Trên một cái cây cách bọn họ không xa, Vệ Thiên Vũ cùng hai thiếu niên vẫn còn ở trong hốc nhỏ, dần bị những giọt mưa xuyên qua tán cây dày văng trúng.
Vệ Thiên Vũ vừa lắng nghe tiếng súng dần giảm bớt đằng xa, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, bên môi luôn nở nụ cười mỉm.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm dường như có chút lạnh, cuộn tròn người lại, nét mặt vẫn còn chút hoảng loạn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ cười nói thoải mái với bọn họ: “Đừng sợ, bọn họ đã bị triệt rồi, chúng ta có thể lập tức quay về nhà trọ, các em cứ yên tâm đi.”
Hai người thiếu niên nao nao, dường như không rõ tại sao anh lại biết rõ mọi chuyện như thế, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Tiểu Cẩm bỗng nhiên vang lên. Vốn dĩ cậu bị lạnh do nước mưa thấm ướt nên sắc mặt có chút trắng bệch, lúc này càng tái nhợt như tờ giấy, cả người đều run nhè nhẹ.
Tiểu Cẩm nghe câu hỏi của anh rồi gật đầu, từ trong túi lấy ra điện thoại.
Vệ Thiên Vũ ôm chặt cậu hơn, dùng thân thể thay cậu đỡ lấy những giọt nước mưa văng tới, ôn hòa cười nói: “Em cứ bắt điện thoại đi.”
Trong lúc nhất thời Tiểu Cẩm tâm loạn như ma, nhưng không có đủ can đảm không tiếp, do dự một lát, nhưng không hề làm gì cả. Nhưng người gọi điện tới vẫn rất kiên trì, không có ngắt máy.
Nhạc chuông điện thoại của Tiểu Cẩm là một ca khúc rất được yêu thích hiện nay, download từ trên mạng xuống, có một tiếng hát trong trẻo vang lên khắp trời đất “Đến tột cùng còn muốn giãy dụa trong bóng đêm thêm bao nhiêu năm nữa, đến tột cùng còn trải qua thêm bao nhiêu gian nan nữa mới có thể thấy được ngày mai,” Tiểu Cẩm ngơ ngác lắng nghe một hồi, nước mắt bỗng nhiên rơi lệ.
Vệ Thiên Vũ ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cẩm, tin tôi, dù em có chuyện gì khó xử, tôi đều có thể giúp em. Dù trời có sụp xuống, Musa ca cũng sẽ thay em gánh lấy. Đừng sợ, nghe điện thoại đi.”
Trong lòng Tiểu Cẩm thấy hạnh phúc, nước mắt cảm kích chảy ra, sau đó nhấn nút bắt máy.
Hạt mưa ầm ầm rớt xuống lá, Tiểu Cẩm im lặng lắng nghe đối phương nói, sắc mặt rất khó xem, trả lời rất ngắn gọn: “Phải … là tôi … Anh ta … đang ngay bên tôi … Thu ca … không có … Tôi không biết … Tôi … tôi … Được rồi … tôi biết … tôi … tôi biết … Ừ … được …” Sau đó trầm mặc một chút, cậu mới cúp máy.
Tiểu Ngọc lo lắng nhìn anh, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Vệ Thiên Vũ đưa tay lên, kéo Tiểu Ngọc lại gần, dùng khuỷu tay tha thiết ôm hai thiếu niên, ôn nhu cười nói: “Nào, chúng ta về nhà trọ trước. Các em cứ yên tâm, có Musa cùng Thu ca, không có chuyện gì có thể làm khó hai chúng tôi được cả.”
Hai người thiếu niên đều đang bị lạnh do nước mưa nên co rúm lại, lúc này chỉ cảm nhận được hơi ấm từ thân thể anh truyền đến, nhất thời thấy an tâm rất nhiều, nghe vậy gật đầu, kinh hoảng trong mắt cũng dần dần mất đi.
Vệ Thiên Vũ ôm chặt hai người thiếu niên, hòa nhã nói: “Tôi đưa các em xuống dưới, không phải sợ.”
Hai người thiếu niên lập tức gật đầu, trên mặt tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.
Vệ Thiên Vũ giống như đại bàng giương cánh, mang hai cậu nhảy xuống. Tốc độ leo xuống cực kỳ mau, thỉnh thoảng anh đưa chân chạm vào thân cây lấy đà, lúc gần xuống đất có hơi dừng lại một chút, cuối cùng vững vàng chạm tới mặt đất, không có chút sợ hãi.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm nghĩ chính mình như cưỡi mây đạp gió, nhưng có Vệ Thiên Vũ ôm chặt, trong lòng cũng rất yên ổn, ngay cả chút kinh hoàng cũng không có.
Vệ Thiên Vũ không có do dự, không hề buông hai cậu ra, men theo sườn núi đi thẳng lên nhà trọ phía trên núi. Anh giống như Lăng Tử Hàn, bước chân nhanh nhẹn, đi trên đất núi trong mưa y như đi trên đất bằng.
Rất nhanh anh đã đến gần nhà trọ. Lúc này, anh không hề có ý định bước vào, buông hai người thiếu niên ra, nghiêm túc nhìn đồng hồ đeo tay một chút, sau đó mỉm cười với hai cậu, nhẹ giọng nói: “Hai em ở đây chờ tôi, tôi đi vào quét dọn một chút.”
Hai người thiếu niên nghe xong không hiểu rõ lắm, đều là ngẩn ra, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Vệ Thiên Vũ vô cùng thân thiết xoa nhẹ đầu hai cậu, rồi nhanh chóng biến mất trong nhà trọ.
