Lăng Tử Hàn cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ y đổi tính từ khi nào vậy, trầm tĩnh được đến mức này ư? Đương nhiên, cũng có khả năng y đang chấp hành nhiệm vụ nên không rảnh.
Lăng Tử Hàn nghĩ đến đó thì mỉm cười, cầm lấy điện thoại, nhấn số di động gọi cho Lôi Hồng Phi.
Bắt được đường truyền, nghĩa là y không có trong quân đội.
Qua một hồi lâu, Lôi Hồng Phi mới bắt máy: “Alô, Tử Hàn?”
Lăng Tử Hàn thấy trên màn hình điện thoại không xuất hiện mặt của y, hiển nhiên y đã khóa tần số nhìn của điện thoại, không khỏi có chút ngờ vực: “Alô, Hồng Phi à? Anh đang ở đâu?”
“Anh … anh … anh đang … ở bên ngoài …” Lôi Hồng Phi bỗng nhiên có chút rối.
“Bên ngoài? Nghĩa là sao?” Lăng Tử Hàn không hiểu. Trước đây Lôi Hồng Phi sẽ không nói như vậy, luôn luôn rõ ràng, một thì nói một, hai thì nói hai.
“À, nó là … ở bên ngoài ấy … bên ngoài … cùng mấy người bạn …” Cổ họng Lôi Hồng Phi có chút khàn, dường như rất khó khăn khi nói.
Lăng Tử Hàn nhíu mày, thử thăm dò: “Cùng bạn đi du lịch sao?”
“Đúng đúng, là du lịch.” Lôi Hồng Phi như trút được gánh nặng, lập tức nói theo lời cậu.
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Vậy thì tốt quá, đang du lịch ở đâu vậy? Em vừa mới được nghỉ phép, đến chỗ bọn anh chơi cùng luôn nha?”
Hiển nhiên Lôi Hồng Phi hoảng hốt, nhanh chóng nói: “Bọn anh sắp về rồi, em cứ ở Bắc Kinh chờ anh, nếu đến chỗ bọn anh, nhiều phiền toái lắm.”
“À, cứ vậy đi.” Lăng Tử Hàn không hề nhiều lời, cúp máy.
Trong phòng rất tĩnh, cậu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ bàn, trầm tư chốc lát, liền hạ quyết tâm, xoay người đi vào thư phòng, mở máy vi tính.
Ngón tay cậu như bay, nhanh chóng khởi động hệ thống truy tìm tiên tiến nhất được bộ thông tin mật của quốc gia thiết lập, tìm kiếm vị trí điện thoại di động của Lôi Hồng Phi.
Rất nhanh, trên bản đồ Trung Quốc liền xuất hiện một điểm nhỏ, cậu phóng to điểm đó ra, lập tức xuất hiện bản đồ nội thành Bắc Kinh. Cậu tiếp tục phóng to, càng lúc càng tiến vào khu vực vi mô, lần lượt xuất hiện khu đất, rồi đến một tòa nhà, một cái phòng, một cái giường.
Lôi Hồng Phi đang ngồi ở trên giường, dựa vào đầu giường, có chút phiền não mà hút thuốc.
Nằm bên cạnh y là một cô gái có tướng mạo xinh đẹp, lúc này ngồi dậy đoạt lấy điếu thuốc trong miệng y, ném ra ngoài, nhìn nét mặt như đang cười mắng cái gì đó.
Lôi Hồng Phi vốn đang trong trạng thái tâm phiền ý loạn, nhưng khi nghe câu chửi mắng của cô gái ấy, liền nở nụ cười hài lòng.
Một giường một chăn hai người nằm, Lôi Hồng Phi trên thân xích lõa, cô gái ấy cũng lộ ra hai vai trần.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Lăng Tử Hàn không muốn nhìn nữa, lập tức rời khỏi chương trình truy tìm, tắt máy.
Ngồi trên ghế, không hề động đậy, gần nửa ngày trời, cậu mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vết thương trên vai cũng bắt đầu đau.
Qua thật lâu, cậu mới đứng dậy đi ra khỏi cửa, nhấn nút ‘Trở về tình trạng ban đầu’ của thiết bị nhận diện của cửa, hủy bỏ toàn bộ tư liệu phân biệt sinh vật của Lôi Hồng Phi chứa đựng bên trong. Từ giờ trở đi, y không thể tiến vào thẳng trong căn nhà này được nữa rồi.
Sau đó, cậu đi vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn, thay đồ, rồi nằm xuống ngủ.
Giấc ngủ này cảm giác trôi qua thật lâu, đến tận khi chuông cửa không ngừng vang lên mới đánh thức được cậu.
Mở mắt nhìn lại, đã là sáng ngày hôm sau.
