Lúc Lôi Hồng Phi về đến nhà thì thấy Lôi Chấn cùng Tưởng Ngọc Lan đang ở nhà. Trông thấy con trai mình, hai người đều rất vui.
Tưởng Ngọc Lan là cán bộ cấp phó, bình thường ở trong đơn vị làm lãnh đạo quen rồi, về tới nhà cũng theo nếp lãnh đạo. Lôi gia dường như có truyền thống “sợ vợ”, Lôi Chấn cũng không ngoại lệ. Việc này khắp tổng bộ cấp cao đều biết, họ cảm thấy vị thống lĩnh tam quân oai phong lẫm liệt ấy trong việc này thật sự rất đáng yêu. Lôi Chấn chẳng thèm để ý, nhưng Lôi Hồng Phi từ nhỏ mưa dầm thấm đất, rất sợ mẹ mình, thường không dám cãi lời, nhiều lắm thì tiền trảm hậu tấu, chờ làm xong rồi trở về nghe mắng thôi. Đây cũng là nguyên nhân mà Lôi Hồng Phi không đem mối quan hệ giữa y và Lăng Tử Hàn nói cho bà biết.
Đến tận khi Lôi Hồng Phi thăng lên chức đội trưởng đột kích, tiền đồ quang minh, Tưởng Ngọc Lan mới không thèm quản nghiêm y nữa. Hiện tại, y cố lấy dũng khí, nói với mẹ mình: “Mẹ, con muốn kết hôn với Tử Hàn.”
Lôi Chấn đang xem tiết mục trên kênh quân sự, nghe vậy ngẩn ra, nhưng không nói gì cả, chỉ đơn giản nhìn người bạn đời của mình.
Tưởng Ngọc Lan sửng sốt một chút, lập tức buông quyển sách trên tay xuống, giương mắt nhìn y, tháo mắt kính. Từng động tác của bà đều rất chậm, nhưng đều mang áp lực vô hình rất lớn, khiến Lôi Hồng Phi có chút thấp thỏm bất an.
“Bắt đầu từ lúc nào?” Tưởng Ngọc Lan hỏi, nghe thanh âm dường như chẳng có chút tâm tình nào.
Sự hưng phấn trong lòng Lôi Hồng Phi dần mất đi, thay vào đó quy củ mà nói: “6 năm rồi. Từ lần sinh nhật 18 tuổi của Tử Hàn.”
“Hồ đồ.” Tưởng Ngọc Lan đem quyển sách đặt mạnh trên bàn, vẻ mặt vô cùng đau đớn. “Các con theo gương ai mà thành ra thế này chứ hả?”
Lôi Hồng Phi bị trách cứ có chút không thông: “Chúng con học tập gương ai mà không tốt chứ ạ? Con muốn ở cùng cậu ấy, cậu ấy cũng đồng ý theo con. Chúng con đâu có làm chuyện gì xấu đâu.”
Tưởng Ngọc Lan bị đứa con trì độn này chọc tức xém chút thổ huyết: “Các con hai đứa đều là con trai.”
“Tất nhiên con biết, con là con trai.” Lôi Hồng Phi lẽ thẳng khí hùng mà nhìn mẹ mình. “Ý của mẹ cuối cùng là sao?”
Tưởng Ngọc Lan tức giận nhìn Lôi Chấn: “Anh xem đứa con này của anh rốt cục là bị cái gì vậy hả? Tử Hàn từ nhỏ không có mẹ, lớn lên cùng với ba mình, thích con trai em có thể hiểu được. Thế nhưng thằng nhóc này lớn lên trong một gia đình bình thường, em dạy dỗ nó không ít, thế nào lại trở thành đồng tính luyến ái chứ?”
Tới tận thời đại này, “Đồng tính luyến ái” vẫn là một loại xưng hô ẩn chứa kỳ thị, những người có học thức đều không dùng từ này. Vừa nghe Tưởng Ngọc Lan nói ra từ này, sắc mặt Lôi Hồng Phi liền biến: “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Hôn nhân đồng tính hiện tại đã hợp pháp, quốc gia lần nữa hiệu triệu, muốn tiếp thu tất cả, rộng lượng khoan dung. Nếu hợp lý, con sai chỗ nào chứ?”
Tưởng Ngọc Lan vỗ bàn: “Giờ con còn dám cãi bướng? Thế nào? Học từ ai cái thói đó? Hả? Trước đây con đâu có như vậy, giờ lại dám cãi mẹ? Thế nào? Có Lăng Nghị làm chỗ dựa thì khác rồi phải không?”
