Đúng lúc này, bọn họ bỗng ngửi được một mùi hương kỳ lạ, rất nhẹ, phảng phất như hương hoa lài, thấm đượm chút say, rất dễ chịu. Hương thơm này trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thùng xe, lan ra cả phòng điều khiển. Tất cả mọi người trong xe đều không có phản ứng gì, đều nghĩ đó là hương thơm thiên nhiên. Thạch Lỗi hít thở một chút mới phát hiện đây là thuốc mê cực mạnh, nhưng cậu chưa kịp nhận thức được thêm điều gì, thì đã mềm người ngã xuống ghế, mất đi tri giác.
Mấy cảnh sát khác còn ngã xuống trước cả cậu. Trong tích tắc, ba chiếc xe cảnh sát đều trở nên im ắng, đã không còn loại không khí giương cung bạt kiếm như lúc đầu nữa.
Xe chạy được vài phút, liền ngừng lại ở ven đường.
Lúc này, hai chiếc xe vận tải kia đã quay đầu xe lại chạy theo, nhanh chóng ngừng lại bên cạnh. Thùng xe nhanh chóng mở ra, Vệ Thiên Vũ cùng vài anh em Nhật Nguyệt Hội nhảy xuống.
Anh chạy vội tới chiếc xe lớn ở ngay giữa, mở thùng xe ra.
Lăng Tử Hàn đã trải qua huấn luyện chịu đựng dược liệu, cho nên thân thể của cậu có khả năng đối kháng với tất cả các loại thuốc mê cực mạnh trên thế giới, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng không có mất đi tri giác. Thấy Vệ Thiên Vũ, cậu nở nụ cười.
Vệ Thiên Vũ cảnh giác nhìn thoáng qua Thạch Lỗi, lập tức nhảy lên xe, bế Lăng Tử Hàn xuống xe.
Tài xế trên ba xe cảnh sát cũng là người cùng thuyền, lúc này tất cả đều mỉm cười đứng đó, cùng phó hội trưởng phân hội Nam Cảng của Nhật Nguyệt Hội hàn huyên hai ba câu. Thuốc mê này là do chính bọn họ tung ra, do Vệ Thiên Vũ cung cấp, muốn bọn họ đến lúc hai bên giao nhau thì rắc vào trong hệ thống điều hòa của xe, đánh gục toàn bộ mọi người trong xe. Ngay lúc rắc thuốc, chính bọn họ cũng bưng kín miệng mũi, nên không có hôn mê.
Trên thực tế, giả giọng Tứ Thái Thái Nhạc Uyển Di gọi điện thoại cho phần tử khủng bố, bảo bọn họ yêu cầu cảnh sát B quốc giao ra Quỷ Thu, sau khi giết Quỷ Thu cùng con tin thì chạy trốn, toàn bộ đều do Vệ Thiên Vũ làm. Toàn bộ kế hoạch đều là thừa dịp đục nước béo cò, nhìn thì giản đơn, kì thực thiên y vô phùng, có thể nói không đánh mà thắng, nhanh chóng đạt được thành công.
Kế hoạch hành động lần này, chủ yếu là nhờ nguồn nhân lực phân bố khắp nơi trong B quốc của Nhật Nguyệt Đảng. Không chỉ tài xế của ba chiếc xe cảnh sát vừa nãy, mà ngay cả trong cục cảnh sát cũng có rất nhiều anh em thuộc Nhật Nguyệt Hội, tuy rằng có một số người không phải nhưng họ cũng có thân nhân thuộc Nhật Nguyệt Hội, nên ngay lúc thời khắc mấu chốt đều có thể hỗ trợ, huống hồ kế hoạch này chu đáo chặt chẽ, cũng không mang nguy hiểm đến cho bọn họ. Nếu sự việc thành công, bọn họ không chỉ nhận được tiền thù lao nhiều vô kể, còn có cơ hội lên chức trong bang, hay thân nhân trong nhà sẽ có sự đổi đời, có được vị trí béo bở nào đó, đây đều là những thứ mà bọn họ cầu còn không được.
