nhau.
Một tuần sau, Lạc Mẫn chở hai người y tá về, sau đó mới vào phòng cậu ngồi xuống, thiết lập màng chắn điện tử, màng chắn internet, cắt đứt tất cả những gì có khả năng thu âm nghe lén, sau đó nhỏ giọng nói cho cậu nghe tình hình hiện tại bên ngoài: “CIA của Mỹ đã cử một tổ điều tra đến Nam Cảng. Hiện tại ra lệnh giới nghiêm, phong tỏa tất cả các con đường giao thông, không cho bất kì một sự di cư nào ra ngoài lãnh thổ, cậu tạm thời không thể rời khỏi đây được.”
Lăng Tử Hàn gật nhẹ đầu. Cậu tự nhận thức được tình trạng thân thể của mình, nếu như người bên ngoài không thể giúp cậu, thì ít nhất cũng phải một tháng sau, cậu mới có thể đủ sức tự mình bơi qua vùng biển quốc tế, sau đó leo lên tàu ngầm tiếp ứng.
Lạc Mẫn nhẹ giọng nói với cậu: “Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ ở tại nhà tôi, tạm thời đây là nơi an toàn nhất. Kim Thành Mậu bị bắn tại Khê La, Ngũ Mai bang vẫn nói là do Nhật Nguyệt Hội làm, nhằm phá hủy cơ hội đưa Kim Thành Mậu vào giới chính trị của bọn họ, cho nên thề rằng nhất định phải trả thù, gần nhất có khả năng hai bên sẽ có cuộc tranh chấp lớn, nên tôi có hơi bận nhiều việc, không thể thường xuyên chăm sóc cậu được.”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười nhẹ: “Tôi hiểu, anh yên tâm đi, Mẫn biểu ca, tôi không cần anh phải quá để tâm chăm sóc, thế nhưng tôi hi vọng anh có thể cho tôi một khẩu súng.”
Lạc Mẫn lần đầu tiên nghe cậu gọi tiếng “biểu ca”, chẳng biết phải như thế nào, chỉ đành cười trừ. Hắn chỉ cảm thấy, khi cậu ta cười, trông đặc biệt dễ thương, thật khó làm người ta tin được, đó là lại người đã từng giằng co cả đêm với cảnh sát tại Trường Sơn, rồi thành công đào thoát. Hắn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Trong tủ đầu giường có một khẩu súng Glock (1) cùng một thanh mã tấu, đều là những thứ mà bình thường tôi hay dùng, bất quá hiện tại cũng không còn cần thiết nữa. Thế nhưng cậu hiện giờ mang danh nghĩa là đến thăm người thân cùng du lịch, nếu như không phải tình huống bất đắc dĩ, cũng đừng sử dụng nó.”
“Tôi hiểu rõ.” Lăng Tử Hàn nhìn hắn cười cười. “Anh yên tâm đi.”
Đang nói, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lạc Mẫn vừa nghe, bỗng nhiên cười tươi. Lăng Tử Hàn giật mình. Nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc vui sướng, có thể dám chắc hơn phân nửa người nhấn chuông là người yêu.
Lạc Mẫn nhìn cậu cười, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi!” Sau đó liền đứng dậy rời đi.
Hắn mở cửa chính. Chu Tự một tay chống tường, một tay đặt trên chuông cửa, bày ra bộ dáng chán chường, nhưng càng thêm quyến rũ. Hắn không khỏi bật cười: “Tự ca, mau vào!”
Chu Tự vừa vào cửa, lập tức ôm lấy hắn, áp sát vào tường, rồi dành tặng hắn một nụ hôn sâu.
Lạc Mẫn ôm lại y, trong mũi tràn đầy bạc hà thơm ngát, nhàn nhạt từ trên người y tỏa ra, trong phút chốc một luồng hỏa nhiệt chạy dọc toàn thân, liền nhanh chóng bám chặt vào người y, cùng y hôn trả kịch liệt.
Hai người thân thiết, đầu lưỡi giao lấy nhau, hô hấp càng ngày càng gấp.