Lôi Chấn nghe không lọt tai nữa: “Này, em có la con thì la mình nó thôi, đừng có lôi người khác vào. Tính tình Lão Lăng thế nào chẳng lẽ em không biết? Ảnh cùng Tử Hàn đều rất ít nói, làm sao lại nói ra nói vào với Hồng Phi mấy chuyện thế này chứ? Chỗ dựa nghĩa là gì đây? Lời này nếu lọt vào tai người khác, sẽ truyền thành tin đồn nào đây, nếu không tốt có thể gây mâu thuẫn lớn giữa Bộ Quốc An cùng Bộ Quốc Phòng đó, chẳng tốt mặt nào cả.”
Tính cách Tưởng Ngọc Lan tuy rằng táo bạo, nhưng đối với mấy vấn đề chính trị tương đối mẫn cảm, vừa nghe liền hiểu, lập tức hạ thấp giọng, không đề cập bậy bạ tới người khác nữa. Bà lạnh lùng nhìn Lôi Hồng Phi, nói: “Mẹ không đồng ý.”
Lôi Hồng Phi nóng nảy: “Vì sao? Tử Hàn có chỗ nào không tốt? Gia thế cậu ấy tốt, tính cách tốt, học vấn tốt, món ăn làm cũng tốt, con rất thích cậu ấy.”
“Thích không phải yêu.” Tưởng Ngọc Lan trừng mắt liếc con trai mình, tận tình khuyên bảo. “Hồng Phi, con từ nhỏ lớn lên cùng Tử Hàn, có tình cảm đương nhiên là chuyện bình thường. Nhưng tình cảm này không phải tình yêu, mà là một loại tình cảm thân thiết như gia đình. Con vẫn luôn nói nó là anh em tốt của con mà, con cũng thường đứng ra bảo vệ nó với tư cách là anh trai lớn, cho nên lớn lên mới muốn ở cùng với nó. Lúc nó 18 con mới 21, căn bản là hai đứa nhóc con mới lớn, hiểu được cái gì? Thật là hồ đồ. Chuyện con muốn ở cùng với nó thật ra là quán tính mà thôi, không phải động tâm thật sự.”
Tưởng Ngọc Lan không hổ là lãnh đạo Bộ Văn Hóa, ban đầu tức giận thế nào đi nữa cũng có thể xoay chuyển chiến thuật, tấn công về mặt tình cảm. Lôi Hồng Phi nghe mấy câu này của bà, dù muốn lên tiếng cãi lại tình cảm giữa y và Tử Hàn chính là tình yêu, nhưng không thể nào cãi lại lý luận của bà, không khỏi có chút nghi ngờ. Lẽ nào vì từ nhỏ y lớn lên cùng với Lăng Tử Hàn, nên thành tập quán?
Tưởng Ngọc Lan nhạy cảm bắt lấy biểu tình trên mặt con trai mình, lập tức không ngừng cố gắng: “Hồng Phi, không bàn tới chuyện tình cảm giữa con và Tử Hàn có phải tình yêu hay không, thật sự hôn nhân hoàn toàn không đơn giản như con tưởng tượng. Tử Hàn là một đứa tốt, nhưng nếu nó bên con lại chẳng thể giúp ích được gì cho con cả. Bình thường nó thường chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, từ nhỏ không ý chí tiến thân, không có chuyên tâm sự nghiệp. Đối với chúng ta luôn tâm niệm nó từ nhỏ chịu tang mẫu, nên không quản nó nghiêm khắc làm gì. Cha nó cũng dung túng nó, nên dưỡng thành tính cách nhu nhược vô năng như vậy. Hồng Phi, tương lai của con còn phải làm tướng quân, Tử Hàn không thích hợp làm người bạn đời của một tướng quân.”
Lôi Hồng Phi nhất thời nghẹn lời. Đối với thân phận thực sự của Lăng Tử Hàn, y không dám tiết lộ. Tựa như chính cha của y, dù bị mẹ hiểu lầm thế nào đi nữa, tức giận mắng thế nào đi nữa, đều chỉ nghe, không bao giờ tức giận giải thích, bởi vì đó là tiết lộ cơ mật quân sự. Bất quá, y làm sao có thể phục mẹ y đây? Nhất thời y không biết làm sao, đành quay đầu nhìn cha.
