01/08/2044 là ngày thành lập quân đội nhân dân (1), tại sân bay quân sự phía tây Bắc Kinh vô cùng náo nhiệt.
Không ít các quan quân cấp cao mang quân hàm cấp tướng ngồi trên đài chủ trì, chung quanh đều là sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp uý, những người thuộc binh nhì hầu như không thấy bóng. Ngoại trừ quân nhân ra, còn có một ít người mặc thường phục như là nhân viên của các viên chức chính phủ, rất nhiều phóng viên qua lại không ngớt.
Đang giữa hè, nắng gắt như lửa, thế nhưng các quân nhân tất cả đều quần áo chỉnh tề, vẫn duy trì tác phong và kỷ luật quân đội. Những người khác cũng đều khoác trên người quần áo trang trọng, tuy rằng nóng đến chảy mồ hôi, cũng đều ngồi nghiêm chỉnh trên khán đài, một số nhân viên tay cầm quạt chậm rãi đong đưa, nhưng cũng chỉ làm dáng cho phong nhã.
Lúc này, mọi người đều mang kính râm, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Tại bầu trời ở sân bay, tiếng nổ ầm vang thật lớn không dứt bên tai, vài máy bay tiêm kích Jianji (2) số hiệu 32, là dạng máy bay chiến đấu kiểu mới nhất đang trên bầu trời tiến hành biểu diễn kỹ năng đặc biệt. Chỉ thấy dưới ánh mặt trời phi cơ lộn mình vài vòng, thực hiện các động tác mạo hiểm nhưng đẹp mắt, cuối cùng, các phi cơ tạo hình bay trên tầng mây tạo ra những làn khói trắng, trên bầu trời các đường khói bắt ngang chân trời.
Khán giả phía dưới nhiệt liệt vỗ tay.
Đến khi phi cơ chạm đất, khán giả bên sân mới đứng dậy. Người lãnh đạo theo lệ gặp gỡ các phi công tham gia biểu diễn kỹ năng đặc biệt, nói một hai câu gì đó. Sau khi sắp xếp xong xuôi, cho phép phóng viên phỏng vấn bộ trưởng quốc phòng Lôi Chấn cùng một số vị lãnh đạo khác. Những người khác không còn việc gì đều có thể tự do ra về.
Lăng Tử Hàn đứng trong hàng khán giả ngay khán đài bên, nhìn phi cơ đáp xuống sân bay, nhìn phi công từ bên trong đi ra. Cậu hôm nay mặc áo T-shirt ngắn tay cùng quần jean bạc màu, nhìn qua rất trẻ, giống như một học sinh cấp 3 vậy. Người bên cạnh cậu lần lượt ra về, nhưng cậu vẫn đứng đó không hề di chuyển.
Từ xa, có một người mặc quân phục phi công chạy về phía cậu. Cậu nhìn bóng người cao to đằng xa, trên miệng liền nở nụ cười.
Lôi Hồng Phi đầu đầy mồ hôi chạy tới, mỉm cười nhẹ nói: “Tử Hàn, thế nào? Anh bay thế nào? Tốt không?”
Lăng Tử Hàn lập tức gật đầu: “Tốt, rất tốt.”
Lôi Hồng Phi đưa tay hạ đôi kính râm của cậu xuống, nhìn nụ cười trên mặt cậu, nhịn không được ôm cổ cậu, than thở: “Thật đáng ghét, ngày mai anh phải trở về đơn vị rồi, chỉ có thể ở bên em một đêm. Anh thực sự là nhớ em chết được, một đêm làm sao mà đủ chứ?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Kỳ thực như vậy cũng tốt. Mỗi lần gặp mặt, chúng ta đều rất hài lòng, cũng sẽ không có thời gian cãi nhau.”
Lôi Hồng Phi lập tức vui mừng: “Đúng vậy, tiểu biệt thắng tân hôn phải không?”
Lăng Tử Hàn vừa nghe y lại bắt đầu dùng tục ngữ, nhịn không được cười lắc đầu.
Bọn họ đứng dưới ánh mặt trời nóng bức, nhưng trong lòng rất vui vẻ nên cũng không cảm thấy nóng. Đang trong lúc nói chuyện, Lôi Chấn mặc bộ quân phục màu lục mang hàm tướng quân đi tới.
Lôi Hồng Phi lập tức nghiêm người, cúi chào: “Sir.”
Lôi Chấn nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội, lúc này mới cười nói: “Bay rất tốt.”
Lôi Hồng Phi đáp: “Yes, sir.”
