Mặt trời ngã về tây, ánh chiều rọi sáng ruộng thuốc phiện khiến cho biển hoa hồng càng rực sáng như lửa, gió mát thổi nhẹ, khiến cho biển hoa có từng đợt sóng lăn tăn liên tiếp trong gió.
Lăng Tử Hàn cùng Irene bước chậm trong biển hoa, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bữa tiệc chào đón khách của Guzman rất náo nhiệt, Irene cũng tới, còn có thêm vài thành viên chủ chốt kề cận của Guzman, bọn họ mỗi người đều có những nhiệm vụ khác nhau: buôn bán chất gây nghiện hoặc buôn bán vũ khí.
Lạc Mẫn và Vệ Thiên Vũ cùng bọn họ ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ, Khang Minh cũng không để mình đi sau người khác, cùng những người xung quanh xưng anh gọi em, rượu đến liền cạn, vô cùng phóng khoáng.
Irene ngồi ở bên cạnh Lăng Tử Hàn, thỉnh thoảng cùng cậu nói vài câu chuyện phiếm, không hề liên quan gì đến việc làm ăn hay tiểu sử cá nhân, chỉ đơn giản hỏi cậu sở thích là gì, bình thường thích làm gì.
Người thiếu niên nhuộm đẫm máu thích ẩn mình trong bóng tối nổi danh truyền thuyết này hình như không thích nói chuyện, đa phần đều là nghe cô hỏi, theo phép tắc trả lời lại, nhưng cũng chỉ gói gọn trong một hai câu. Thanh âm cậu trầm thấp, nói tiếng Anh nhưng nghe rất êm tai, dường như là cùng giọng Oxford giống như Irene, khiến cô vô cùng thích thú.
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Tôi bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ đơn giản thích leo núi, lặn biển.”
Irene đang muốn nghe tiếp, nhưng cậu chỉ nói đến đó là dừng, khiến cô sửng sốt, một lát mới biết được cậu đã kết thúc câu trả lời. Cô nhịn không được uống một ly rượu vang, cười nói: “Mấy sở thích này của cậu … hình như … cậu là người thích cuộc sống bình dị an ổn thì phải?”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn giương mắt nhìn tình cảnh ồn ào náo nhiệt trước mắt, sắc mặt vẫn bình thản. “Tôi thích leo lên núi tuyết, hay lặn xuống biển sâu, cảm thấy rất yên tĩnh, không bị người khác quấy rối.”
Irene nhìn cậu đầy tán thưởng, cười gật đầu: “Tôi hiểu, tôi cũng biết thiên nhiên còn xinh đẹp tốt lành hơn thế giới con người ngàn vạn lần, cho nên rất nhiều người đáng chết, bọn họ không nên xuất hiện trong thế giới này.” Nói ra những lời này, thái độ cô cũng không biểu thị gì nhiều, chỉ thờ ơ mà nói, tựa như đó là chuyện vô cùng bình thường trên đời.
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cho nên muốn giết họ.” Cậu vừa nói vừa nhìn mấy người bàn bên cạnh say đến mặt đỏ lừ.
Irene nghe cậu nói, hiển nhiên càng thêm thích cậu, thấy cậu không còn động đũa, liền tiến đến gần chỗ cậu ngồi, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Chúng ta đi ra ngoài dạo một chút đi?”
Lăng Tử Hàn có chút do dự, không dám nói không được, nhìn về phía Vệ Thiên Vũ.
Irene dường như hiểu được gì đó, liền cười nói: “Musa, Tiểu Thu ăn xong rồi, tôi đưa cậu ấy đi dạo một chút, được không?”
Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn, lập tức sảng khoái gật đầu: “Tất nhiên được, Tiểu Thu cũng không thích mấy sự kiện linh đình này, không bằng đi ra ngoài dạo cho thoải mái một chút.”
Lăng Tử Hàn không nói thêm lời nào, liền đứng dậy, theo Irene đi ra ngoài.
Một người đàn ông râu ria bờm xờm ngồi bên cạnh Guzman cười ha ha: “Ồ? Irene thích cậu thiếu niên kia à?”
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài cười nói: “Vậy thì có sao đâu? Chỉ cần Irene thích là tốt rồi …”
Trong tiếng cười nói bàn luận náo nhiệt kia, Lăng Tử Hàn leo lên xe Irene, để cô đưa cậu ra khỏi thung lũng, đến một ruộng thuốc phiện.
Hai người xuống xe, chậm rãi đi trong ánh tà dương.
Thỉnh thoảng trong không trung vang lên tiếng chim hót ríu rít, tựa như trong vùng làng quê thanh tĩnh, gió nhẹ thổi qua lọn tóc trước mặt, mang chút hơi ấm, khiến cho người khác cảm thấy an bình.
Irene hít một hơi thật sau làn khí chiều mang theo chút hơi nắng cuối ngày, đột nhiên hỏi cậu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lăng Tử Hàn chần chờ một chút, dường như không thích nói chuyện của bản thân mình, nhưng rốt cục cũng trả lời cô: “Hai mươi.”
