Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 10 - Chương 8



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Cùng cha đi từ Tây Tạng đến Nepal, thong thả mà tham quan gần 10 ngày, Lăng Tử Hàn rất vui.

Tất cả trang bị cần thiết Lăng Nghị đều đã chuẩn bị sẵn hết, Lăng Tử Hàn chỉ cần đi theo là được, không cần phải suy nghĩ gì hết. Cha con 2 người họ tựa như những nhà du lịch bình thường, có xe đi xe, không thì đi bộ, đi tới bầu trời tối đen thì dừng chân nghỉ tại chỗ, không hề có chút áp lực nào về cuộc hành trình cả, trước đó cũng không hề có kế hoạch nào.

Lăng Tử Hàn chưa từng trải qua cuộc sống phải thích ứng trong từng hoàn cảnh giống như vậy, có đôi khi Lăng Nghị sẽ cùng cậu ăn tối trong một quán ăn vùng nông thôn dưới ánh nến, có đôi khi cùng cậu leo lên đỉnh núi, nhìn những ngọn đèn dầu đằng xa. Hai người họ không nói nhiều, nhưng lại đặc biệt cảm thấy vui vẻ.

Buổi sáng, Lăng Nghị thỉnh thoảng sẽ dậy trước cậu, một mình ra ngoài tản bộ. Sau khi Lăng Tử Hàn tỉnh dậy, sẽ dựa vào cửa sổ nhìn núi tuyết mỹ lệ, chờ cha mình trở về.

Cửa sổ trong quán trọ nơi họ ở đều trang trí tượng điêu khắc gỗ tinh xảo, rất đẹp. Một thiếu nữ đội bình nước lướt qua bên cửa sổ, mái tóc dài màu đỏ thắt thành bím, dáng người duyên dáng như tiên nữ.

Đưa mắt nhìn ra xa, ruộng xanh hòa với núi, ngọn núi tuyết đằng xa tầng tầng lớp lớp, cực kỳ đẹp. Trong đám sương mù còn ẩn màu tím nhạt tựa như làn sương nhẹ lượn lờ trong núi, khiến cảnh sắc kỳ diệu đẹp không sao tả xiết.

Lăng Tử Hàn thích nhất chính là buổi tối.

10 ngày qua, Lăng Nghị luôn luôn ngủ chung 1 phòng với cậu. Bọn họ căn bản không kén chọn, phòng nào cũng có thể ở được, có đôi khi phòng đôi thì mỗi người ngủ 1 giường, có đôi khi phòng đơn thì hai người họ sẽ ngủ chung.

Nội tâm Lăng Tử Hàn toát lên một sự cuồng hỉ, tuy rằng biểu hiện ra luôn luôn kiệt lực bình tĩnh giống như cha mình, kỳ thực trong lòng cực kỳ hy vọng thời gian ngủ buổi tối mau mau tới.

Lăng Nghị tất nhiên có thể hiểu được tâm ý của con mình. Dù sao cậu vẫn còn nhỏ, dù đã trải qua huấn luyện, thì vẫn có những thứ khó mà che giấu được kỹ càng, mà ông lại là người thông minh, vừa nhìn liền biết.

Ông cực kỳ biết rõ tình cảm của con trai mình, lần du lịch này cũng là sự dịu dàng cuối cùng mà ông có thể dành cho cậu. Sau này, con ông sẽ chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, tình cảm chỉ làm cản trở cậu, không có lợi ích gì. Ông càng yêu thương cậu, thời gian tương lai còn dài sau này cũng sẽ không biểu thị gì đặc biệt. Ông hoàn toàn có thể dự đoán được, trong lúc hoạt động sau này, con trai ông sẽ gặp biết bao gian nan hiểm trở muôn hình muôn vẻ, sự nguy hiểm cực độ sẽ luôn theo sát cậu, người làm cha như ông cũng chỉ có thể bất lực mà thôi, chỉ có thể đứng nhìn con mình tự đi giải quyết khó khăn, thoát khỏi nguy cơ. Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng ông sẽ đau đớn. Lần du lịch này chính là món quà mà ông dành tặng cho con mình, hy vọng con ông sẽ có được một ngày nghỉ tràn đầy vui vẻ.