Lôi Chấn ôn hòa mà nói: “Nghỉ.”
Lôi Hồng Phi lúc này mới trở lại dáng vẻ linh hoạt, lập tức cởi bỏ bộ đồng phục phi hành, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, đem ống tay áo lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: “Thời thiết quái quỷ gì thế này, nóng chết người mất.”
“Nóng cái gì? Này mới là khảo nghiệm mà thôi.” Lôi Chấn trừng mắt liếc y. “Mày thích cả ngày ngồi trong phòng máy lạnh phải không, tao cho mày chuyển vào làm công chức, có thể mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng.”
Lôi Hồng Phi làm mặt quỷ: “Cha, cha tạm tha cho con đi, cha biết rõ con ghét nhất là văn chương, lại chuyển con vào làm trong văn phòng, đây chẳng phải là một dao lấy mạng con sao?”
Lôi Chấn hừ một tiếng: “Vậy tại sao lại bực tức?”
Lôi Hồng Phi cợt nhả mà nói: “Con đây không phải là càu nhàu do bực tức, mà là miêu tả hiện tượng sự vật một cách chân thật mà thôi.”
Lăng Tử Hàn nghe hai cha con họ nói chuyện, nhịn không được liền cười.
Lôi Chấn yêu thương nhìn cậu, ôn nhu hỏi: “Tử Hàn, con có nóng không?”
Lôi Hồng Phi nghe ông hỏi như vậy, không khỏi ngửa mặt lên trời trừng mắt, vẻ mặt không biết làm sao, nói thầm: “Bất công quá đi.”
Lăng Tử Hàn cố nén cười, nhu thuận mà nói: “Cũng được ạ, không quá nóng.”
Lôi Chấn gật đầu, thân thiết nói: “Bác nghe cha con nói, gần đây con tìm việc làm với tư cách là phóng viên phải không?”
“Dạ đúng.” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Là phóng viên du lịch, đồng thời cũng có thể tranh thủ đi du lịch không tốn tiền.”
“Aha, quả nhiên gian xảo.” Lôi Hồng Phi mặt tươi như hoa mà cười nói. “Đó là do em thích đi khắp nơi chơi, cho nên mới muốn là phóng viên du lịch, đây không phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Chính mình vừa được đi chơi, chi phí có người trả hết, còn trả thêm tiền lương cho em.”
Lôi Hồng Phi nhìn Lôi Chấn, liên tục lắc đầu: “Không không không, chỉ là vui mừng thay cho em mà thôi. Anh bây giờ hứng thú làm phi công, tương lai tranh thủ trở thành phi hành gia vũ trụ, bay lên mặt trăng, bay lên sao Hỏa.”
Y nói bằng khí thế bừng bừng, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Chấn đã nghe ước mơ từ nhỏ này của y nhiều năm lắm rồi, cho nên bây giờ nghe riết thành nhàm. Lôi Chấn không thèm để ý đến y, thân thiết vỗ vỗ vai Lăng Tử Hàn: “Được rồi, phần biểu diễn của Hồng Phi đã kết thúc. Y hôm nay có thể rời đơn vị, cho y chơi thả ga một ngày một đêm, mai trở về đơn vị. Các con thoải mái đi chơi đi, nhưng đừng phơi nắng nhiều.”
Lôi Hồng Phi mừng rỡ, lập tức nghiêm: “Yes, sir.”
Lăng Tử Hàn nhã nhặn nói: “Gặp lại sau, bác Lôi.”
Lôi Chấn cười gật đầu, nhìn con trai mình kích động lôi kéo đứa nhỏ thanh tú nho nhã kia, chớp mắt đã biến mất.
Dưới chân Lôi Hồng Phi cứ như có gắn thêm tên lửa, chỉ trong chốc lát đã đưa Lăng Tử Hàn tới bãi đỗ xe, đưa cậu ngồi vào một chiếc xe Jeep quân dụng, sau đó bản thân mở cửa kia ra ngồi vào, đưa xe ra khỏi sân bay, nhanh chóng chạy ra đường cao tốc số 5.
Lăng Tử Hàn chậm rãi lấy ra bịch khăn giấy, lấy ra hai tờ đưa cho Lôi Hồng Phi, sau đó rút thêm một tờ lau mồ hôi trên trán.
Lôi Hồng Phi lấy hai tờ khăn giấy, lau qua loa trên mặt, khẩn cấp hỏi cậu: “Chúng ta đi khách sạn à?”
