Ánh bình minh của ngày mới xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu lên tường, Lôi Hồng Phi trong giấc ngủ say từ từ mở mắt.
Lăng Tử Hàn vẫn đang nằm trong lòng y, đầu của cậu gác lên cánh tay y mà say ngủ.
Ngày hôm qua thực sự là cuồng hoan, hai người dây dưa tới khi trời đen khịt, mệt mỏi rồi lại ngủ, sau khi tỉnh lại tiếp tục ôm nhau. Đến tận bóng đêm nặng nề che phủ, Lăng Tử Hàn nghĩ đến việc ngày mai y phải về đơn vị sớm, lúc này mới kiên quyết cự tuyệt sự đòi hỏi của y. Hai người vội vã ăn chút gì đó, liền ôm nhau ngủ.
Lôi Hồng Phi trước khi đi ngủ có ấn hệ thống báo thức trên đồng hồ đeo tay, vì vậy theo đúng thời điểm đã định bắt đầu khởi động quá trình đánh thức, càng ngày càng mạnh, rốt cục khiến y tỉnh lại. Tại ánh sáng nhè nhẹ của bình minh, y nhìn khuôn mặt an tĩnh của Lăng Tử Hàn lúc ngủ, không muốn nhúc nhích.
Cảm giác được đường nhìn của y, Lăng Tử Hàn cũng tỉnh lại. Cậu không mở mắt, chỉ thấp giọng nói: “Tỉnh rồi sao? Phải đi à?”
Lôi Hồng Phi ôm chặt lấy cậu, thở dài nói: “Đúng vậy, thế nhưng anh không muốn đi.”
Khóe miệng Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng giương lên, mỉm cười: “Quân lệnh như núi, anh dám cãi sao?”
Lôi Hồng Phi đem mặt vùi vào trong hõm vai của cậu, rầu rĩ nói: “Không dám.”
Lăng Tử Hàn đưa tay khoát lên trên lưng y, ôm chặt, thoải mái nói: “Còn nhiều thời gian, không cần gấp gáp quá.”
“Ừ.” Lôi Hồng Phi ôm cậu một hồi nữa, lúc này mới thở dài, buông cậu ra, ngồi dậy. “Em ngủ tiếp đi, anh đi tắm.”
Lăng Tử Hàn nói: “Ăn cái gì trước đã, anh cứ đi tắm, em sẽ làm điểm tâm.”
Lôi Hồng Phi cũng không từ chối.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn xuống bếp nấu cho y ăn. Trước đây bọn họ đều là ra khỏi khách sạn thì tìm quán nào đó ăn cơm, giải quyết qua loa. Lôi Hồng Phi tắm rửa xong, đi ra, nhìn trên bàn cơm là một cái trứng chiên cùng jăm-bông, bánh mì nướng, cùng với một ly sữa nóng, chỉ cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất trong suốt 23 năm qua của y.
Lăng Tử Hàn nhìn biểu hiện rạng rỡ của y, không khỏi buồn cười: “Biểu hiện vậy là sao? Nhìn anh quả là người dễ lấy lòng.”
Lôi Hồng Phi ngẩng đầu: “Dễ lấy lòng? Đổi lại là em thử xem.”
Lăng Tử Hàn cười cười, đi vào phòng tắm.
Lôi Hồng Phi nghe tiếng nước chảy bên trong, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, lập tức nhanh chóng mà ăn trứng, uống sạch ly sữa, liền đứng dậy dọn dẹp.
Lăng Tử Hàn mặc áo tắm đi ra, hướng y cười nói: “Để đó đi, còn khách sáo làm gì, em sẽ dọn cho. Anh nhanh đi đi, mắc công lại trễ, bị phạt giam lại bây giờ.”
Lôi Hồng Phi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm mà đi về phía y, đứng trước mặt y.
Chiều cao của bọn họ so với nhau cũng không khác biệt lắm, nhưng Lăng Tử Hàn nhìn lại nhỏ hơn y, nhìn qua tựa như Lôi Hồng Phi cao hơn. Không khí buổi sáng bao vây lấy bọn họ, làm cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy biếng nhác. Đó là sự tận hưởng lạc thú trước mắt vào buổi sáng, thế nhưng Lôi Hồng Phi rốt cục không thể không dừng lại.