Lôi Chấn cũng rất tán thành ý kiến của Tưởng Ngọc Lan, trịnh trọng nói: “Hồng Phi, chuyện con thích Tử Hàn, rốt cục là tình cảm thân thiết do lớn lên bên nhau từ nhỏ, hay là tình yêu, bản thân con biết rõ hơn ai hết phải không? Nhưng con có biết hôn nhân là sao không? Đó là hai người phải thông cảm cho nhau, che chở, giúp đỡ cho nhau, không phải chỉ nằm chung một giường. Mẹ con nói đúng, Tử Hàn xác thực là một đứa trẻ tốt, nhưng thằng bé lại vô công rồi nghề, không thể giúp cho tương lai của con. Hay nhất giờ con nên suy nghĩ thật kĩ, không nên nhất thời xung động, tùy tiện kết hôn. Nếu như sau đó các con không hợp, vậy phải làm sao? Ly hôn sao? Đối với hai nhà Lăng Lôi mà nói, đó là scandal, mà cũng ảnh hưởng lớn tới việc phát triển sự nghiệp của con sau này, trở thành yếu điểm để đối thủ của con công kích, hiểu chưa?”
Lôi Hồng Phi gật đầu. Nói thật, y căn bản chưa nghĩ tới mấy chuyện này. Chỉ cảm thấy cùng với Lăng Tử Hàn lưỡng tình tương duyệt, có thể như Long Tiềm cùng Trương Hải Dương, thuận lý thành chương mà kết hôn, sau đó có con, trải qua cuộc sống vui sướng hạnh phúc. Nhưng giờ lại nghe cha mẹ nói, hình như lại không đơn giản như vậy.
Nghĩ tới Lăng Tử Hàn, cảm xúc của y lại cuồn cuộn, không thể bình tĩnh, vì vậy thử thăm dò: “Vậy làm thế nào cha mẹ mới đồng ý cho con cùng Tử Hàn kết hôn?”
Lôi Chấn cười cười: “Chí ít nó cũng đừng như bây giờ, làm một phóng viên du lịch, đôi lúc chẳng có việc lại ở không. Làm công việc nào đó nghiêm túc một chút đi. Hiện tại con là trung tá, còn nó? Cái gì cũng không có, làm sao được chứ? Con thấy Tiểu Tiềm cùng Hải Dương, bọn họ một người là trung tá không quân, một người là thiếu tá hải quân, cùng nhau nắm tay cùng tiến, giúp đỡ hết sức mình cho sự nghiệp của đối phương, vậy mới tốt.”
Tưởng Ngọc Lan hừ một tiếng: “Hồng Phi, mẹ lần thứ hai nói lại, mẹ kiên quyết phản đối con trở thành đồng tính. Mẹ thật sự không hiểu, đồng tính có gì tốt chứ? Vì sao con không thích con gái? Con đã từng có bạn gái chưa? Có bị bạn gái phản bội hay chưa?”
“Không có.” Y nhanh chóng trả lời. “Con sẽ không có ý định có bạn gái. Từ năm 18 tuổi khi gia nhập học viện phi hành, bên trong không có bạn nữ, sau này tốt nghiệp lại gia nhập đội đột kích, lại càng không giao thiệp qua với bạn nữ, chưa từng có bạn gái thì làm sao bị bạn gái thương tổn?”
“Đó chính là vấn đề.” Tưởng Ngọc Lan vui mừng gật đầu. “Cũng như mẹ nói ngay từ lúc đầu, chuyện con muốn cùng một chỗ với Tử Hàn bất quá là tập quán mà thôi. Mẹ thấy con nên thả rộng tầm mắt mình ra, nhìn bên ngoài một chút, có thể sẽ thấy được sự khác biệt.”
Lôi Hồng Phi cúi đầu, không cam lòng mà lầm bầm. “Nhưng con muốn cùng Tử Hàn kết hôn.”
“Mẹ cố gắng nói đạo lý với con, thế mà con còn cãi.” Tưởng Ngọc Lan không nhịn được nữa, lạnh lùng nói. “Nếu như con nhất định muốn kết hôn với con trai, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con. Con đến Lăng gia ở đi, sau này đừng bước vào cửa nhà này nữa.”
Lôi Hồng Phi biết mẹ mình là người nói là sẽ làm, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ phải buồn bực nói: “Con sẽ suy ngẫm lại.”
Sự tức giận của Tưởng Ngọc Lan lúc này rốt cuộc mới giảm.
Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm với cha mẹ, Lôi Hồng Phi đứng ngồi không yên, mượn cớ nói muốn về đơn vị, rời khỏi nhà, lập tức quay về Long Quan.