Lăng Tử Hàn thích nhất là lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của ông mỗi khi chìm vào giấc ngủ. Nếu có thể ngủ bên cạnh cha, trong lòng cậu càng thêm âm thầm hoan hô. Tuy rằng Lăng Nghị không ôm cậu ngủ, nhưng sẽ nằm ngay phía bên cửa, kỳ thực chính là đang bảo vệ cậu. Lúc trước Lăng Tử Hàn sẽ không chú ý tới mấy việc thế này, nhưng hiện tại, một chút dấu vết cũng sẽ ghi vào mắt cậu, khiến cậu khắc ghi vào lòng.

10 ngày sau, bọn họ trở lại Tây Tạng, Lăng Nghị mà nói mà nói: “Lần trước con từ chỗ này chạy về Bắc Kinh, nghe nói dự định leo K2 phải không?”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu.

Lăng Nghị mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Bây giờ còn muốn leo không?”

Lăng Tử Hàn nhìn cha mình, mỉm cười dùng sức gật đầu.

Dưới ánh nắng ấm áp, bọn họ đang đứng, vui sướng trong nội tâm tựa như ngọn gió nơi cao nguyên nhanh chóng lan tràn, mở rộng khắp nơi.

“Được, vậy chúng ta cùng leo.” Lăng Nghị giản đơn nói. “Dùng phong cách Alps mà leo, thế nào?”

“Dạ con chịu.” Lăng Tử Hàn nhảy nhót không ngớt.

Cái gọi là phong cách Alps, chính là một phương thức leo núi, những người leo núi sẽ cố gắng mang ít trang bị nhất có thể, một thân đơn giản mà leo lên núi, không hề xem trước địa điểm, lại không nghe theo lời hướng dẫn của người khác, hoàn toàn là tự thân mà leo lên núi.

Lăng Tử Hàn không cần dựa vào ý người khác, cậu tin tưởng năng lực của chính mình, cũng muốn đơn độc cùng cha mình, làm gì cậu cũng không sợ.

Lăng Nghị lập tức cùng con mình từ Lhasa tới Kashgar, sau đó dùng xe đi tới Yecheng. Nghỉ ngơi 1 chút, ông liền cùng con mình lấy trang bị leo núi mà Lữ Hâm cho người đưa tới, bắt đầu xuất phát tới K2.

K2 chính là tiếng Batista, ý là “Ngọn núi thần trắng”, nó độ cao so với mặt biển hơn 8611m, là ngọn núi cao thứ hai thế giới, được xưng là “Cha của các núi”.

Trong bức ảnh chụp toàn cảnh Karakoram, cho dù có những ngọn núi cao nối liền nhau hơn 8 cây số, thì ngọn K2 vẫn không gì sánh kịp. Trên những ngọn núi cao bát ngát tráng lệ hoa mỹ kéo dài hơn 8 cây số kia chắc chắn không chỉ có những phần tuyết màu trắng, ngọn mây tung bay đẹp mắt. Đã từng leo qua không biết bao nhiêu là ngọn núi dã tính như vậy, vô thì vô khắc luôn phát ra một ma pháp lôi kéo những nhà leo núi, trong đó vừa có kỳ cảnh cái thế, vừa có mùi vị cái chết, còn có sự yêu quý cùng kính trọng vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Cho dù là ở chân núi, thì người leo núi cũng có thể cảm nhận được khí tức đỉnh núi.

Lăng Nghị vì để chắc chắn, nên quyết định mang theo con mình leo lên K2 từ đông nam. Đây là con đường truyền thống.

Trước khi leo, cả Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn đều cẩn thận kiểm tra dự báo khí tượng chung quanh khu K2, xác nhận mấy ngày qua đều là trời nắng.

Quả nhiên, đi tới chỗ đóng trại ở độ cao so với mặt biển 5100m thì bầu trời sáng sủa, ánh nắng sáng lạn.

Trong chỗ đóng trại đã có hơn 7 đội leo núi đến từ nước ngoài, có đội đã có đội viên tiếp tục leo lên, có đội thì đang ở lại chuẩn bị. Thấy Lăng Nghị mang theo một thiếu niên nhỏ tuổi, thấy 2 người họ muốn tính khiêu chiến ngọn núi này, bọn họ đều cảm thấy kinh dị.

Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn tuy rằng nét mặt ôn hòa, nhưng hiển nhiên không có ý định nói chuyện nhiều với bọn họ. Lúc này sắc trời còn sớm, cha con thấp giọng thương lượng 1 chút, liền rời khỏi chỗ đóng trại, đi tới phía trước.

Suốt dọc theo đường đi cũng không có xuất hiện thời tiết xấu nào, mà kinh nghiệm leo núi của Lăng Nghị còn phong phú hơn nhiều nhà leo núi. Thể năng Lăng Tử Hàn cũng không thua gì một nhà leo núi thực thụ, bởi vậy bọn họ rất thuận lợi đi qua sông băng, đi qua sườn dốc phủ tuyết mỹ lệ, đặt chân lên vách đá dựng đứng hiểm trở, nghỉ ngơi 1 chút ở một chỗ đóng trại số 1, sau khi ăn xong, lại tiếp tục đi tới chỗ đóng trại số 2.

Trải qua hơn mười mấy tiếng leo núi, đến buổi tối hai người họ đã leo tới chỗ đóng trại số 2 có độ cao so với mặt biển 6700m.

Tuy rằng trời đã tối đen, thế nhưng bầu trời đầy sao, mỹ lệ đến cực điểm.

Bọn họ rất nhanh đã dựng xong lều bạt trí năng có thông khí giữ ấm kiểu mới, cùng nhau tiến vào trong ngồi xuống, sau đó sử dụng bếp lò pin năng lượng cao để nấu canh thịt mỹ vị, song song có thực vật cung cấp năng lượng.

Lăng Nghị dưới ánh đèn mờ ảo có khuôn mặt cực kỳ nhu hòa, ánh mắt đặc biệt dịu dàng. Lăng Tử Hàn đang cầm cà mèn ăn canh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cha mình, bên môi ẩn hiện nét cười.

Độ cao so với mặt biển đã rất cao, dưỡng khí dần dần loãng, bọn họ đều là hít thở thật sâu, chậm rãi thở ra, rất ít nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà ngồi. Ở nơi xa cách mặt đất, rời xa hồng trần, trái lại bọn họ lại cảm giác thật gần với không gian. Tuy rằng bên ngoài là băng thiên tuyết địa, nhưng trong lều bạt nho nhỏ cũng tràn đầy hoà thuận vui vẻ.

Gió núi gào thét, lều bạt bọn họ lù lù bất động, mấy truyền cảm cùng máy dò xét gắn trên lều đều từng giờ từng phút chú ý tình huống chung quanh, nếu xuất hiện dấu hiệu nguy hiểm, nó sẽ lập tức truyền tới cảnh sát, đánh thức người trong lều.

Trong đêm yên tĩnh, tiếng gió thổi mặc dù vang vọng, nhưng cũng không phải cuồng phong. Trên K2 thì đây chính là thời tiết tốt hiếm có.

Suốt cả đêm, cả hai người đều tự mình chui vào túi ngủ, ngủ rất say.

Sáng sớm ngày kế tiếp, bọn họ đều thức dậy, ăn đại thứ gì đó, hai người họ liền nhanh nhẹn thu thập hành lý gọn gàng, bắt đầu leo lên.

Bọn họ đã đi tới chỗ khá cao rồi, đứng ở sườn dốc phủ tuyết dõi mắt trông về phía xa, có thể thấy rõ được những ngọn núi thấy chung quanh độ cao so với mặt biển kéo dài hơn 8 cây số. Trước mặt 1 bọn họ, ngọn K2 hùng vĩ tráng lệ dưới ánh mặt trời lóng lánh quang mang loá mắt, bầu trời lam sắc dường như gần trong gang tấc. Rất xa, có thể thấy được sông băng Goldwin-Austen dọc theo chân núi trườn đi, dọc theo con gió kéo dài đến tận 10km vào sâu trong dãy núi.

Cảnh sắc trong núi cực kỳ đẹp, lại to lớn tựa như người khổng lồ trong truyền thuyết, lưng núi sắc bén như lưỡi dao, trước mắt bọn họ lóe ra ánh băng màu xanh bạc.

