Lúc Lạc Mẫn trở lại Nam Cảng thì cảnh sát trong ba chiếc xe bị gây mê kia cũng đã tỉnh lại, đem tình hình báo cáo lại cho cục trưởng cục cảnh sát Nam Cảng.
Tâm tình Thạch Lỗi không có tức giận bằng mấy người đồng nghiệp. Mấy người họ rít gào với tổng trưởng cảnh sát B quốc, còn cậu thì lại rất bình tĩnh.
Trên thực tế, việc Quỷ Thu kia suốt cả đêm qua trên biển hối hả ngược xuôi, cuối cùng lại đem chiếc du thuyền của mình đồng quy vu tận hướng thẳng tới canô chứa thuốc nổ của phần tử khủng bố khiến cậu chấn động. Vốn dĩ với cương vị của một người cảnh sát quốc tế, dù khiến cho Lạc Mẫn đau lòng vì hành động của cậu, cậu phải nhất định đem tên hung thủ bị khởi kiện nhiều tội giết người ra công lý, nên cậu mới phải cắn răng áp giải Quỷ Thu đi. Thế nhưng, chuyện phát sinh tại trại tạm giam khiến cho cậu khiếp sợ, đây rõ ràng là ngược đãi tù nhân, kỳ thực cũng là phạm tội. Thế nhưng vì bọn họ lại là cảnh sát, nên với cương vị là phạm nhân, Quỷ Thu cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, tình cảnh đó khiến cậu đau lòng vô cùng. Hiện tại, Quỷ Thu bị người khác cứu đi, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ, lại càng không tức giận. Có thể, trong lòng cậu mà nói, công huân hiển hách mà Quỷ Thu lập được đêm qua đã đủ đền hết mọi tội lỗi mà Quỷ Thu đã từng phạm? Nếu như sau này người đó muốn tiếp tục giết người, thì lúc đó cậu nhất định nghĩ trăm phương ngàn kế bắt người đó.
Vì Quỷ Thu biến mất dưới sự canh giữ của cảnh sát do cục cảnh sát Nam Cảng phái tới, nên cục trưởng cảnh sát Nam Cảng bị tổng trưởng cảnh sát mắng chửi xối xả. Cảnh sát Nam Cảng thấy Thạch Lỗi đều ngượng ngùng, một mình người ta đã cực khổ mới bắt được tội phạm, lại để bị cứu đi ngay trước mặt cảnh sát bên mình, thực sự khiến bọn họ mất mặt vô cùng.
Thạch Lỗi sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng chịu đựng sự khó chịu chạy tới nhà hàng Shangri-La.
Ở đây khắp nơi đều là trận địa sẵn sàng đón quân địch, cậu đưa ra giấy chứng nhận, được cho phép đi qua cảnh giới bên ngoài, nhưng không được đi vào bên trong.
Cậu đứng ở bên cạnh hiện trường quản chế, vẫn nhìn màn hình hiện lên tình cảnh hiện trường. Có thể nhìn thấy rõ, bọn phần tử khủng bố đang kích động, đã không khống chế được tâm tình. Bọn họ ở bên trong ấu đả với con tin, nhưng chưa nổ súng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu vang lên, là do Lạc Mẫn gọi tới. Tâm tình của cậu vô cùng phức tạp, lập tức trốn qua một bên tiếp điện thoại.
Lạc Mẫn ôn hòa hỏi cậu: “Tiểu Lỗi, giờ em đang ở đâu?”
Thạch Lỗi ăn ngay nói thật: “Em đang ở bên ngoài nhà hàng Shangri-La.”
“À, chưa cứu con tin ra à?” Lạc Mẫn có vẻ quan tâm.
“Dạ chưa.” Thạch Lỗi có chút lo lắng. “Phần tử khủng bố hình như không chịu nổi nữa rồi.”
Lạc Mẫn cười khẽ: “Thạch Lỗi, em nên đề nghị với quan chỉ huy của em, bỏ thuốc mê cực mạnh vào trong hệ thống điều hòa trong nhà hàng. Còn nếu bọn phần tử khủng bố muốn Quỷ Thu, vậy cứ đưa người cho bọn chúng đi.”
Thạch Lỗi thở dài: “Mẫn ca, anh đang chọc em sao? Quỷ Thu đã bị người khác cướp đi, ngay trong tay của em đấy, hiện tại tìm ở đâu ra người giao cho bọn họ? Mẫn ca, em biết việc này là do anh làm, dù anh không thừa nhận, đương nhiên em cũng sẽ không có chứng cứ, cho nên em cũng không muốn nói đến nữa.”
