Dù nơi này thuộc vùng nhiệt đới, nhưng vào mùa xuân nước biển vẫn lạnh vô cùng. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vừa lên du thuyền liền chạy ào vào trong khoang thuyền, nhanh chóng thay đồ.
Vệ Thiên Vũ vừa thay đồ vừa nói: “Tôi đã cài virus vào các máy vi tính của tất cả các thuyền ở trong vùng biển này rồi, mấy thuyền đó nếu muốn kiểm tra sửa chữa cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hiện nay, nếu như kẻ thù còn năng lực hành động cũng chỉ có thể sử dụng mấy thuyền đời cũ thôi.”
Lăng Tử Hàn mặc chiếc áo T-shirt màu đen, gật đầu nói với anh: “Được, vậy chúng ta lập tức điều tra.”
Hai người chỉ mất khoảng 3 phút là thay xong đồ, rồi lập tức chạy vào khoang điều khiển.
Lăng Tử Hàn điều chỉnh hệ thống lái tự động sang lái tay rồi bắt đầu cầm lái. Vệ Thiên Vũ ngồi trước máy vi tính, hai tay lướt nhanh trên bàn phím. Các bức hình được chụp bằng vệ tinh lần lượt xuất hiện trên màn hình máy vi tính. Ngoài ra, còn có thêm các số liệu dò xét bằng hồng ngoại, nhiệt cảm, sóng dài.
Vệ Thiên Vũ rất nhanh tìm được hai chiếc thuyền khả nghi. Anh chỉ cho Lăng Tử Hàn xem.
Cả hai đều là du thuyền loại nhỏ, nhìn rất bình thường. Căn cứ số liệu vệ tinh truyền đến, trên đó chỉ có hai người.
Lăng Tử Hàn nhìn một chút, hỏi anh: “Bọn họ có liên lạc với bên ngoài không?”
Vệ Thiên Vũ lại lướt trên máy tính một chút, gật đầu chắc chắn: “Nửa giờ trước, cả hai bên thuyền đều có liên lạc với Nhạc Uyển Nghi qua điện thoại.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, nhìn anh: “Có thể giả giọng Nhạc Uyển Nghi để điều khiển bọn họ không?”
“Để tôi thử xem.” Vệ Thiên Vũ đặt hai máy tính gần nhau, lấy ra một số phần mềm có tính năng chỉnh sửa mà mình đem theo ra dùng.
Lăng Tử Hàn nhìn TV nhỏ kế bên, trong đó vẫn đang phát bản tin về sự kiện khủng bố tại Nam Cảng.
Lúc này, nhà hàng Shangri-La đang xảy ra trận bắn phá kịch liệt.
Tiếng súng mới vừa vang lên, Hách Ly cùng Khang Minh liền cúi thấp người xuống, lấy bàn làm lá chắn, chậm rãi dịch chuyển về phía tường. Nhưng mục tiêu của bọn phần tử khủng bố lần này là bọn họ, nên vừa bắn trả đám cảnh sát, vừa vây bắt hai người họ.
Hách Ly linh hoạt tránh né loạt đạn, nhưng trong miệng lại mắng: “Mẹ nó, mấy tên khốn này, sao lại đến chậm thế chứ?”
Hôm nay Khang Minh không có mang theo súng, chỉ có thể chịu trận, cảm giác buồn chán vô cùng, nghe vừa nghe hắn nói liền quay đầu qua, nghi hoặc hỏi: “Có ý gì vậy? Bộ trước đó anh biết là tối nay sẽ xảy ra chuyện này sao?”
Hách Ly lạnh lùng nhìn y, bỗng nhiên đưa chân lên đá. Khang Minh nhanh nhẹn ngã người xuống đất né tránh, lập tức cảm nhận có một loạt đạn vừa mới lướt qua người y.
“Mỗi ngày mày ngoại trừ để sức tiêu hao trên người của mấy thằng nhóc khác ra, còn chú ý được gì khác nữa không?” Hách Ly cuộn tròn trên mặt đất, né tránh loạt đạn bắn về phía hắn, trên mặt lại là nụ cười lạnh lùng, nhưng miệng không ngừng châm chọc. “Từ sớm đã có người muốn giết mày rồi, nhưng mày cứ tỉnh tỉnh mê mê, thật không hiểu sao lại có thể làm chức bang chủ đến tận giờ này. Loại người chỉ biết dùng phần dưới hoạt động y như động vật cấp thấp như mày, sao lại sống được tới giờ cơ chứ?”
