Lúc này Vệ Thiên Vũ đã đến Nam Cảng. Anh chạy theo đường cao tốc dọc biển chuẩn bị tiến vào thành phố.
Lăng Tử Hàn từ tốn nói: “Thiên Vũ, nếu như anh muốn trả thù Trung Quốc, thì anh sẽ dùng phương án nào mà cảm thấy đó là phương án tàn nhẫn nhất cũng là hữu hiệu nhất?”
Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chạy ra đường cái, dừng lại ở một nơi hoang vắng. Anh nhìn Lăng Tử Hàn, nét mặt đầy nghiêm trọng.
Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn anh: “Nếu như là tôi, tôi sẽ tìm một vị trí thích hợp ngay giữa biển làm nổ một con tàu chở dầu lớn của Trung Quốc. Không chỉ khiến thu nhập thị trường về mặt dầu thô của Trung Quốc bị tổn thất hơn 7 tỷ, mà còn có thể làm ô nhiễm nước biển cùng toàn bộ khu vực biển của các quốc gia khác chung quanh Trung Quốc, như B quốc, cũng gặp rắc rối lớn về môi trường biển. Toàn bộ eo biển lúc đó sẽ bị đóng lại 1 năm, điều này sẽ là đả kích trí mạng cho nền kinh tế Trung Quốc. Điều quan trọng là kế hoạch này không hề khó, nhưng tỷ lệ thành công rất cao.”
“Đúng, chuẩn bị sẵn một canô siêu tốc, trên canô chở thuốc nổ, tìm thấy mục tiêu, tính đúng lộ trình, sau đó cứ tăng tốc mà đâm thẳng vào là được.” Vệ Thiên Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn hướng về phía trước.
Phía xa là mặt biển mênh mông, mặt nước xanh dưới ánh sáng mặt trời càng thêm lấp lánh, mang lại cảm giác yên bình. Ngoài khơi có đủ loại tàu thuyền đang di chuyển, trong đó có không ít du thuyền, canô các loại.
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Hoặc là dùng du thuyền để tập kích tự sát cũng là một kế hoạch hay đấy.” Khẩu khí cực kỳ giống phần tử khủng bố.
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn nở nụ cười. “Tôi lái xe cho, anh tra thử coi hai ngày qua trên eo biển có tàu thuyền nào đặc biệt không?”
Vệ Thiên Vũ lập tức xuống xe, vòng qua đầu xe.
Lăng Tử Hàn ngồi vào vị trí ghế lái, chờ anh lên xe, lập tức nhấn ga chạy về phía trước.
Hành động lần này của bọn họ phải thật nhanh chóng. Lần này dụ dỗ đối phương đến phục kích bọn họ, cũng là thời điểm Lăng Tử Hàn lợi dụng thời cơ nhanh như chớp đến nơi bọn bắt cóc ẩn thân trong đêm, dễ dàng giết chết 4 người, cứu ra con tin, tất cả đều sẽ tạo thành tín hiệu mạnh đối với đối phương, thần bí khó lường, khiến người ta vừa nghe điều biết ‘Linh Quỷ Song Sát’ chuẩn bị toàn lực phản kích. Tất nhiên cũng bắt buộc đối phương không thể nào cứ tự tại thong dong bố trí, mà phải đẩy nhanh kế hoạch. Nếu gấp rút quá dễ dẫn đến sai lầm, mà nếu kẻ thù mắc lỗi thì đó là cơ hội cho bọn họ.
Khi hai người họ đến được một nhà trọ, Vệ Thiên Vũ cũng thành công thâm nhập vào mạng nội bộ của Cục Cảng vụ của các quốc gia gần eo biển này, tra được toàn bộ danh sách các tàu thuyền tới đậu cùng chuẩn bị ra khơi từ hôm qua tới nay. Sau đó, anh báo cáo lại với tổng bộ, yêu cầu công ty vận tải đường thuỷ cung cấp tình hình của các tàu thuyền qua lại eo biển này trong những ngày gần đây.
Lăng Nghị nhận được báo cáo của bọn họ, lập tức nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc lần này. Ông chỉ đạo các cục liên quan, nhanh chóng thu thập các tin tức liên quan tới sự việc lần này, từ tin tình báo đến tin trinh sát gần đây nhất, thậm chí toàn bộ khẩu cung cùng tư liệu của bọn phần tử khủng bố đã bắt được đều phải chuyển về bên ông.
Khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc vở kịch mở màn, Vệ Thiên Vũ đã tìm ra được ba mục tiêu có có khả năng bị tập kích cao nhất. Một là tàu chở dầu ‘Viễn Phương’ của Trung Quốc sẽ vào eo biển này trong đêm, nó bỏ neo ở Nam Cảng mà trực tiếp đi qua vùng eo biển của khu vực biển quốc tế, vào Nam Hải. Thứ hai là tàu chở hàng kiểu lớn từ Trung Quốc đến Âu Châu, trưa sẽ qua eo biển này. Thứ ba là tàu chở dầu sáng ngày mốt sẽ đến eo biển này. Bởi vì ba tàu đó không cùng lúc vào eo biển này, nên mỗi tàu đều phải nghiêm túc canh chừng cẩn thận.
Vệ Thiên Vũ đem phán đoán của chính mình nói cho Lăng Tử Hàn biết. Cậu nghiêng người nhìn màn hình máy vi tính, xem lại một số tin tức mà Vệ Thiên Vũ tra được, sau đó gật đầu.
Hai người bọn họ hợp tác nhiều năm, rất nhiều chuyện không cần dùng từ ngữ cũng có thể thông hiểu nhau. Vệ Thiên Vũ nhìn cậu gật đầu, liền cao hứng nói: “Chúng ta có nên ăn một bữa cho ngon rồi hãy ra biển được không?”
“Được.” Lăng Tử Hàn cười cười, rồi nói. “Đêm nay bọn Khang Minh khẳng định sẽ bị tập kích. Chiêu này là nhất tiễn song điêu, vừa xử lý được tên Khang Minh, lại có thể dời sự chú ý của mọi người, để bọn chúng dễ dàng hành động trên biển.”
Vệ Thiên Vũ nhìn cậu, chờ cậu nói xong.
“Chúng ta phải đi gặp Lạc Mẫn để điều động người, đề phòng vạn nhất.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Sự việc này cực kỳ quan trọng, không thể có vạn nhất nào xuất hiện.”
Vệ Thiên Vũ không có ý kiến, suy nghĩ một chút, cười hì hì nói. “Không biết Lạc Mẫn sẽ dùng lý do gì để phái người tới giúp chúng ta đây?”
“Hắn nhất định tự mình tới hỗ trợ.” Lăng Tử Hàn rất hiểu người đồng nghiệp không hề giống nhân viên tình báo này. “Tình huống này là do hắn phát hiện ra, chúng ta mời hắn hỗ trợ là thích hợp nhất.”
Vệ Thiên Vũ nhíu mi, liên tục gật đầu. “Tốt, chúng ta giúp hắn đi lên, cũng phải đến lúc cho hắn danh chính ngôn thuận trở thành ‘Đệ nhất bạn đời’ rồi.” Nói xong, anh không nhịn cười được.
Lăng Tử Hàn cũng hiểu được sự bông đùa của anh, rờ rờ chóp mũi rồi nở nụ cười.
Vệ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, cảm thấy vui vẻ vô cùng. Anh đóng máy lại, kích động nói: “Đi thôi.”
Lăng Tử Hàn cùng anh đi ra ngoài. Vệ Thiên Vũ không lái xe đến nhà hàng mà chạy tới siêu thị, vô cùng cao hứng mà mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị. Lăng Tử Hàn không vào cùng anh mà ngồi lại trong xe, cảnh giác chú ý tình hình chung quanh.
Vệ Thiên Vũ từ trong trong siêu thị rộn ràng nhốn nháo kia đi ra, hai tay cầm hai túi lớn, vẻ mặt đầy nụ cười vui vẻ. Lăng Tử Hàn mỉm cười mở cửa, tiếp nhận một túi từ anh, sau đó cùng bước vào xe.
Trong mắt mọi người xung quanh, hai người họ không phải tình nhân thì cũng là bạn đời của nhau, khí chất hai người đều tương tự, tướng mạo cũng xứng đôi. Bất quá, lúc này, ở đây cũng có không ít tình nhân cùng bạn đời đến đây mua sắm, nên cũng có ít người chú ý tới bọn họ.