Lạc Mẫn cười đến có chút khoái trá: “Tiểu Lỗi, em vừa mới nêu ra một diệu kế đó.”
“Hả?” Thạch Lỗi không rõ.
“Kêu bọn họ lấy ra một Quỷ Thu đi.” Lạc Mẫn ý vị thâm trường nói. “Tiểu Lỗi, qua tin tức anh cũng biết phần nào về bọn phần tử khủng bố này, bên trong chỉ có hai người là từng gặp qua Quỷ Thu một lần, hiện tại nhất định ấn tượng không rõ nữa, những người khác căn bản chưa từng gặp qua, hiện giờ em biết phải làm sao rồi đó.”
“Em biết, cám ơn anh.” Thạch Lỗi nhất thời đại hỉ. “Mẫn ca, anh không trách em sao?”
Lạc Mẫn thở dài: “Dù ra sao đi nữa thì em cũng là Tiểu Lỗi của anh, anh là Mẫn ca của em. Nếu em lựa chọn con đường đó, chỉ cần cố gắng đi hết là được. Nhớ kỹ lúc rãnh về nhà ăn cơm.”
“Được được, em sẽ nhớ kỹ.” Thạch Lỗi mừng rỡ như điên, cúp máy xong liền chạy về hướng xe chỉ huy.
Tổng chỉ huy hành động nghĩ cách cứu viện lần này đã từ tổng trưởng cảnh sát thành Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang của B quốc – Ban Địch An, lực lượng chủ yếu nghĩ cách cứu viện con tin cũng chuyển từ cảnh sát biến thành đội đột kích. Bên cạnh Ban Địch An là Hách Ly, còn Khang Minh bị thương đã được đưa tới bệnh viện.
Nghe xong ý kiến của Thạch Lỗi, Ban Địch An lập tức hành động, đầu tiên cho thuốc mê cực mạnh vào hệ thống điều tiết không khí của nhà hàng, sau đó từ trong đội đột kích chọn ra một người mang vóc dáng giống Quỷ Thu nhất, hóa trang cẩn thận, sau đó đưa ra trước bọn phần tử khủng bố, nói bọn chúng đã giải Quỷ Thu đến.
Phần tử khủng bố lập tức rối loạn. Đầu tiên là bọn họ muốn Quỷ Thu một người đi vào, nhưng Quỷ Thu lại có vẻ muốn chạy trốn, tuyệt không vì con tin mà toi mạng. Bọn họ liền yêu cầu cảnh sát áp giải Quỷ Thu đi vào.
Bốn gã đội viên đột kích lập tức cải trang thành cảnh sát, đem người đồng nghiệp đang giả thành Quỷ Thu đi vào.
Lúc này, thuốc mê cực mạng bắt đầu phát tán trong không khí, phát huy hiệu quả, tư duy cùng hành động của phần tử khủng bố dần trở nên chậm chạp.
Hành động bình thường mà lại thuận lợi, phần tử khủng bố toàn bộ bị đánh gục, con tin nổi tiếng thì bị thương, nhưng không ai nguy hiểm đến tính mạng, rốt cuộc hành động giải cứu thành công.
Lạc Mẫn nghe được tin tức, không ở lại Nam Cảng nữa, trực tiếp trở về Khê La.
Rất nhanh, ngay lúc truyền thông khen ngợi mưu kế của Ban Địch An cùng khả năng thao túng nhóm quân đội của Hách Ly, thì tin hội viên của Nhật Nguyệt Đảng ban đêm xuất động đánh thắng âm mưu của bọn khủng bố ban đêm, phá hủy âm mưu dùng thuốc nổ tàu chở dầu cũng được đăng báo. Truyền thông nghiêng về phía Nhật Nguyệt Đảng, lại có thêm tin từ đội cảnh vệ hải ngạn cùng cảnh sát quốc tế, rằng bọn họ đã nhận ra ý định muốn dùng thuốc nổ phá tàu chở dầu nhằm phá vỡ kinh tế Á Châu. Tin tức được đưa liên hồi, diễn tả lại y như bộ phim chiếu chậm, khen ngợi thành viên Nhật Nguyệt Đảng đạt được công trạng là Lạc Mẫn, nắm chắc tình báo, liều mạng với bọn phần tử khủng bố trên biển, cuối cùng khiến hành động liên hoàn của phần tử khủng bố triệt để thất bại.
Việc này lập tức oanh động thế giới.