Y kéo Lăng Tử Hàn qua ôm chặt lấy, vô cùng khổ sở nói: “Thật không muốn đi.”
Lăng Tử Hàn chỉ là cười, cái gì cũng không nói.
Lôi Hồng Phi thở dài, rốt cục buông cậu ra, sau đó thay đồ, mở cửa, nhanh chóng rời đi.
Từ trước tới giờ bọn họ không có việc âu sầu chia tay nhau, càng chưa từng nói những câu giao hẹn như “Sẽ gọi điện” hay “Gửi bưu tín”. Sinh hoạt của bọn họ đều giống nhau ở chỗ phải luôn không ngừng chia tay lâu dài và gặp nhau ngắn ngủi. Bọn họ cũng ít khi nào để đối phương chờ đợi bằng những câu nói, cũng không giữ lại đối phương khi họ cần phải đi, bọn họ chỉ giữ kỹ những kỉ niệm khi ở bên cạnh nhau, nhớ kỹ những khoảnh khắc hạnh phúc khi ở bên cạnh nhau.
Lăng Tử Hàn nghe tiếng cửa căn hộ đóng lại, liền yên lặng đi dọn chén dĩa trên bàn ăn, nhấn nút hoạt động của máy rửa chén đa năng. Máy có thể tự động rửa sạch, khử trùng, hong khô, sau đó phân loại ra lần lượt úp vào tủ chén, không cần cậu động tay.
Cậu vừa ra phòng khách, liền nghe được tiếng ong kêu rất đặc thù. Đó là tín hiệu đến từ tổng bộ, triệu cậu trở về bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Cậu lập tức thay đồ, nhanh chóng rời cửa, lái một chiếc xe cũ để tránh cho người khác chú ý, chạy thật chậm, yên lặng hướng tới phía tây Bắc Kinh mà đi.
Một giờ sau, cậu đã ra khỏi đường cao tốc, đi đến trước một nhà cao tầng bình thường.
Bên ngoài tầng nhà đó có một mảnh đất trống, chỉ có cỏ mà không có cây nào cả, nhìn tầng nhà cũng không giống có dạng hệ thống gì đặc biệt. Xa xa có rào chắn bao quanh, cửa chính ghi rõ đây là câu lạc bộ tư nhân, không phải hội viên không được vào.
Máy vi tính trên xe Lăng Tử Hàn có hệ thống mã hóa riêng, cách cửa chính khoảng 500m, thì thiết bị điện tử giám sát và điều khiển ở cửa chính lập tức phân tích mã hóa của xe cậu, xác nhận được cấp bậc bí mật của cậu là được phép vào. Xe vừa đến cửa, cánh cửa sắt cao lớn có điện cao thế chậm rãi mở ra, chờ cậu thoải mái chạy vào xong lại đóng chặt như cũ.
Lăng Tử Hàn đem xe chạy qua khu đất trống, dừng tại chỗ đậu xe của tầng nhà. Chỗ này đã có vài chiếc đậu trước, nhìn thấy vậy cậu không khỏi mỉm cười.
Lúc này, từ cửa xuất hiện vài người, người đầu tiên ra trước là một người có nước da nâu nhạt, ngũ quan đường nét rõ ràng, đôi mắt có màu xanh lam, tóc đen. Anh tên là Vệ Thiên Vũ, năm nay 27 tuổi, cha là người Trung Quốc, mẹ là người Ả Rập. Trên người anh đều tập trung tất cả ưu điểm của cả cha lẫn mẹ, anh tuấn và thông minh. Trong tiểu tổ liệp nhân, anh ngoại trừ kỹ năng kỹ xảo cơ bản mỗi người phải biết ra, còn cực kỳ tinh thông về máy móc. Từ các loại xe cộ giao thông bình thường đến các loại máy bay hành khách, máy bay chuyên dụng, rồi cả tàu ngầm, phi thuyền vũ trụ, có thể căn cứ vào tình huống mà lập tức sửa chữa tức thời, thay đổi cùng thao tác vô cùng linh hoạt nhanh chóng. Anh có đôi bàn tay khéo léo không gì sánh được, làm cho người khác phải ca ngợi không ngừng.
