Sau khi Lạc Mẫn nhận được điện thoại của Vệ Thiên Vũ, lập tức leo lên canô, chỉ huy đám anh em của Nhật Nguyệt Hội đang đợi lệnh ở bên kia vùng biển tiến hành bao vây tàu chở hàng.
Mấy người trên tàu không hề có ý chống lại. Trên thực tế, bọn họ chỉ là vì tiền mà mới đồng ý chở canô kia tới đây. Người trên canô nói là bọn họ tới tham gia cuộc thi đấu du thuyền quốc tế, chỉ cần chở bọn họ sắp đến Nam Cảng rồi cho họ ra là được, tiền được giao trước, chỉ cần tới đúng nơi bọn họ sẽ lập tức rời đi. Việc đơn giản như vậy, mà tới 100.000 đôla, thuyền trưởng cùng lái chính đều không thể chống lại sự cám dỗ, nên liền đồng ý.
Lúc này, Lạc Mẫn vẫn chưa đến chỗ tàu chở dầu, hắn đứng từ xa nhìn du thuyền của Lăng Tử Hàn chạy thẳng đến chỗ canô kia, liền dừng lại, lớn tiếng ra lệnh anh em trên thuyền: “Mau, hướng đến chỗ đó.”
Thạch Lỗi nhìn cảnh trước mặt, nét mặt hiện rõ sự kinh ngạc. Cậu nói thầm: “Bọn họ sao lại …? Điều đó không thể nào …”
Phần lớn mọi người trên tàu chở dầu “Viễn Phương” đều đang ngủ, chỉ có một số thủy thủ có trách nhiệm thì đứng trực tại vị trí. Thân tàu vốn rất cao lớn, đêm thì tối mịt, từ trên tàu nhìn thì có thể thấy hai canô cao tốc đang truy đuổi nhau như đang chơi trò chơi vậy, bọn họ không hề nhận ra nguy hiểm trong đó. Tàu chở dầu vẫn giữ nguyên tốc độ đi về phía trước.
Canô của phần tử khủng bố bị du thuyền đen của Lăng Tử Hàn dồn ép cực kỳ gắt gao, nhìn thấy con tàu “Viễn Phương” kia sắp đi qua mình, lòng bọn họ nóng như lửa đốt, càng bắn tới tấp về phía du thuyền bên cạnh.
Lăng Tử Hàn cúi nửa người xuống, dùng cánh tay trái bị thương cầm tay lái, tay phải cầm lấy súng lục, dựa vào cảm giác, hướng về phía khoang điều khiển của đối phương bắn liền ba phát, sau đó dừng lại, bắn tiếp thêm ba phát.
Tốc độ canô của đối phương vẫn không đổi, lại đột nhiên mất đi phương hướng, hiển nhiên người trong khoang lái đã bị cậu bắn trúng, không chết cũng trọng thương. Lăng Tử Hàn nhân cơ hội chuyển tay lái, mạnh mẽ đẩy canô đối phương về phía sau tàu chở dầu.
Hai thuyền cùng chạy song song, trong bóng đêm dày đặc chạy thẳng về phía trước, như mũi tên gió lao thẳng ra phương xa.
Nhanh chóng, Lăng Tử Hàn cảm giác được canô bên cạnh có người khác cầm tay lái. Nó không còn dồn sức về phía thuyền cậu nữa mà như muốn chuyển hướng lại về phía con tàu chở dầu.
Khoang thuyền phía sau của canô bị phong kín, hòa thành một thể với thân, dựa vào độ lớn của góc độ này, đạn bắn tới không có sức uy hiếp lớn.
Lăng Tử Hàn nắm cơ hội này, với tay lấy ra một khối thuốc nổ C4 từ một góc bàn nhỏ bên cạnh, rồi bắt đầu giảm tốc độ lại.
Thấy vậy, chiếc canô chứa đầy thuốc nổ kia lập tức lướt qua chiếc du thuyền như “âm hồn bất tán” kia, điều chỉnh tốt phương hướng một lần nữa, chuẩn bị chạy thẳng đến tàu chở dầu.
Lăng Tử Hàn lao ra khoang điều khiển, phi thân nhảy, bắt được lan can phía đuôi. Những con sóng trắng tung tóe khắp cả người cậu, gần như nuốt lấy cả người cậu vậy.