Vệ Thiên Vũ ôm Lăng Tử Hàn leo lên xe vận tải, mấy người kia cũng xoay người lại leo lên xe. Hai chiếc xe lập tức dùng tốc độ bình thường chạy về phía trước, sau đó chuyển hướng giữa đường, chạy đến ven biển.
Tài xế của ba xe cảnh sát lúc này mới leo lại lên xe của mình, hít lấy thuốc mê, rồi bắt đầu mềm người ngã xuống ghế.
Vệ Thiên Vũ ôm trong tay một thân thể mềm yếu vô lực, dù cách một lớp vải, cũng có thể cảm nhận được cả người cậu lạnh băng. Anh lấy một chiếc khăn mặt khô mát ở trong cái túi bên cạnh, lau khô mồ hôi lạnh trên người Lăng Tử Hàn, sau đó cởi bỏ bộ áo tù nhân.
Mấy anh em trong Nhật Nguyệt Hội trên xe đều lui về phần sau của thùng xe, để nửa phần trước cho hai người họ.
Trên sàn xe có trải sẵn một tấm nệm, Vệ Thiên Vũ đặt Lăng Tử Hàn lên đó, cẩn thận băng bó vết thương cho cậu, sau đó mặc nội y, áo sơmi vải bông, quần vải thô cùng áo lông cho cậu.
Lúc này Lăng Tử Hàn cảm giác được thân thể dần dần ấm lại, tinh thần cũng khá hơn. Đôi tay linh xảo không gì sánh được của Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng lướt qua thân thể của cậu, bôi thuốc, băng bó, mặc quần áo, khiến cậu thoải mái hẳn. Tuy rằng Vệ Thiên Vũ không nói một lời, thế nhưng từ đầu ngón tay cũng có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt, khiến người ta vô cùng cảm động.
Sau khi hoàn tất xong xuôi, Lăng Tử Hàn cũng nằm được một chút trên nệm, thì xe dừng lại.
Vệ Thiên Vũ ôm lấy cậu, nhảy xuống xe hướng về phía biển, ngồi lên một chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu sẵn ở trên bờ cát. Mấy người anh em hợp sức đẩy thuyền gỗ xuống biển, đuôi thuyền bắt đầu quẩy nước. Thuyền nhỏ chạy về phía bờ biển mênh mông.
Ngoài khơi cách đó không xa có một du thuyền màu lam đang đậu, Lạc Mẫn đứng ở boong. Hắn chắp tay mà đứng, dáng người cao ngất hòa với màu xanh của trời khiến hắn càng thêm mê người.
Thuyền nhỏ nhanh chóng tới sát bên cạnh du thuyền. Lạc Mẫn vươn tay, đón Lăng Tử Hàn, rồi đi vào trong khoang thuyền.
Vệ Thiên Vũ cũng leo lên theo, quay đầu vẫy tay với người đàn ông lái thuyền rồi cười nói: “Người anh em, cám ơn.”
“Không khách khí.” Người đàn ông kia mỉm cười rạng rỡ, lắc đầu với anh rồi lái thuyền đi.
Đợi Vệ Thiên Vũ vào khoang thuyền, người trong khoang điều khiển lập tức khởi động du thuyền, chạy ra ngoài khơi.
Lạc Mẫn đặt Lăng Tử Hàn nằm lên sofa, lấy ra thuốc hạ sốt, giảm nhiệt cho cậu uống, rồi mới tạm thời yên tâm. Hắn nhìn khuôn mặt càng thêm gầy gò của Lăng Tử Hàn mà thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Anh xin lỗi gì chứ? Vì Thạch Lỗi sao? Kỳ thực anh ta không sai, mà còn rất ưu tú. Anh không cần xin lỗi. Đối với tội phạm không chút lưu tình, đó là điều chính xác, anh ta làm rất đúng. Bất quá, lần này anh khinh địch như vậy, cướp tôi ra, chỉ sợ sẽ thành đả kích rất lớn đối với anh ta. Đi trở về lần này anh hãy thoải mái hơn với anh ta. Vô luận như thế nào, cảnh sát quốc tế cũng là một nghề rất tốt, nếu được thì nên ủng hộ.”