Nhật Nguyệt Đảng nhờ vào việc làm thất bại âm mưu của bọn khủng bố mà được tán dương rộng khắp trong ngoài nước, dần dần trở thành đảng đệ nhất B quốc. Lạc Mẫn được tổng thống trao tặng huân chương độc lập, chính phủ các nước Đông Á cùng Nam Á cũng tán dương hắn nhiệt liệt. Truyền thông sau khi đưa tin, dân chúng B quốc càng khắc sâu ấn tượng về sự trí tuệ, anh dũng, anh tuấn, trung thành, hòa ái, rộng lượng cùng sự xuất sắc của hắn.
Tại truyền thông, sau khi hội đàm phán hoà bình cùng dân chúng xong, Nhật Nguyệt Đảng hợp thành một phe với đảng mới, Lạc Mẫn được tổng thống chính thức bổ nhiệm cục trưởng cục an ninh nhà nước, phụ trách sự vụ an toàn cùng trị an quốc nội.
Lúc này, Hách Ly cùng Khang Minh cử hành nghi thức đính hôn long trọng, tuyên bố cùng Đảng Tự Do kết thành mặt trận thống nhất, dường như ngang bằng địa vị với Nhật Nguyệt Đảng.
Không lâu sau, Lý Nguyên chính thức tuyên bố tham gia tranh cử tổng thống, đề cử Chu Tự tranh cử chức vụ của mình. Theo tin truyền thông, y có khả năng chiến thắng rất cao.
Chính giới của B quốc như gió nổi mây phun, khiến các quốc gia trên thế giới đều hứng thú quan tâm. Tại phòng bệnh của Đặc Biệt Y Liệu 643, Lăng Tử Hàn đang nằm xem tin tức.
Cậu cùng Vệ Thiên Vũ đi đường vòng qua các quốc gia, sau bao khó khăn mới trở lại Bắc Kinh, thì ngay lập tức sốt cao không giảm, thậm chí còn có vài lần hôn mê. Vốn vết thương của cậu không nặng, nhưng lại khiến cậu phát bệnh đến vậy, khiến Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt đều cảm giác có chút bất ngờ.
Trải qua vài lần kiểm tra, Đồng Duyệt nghiêm trọng báo cho Lăng Nghị biết: “Tử Hàn lần này là do mệt nhọc quá độ tạo thành bệnh. Thân thể của nó bị tiêu hao nghiêm trọng, còn tiếp tục như vậy quả thật rất nguy hiểm. Đương nhiên, nếu hiện tại anh muốn cho con nó về hưu, thì cứ để nó tiếp tục như thế cũng được. Còn nếu muốn tiếp tục giữ nó lại, bảo vệ nó, thì nên để con nó tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, hay nhất đừng nên công tác, thả lỏng hoàn toàn.”
Lăng Nghị nghe xong, gật đầu, nhưng không nói thêm gì cả.
Nằm một tuần trong bệnh viện, cậu mới dần khôi phục lại. Cậu xem tin tức trong TV, chẳng biết thế nào nữa, trong lòng cảm thấy nhớ da diết cái tên có vẻ rất lỗ mãng lại rất ấm áp Lôi Hồng Phi.
Khi cậu ra yêu cầu muốn xuất viện, Đồng Duyệt cũng không thấy bất ngờ. Mấy liệp thủ trẻ tuổi bọn họ chẳng ai muốn nằm viện cả, chỉ cần thấy đỡ được một chút là nháo nhào đòi xuất viện. Lần này Lăng Tử Hàn chỉ bị thương nhẹ, chủ yếu là do thân thể mất sức nghiêm trọng, nên mới khiến bệnh trạng sốt cao duy trì liên tục, hiện tại không còn phát sốt nữa, trở về tĩnh dưỡng cũng không khác gì mấy. Hắn liền cười gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng tạm thời con quay về nhà ở đi, ít nhất ở đó cũng có người chăm sóc.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Bản thân con cũng tự mình chăm sóc cho mình được rồi.”
Đồng Duyệt cũng không còn cách nào khác, liền đưa cho cậu một đống thuốc, dặn bảo cậu cần phải đúng hạn ăn, sau đó mới để cậu xuất viện.
Lăng Tử Hàn rất hài lòng, đi ô-tô thẳng đến Long Quan, vừa vào nhà liền coi hộp thư điện thoại.
Khoảng thời gian này, Lôi Hồng Phi hầu như không lưu lại cuộc gọi nào cho cậu cả, ngoại trừ hai ngày cậu vừa rời khỏi nhà ra, còn lại không hề có tin tức gì.