Khang Minh cũng không giận, vừa tránh trái tránh phải trong cơn mưa bom bão đạn, vừa cười hì hì nói: “Có anh giám hộ cho em, em tất nhiên bớt lo toan rồi. Em còn muốn bạch đầu giai lão với anh, sao chết dễ thế chứ?”
Sắc mặt Hách Ly tái mét, không thèm để ý tới y nữa, dùng hết sức kéo cái bàn ăn nặng nề ngã dưới mặt đất lên lấy làm tấm bia chắn loạt đạn. Hiện giờ, cả hai người họ cùng với vài vị khách khác đang bị kẹt tại góc tường, khó mà trốn được.
Khang Minh thì thào mắng: “Mẹ nó, nếu biết có người sẽ tới tập kích, sao không nói cho em biết? Lão tử không thể mang súng theo, cũng có thể mặc áo chống đạn mà.”
Hách Ly nghiêng đầu nhìn y, thấy áo sơmi trắng bên trong bộ lễ phục của y đã nhiễm màu đỏ, không khỏi giật mình, nhanh chóng hỏi: “Mày bị trúng đạn à? Bị thương ở đâu?”
Khang Minh hừ một tiếng, mềm người ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào tường thở dốc.
Hách Ly cúi người cởi áo của y ra, tỉ mỉ xem xét thân thể của y, sau đó xoa bóp nhẹ nhàng.
Khang Minh cắn răng nói: “Anh thấy em đau chưa đủ phải không?”
Hách Ly nhìn thoáng qua những người khác bên cạnh, thờ ơ cười một cái, ghé vào lỗ tai y nói: “Mày biểu hiện tình cảm thân thiết giữa chúng ta như vậy sao?”
Khang Minh không biết nên khóc hay cười, nhưng nhớ tới vai mà mình đang đóng, sắc mặt liền trở nên nhu hòa. Khuôn mặt anh tuấn của y có chút tái nhợt, trái lại càng làm tăng thêm sự nhu nhược đặc biệt. Hách Ly xé áo sơmi của y, giúp y băng bó vết thương. Y không còn than vãn nữa, trái lại còn nghiêng người, nhích thẳng lưng lên một chút, để phối hợp với động tác của Hách Ly. Trong mắt người ngoài, hai người họ quả nhiên thể hiện rõ sự ăn ý qua quá trình ở bên nhau lâu, quả nhiên không hổ là tình nhân sắp trở thành bạn đời.
Hách Ly băng bó xong, quay đầu nhìn tình cảnh bắn nhau bên ngoài, có chút nghi ngờ. Nếu như muốn giết Khang Minh, cần gì phải tạo một sự kiện lớn đến như vậy chứ? Muốn tản đi lực chú ý sao? Vậy thật sự bọn họ đang muốn che giấu điều gì?
Vết thương của Khang Minh đau đến lợi hại, dựa lưng vào tường thở dốc. Y nghe tiếng súng va vào bàn như mưa, trong lòng căm giận suy nghĩ, dù là lúc nào, trong trường hợp gì, sau này nhất định phải luôn mang theo súng.
Lúc này, phần tử khủng bố vũ trang hạng nặng đã bị đặc công vây quanh. Trong lúc bắn nhau, bọn họ thấy không thể giết được Khang Minh, liền hướng súng vào mấy con tin đang nằm kế bên mình lớn tiếng nói: “Toàn bộ lui ra ngoài, bằng không chúng tao giết con tin.”
Có một số cảnh sát đang núp trong trong đại sảnh muốn đưa con tin ra ngoài, giờ lại bị phần tử khủng bố giơ súng hâm dọa bắn giết, có vài người bị trúng đạn tử vong, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Song phương lâm vào cục diện giằng co.
Thời gian từng giây trôi qua, đêm càng ngày càng tối mịt.
Lúc này, ngoài khơi tĩnh lặng, tàu chở dầu “Viễn Phương” như một tòa băng sơn màu đen vững chãi, chậm rãi lướt về phía trước trong màn đêm. Nó hụ còi, từ xa dần tiến vào Nam Cảng, chạy dọc theo eo biển hướng đông nam.