“Trẻ thiệt nha!” Irene nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phảng phất tựa như đang nhớ lại lúc mình hai mươi. Bên môi cô hiện lên một nụ cười có chút ẩn ý, cũng toát lên mị lực mê người.
Cô đã thay đồ, mặc một chiếc áo áo sơmi màu hồng, quần jean màu đen, một đôi giày da màu đen, dáng diệu nhanh nhẹn hoạt bát, vóc người lả lướt di chuyển vẫn tựa như đóa hoa rực rỡ trong biển hoa, tỏa ra lực hấp dẫn vô cùng.
Thế nhưng Lăng Tử Hàn lại hoàn toàn không hứng thú với nét đẹp kiều diễm của cô, nhìn chăm chú ruộng thuốc phiện xinh đẹp rực rỡ trước mặt.
Irene theo hướng nhìn chăm chú của cậu, lập tức chủ động giải thích: “Những bông hoa này rất nhanh sẽ rụng, hơn mười ngày sau mới kết quả, dùng dao cắt những quả đó, đem chất nhựa bên trong đó lấy ra, thứ còn đọng lại chính là cao thuốc phiện, dùng dao gọt thêm một lớp mỏng, đó chính là thuốc phiện, sau đó chiết xuất ra, có thể làm ra đủ loại sản phẩm. Còn những cành nhánh còn lại của cây thuốc phiện sẽ rất nhanh hư thối, biến thành phân, khiến cho đất trồng ở đây càng ngày càng phì nhiêu, có thể liên tục trồng, không phí đất. Người ở đây sinh sống chủ yếu là nhờ vào cái này.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Hoa rất đẹp. Tôi biết cây thuốc phiện ở Ai Cập cổ được gọi là “Hoa Thần”, Hy Lạp cổ, La Mã cổ gọi là “Hoa Anh Hùng.” ”
“Đúng vậy.” Irene vỗ tay. “Tôi rất thích giống hoa này, tuy rằng người đời không chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng nó hoàn toàn không để ý tới, vẫn sinh trưởng mạnh mẽ, bừng bừng khí thế, đường hoàng ra màu sắc rực rỡ, làm cho người ta sợ hãi, cũng giống như cậu vậy.”
Lăng Tử Hàn nhìn cô một cái, trên gương mặt lạnh lùng dần hiện lên nét cười: “Phu nhân là đang nói chính mình?”
Irene ngửa đầu cười to, tiếng cười như ngọc sáng vang vọng trong gió, thật lâu vẫn không tan.
Hoàng hôn dần hạ, Irene lúc này mới cùng Lăng Tử Hàn trở về. Đợi khi xe vào đến thung lũng, trời cũng tối đen, mỗi khu biệt thự đều lộ ra ánh đèn, từng chấm từng chấm nổi bật trên màn đêm, cộng thêm đèn sân vườn, khiến cho nhìn qua tựa như tiên cảnh.
Lăng Tử Hàn nao nao, lập tức nói: “Ngày mai gặp!” Sau đó xoay người bước vào trong.
Cậu vốn dĩ không biết chỗ ngủ tối nay của mình, nhưng khi nghe tiếng xe, Vệ Thiên Vũ đã đi ra, đứng dưới ngọn đèn trước cửa, mỉm cười nhìn bọn họ. Lăng Tử Hàn quay người lại thì thấy ngay anh, nên thẳng bước đến đó.
Sau đó, Lạc Mẫn cũng đi ra, cười tủm tỉm nhìn cậu: “Thế nào? Cảnh sắc đẹp không?”
Lăng Tử Hàn gật đầu, một câu cũng không nói, đi vào cửa biệt thự.
Vệ Thiên Vũ đưa cậu đến lầu ba, nhẹ nhàng nói nhỏ với cậu: “Dàn phòng này là dành cho chúng ta, cậu và tôi ngủ một phòng, Mẫn ca ở một phòng, mấy anh em đi cùng hắn ở lầu hai.”
Lăng Tử Hàn không hé răng, chỉ là nghe, sau đó theo anh vào phòng.
Lạc Mẫn cũng theo vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ, anh là chuyên gia máy móc, cũng là chuyên gia CNTT, nên căn phòng này có cất giấu hệ thống giám sát hay không anh biết rất rõ. Vệ Thiên Vũ lắc đầu nhẹ, ý bảo không có. Hiển nhiên Guzman rất tín nhiệm Lạc Mẫn, hơn nữa theo tính cách của Guzman, ông cũng không phải là loại người thích sử dụng mấy cái hệ thống giám sát theo dõi này, ông tin vào mấy hệ thống kiểm soát truyền thống hơn, điều đã khiến ông ở tại nơi này an toàn hơn hai mươi năm qua.
Lăng Tử Hàn tháo dỡ mặt nạ của mình xuống, sắc mặt nhu hòa rất nhiều, ngồi vào góc tường bên cửa sổ, nhẹ giọng nói với Lạc Mẫn: “Ngày mốt anh đi về đi.”