Lúc này, anh vui vẻ mà đi về phía cậu, nhưng không có lỗ mãng ôm Lăng Tử Hàn, chỉ là nắm tay cậu, ôn hòa mà hỏi thăm: “Lão đại, đã lâu không gặp, gần đây thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Rất tốt, còn anh thì sao?”
“Ừ, cũng tốt. Tôi đang suy nghĩ việc đem xe chở hàng biến đổi thành xe thiết giáp cần mất bao nhiêu thời gian.” Vệ Thiên Vũ nói xong mặt mày hớn hở. “Tôi nghĩ rằng cũng hơn 10 giờ, bằng không có thành cũng không hoàn toàn tốt.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu.
Lúc này, ngay tại cửa chính vang lên một tiếng cười nhẹ. “Được rồi, Thiên Vũ, anh đừng có bắt lão đại đứng dưới nắng nói mấy chuyện này chứ, có gì vào cửa rồi nói.”
Đó là tiểu công chúa của tiểu tổ liệp nhân La Y. Cô gái nhìn qua rất yểu điệu này năm nay đã 23 tuổi, thế nhưng đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá, cô là một người vô cùng lạnh lùng, am hiểu trộm cướp, ám sát cùng cải trang. Hiện giờ, cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần jean, nhìn qua y như một cô sinh viên bình thường.
Lăng Tử Hàn nhìn cô cười, rồi cùng Vệ Thiên Vũ vào cửa.
La Y cười nói: “Lão đại, tôi nghe nói hình như Mai Lâm đang quen với một cô gái rất xinh đẹp.”
“Thật sao?” Lăng Tử Hàn có chút hiếu kỳ mà nhìn cô.
“Đúng vậy, Du Dặc có gặp qua một lần, thiếu chút nữa chảy nước miếng tại chỗ.” La Y cười ha ha.
Du Dặc dựa ngay sát tường, khoanh tay lại, lười biếng nói: “La Y, tôi chúc cô sau này gặp phải một người thân thủ tốt hơn cô, miệng cũng độc hơn cô, là một thằng chồng hay ghen lại gia trưởng, cho cô cả đời này khỏi vùng lên.”
Vệ Thiên Vũ phì cười.
Lăng Tử Hàn cũng cười: “Du Dặc, anh nói chính bản thân anh sao?”
Lúc này, La Y đã nhào người tới. Tung người lên, đưa chân đá ra liên tục, rồi sau đó đưa tay ra thế chặt tấn công về phía Du Dặc.
Du Dặc năm nay 26 tuổi, cũng là một sát thủ xuất sắc. Vừa thấy thân hình La Y khẽ nhúc nhích, hắn liền lập tức dàn sẵn trận địa đón địch. Lưng dựa vào tường, bất động như núi, hai tay nhanh chóng đưa ra giải được thế tấn công của La Y, nhưng không nhân cơ hội đó phản công.
Trong lúc hai người hăng say đánh nhau, La Hãn, Tác Lãng Trác Mã, Mai Lâm cùng một người thanh niên trẻ tuổi – Triệu Thiên lần lượt vào cửa. Vừa nhìn tình hình, bọn họ đều nở nụ cười.
Triệu Thiên thân hình nhỏ gầy, tinh thông thuật đánh bạc, trò lừa gạt, thuật thôi miên, có thủ pháp trộm cướp cực kỳ cao siêu, được xưng là thần trộm. Nhìn thấy cảnh này, y lập tức chậc chậc rồi nói: “Làm sao vậy? Cái này có phải là thương nhau lắm cắn nhau đau không nhỉ?”
La Y đang cùng Du Dặc chiến đấu, nghe vậy bỗng nhiên liền đồng thời xoay người, một trái một phải tiến đến chỗ Triệu Thiên mà đánh.
Triệu Thiên quá sợ hãi, lập tức đi chuyển người, trốn sau lưng Lăng Tử Hàn, làm bộ kêu to: “Lão đại cứu mạng.”
Du Dặc cùng La Y phối hợp vô cùng ăn ý. La Y thân pháp nhẹ nhàng, chuyển hướng giữa không trung, đưa chân đá thẳng vào Triệu Thiên. Du Dặc chờ đúng thời cơ, khi Triệu Thiên lập tức né qua một bên, hắn vươn người, lập tức bắt lấy vai của Triệu Thiên, quật Triệu Thiên ngã xuống đất.