Lăng Nghị mở đường trước, dùng kỹ xảo cùng sức lực để đâm xuyên qua tầng băng. Ông cầm cái đục băng xen vào băng vuông góc, sau đó một chân leo lên mặt băng, đưa mũi giày đâm xuyên vào hỏm nhỏ trong tầng băng, cánh tay phải thuận thế lực, nâng cao lên, thân thể nâng lên, một chân khác lại bám vào trong hõm băng, rút ra cái đục băng, lại leo lên từng phần nhỏ.

Ông bình tĩnh leo lên núi băng, dây bảo hộ trên người, nối với con trai ông. Lăng Tử Hàn theo đuôi sau đó, kề sát mặt băng, dọc theo con đường trước của Lăng Nghị mà leo lên, kỹ xảo của cậu giống cha cậu y như đúc.

Khí trời cực kỳ tốt, dường như toàn bộ thế giới đều an tĩnh nhìn bọn họ đang dính trên vách băng, gian nan kiên định leo lên trước.

Bọn họ hết sức chăm chú duy trì liên tục hướng về phía trước, không chỉ mỗi một bước chân phải bình ổn, mà còn phải tránh né những mảnh băng vỡ không biết sẽ rơi xuống bất kì lúc nào, phải cẩn thận băng nứt, còn phải chú ý dấu hiệu tuyết lở.

Hôm đó, bọn họ lợi dụng khí trời tốt, một thân càng thêm hăng hái, ngay khi màn đêm buông xuống đã ở chỗ đóng trại số 3 độ cao so với mặt biển 7450m.

Dưới phần băng lớn đang nhô ra, bọn họ từ mặt băng gập ghềnh tạo ra một nền đất trống, bắt đầu dựng lều.

Đêm này cũng không khác đêm trước lắm, bọn họ vẫn cố gắng hít thở, an tĩnh ăn, rất nhanh ngủ say, để có thể để khôi phục thể lực. Đối với con đường nhỏ leo núi, Lăng Tử Hàn không có ý kiến, bởi vì cậu chưa từng leo qua ngọn núi này, mà cha cậu đã từng leo qua, nên cậu hoàn toàn tin tưởng phán đoán cùng quyết định của cha mình.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ liền đứng dậy tiến hành leo cắt ngang, đi tới chỗ đóng trại số 4.

Phần đường này mang tính khiêu chiến kỹ thuật nhất, đồng thời cũng là đoạn đường khiến các nhà leo núi cảm kích cùng thỏa mãn nhất. Ở trước mặt bọn họ, lưng núi cao và dốc khí thế bàng bạc, đỉnh băng liên tiếp hiện ngay trước mặt, mỗi một đỉnh băng đều vuông góc sừng sững, đỉnh chóp tựa như một đao phong lợi hại.

Bọn họ theo con đường tốt nhất mà từ bên này lượn sống lưng qua bên kia, tựa vị trí địa lý mà nói, bọn họ đang từ Pakistan đến Trung Quốc, cái loại cảm giác này cực kỳ kỳ lạ.

Ánh nắng từ lưng núi chậm rãi dời xuống tới, cảm giác rất ấm áp. Chỉ mất vài tiếng sau, bọn họ bỗng nhiên phát hiện bốn phía xuất hiện một đàn bướm, dưới ánh nắng mặt trời chớp cánh mỹ lệ, chỉ có khởi vũ, tựa như một đóa hoa tươi rực rỡ đang nở rộ giữa núi cao, diễm lệ loá mắt.

Lăng Nghị đứng thẳng người, nhìn đàn bướm bay lượn chung quanh, nét mặt rất bình tĩnh.

Lăng Tử Hàn ngửa đầu nhìn đàn bướm tung bay, trên mặt tràn đầy bất ngờ cùng kinh hỉ.

Tất cả thực sự là thật đẹp, quả thực không giống nhân gian.

Bọn họ lẳng lặng chìm đắm trong vui sướng, rốt cục cũng leo qua được lưng núi như đao phong, đến hoàng hôn thì đến được chỗ đóng trại số 4 độ cao so với mặt biển 7900m, cũng chính là chỗ đóng trại đột kích đỉnh núi.

HẾT PHẦN 08

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.