Xe chạy tới hải cảng, liền có thể thấy được đèn bắt đầu thắp lên, ngay trên bờ gần đó có các nhà hàng, khách sạn, quán bar, tiệm nước, có đủ các loại du thuyền, canô lớn bé đậu gần đó, mặt nước biển phản xạ ngọn đèn trên tàu thuyền cùng các quán trên bờ, nhìn qua như bầu trời đầy sao, tạo nên một cảm giác mộng ảo.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn khóa kỹ xe, đi dọc đường đê, nhảy lên một du thuyền mang tên ‘Rose’. Du thuyền này do một người đồng nghiệp ở đây đăng kí tại Anh quốc giùm họ, đã đậu ở đây sẵn từ trước bữa khai mạc rồi, không hề khiến ai chú ý cả.
Lăng Tử Hàn cởi bỏ dây thừng neo đậu, Vệ Thiên Vũ khởi động du thuyền, chạy ra khơi. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi bãi đậu ra thẳng đại dương mênh mông.
Vệ Thiên Vũ dùng máy vi tính của anh cùng Lăng Tử Hàn tiếp nhận tín hiệu từ các buồng lái cùng khoang thuyền của các du thuyền, vệ tinh nhận được mệnh lệnh của bọn họ, cẩn thận chú ý động tĩnh khu vực biển chung quanh. Nhìn số liệu của các máy thu hồi tín hiệu, Vệ Thiên Vũ liền khởi động hệ thống tự động lái của du thuyền, xác định hải trình.
Nhìn ngoài khơi yên tĩnh, trên bầu trời đêm tối như nhung, xuất hiện một đường ngân hà đầy hào hùng bắt ngang qua, ngàn sao tụ hội. Ngọn gió đêm của biển thổi vào từ cửa sổ, mang theo hơi nước, khiến người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.
Vệ Thiên Vũ nhập các mệnh lệnh vào máy vi tính, tay anh lướt như bay trên bàn phím, nhưng trong miệng lại thản nhiên ngân nga vài câu hát.
Đó là một bản tình ca tiếng Pháp kinh điển, giai điệu đẹp, ca từ êm tai, hai năm trước do một tổ hợp danh ca của Pháp hát, sau đó lưu hành toàn cầu.
“Người yêu hỡi, tối nay sao đầy trời, trong đêm tối anh bước đến trước cửa sổ nhà em …” Thanh âm của Vệ Thiên Vũ nhu hòa, ca khúc được hát chất chứa thâm tình vô hạn, cực kỳ động nhân.
Anh mới hát hai câu, thanh âm trong trẻo của Lăng Tử Hàn bỗng nhiên thêm vào, y như giọng của một ca sĩ chuyên nghiệp.
Vệ Thiên Vũ nao nao, lập tức tiếp tục công tác, Lăng Tử Hàn vẫn đang bận việc trong khoang ở phía sau, tiếng ca hai người không dừng lại, trong bóng đêm rất êm tai.
“Người yêu hỡi, khi ánh bình minh xuất hiện ngay khung cửa sổ, em nhất định phải nhớ kỹ, lời thề hẹn của chúng ta …”
Sau khi hát xong, dư âm của tiếng ca duyên dáng lượn lờ, như ngọn gió đêm quanh quẩn trong đêm.
Vệ Thiên Vũ đứng dậy, đi vào khoang trong.
Lăng Tử Hàn đang đứng ngay tủ chén làm cơm, trên bàn đã đặt sẵn hai món, vừa bước vào liền ngửi được mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta không thể kiềm lòng đưa tay nếm thử.
Vệ Thiên Vũ đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn Lăng Tử Hàn thành thạo làm bò bít-tết. Giờ khắc này, bọn họ không ai nói gì, vừa nghe tiếng lửa ‘Xào xào’, vừa ngửi mùi thơm trong khoang, hiển nhiên hưởng thụ bầu không khí như vậy.
Đến khi ngồi vào bàn ăn, bỗng nhiên Vệ Thiên Vũ nói rằng: “Nếu như tương lai về hưu, chúng ta có thể mướn một chiếc du thuyền, tôi thay đổi lại toàn bộ thiết bị, sau đó ngao du bốn bể, nhất định vui vẻ tựa như thần tiên.”
Lăng Tử Hàn cũng cười gật đầu: “Tốt.”
Rất nhiều năm trước đây, ngay thời điểm bọn họ chính thức trở thành Ngân Dực Liệp Thủ, bọn họ liền biết rõ, bọn họ có thể không sống được đến thời điểm để về hưu, hoặc suốt đời bọn họ không thể về hưu được, bất quá thế thì sao? Giờ khắc này, bọn họ thấy vui vẻ, vậy là đủ rồi.