Chu Tự cũng khẩn cấp, hai tay nhanh chóng cởi quần áo của Lạc Mẫn. Lạc Mẫn cũng đưa tay tháo dây nịt của y, sau đó quăng đi. Hai người họ vẫn hôn nhau nồng nhiệt, trong khi tay nhanh chóng cởi đi quần áo của đối phương.
Chu Tự quay người hắn lại, nhẹ nhàng cắn đầu vai hắn, một tay đưa ra phía trước an ủi dục vọng của hắn, một tay thì liên tục khai thông lối vào phía sau.
Chu Tự lập tức đem dục vọng nóng rực như lửa của mình đi vào. Tay y siết chặt thắt lưng gầy nhỏ của Lạc Mẫn, nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển, cảm thấy hắn đã dần quen, liền nhanh chóng cuồng nhiệt mà công kích.
Lạc Mẫn dùng hai tay chống lên tường, bị khoái cảm như triều dâng cuốn sạch mọi suy nghĩ, ý nghĩ rơi vào một mảng mê muội, chỉ biết nhẹ nhàng kêu: “Tự ca, Tự ca.”
Chu Tự nghe được tiếng kêu nhẹ của hắn trong cơn mê loạn, mỉm cười, vừa mãnh liệt công kích, vừa từng chút một mà liếm cắn chiếc cổ xinh đẹp, cảm nhận được bên trong hắn co giật, truyền đến cho y trận trận khoái cảm cực hạn.
Lăng Tử Hàn nằm yên lặng trong phòng ngủ, chợp mắt. Tiếng thở dốc cùng âm thanh rên rỉ của hai người nam nhân ở bên ngoài truyền đến, lúc đầu cậu cũng chỉ cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng không giật mình.
Từ 20 năm trước, hôn nhân đồng tính ở trong phần lớn tất cả các quốc gia trên thế giới đều được công nhận là hôn nhân hợp pháp. Theo sự tiến bộ của y học, thụ tinh ống nghiệm cùng tử cung nhân tạo dần được phổ biến, việc làm tình trên giường đa phần cũng là vì hưởng thụ khoái lạc cuộc sống, chứ không phải vì duy trì giống nòi. Ở thời đại này, đồng tính luyến ái cùng dị tính luyến tình đều tồn tại song song, đều được coi là những tình cảm bình thường của con người. Hiện tại những người trẻ tuổi nghe nói vào thời đại cách đây nửa thế kỉ, đồng tính luyến ái bị mọi người xem là đại nghịch bất đạo, bọn họ đều không hiểu nổi. Trên đời này cũng đã từng tồn tại lối suy nghĩ cổ hủ đó sao?
Lăng Tử Hàn bị thương không nhẹ, lại mất máu quá nhiều, tinh thần cũng không tốt, lúc này rất mệt mỏi. Cậu cũng không muốn tìm hiểu chuyện riêng của Lạc Mẫn, vì vậy kéo chăn qua đầu, quyết định ngủ.
Lạc Mẫn bị sự tấn công điên cuồng liên tục từ phía sau, rốt cục nhịn không được phải rên rỉ cầu xin: “Tự ca, em không được … Tự ca, tha em đi …”
Chu Tự vô cùng thích giọng cầu xin khẩn khoản của người thanh niên anh tuấn này, không những không giảm bớt tốc độ, ngược lại còn mạnh mẽ trừu tống, y rút ra toàn bộ, rồi lại nhanh chóng mãnh liệt đi vào.
Lạc Mẫn bị sự kích thích mạnh mẽ khiến toàn thân chấn động phải gọi lên: “A … Tự ca … Tự ca … A … Không được …”
“Không được? Ân?” Chu Tự cắn vào vành tai của hắn, thở hồng hộc cười nói. “Không được thế nào? Nói cho tôi biết, cảm giác như thế nào mà không được?”
Hai chân của Lạc Mẫn đều vô lực, thân thể bị trượt dần xuống. Trong đầu hắn giờ loạn cả lên, khoái cảm mạnh mẽ từ cột sống truyền thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho trước mắt hắn giờ đây chỉ toàn là một dải màu sắc sống động. Toàn bộ thân thể cùng tinh thần đều mở rộng trước mặt tình nhân, tùy ý để y công kích, cam tâm tình nguyện rơi vào tay giặc.