Lạc Mẫn có chút do dự: “Tôi định ở lại thêm vài ngày nữa, các anh vừa tới, mọi người vẫn chưa quen thân với nhau, vạn nhất có gì đó không rõ, đụng tới Guzman hay thuộc hạ của ông ta, xảy ra xung đột, vậy không hay lắm đâu.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nhìn hắn mỉm cười: “Anh phải phải tin tưởng năng lực của chúng tôi. Anh cứ ở đây sẽ khiến tôi lo lắng, ảnh hưởng của anh quả thật rất quan trọng, thực sự không thể tiếp tục mạo hiểm ở chỗ này. Thẳng thắn mà nói, nếu như hành động của chúng tôi lần này không thành công, có thể rời khỏi, mạo hiểm tìm biện pháp khác, đổi kế hoạch khác, cũng không nóng lòng, cho nên thật sự không cần anh trợ giúp.”
Vệ Thiên Vũ cũng nói: “Đúng vậy, Mẫn ca, nhiệm vụ của chúng tôi tuy rằng quan trọng, nhưng không bằng an toàn của anh. Hiện tại Khang Minh cũng tới, tên khốn đó có chút tư tưởng không tốt, chỉ sợ không thể kiềm chế bộc phát tà tâm, ở nơi đây gây chuyện với anh, chúng tôi làm sao mà bù đắp được mất mát.”
Lạc Mẫn biết không lay chuyển được bọn họ, ngồi yên lặng một chỗ, lúc này mới thở dài: “Vậy được rồi, ngày mai tôi nói chuyện với Guzman, ngày mốt rời khỏi đây. Các anh cần gì muốn biết thêm không?”
Lăng Tử Hàn chậm rãi nói: “Người phụ nữ tên Irene, có chút tư tưởng Hitler, mang luận điệu của những phần tử mang ý tưởng cực đoan tàn khốc, lúc trước khi anh đến đây có thấy cô ta như vậy không? Gần đây cô ta có liên hệ với phần tử khủng bố hay không?”
Lạc Mẫn tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Có thể. Năm ngoái lúc tôi tới đây, phát hiện ở đây có không ít người có hành vi kỳ lạ, có thể là người đạo Hồi hoặc là quân cách mạng Thánh Nguyệt, người của tổ chức cũng có liên hệ với bọn họ. Thế nhưng mấy chuyện này tôi không có hỏi qua, Irene dường như không thích nói đến mấy vấn đề này.”
Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Còn Guzman thì sao? Ông ta có liên hệ với mấy người này không?”
“Nhìn không ra.” Lạc Mẫn lắc đầu. “Ông ta thuộc loại người không để lộ tài năng, nhìn qua truyền thống lịch sự, ăn nói nhã nhặn, chưa từng lớn tiếng cùng ai.”
“Ừ, được rồi. Mẫn ca, ngày mai chúng tôi bắt đầu công tác, chỉ sợ không thể bảo vệ anh, anh cần phải chú ý an toàn.” Lăng Tử Hàn nghiêm túc căn dặn.
Lạc Mẫn lập tức nói: “Cậu yên tâm, không cần lo cho tôi. Tôi sẽ tự mình cẩn thận. Hơn nữa, mấy người anh em tôi mang theo đến đây cũng không ngồi không đâu.”
Lăng Tử Hàn thần tình vô cùng nghiêm túc: “Mấy người đi theo tên Khang Minh kia là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bốn người anh em của anh không phải đối thủ của họ. Tôi nghĩ anh nên đi cùng Musa, đừng rời ảnh. Irene lại hen tôi ngày mai gặp mặt, chỉ sợ tôi không tránh được. Anh đi cùng Musa, tôi cũng yên tâm hơn.”
“Được, tôi nghe theo cậu.” Lạc Mẫn không có ý kiến gì khác.
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Được, ngày mai tôi sẽ nói muốn Mẫn ca đi cùng tôi.”
Lạc Mẫn rất tính tình ôn hòa của anh, thích nụ cười tựa như gió xuân ấm ấp của anh, nghe vậy cũng cười: “Cũng may là lần này anh được đi đến xưởng chế tạo vũ khí ngầm của bọn họ, chúng ta đến đây buôn bán vũ khí, là người mua hàng lớn của bọn họ, đi tham quan cũng không có vấn đề gì.”
Lăng Tử Hàn không nói thêm gì, đứng dậy, tới trước cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.
Ở phía bên kia vườn hoa trăm đóa rực rỡ khoe sắc, là một khu biệt thự, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Trước cửa sổ lầu ba có một người, nhìn thẳng về phía bọn họ bên này.
Lăng Tử Hàn liếc mắt liền nhận ra, đó là Khang Minh. Cậu mãnh liệt tỏa ra sát khí, đưa ánh mắt tựa như đao chết người nhìn y.
Khang Minh hơi hơi rùng mình, những vẫn cố chống lại không nhúc nhích.
Hai người giằng co chốc lát, Khang Minh liền đưa tay kéo rèm cửa sổ, che khuất bên trong.
Bầu trời, vầng trăng sáng trên cao, lẳng lặng tỏa ra từng tia sáng nhạt trong màn đêm.