Những người đó gắn đầy bom vào trong nhà trọ, có khi là dùng điều khiển âm thanh, có khi là dùng điều khiển ánh sáng, có khi là dùng nhiệt cảm, có khi là hẹn giờ, đều vô cùng nguy hiểm.
Vệ Thiên Vũ đều thu hết toàn bộ hành động lắp đặt bom bằng hệ thống quan sát, mấy loại này anh nắm rõ như lòng bàn tay. Anh lặng yên không một tiếng động từ đại sảnh lầu một bắt đầu làm việc, lần lượt dỡ bỏ những quả bom mà người khác vừa nhìn đã nghẹn họng nhìn trân trối, tiện tay tách chúng ra thành một khối phế thải không còn chút uy hiếp nào, trong lúc đó không hề tạo ra động tĩnh nào cả. Hai tay của anh như dòng nước chảy không gặp chút cản trở nào, nét mặt rất thản nhiên tự đắc, như một thợ điện đang đang tiến hành kiểm tra bình thường, không để lộ chút khẩn trương nào.
Chờ anh mỉm cười đi ra khỏi nhà trọ, hai người thiếu niên đứng dưới tán cây đã ướt sũng bởi nước mưa. Anh mỗi tay một người, đưa hai cậu ấy vào trong nhà trọ, dẫn về phòng.
“Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo đi!” Anh như một người anh cả, thân thiết căn dặn, rồi đẩy mạnh hai cậu vào phòng tắm.
Hai người thiếu niên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn anh, trăm miệng một lời: “Vậy còn anh? Anh tắm trước đi!”
“Tôi không sao.” Nụ cười của Vệ Thiên Vũ vô cùng ấm áp. “Cám em tắm trước, tôi đến phòng bên cạnh rửa người một chút là được.”
Hai cậu mới an tâm bước vào phòng tắm.
Vệ Thiên Vũ lập tức đến một căn phòng khác, vào phòng tắm vội vã rửa người, thay quần áo thường, sau đó bước vào phòng cũ.
Từ lâu qua đồng hồ đeo tay của mình anh đã xác nhận từ trong ra ngoài nhà trọ không còn người khả nghi nữa, lúc này yên tâm, vừa dùng khăn mặt lau khô mái tóc ướt sũng, vừa bước đi thong thả vào phòng sát bên.
Trong phòng tắm vẫn có tiếng nước ào ào, Vệ Thiên Vũ dễ dàng tự tại ngồi vào ghế dựa, thỉnh thoảng nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Tất cả thuận lợi, Lăng Tử Hàn đang đuổi theo mấy tên bỏ trốn, cự ly hai bên đang được nhanh chóng tiếp cận.
Một lát sau, hai người thiếu niên đều đi ra. Bọn họ mặc áo ngủ, thân thể mảnh khảnh có vẻ đặc biệt mềm mại, da thịt tinh tế mịn màng trong suốt như ngọc lộ ra, nhìn qua đặc biệt mỹ lệ. Lúc này, trên mặt hai người thiếu niên vẫn là nụ cười có chút khẩn trương câu nệ.
Thấy Vệ Thiên Vũ cười mỉm nhìn bọn họ, Tiểu Cẩm lập tức đi tới bên người anh, ôn thuần gọi một tiếng: “Musa ca.”
Vệ Thiên Vũ vỗ vỗ vai cậu, rồi đưa tay vẫy vẫy Tiểu Ngọc vẫn đứng một bên: “Nào, đến đây.”
Tiểu Ngọc lập tức đi tới bên người anh.
Vệ Thiên Vũ kéo hai người thiếu niên lại, để hai người họ ngồi xuống chiếc giường trước mặt mình, mỉm cười nói: “Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm, tối nay có chút loạn, các em hẳn là mệt lắm rồi. Hiện tại, các em nên lên giường ngủ, tôi ngồi ở đây canh cho hai em, các em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Có gì muốn nói thì chờ Thu ca trở về rồi nói.”
Tiểu Cẩm nhìn anh, muốn nói lại thôi. Đôi mắt của Tiểu Ngọc cũng hướng về anh đầy trông mong, nét mặt có chút khổ sở.
Vệ Thiên Vũ cũng là một người có thể nhìn thấu tâm can người khác, vừa nhìn liền biết bọn họ đang suy nghĩ gì, lúc này ôn nhu nói: “Tiểu Cẩm, chuyện của em tôi sẽ thay em giải quyết, em cứ yên tâm đi. Tiểu Ngọc, em đừng nghĩ Thu ca của em lạnh lùng, kỳ thực cậu ấy đối xử với mọi người rất tốt. Chỉ là thói quen khác mọi người một chút, có người thích dùng lời nói, giống như tôi, có người chỉ thích dùng hành động, như Thu ca của em. Hiện tại đã khuya rồi, các em cứ ngủ trước, tất cả đợi Thu ca về rồi thương lượng sau, được không?”
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm nhìn nhau, cùng nhau gật đầu.
Vệ Thiên Vũ như đang chăm sóc trẻ nhỏ, đưa hai cậu lên giường, kéo chăn đắp cho bọn họ, lúc này mới ngồi xuống bàn bên cạnh, trong người lấy ra chiếc máy vi tính, đặt lên bàn.
Trên quần áo Lăng Tử Hàn có gắn một camera mini, truyền tới toàn bộ hình ảnh ở phía trước cậu tới chỗ anh. Hiển nhiên hiện tại cậu đang lái xe như bay, phía trước chỉ có hình ảnh là một mặt thủy tinh đầy nước mưa cùng gạt nước đang hoạt động, phía trước xe cậu không hề có một bóng xe cộ nào.