Chu Tự đưa tay ôm trọn hắn, cố định thân thể hắn, theo đuổi dục vọng đang trào dâng của chính mình, càng lúc càng mạnh mẽ khua động, càng lúc càng hưởng thụ cảm giác lửa nóng của bản thân bên trong mật động ấm áp, rốt cục, một luồng điện chạy dọc toàn bộ thân thể y.
Giờ khắc này, hai người song song đến đỉnh, kêu lên một tiếng rồi xuất ra nhiệt tình nóng bỏng. Hai thân thể trong thời gian dài hoạt động cường liệt, mồ hôi chảy ròng ròng, trong nhất thời không hề động đậy.
Lạc Mẫn bị nhiệt tình phun trào ở phía sau, cùng lúc đó cũng giải thoát khoái cảm lên tường, trong đầu vẫn còn bị khoái cảm lúc nãy kích thích khiến cho một trận choáng váng, thân thể suy yếu vô lực mà run rẩy.
Qua một hồi lâu, Chu Tự mới hơi hơi nhích người ra một chút. Lạc Mẫn đứng thẳng không được, lập tức ngã người xuống. Chu Tự nhanh chóng ôm lấy hắn, không khỏi cười khẽ.
Lạc Mẫn nghe được tiếng cười trầm thấp quyến rũ, cũng khẽ cười, thư thái mà từ từ nhắm hai mắt, dựa vào trong lòng y.
Chu Tự săn sóc cẩn thận, đưa hắn vào phòng tắm, rồi tỉ mỉ tẩy rửa thân thể của hắn.
Hai người tắm rửa xong, mặc áo tắm. Lạc Mẫn vẫn cảm thấy tay chân bủn rủn, liền nhanh chóng nằm xuống sofa trong phòng khách, không nhúc nhích.
Chu Tự biết cảm giác của hắn hiện giờ, cũng không miễn cưỡng, tự mình đi đến tủ lạnh lấy ra chai bia, sau đó đưa một chai cho hắn, hỏi: “Em họ của cậu thế nào rồi?”
“Khá.” Lạc Mẫn lúc này mới nhớ tới, chính mình cùng Chu Tự tạo ra âm thanh lớn như vậy, chỉ sợ Khúc Ngạn nghe được, khuôn mặt trắng nõn dần dần đỏ lên.
Chu Tự buồn cười mà nhìn người trợ thủ của mình, dù xảy ra chuyện gì cũng luôn bình tĩnh giờ lại tỏ ra ngượng ngùng, nhịn không được trêu chọc: “Thế nào? Sợ em họ cậu biết chuyện của chúng ta?”
“Không có.” Lạc Mẫn vội vã lắc đầu. “Chuyện này biết thì biết, có gì mà phải sợ? Em yêu anh, quang minh chính đại. Chỉ là, cậu ấy chỉ là thiếu niên, chuyện này của chúng ta để cậu ấy nghe được không hay cho lắm.”
“22 tuổi đã là thanh niên rồi.” Chu Tự uống một hớp lớn bia, nhẹ nhàng cười. “Thế nào? Lẽ nào tiểu gia hỏa kia là xử nam? Không thể nào?”
Lạc Mẫn cảm thấy buồn cười: “Em làm sao mà biết được chứ? Bọn em chưa có cơ hội tâm sự chuyện cá nhân.”
Chu Tự cũng cười.
Hai người ngồi trên sofa, nhàn nhã uống bia. Đèn tường trong phòng khách tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng khiến cho không khí thêm phần lãng mạn, khiến cho người ta ngây ngất.
Rất nhanh, hai người lại hôn nhau.
Lăng Tử Hàn trong bóng đêm từ từ nhắm hai mắt, nghe tiếng hô hấp bên ngoài cùng tiếng thỉnh cầu của Lạc Mẫn: “Không được … Đừng ở chỗ này … Vào phòng ngủ …” Rồi nghe được tiếng cười đùa của Chu Tự, khóe miệng của cậu không khỏi nhếch lên nở một nụ cười.