Tay phải cậu cầm lan can, tay trái dính hai khối thuốc nổ C4 gắn vào thân phần dưới nước, hai chân đưa lên lấy điểm tựa, phát lực, sau đó lặn xuống biển.
Tàu hàng cách đó không xa đã đứng đầy người, đội tuần tra cảnh vệ vùng biển cùng một số canô khác của Nhật Nguyệt Hội đều lộ vẻ mặt khẩn trương. Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn hai chiếc thuyền dần tách xa nhau, chiếc canô màu trắng đánh một vòng tròn chuyển hướng lại, sau đó phóng tới tàu chở dầu. Có mấy người chịu không nổi không khí khẩn trương tựa như lửa đang thiêu đốt này, la hoảng lên.
Lúc này, chỉ nghe thấy liên tục hai tiếng nổ lớn, sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, chiếc canô trắng chỉ còn cách chiếc tàu chở dầu kia vài trăm thước liền bị nổ thành từng mảnh nhỏ, vỡ tứ phương. Sóng lớn nương theo ngọn lửa, xông thẳng lên trời, lúc lâu sau mới dần dần rơi xuống biển xa.
Người trên tàu chở dầu “Viễn Phương” lúc này mới phát hiện nguy hiểm đã cận kề mình như vậy, mấy thủy thủ xông lên boong tàu, tỉ mỉ quan sát.
Uy hiếp đã giải trừ, tàu chở dầu không hề bị tổn hại gì, chỉ có từng vòng từng vòng xoáy tròn do cơn nổ gây ra đánh thẳng về phía thân tàu, nhưng thân tàu to lớn kia không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Những bọt nước cuối cùng rơi xuống mặt biển, trên biển lại khôi phục bầu không khí an bình, dường như cảnh nguy hiểm trước mắt hồi nãy chưa từng xảy ra.
Tuần tra đang dừng bên này, dùng vô tuyến điện thông báo tới người trên tàu, nó cho bọn họ biết phần tử khủng bố định tập kích bọn họ đã thất bại, bọn họ có thể tiếp tục đi tiếp, chúc bọn họ lên đường bình an. Thuyền trưởng trên thuyền đã bị kinh động, hướng bọn họ thành khẩn nói lời cảm ơn.
Tàu chở dầu nhấn còi, tất cả thủy thủ bị tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc giờ đều đứng ở boong tàu, tất cả đều phất tay, tỏ lòng biết ơn. Bọn họ mỗi người hiện tại đềy chảy mồ hôi lạnh, nếu như chiếc canô chở bom kia đụng trúng bọn họ, hơn 500.000 tấn dầu thô được bốc xếp và vận chuyển trên tàu sẽ nổ tung, lúc đó hậu quả nặng đến mức không thể tưởng được, tất cả mọi người trên tàu đều sẽ bị vùi chôn trong biển lửa, nói thẳng ra là ngay cả tro cũng không còn chứ đừng nói đến cốt.
Cả người Lạc Mẫn đều run, đầu ngón tay lạnh ngắt. Hắn nắm chặt lòng bàn tay, trầm giọng nói rằng: “Lập tức tìm cho tôi, tìm cho ra bằng được hai người bọn họ, nhanh.”
Lúc này, du thuyền màu đen đang mất đi phương hướng, dù đã được Lăng Tử Hàn giảm bớt tốc độ, nhưng lúc này vẫn đang lướt nhanh trên mặt biển không cố định hướng, canô Lạc Mẫn quẹo một vòng, sau đó chạy tới phía trước chặn nó lại. Ngay khi tới sát bên cạnh nó, Lạc Mẫn không chút nghĩ ngợi liền phi thân nhảy qua, hai tay vững vàng bắt được lan can. Thạch Lỗi vừa thấy động tác của hắn, không không kịp ngăn cản, cũng lập tức theo sát mà nhảy theo, bắt được lan can phía sau.
Bọn họ nhanh chóng nhảy vào trong, theo lan can đi đến đầu thuyền, chui vào khoang điều khiển.