Lạc Mẫn thấy cậu đối với Thạch Lỗi không có chút khúc mắc nào, nhất thời yên tâm, thả lỏng tâm tình, cười gật đầu.
Vệ Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn, cười tủm tỉm hỏi: “Giờ cậu cảm thấy thế nào rồi?”
Lăng Tử Hàn còn đang phát sốt, vết thương rất đau, toàn thân không có khí lực, nhưng trở lại bên cạnh chiến hữu, cảm giác cũng khá hơn nhiều. Cậu cười trêu chọc: “Làm tội phạm không dễ.”
Vệ Thiên Vũ cười ha ha: “Vậy sao?”
Lạc Mẫn thấy hai người bọn họ coi sinh tử như bình thường, lúc này vừa thoát hiểm, liền có thể cười đùa, khiến bản thân cũng tiêu tan hết phiền muộn, thấy trời cao biển rộng, sung sướng không gì sánh được.
Du thuyền nhanh chóng chạy tới ngoài khơi, nơi đó có một chiếc thuỷ phi cơ màu trắng đậu sẵn. Có thêm một con thuyền nhỏ, chuẩn bị đưa hai người họ lên máy bay.
Tâm tình Lạc Mẫn kích động, ôm chặt lấy Lăng Tử Hàn, ghé vào lỗ tai cậu rầu rĩ mà nói: “Sáng sớm nay cậu nói với tôi là không hẹn ngày gặp lại, có thật không?”
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng hắn: “Từ nay về sau, Quỷ Thu cùng anh không hẹn ngày gặp lại, bất quá, chúng ta thì có thể.”
Lạc Mẫn lúc này mới trở nên vui vẻ, lưu luyến không rời mà nói: “Lúc bình thường cậu được nghỉ, có thể tới tìm tôi.”
“Được, tôi sẽ cố gắng.” Lăng Tử Hàn cười nói.
Vệ Thiên Vũ tiến lên, ôm chặt lấy Lạc Mẫn, cười nói: “Anh yên tâm, sau này chúng tôi còn phải phiền đến anh đó.”
Lạc Mẫn cao hứng gật đầu.
Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nói rằng: “Được rồi, quên nói cho anh biết, ca ca của Tiểu Ngọc – Tiểu Kỳ, hôm qua tôi đã cứu ra rồi. Cậu ta bị thương rất nặng, đang nằm tại bệnh viện Khê La. Sau khi trở về anh cố gắng thu xếp cho bọn họ.”
Vệ Thiên Vũ ngay sau đó căn dặn hắn: “Còn nữa, chuyện đêm hôm qua, nếu được thì anh nên lợi dụng, tranh thủ tiến lên, đừng để người khác tranh công.”
Lạc Mẫn rất cảm động, không ngừng gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ làm mà, các cậu yên tâm đi.”
Vệ Thiên Vũ đi ra ngoài, xuống thuyền nhỏ trước. Lạc Mẫn lúc này mới ôm Lăng Tử Hàn đi ra, đỡ cậu xuống dưới.
Thuyền nhỏ nhanh chóng đưa bọn họ lên máy bay.
Vệ Thiên Vũ ngồi vào vị trí lái, kiểm tra một chút, thắt dây an toàn cho Lăng Tử Hàn, rồi khởi động máy bay, sau đó phất tay nói lời từ biệt với Lạc Mẫn.
Lăng Tử Hàn ngồi ở vị trí ghế phó, quay đầu cười nhìn về phía Lạc Mẫn, phất phất tay.
Lạc Mẫn nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu. Đến tận khi máy bay khởi động, trượt một đường dài trên mặt nước, sau đó lên như diều gặp gió, nhanh chóng bay về phía chân trời, hắn mới xoay người quay về khoang thuyền, mệnh lệnh: “Trở lại.”