Từ sinh nhật 18 tuổi của Lăng Tử Hàn đến nay, cũng đã hơn 1 năm rưỡi. Lôi Hồng Phi là quân nhân, có quân kỷ quản thúc, rất ít khi được ra ngoài, mà Lăng Tử Hàn cũng thường xuyên ra ngoài “Du lịch”, cho nên hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Mỗi lần có thời gian ở cùng với nhau, cũng không tiện hẹn hò tại nhà họ Lôi, tại không tiện qua đêm tại nhà họ Lăng, cho nên bọn họ sẽ đi khách sạn thuê phòng, cuồng hoan thoả thích.
Vừa nghe Lôi Hồng Phi hỏi, Lăng Tử Hàn lẳng lặng mà nở nụ cười: “Tại Long Quan em có mua một căn hộ nhỏ, vừa tu sửa xong, có thể chuyển đến ở. Chúng ta đến đó đi.”
“Thật tốt quá, sao anh lại chưa từng nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Em đúng là thông minh nhất.” Lôi Hồng Phi vừa nghe liền mừng rỡ không thôi, không khỏi vỗ tay lái. “Tiền mà chúng ta từ trước tới nay đi khách sạn thuê phòng có thể để dành để thuê một căn hộ nhỏ, rất tiện lợi nha.”
Lăng Tử Hàn trêu chọc y: “Một tháng quân lương của anh có bao nhiêu hả? Đủ để trả tiền thuê nhà hay không? Có phải tính làm chuyện bậy bạ gì hay không?”
Lôi Hồng Phi cười nhẹ: “Anh muốn làm tướng quân, sao có thể làm chuyện bậy bạ được chứ? Tuy rằng trong tay anh không có nhiều tiền, nhưng tiền thuê căn hộ thì vẫn trả được. Còn em thì sao? Tiền đâu mà em mua nhà?”
“Tiền nhuận bút đó.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Mỗi lần em chụp một bộ ảnh nộp cho tòa soạn, sẽ có được 1.000, nếu như họ dùng làm ảnh bìa, thì sẽ có 3.000, nếu có thêm bài viết, thì sẽ càng có thêm nhiều tiền. Em vừa hoàn thành một bộ du ký, vừa có ảnh chụp vừa có bài viết, tòa sạn trả đến 5.000. Em liền nhanh tay mua nhà trả từng đợt, thanh toán năm đầu tiên. Còn lại khoảng 35 năm tiếp theo, trả dần thì dư sức.”
Lăng Tử Hàn nhìn nét mặt ảo não của y, trên mặt nụ cười càng tươi.
Lôi Hồng Phi lái xe, chạy trên đường cao tốc số 5 từ Tây sang Bắc, lập tức ra khỏi cửa khẩu, theo chỉ dẫn của Lăng Tử Hàn, một đường chạy thẳng đến căn hộ tại Long Quan.
Ở đây khung cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, theo kiến trúc Châu Âu, đều là các căn hộ riêng biệt, chuyên môn bán cho những thành phần tri thức đi làm trong nội thành. Lúc này là thời gian đi làm, trong khu lặng ngắt như tờ, một người cũng không nhìn thấy, chỉ có vài con chim nhỏ được nuôi trong sân tại vài căn hộ kêu tiếng thánh thót.
Lôi Hồng Phi đứng tại bậc thềm tại tòa nhà có căn hộ của Lăng Tử Hàn, nhìn cậu ấn mật mã, theo cậu vào thang máy. Đợi thang máy vừa đóng cửa, y lập tức mạnh mẽ ôm chặt lấy người yêu, nhiệt tình hôn cậu.
Lăng Tử Hàn ra sức giãy dụa ấn nút 20, lúc này mới ôm thắt lưng y, kịch liệt hôn trả.
Thang máy nhanh chóng đưa họ lên tầng 20, âm thanh “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở.
Lôi Hồng Phi lúc này mới lưu luyến buông cậu ra, cùng cậu đi ra cửa thang máy.
Căn hộ của Lăng Tử Hàn cũng khóa bằng mật mã, phải đồng thời dùng máy vi tính phân tích vân tay cùng con mắt của cậu mới mở khóa ra. Nếu có người muốn bẻ khóa đi vào, máy vi tính sẽ nhanh chóng khởi động hệ thống theo trình tự, từ cảnh báo đến điện giật, với đủ loại phương thức ngăn cản. Chỉ là, loại sản phẩm này của Lăng Tử Hàn ngoại trừ các tính năng giống những loại bình thường cũng có, nó còn một tính năng đặc biệt, đó là khởi động hệ thống phát nổ, làm cho tất cả mọi vật trong căn hộ có liên quan đến cậu biến mất không tì vết.