Triệu Thiên bị hai đại sát thủ đồng loạt đánh thế gọng kiềm không thể trả đòn, ngã xuống kêu lên: “Ê, các người không thể ăn hiếp tôi quá đáng vậy chứ?”
Những người khác đều cười ha ha.
Lúc này, từ trên trần nhà truyền đến thanh âm của Lữ Hâm: “Toàn bộ đến phòng họp.”
Nét mặt của tám người đều biến đổi, lập tức bước lên phòng họp lầu hai. Bước chân của bọn họ đều trầm ổn thong dong, nhưng trong mắt lại ánh lên nét hưng phấn.
Bình thường mỗi liệp thủ đều mang trong mình những nhiệm vụ khác nhau, rất ít khi nào tụ hội đầy đủ. Lần này, bọn họ nhận được lệnh triệu tập của Lữ Hâm, mỗi người một nơi giờ lại tụ hội lại đây, tựa như bầy sói được Lang Vương triệu tập, tập thể chuẩn bị đi ra ngoài săn bắn, tất cả đều vô cùng hưng phấn, nhiệt tình.
Trên bàn họp, trước mặt mỗi người đều là một màn hình lớn.
Lữ Hâm bình tĩnh đem tư liệu chuyển lên màn hình cho bọn họ xem, sau đó hướng bọn họ nói qua về nhiệm vụ lần này.
Tư liệu lần này cũng không có gì phức tạp, ngay từ khi chiếu lên bọn họ cũng đã nắm được phần nào.
Việc này từ lâu đã lưu truyền mạnh mẽ trên truyền thông, có một trang báo mạng nổi tiếng từng có một bài báo ngay trang bìa với dòng title màu đỏ tươi: “Ai ở trong tối ám toán người Trung Quốc?”
Gần đây, tại khu Trung Á xảy ra một loạt sự kiện khủng bố tập kích, đồng thời phần lớn đều nhằm vào người Trung Quốc.
Tại Afghanistan (1), phần tử khủng bố ban đêm đột nhập vào công trường Kunduz (2) đang xây dựng một toàn kiến trúc do người Trung Quốc thầu, dùng súng tự động bắn phá tàn nhẫn, khiến cho 79 người chết, 35 người bị thương. Thảm án này nhất thời rung động toàn bộ thế giới, thủ tướng Trung Quốc cùng tổng thống Afghanistan đều lập tức phát biểu, mạnh mẽ lên án bọn người khủng bố không có lương tâm này. Các truyền thông cũng đều nói lên quan điểm về những kẻ tập kích lần này, nhưng mỗi người lại mỗi khác.
Ngay sau đó, Pakistan (3) xảy ra sự kiện đặt bom nổ xe hơi, làm chết 9 kỹ sư người Trung Quốc.
Tại Kazakhstan (4), xe hơi của đại sứ Trung Quốc bị tập kích, quan ngoại giao Trung Quốc cùng những người đi theo bị lựu đạn nổ chết.
Tại Kyrgyzstan (5), vài thương nhân người Trung Quốc bị tàn sát, phân tử khủng bố thậm chí còn tập kích cả cảnh sát, đánh chết cảnh sát cục trưởng.
Tại Uzbekistan (6), phân tử khủng bố không chỉ giết chết người đứng đầu đạo Hồi, hơn nữa còn giết chết hai cha con thẩm phán người địa phương đang ở trong nhà thờ Hồi giáo nghe giảng đạo, nguyên nhân là vì bọn họ đã trợ giúp vài kiều bào Trung Quốc.
Ngân Dực Liệp Thủ tỉ mỉ mà xem các hình ảnh cùng tư liệu được thay đổi không ngừng trên màn hình, cùng với những nơi được đánh dấu đặc biệt trên sơ đồ.