Lạc Mẫn giảm bớt tốc độ, điều chỉnh tốt phương hướng, để tránh khỏi va chạm cùng với canô của hắn. Sau đó mới chú ý tới, toàn bộ trang thiết bị bên trong thuyền cùng hình dáng bên ngoài của chiếc thuyền giờ biến thành một đống hỗn độn. Nước trong khoang thuyền ngập đến mắt cá chân hắn, hai máy tính cùng một ít vật dụng hàng ngày đều rơi trong mặt nước. Tất cả thủy tinh trên thuyền đều nát bấy, trên vách khoang thuyền khắp nơi đều là vết đạn, tay lái có một chút vết máu khô, khiến trong lòng hắn liền căng thẳng.
Thạch Lỗi hiểu rất rõ tâm tình của hắn hiện giờ, đứng ở bên cạnh hắn, thoải mái mà ôm thắt lưng của hắn. Tuy rằng cậu nhỏ tuổi hơn Lạc Mẫn rất nhiều, nhưng vóc người giờ đã cao lớn, lúc này đưa tay ôm lấy hắn, nhìn qua không thấy có chút kỳ lạ, mà còn rất tự nhiên. Lạc Mẫn tâm loạn như ma, căn bản không có phát hiện động tác vô cùng ám muội này của cậu, chỉ lo mở hai bóng đèn phía trước thuyền, chăm chú tìm kiếm.
Canô Nhật Nguyệt Hội đã ở ngoài khơi chậm rãi tách ra, cũng không dám tăng tốc, để tránh khỏi phải đụng trúng người phập phềnh tại ngoài khơi. Canô bọn họ không có bắt đèn, chỉ có thể dùng đèn pin, chậm rãi di chuyển.
Lạc Mẫn điều khiển thuyền, chạy tới chỗ mà hồi nãy hai du thuyền cạ sát vào nhau, nhưng ngoài khơi không hề thấy gì khác. Hắn suy tính rồi cẩn thận xác định trung tâm, chậm rãi đánh một vòng tìm tòi.
Khuôn mặt bình thường luôn luôn ấm áp như xuân phong của hắn giờ tràn đầy lo lắng, mơ hồ còn có một tia sợ hãi, khiến cho hắn nhìn qua yếu đuối vô cùng. Thạch Lỗi ôm chặt lấy hắn, kìm lòng không đậu mà nói: “Anh yên tâm đi, bọn họ không có việc gì đâu.”
Lạc Mẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn mở to hai mắt tìm kiếm ngoài khơi.
Qua một hồi lâu, bọn họ dường như thấy được ở ngoài khơi cách đó không xa dường như có một vật thể trong biển, nhưng khi chiếu đèn tới thì không thấy nữa. Lạc Mẫn lo lắng chuyển bánh lái, chạy tới bên đó. Mấy ngọn đèn lớn khác nhanh chóng chiếu tới, hai người trong khoang thuyền thấy rất rõ, người đó chính là Diệp Thu. Chỉ thấy cậu nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ thân thể đều ngâm dưới nước, chỉ có mặt là lộ khỏi mặt nước, không biết là sống hay chết.
Lạc Mẫn lập tức cho canô chạy tới gần bên cạnh cậu, lập tức dừng lại, sau đó bước ra ngoài. Thạch Lỗi bất ngờ không phòng bị, bàn tay đang ôm hắn bị trượt. Thạch Lỗi liền đưa tay lên lần nữa, cũng không kịp. Lạc Mẫn nhanh chóng bay qua lan can, nhảy xuống biển, ra sức bơi, đưa một tay ôm lấy người trong nước.
Thần trí Lăng Tử Hàn rất thanh tỉnh, chỉ là bận rộn hơn nửa đêm, lại hai lần bị xung kích của trận nổ lớn đánh trúng, còn bị trúng đạn mất máu, nên cảm thấy rất mệt, không có khí lực nhúc nhích, liền nổi trên mặt nước nghỉ ngơi. Lúc này bị một người khác ôm lấy, theo bản năng cậu giật mình.
Lăng Tử Hàn vừa nghe giọng hắn, trong lòng liền trầm tĩnh lại, muốn cười, nhưng ngay cả khí lực mở mắt cũng không có. Biết rõ không nên, nhưng cậu không nhịn được nghiêng đầu về phía phát ra thanh âm, vô lực đặt lên đôi vai đáng tin cậy kia.