Chu Tự sau khi kết thúc việc phỏng vấn với 5 nước Tây Âu đầy tốt đẹp thì cùng Lạc Mẫn về Khê La.
Lúc này, Guzman cùng Irene bị hạ gục, căn cứ chế thuốc phiện cùng công xưởng chế tạo vũ khí ngầm ở Kim Tân Nguyệt bị phá hủy triệt để, tin tức đã được chứng thực.
Chu Tự thở dài, nói với Lạc Mẫn: “A Mẫn, may là anh đưa em về, bằng không không biết em sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây. Nếu như em gặp chuyện gì không may, chắc cả đời này anh sẽ hối hận mất thôi. Sau này, anh tuyệt đối không để em một mình đi tới mấy nơi nguy hiểm như thế nữa.”
Bọn họ ngồi trong biệt thự của mình, đang xem tin tức từ màn hình TV trên tường.
Rất nhiều xe mang chiến sĩ súng vác vai, đạn lên nòng đi qua các ruộng thuốc phiện đã bị đốt thành tro, hướng thẳng vào vùng trung tâm của Kim Tân Nguyệt. Màn hình không ngừng chiếu các hình ảnh, các công xưởng cùng căn cứ giờ đã thành bãi phế tích. Có vài quan viên chính phủ cùng quan quân phát biểu vài câu, nhưng trên màn hình chưa từng xuất hiện bóng dáng của bất kì người thuộc đội đột kích Trung Quốc cùng tiểu tổ Alpha nước Nga. Tuy thế, nhưng tin tức vẫn đưa tin ra, khiến người khác cảm phục không thôi.
Chu Tự nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nghĩ tới, tướng quân Guzman cùng Irene lại chết như thế.”
Lạc Mẫn khẽ nhíu mày, lo lắng nói: “Không biết bọn Musa cùng Tiểu Thu thế nào rồi, chút tin tức cũng không có.”
Chu Tự suy tư một chút, cũng thở dài: “Bọn họ nếu như bị bắn chết, thân phận chắc sẽ không dễ nhận biết đâu, hơn phân nửa cũng sẽ bị xử lý bình thường mà thôi. Trừ phi bọn họ chủ động liên hệ cùng với chúng ta, bằng không chúng ta sẽ không biết được thêm gì đâu.”
Lạc Mẫn rõ mọi chuyện hơn y, bọn họ cùng Bộ Quốc Phòng thuộc hai hệ thống khác nhau, không biết lần này có bị ngộ thương hay không nữa. Hắn lại không thể đi hỏi, cho dù hỏi, cũng không có người trả lời cho hắn biết.
Rất nhanh, thị trường ma túy khắp toàn cầu lâm vào tình trạng thiếu nguồn cung cấp, việc buôn bán súng ống đạn được cũng lâm vào trạng thái đình trệ. Cũng chính vì vậy mà Ngũ Mai Bang rất nhanh lâm vào khốn cảnh, Nhật Nguyệt Hội cũng tạm thời đình chỉ buôn lậu vũ khí, ngoại trừ ổn định kinh doanh nghiệp cờ bạc, còn lại toàn lực tập trung phát triển chính trị.
Đêm trước tết âm lịch năm 2045, Khang Minh cùng Viên Sa về tới B quốc, hơn nữa còn mang thêm một đoàn người cố vấn. Ngũ Mai Bang ngoại trừ tiếp tục nghiệp mại ***, cũng bắt đầu phát triển chính trị.
Chu Tự vừa nghe Khang Minh đã trở về, nhất thời giận dữ, lúc này muốn vì Lạc Mẫn báo thù, liền phái sát thủ trong hội đi giết y.
Lúc trước khi đưa Lạc Mẫn toàn thân bị thương về nước, Lý Nguyên cũng đã biết chuyện này. Đến khi nghe được phía sau Ngũ Mai Bang có CIA làm chỗ dựa, thái độ cũng cẩn thận hơn một chút. Lúc này biết được Khang Minh xuất hiện, lập tức biết tính cách Chu Tự bạo liệt như lửa, sẽ nhịn không được, vì vậy liền gọi y vào văn phòng.
“A Tự, không được tùy tiện cho người giết Khang Minh.” Lý Nguyên hòa nhã nói, nhưng giọng vô cùng kiên định.
Chu Tự thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Vì sao? Có phải bởi vì phía sau y có người chống đỡ hay không?”
“Đúng.” Lý Nguyên nhìn y, nét mặt vô cùng nghiêm túc. “Đây là chính trị, không giống như lúc trước cứ muốn là tranh đấu giang hồ. Chúng ta phải trầm tĩnh, xem thử thế lực phía sau Khang Minh rốt cục là gì, muốn y làm cái gì, sau đó mới suy tính kế hoạch, rồi hành động. Bằng không, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, tùy tiện động thủ, sẽ khiến chúng ta rơi vào thế bị động.”
Chu Tự ngồi ở chỗ kia, tựa như con báo xinh đẹp đang bị nhốt chuồng, trầm mặc mà tỏa ra nét tức giận, hiển nhiên rất không cam tâm.