Lữ Hâm nói rõ ràng: “Sau vụ việc thảm sát tại Kunduz, chính phủ nước ta lập tức phái một tổ công tác sang Afghanistan, một bên đưa những người bị thương về nước chữa trị, một bên tiến hành điều tra. Tác Lãng Trác Mã cùng Triệu Thiên là nhân viên trong tổ công tác đó. Sau quá trình trinh sát, cùng với tư liệu đã qua phân tích của chuyên gia tình báo của chúng ta, hiện nay có thể xác nhận, người đứng sau vụ thảm sát độc ác tàn nhẫn đó chính là người đứng đầu quân cách mạng Thánh Nguyệt, Shafula. Đây là một phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa có dấu hiện cho thấy, tên đó đã phái người đột nhập vào khu Tây Bắc của nước ta, chuẩn bị tiến hành một loạt sự kiện khủng bố tập kích. Chính vì vậy, chúng ta phải giành thế chủ động, ngăn cản thảm kịch tiếp tục phát sinh. Mệnh lệnh đưa ra là, bắt Shafula, đưa tên đó về nước, còn sống.”
Tám người không nói tiếng nói, chỉ chuyên tâm lắng nghe.
Trên màn hình dần xuất hiện mệnh lệnh cùng phương án hành động của mỗi người.
Lữ Hâm tiếp tục nói: “Hiện nay có thể khẳng định, tên Shafula hành tung bất minh đó hiện tại đang ở khu Kim Tân Nguyệt. Về việc tên đó có quen biết trùm Guzman của khu vực đó hay không, tạm thời tình báo chúng ta chưa có tư liệu. Bởi vậy, hành động lần này là hai người một tổ. Tổ A gồm Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đi vào khu Kim Tân Nguyệt, tiếp cận tướng Guzman, điều tra rõ tình huống. Tổ B gồm Du Dặc cùng La Y âm thầm lẻn vào, phối hợp với tổ A tiến hành trinh sát. Tổ C gồm La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã thực hiện nhiệm vụ tiếp ứng, thay tổ A, tổ B duy trì liên hệ với tổng bộ. Tổ D gồm Triệu Thiên cùng Mai Lâm làm hậu viện, tùy hoàn cảnh phối hợp tác chiến. Rõ chưa?”
“Yes, sir.” Tám người cùng lên tiếng.
Lữ Hâm lưu loát nói: “Tốt, hiện tại toàn bộ tư liệu tình báo liên quan cùng kế hoạch hành động lần này đều ở đây, các cậu nghiên cứu cẩn thận, ba ngày sau xuất phát.”
“Yes, sir.”
HẾT CHAP 02
Mục lục
(1) Afghanistan: Cộng hòa Hồi giáo Afghanistan là một quốc gia nằm giữa lục địa châu Á, có tên cũ là Nhà nước Hồi giáo Afghanistan. Cái tên Afghanistan có nghĩa “Vùng đất của người Afghan”.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Afghanistan
(2) Kunduz: còn biết đến với các tên như Kundûz, Qonduz, Qondûz, Konduz, Kondûz, Kondoz, hay Qhunduz, tọa lạc phía bắc Afghanistan, trực thuộc tỉnh Kunduz. Thành phố này tọa lạc ngay trên vùng trung tâm lịch sử Bactria …
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Kunduz
(3) Pakistan: tên chính thức Cộng hoà Hồi giáo Pakistan, là một quốc gia ở Nam Á. Tiếng Việt còn gọi quốc gia này vào thế kỷ 20 là Hồi Quốc.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Pakistan
(4) Kazakhstan: Cộng hoà Kazakhstan là một quốc gia trải rộng trên phần phía bắc và trung tâm của lục địa Á-Âu. Kazakhstan là quốc gia có diện tích đứng hàng thứ chín thế giới. Nước này có một phần nhỏ lãnh thổ nằm ở bờ phía tây sông Ural, thuộc phần châu Âu.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kazakhstan
(5) Kyrgyzstan: (tuỳ từng trường hợp còn được dịch thành Kirgizia hay Kirghizia), tên chính thức Cộng hoà Kyrgyz, là một quốc gia tại Trung Á.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kyrgyzstan
(6) Uzbekistan: (có thể gọi là Uzbekstan hay Ozbekistan), tên chính thức Cộng hoà Uzbekistan, là một quốc gia nằm kín trong lục địa tại Trung Á, trước kia từng là một phần của Liên bang Xô viết.