Thời đại này có rất ít người dùng khóa mở bằng chìa, chỉ có một số ít người tôn trọng lịch sử truyền thống thì sử dụng nó, còn lại đều hướng đến cái mới.
Lăng Tử Hàn mở khóa mất 20s, nhưng Lôi Hồng Phi lại cảm thấy rất lâu. Y chỉ cảm thấy trong người như có lửa nhiệt thiêu đốt, làm y khó có thể chịu được. Thật vất vả mới có thể đợi Lăng Tử Hàn mở được cánh cửa ra, y một tay đẩy mạnh cậu lên tường, mạnh mẽ hôn.
Lăng Tử Hàn nghe được âm thanh khóa cửa tự động, lúc này mới thả lỏng tâm lý đề phòng, hôn đáp trả.
Tiếng hít thở gấp gáp vang lên, vọng trong căn hộ.
Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy như mình vừa bị tiểu lão hổ cắn xé, đôi môi rất đau. Cảm thấy tức giận, cậu cũng hung hăng mà cắn lại đối phương. Hai người dần dần từ triền miên biến thành giác đấu. Nháo loạn một hồi, hai người buông nhau ra, cười ha hả.
Lăng Tử Hàn thở hổn hển, một lát mới nói: “Tắm trước cái đã, bằng không không cho phép lên giường của em.”
Vẻ mặt Lôi Hồng Phi đỏ bừng, trên trán lại có thêm tầng mồ hôi.
Lăng Tử Hàn xoay người điều chỉnh máy điều hòa. Bọn họ vừa vào cửa, máy điều hòa liền tự động khởi động dựa theo nhiệt độ trên người bọn họ, điều chỉnh theo chế độ lạnh, đem nhiệt độ căn hộ nhanh chóng hạ xuống. Thế nhưng, đối với hai người đang tinh lực mạnh mẽ, dù chỉ là hôn môi cũng khiến hai người bọn họ nhiệt huyết sôi trào.
Lôi Hồng Phi không nói hai lời, vừa cởi quần áo vừa hỏi: “Phòng tắm ở đâu?”
Lăng Tử Hàn khẽ mỉm cười, chỉ chỉ một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ.
Dòng nước ôn hòa nhanh chóng rửa sạch mồ hôi trên người hai người bọn họ, khiến hai người cảm thấy thư thích.
Lôi Hồng Phi nhìn thân thể gầy của Lăng Tử Hàn, có chút buồn bực: “Kỳ quái ta, em ngày đêm chơi bời lêu lổng, sao không mập lên được chút nào vậy? Anh có cảm giác hình như em càng lúc càng gầy hơn thì phải, hơn nữa cũng đen hơn trước.”
Lăng Tử Hàn lấy tay ôm lấy thắt lưng y, cười nói: “Ừ, còn anh thì lúc nào cũng oai hùng hết.”
“Đó là tất nhiên.” Lôi Hồng Phi lập tức xông xáo, vỗ mạnh vào khuôn ngực cường tráng. “Anh là ai chứ? Hiện nay là phi công máy bay tiêm kích ưu tú nhất, tốt nghiệp hạng xuất sắc đó.”
Lăng Tử Hàn nhìn người bạn thân thanh mai trúc mã, cũng là người yêu hiện tại, bỗng nhiên tiến lại gần, ghé vào lỗ tai y nói: “Anh tốt nghiệp với thành tích ưu tú như thế, em nên tặng lễ vật gì đây?”
Lôi Hồng Phi chỉ cảm thấy bên tai một trận ngứa, nhưng cái nhột này lập tức khiến toàn thân tê dại. Y ôm lấy Lăng Tử Hàn, đưa tay lướt qua da thịt ôn nhuận của cậu, nhẹ nhàng mà nói: “Anh chỉ muốn em.”
Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Vậy không phải là tiện lợi cho em quá sao, tiết kiệm được không ít tiền.”
Lôi Hồng Phi lập tức ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ của cậu: “Vậy à. Ừ, vậy anh muốn một bộ mô hình xe tăng chiến chiến tranh thế giới thứ 2.”
Lăng Tử Hàn buồn cười: “Anh hai à, cái đó rất mắc tiền.”
Lôi Hồng Phi trừng mắt nhìn cậu: “Em mới nói chỉ cần viết mấy chữ, đem dán trước cửa nhà, tiền liền ‘vèo vèo’ bay đến, hiện tại than nghèo, là có ý gì? Không muốn tặng thì cứ nói đi, giả bộ hoài.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng: “Anh đúng là tên khốn mà. Được được được, sợ anh rồi, em sẽ tặng cho anh.”