Lý Nguyên nở nụ cười: “Cậu đó, sao cứ như một đứa trẻ như thế? Chúng ta chuẩn bị bắt đầu tranh cử tổng thống rồi, nếu như cậu thiếu kiên nhẫn, chúng ta sẽ thất bại đó.”
Căn cứ hiến pháp B quốc, nhiệm kỳ tổng thống sẽ là 5 năm, có thể liên nhiệm 1 lần. Đầu năm sẽ là thời gian mọi người đề cử, trải qua tranh cử nửa năm, cuối thu toàn dân sẽ bầu phiếu. Tại lễ mừng ngày thành lập vào cuối tháng 11, tân tổng thống tuyên thệ nhậm chức.
Hiện tại, Lý Nguyên đã báo danh đề cử. Chu Tự là người cùng tranh cử chung với ông. Nhất cử nhất động của bọn họ đều bị truyền thông cùng đối thủ xem xét chăm chú không chừa chút kẽ hở, quả thực không thể làm ra chuyện gì sai lầm.
Lý Nguyên nhìn Chu Tự vẫn còn rất phẫn nộ, ôn hòa cười nói: “Chờ chúng ta tranh cử thành công rồi, lúc đó có thể để cho tên Khang Minh chết không có chỗ chôn, cần gì nhất thời gấp gáp như thế? Thế nào? Có phải chính A Mẫn không muốn nhẫn nhịn nữa đúng không?”
“Tất nhiên không phải.” Chu Tự đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười. “A Mẫn căn bản là không đề cập đến chuyện đó. Hắn cũng khuyên tôi tạm thời đừng xung động, trước tiên cần nhìn tình hình cái đã, là do tôi nhìn thấy tên khốn họ Khang kia là không thoải mái thôi. Tên khốn đó thiếu chút nữa hại chết A Mẫn, tôi thật muốn bầm thây nó ra.”
“Cũng là A Mẫn trầm ổn.” Lý Nguyên thoả mãn gật đầu. “Cậu đó, cần phải sửa lại tính cách của cậu đi, học tập tính cách của A Mẫn kìa.”
“Được.” Chu Tự cũng cười. “Tôi nhất định sẽ sửa.”
Lý Nguyên lúc này mới yên tâm.
Chu Tự tuy rằng không có động tới Khang Minh, nhưng đối với sự an toàn của Lạc Mẫn càng thêm nghiêm mật. Hai người hầu như mỗi ngày đồng tiến đồng xuất, y tuyệt không bao giờ để cho Lạc Mẫn một mình, quản lý cực kỳ chặt chẽ, khiến cho Lạc Mẫn không biết nên khóc hay cười, kêu khổ thấu trời.
Ngũ Mai Bang có một thế lực làm cầu mối, nhanh chóng kết hợp với vị tổng thống đang có ý định liên nhiệm. Ngũ Mai Bang tuy rằng những năm gần đây có chút xuống dốc, nhưng thế lực vẫn là đại bang đệ nhị B quốc, nắm trong tay nhân lực không thể khinh thường. Rất nhanh, bọn họ liền tiến cử vài đại tập đoàn từ thị trường quốc tế đi vào B quốc đầu tư rất nhiều tiền, thành lập nhiều xưởng mô hình lớn, làm tăng mấy chục ngàn cơ hội công việc, nhất thời khiến việc tranh cử tổng thống đối đầu vô cùng gay gắt.
Trong lúc tranh cử hừng hực khí thế như thế, hoàn cảnh của Lý Nguyên cùng Chu Tự vô cùng yếu so với đối thủ, nên thất bại, tổng thống hiện thời liên nhiệm thành công.
Ngũ Mai Bang lần thứ hai quật khởi.
Lúc này, “Khai Thang Thủ” Quỷ Thu thần bí kia trở thành sát thủ số một Á Châu, bị nghi ngờ sự kiện ám sát oanh động thần bí lúc trước có liên quan tới cậu, cảnh sát quốc tế liền phát lệnh truy nã đỏ.
Nhưng mà hành tung người này vô cùng bí ẩn, khó có thể tìm thấy được. Giang hồ nghe đồn, nếu như muốn tìm cậu, chỉ có thể dựa vào người không giết bất kì ai “Ky Giới Thủ” Linh Sa, nhưng cái người tao nhã này cũng là xuất quỷ nhập thần, không có cố định nơi ở. Bởi vậy, “Linh Quỷ Song Sát” tuy rằng danh dương thiên hạ, nhưng người bình thường cũng rất khó tìm đến, chỉ có thể gởi thư tín liên hệ qua một hộp thư tên “Người đại diện”, mới có khả năng nói đến việc “Làm ăn.”
Lạc Mẫn mỗi lần nghe được các anh em hay cảnh sát, truyền thông trên giang hồ nói đến “Linh Quỷ Song Sát”, trong lòng đều xuất hiện cảm giác vui vẻ. Sâu trong nội tâm của hắn, có một góc, cất giấu hình bóng một người mà suốt đời này hắn không thể nhắc tới nhưng vĩnh viễn không thể quên.