Lôi Hồng Phi khóa nước, cầm lấy khăn thay cậu lau khô, thanh âm ôn nhu: “Lần sau anh trở về, em sẽ tặng cho anh, được không?”
Nói chung là vì công việc của cha mình, bọn họ ngay từ nhỏ đã được giáo dục việc bảo mật cùng với việc không hỏi thăm sự việc bí mật của người khác, riết đã thành thói quen. Lôi Hồng Phi sau khi tốt nghiệp sẽ điều đến nơi nào, Lăng Tử Hàn không biết, cậu cũng không hỏi. Nếu như Lôi Hồng Phi có thể nói, tự nhiên sẽ nói cho cậu biết, nếu như không nói, có nghĩa đó là bí mật quân sự, cậu tất nhiên sẽ không hỏi một chữ.
Lôi Hồng Phi khó dằn nổi mà đem hai người lau khô, lôi kéo Lăng Tử Hàn tiến thẳng vào phòng ngủ. Y hoàn toàn chẳng thèm chú ý tới sự tu sửa bên trong, chỉ chăm chú vào cái giường lớn gần bên cửa sổ, lập tức liền ôm lấy Lăng Tử Hàn, ném lên giường.
Hai người nằm xuống, dây dưa trên chiếc giường mềm mại có tỏa ra hương thơm nhẹ. Lôi Hồng Phi dùng hết sức lực toàn thân quấn lấy Lăng Tử Hàn, vừa hôn thân thể cậu vừa nói: “Thật là muốn chết anh rồi mà, hôm nay đừng mong anh tha cho em.”
Lăng Tử Hàn bị vùi trong cơn kích tình, lung tung nói: “Sẽ chết đói đó.”
“Vậy thì chết đói.” Lôi Hồng Phi há mồm ngậm lấy dục vọng của cậu, hai cánh tay mạnh mẽ vuốt ve thắt lưng cùng đôi chân cậu, thanh quản không nhịn được hừ nhẹ.
Thân thể Lăng Tử Hàn căng thẳng, trong cơn cao trào cuộn trào mãnh liệt phát ra tiếng rên rỉ.
Lôi Hồng Phi đợi sau khi cậu phun trào, không hỏi gì thêm, liền theo thói quen của hai người mà hướng tủ đầu giường kéo ra ngăn nhỏ, từ bên trong lấy ra dầu bôi trơn.
Tất cả đều quen thuộc đến cực điểm, hai người trong lúc đó vô cùng ăn ý, dù cho là thân thể hay tâm hồn, đều tự nhiên mà hấp dẫn lẫn nhau, tựa như hai cực trắng đen trên thái cực đồ, xa nhau thì tôi có cậu, cậu có tôi, gặp nhau thì kết hợp chặt chẽ, nước sữa hòa nhau.
Lôi Hồng Phi đem chính mình vùi sâu trong thân thể nóng cháy mà mình ghi nhớ khát khao, cảm nhận được hương vị tuyệt vời trong sự chuyển động đến tận cùng, khoái cảm tựa như cảm giác bay lượn trên bầu trời, trong nháy mắt cơn cao trào cuốn đi mọi suy nghĩ của y, đánh thẳng lên xương sống thắt lưng của y, đều khiến y không khỏi không kêu lên vui mừng.
Y nhẹ giọng nói nhỏ: “Tử Hàn, Tử Hàn, chúng ta cùng nhau bay, anh mang em cùng nhau bay.”
Lăng Tử Hàn chấp nhận sự xung động của y mà rên rỉ, liên thanh nói: “Được, được, được …”
Bọn họ không có kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài chói chang tiến thẳng vào trong phòng, bao phủ hai thân thể đang tiếp hợp nhau, khiến căn phòng tựa như cõi thiên đường.
HẾT CHAP 01
Mục lục
(1) Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc được thành lập ngày 1 tháng 8 năm 1927.
Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (hay Trung Quốc Nhân dân Giải phóng Quân) là quân đội của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là quân thường trực lớn nhất thế giới và bao gồm các lực lượng: hải quân, không quân, và lực lượng hạt nhân.
(2) Máy bay tiêm kích Jianji: Còn có tên gọi là Shenyang là một loại máy bay tiêm kích của Không quân Quân giải phóng dựa trên kiểu máy bay Sukhoi Su-27 SK.