Lăng Tử Hàn quơ tay lấy thiết bị quan sát ngoại tuyến ở tủ đầu giường, nhấn nút, thấy bên ngoài cửa là Lôi Hồng Phi áo mũ chỉnh tề. Cậu miễn cưỡng ngồi dậy, lấy tay lau mặt, cảm giác mệt mỏi vô cùng.
Chuông cửa vẫn không ngừng mà vang lên, theo tính tình của Lôi Hồng Phi mà nói, nếu không mở cửa tuyệt không bỏ qua.
Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ xuống giường, từ ngăn tủ lấy bộ pijama mặc vào, sau đó khoác thêm một cái áo dày bên ngoài nữa, sau đó mới đi mở cửa.
Vẻ mặt Lôi Hồng Phi sáng lạn, nụ cười tươi tắn, bước lên, ồn ào hỏi: “Sao cửa nhà em không mở cho anh vào vậy?”
Lăng Tử Hàn miễn cưỡng mà nói: “Có lẽ hệ thống có vấn đề.”
Lôi Hồng Phi có chút kinh ngạc nhìn cậu: “Tử Hàn, em xảy ra chuyện gì à? Sao sắc mặt khó coi vậy? Sao lại gầy như thế? Lần này ra ngoài em lại bị thương sao?” Nét mặt y là thực lòng quan tâm.
“Không có gì, chỉ là lúc mới về bị bệnh, giờ thì ổn rồi.” Lăng Tử Hàn cười cười với y. “Anh ngồi đi, tự mình lấy nước uống, em đi rửa mặt cái đã.”
Lôi Hồng Phi lập tức gật đầu: “Ừ, em đi đi, không cần quản anh.”
Lăng Tử Hàn vào phòng tắm rửa mặt xong, lúc này mới thấy tỉnh táo được một chút. Sắc mặt của cậu vẫn tái, cằm cũng gầy, cổ dài, nhìn qua thực sự rất yếu. Cũng may cậu mặc áo dày, nên không thấy được thân hình gầy yếu của cậu.
Cậu không cảm nhận được vị gì cả, cũng không thấy đói bụng, sau khi đi ra thì ngồi xuống sofa, nhưng không nói gì cả.
Lôi Hồng Phi rất hăng hái nói: “Tử Hàn, lần này anh được nghỉ đông, cùng mấy người bạn đi du lịch ở Tân Cương đến một tuần. Trước khi huấn luyện cũng có đi qua đó, nhưng không qua mấy khu vui chơi, lần này được đến đó thăm thú cho đã một chuyến, thực sự ở đó rất đẹp.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Đúng vậy, ở đó rất đẹp.”
Lôi Hồng Phi cười haha, nhiệt tâm mà nói: “Lần sau anh đi với em.”
Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Lăng Tử Hàn cùng y từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, chỉ cần lông mi của y động một cái cậu cũng biết y muốn gì. Điệu bộ của y ở trước mắt người khác là huynh đệ tình thâm, nhưng trong mắt cậu, lại là bốn chữ ‘có tật giật mình’.
“Được.” Cậu thoải mái đồng ý, nhưng không nói tiếp, cũng không biểu hiện ra hình dạng có hứng thú. Không đáng để cùng y chơi mấy tuồng kịch này, vốn dĩ cũng không phải lần đầu tiên quen biết nhau.
Lôi Hồng Phi gãi đầu, dường như trong lòng có gì đó cứ nhốn nháo không yên, nhưng không thấy được chút manh mối nào.
Trước đây mỗi lần gặp phải loại tình huống này, Lăng Tử Hàn đều có thể chủ động giúp y phân tích, thay y tìm ra trọng điểm. Nhưng lúc này, cậu chỉ đứng dậy, tự mình đi rót ly nước nóng, rồi trở về ngồi, trầm mặc cầm cái ly, chờ cho nước lạnh, mới bắt đầu uống từng hớp.
Tình huống lần này thực sự là kỳ lạ đến cực điểm, trong hơn hai mươi năm quen biết, đây là lần đầu tiên.
Từ ngày đầu tiên mà Lăng Tử Hàn được hạ sinh, Lôi Hồng Phi đã được cha mẹ ẵm đi đến bệnh viện nhìn cậu. Khi đó y mới hai tuổi, liền một mực chắc chắn rằng đứa bé này chính là người em thân thiết của mình. Sau đó hai người vẫn thân như anh em, đến tận 18 năm sau mới trở thành tình nhân thân mật khăng khít. Từ khi đó Lôi Hồng Phi liền cho rằng cả đời này y muốn cùng người yêu tiêu trí kia cùng một chỗ, ai biết đã trải qua 6 năm, cảnh còn mà người đã mất.
Lôi Hồng Phi suy nghĩ nửa ngày, cúi đầu nhìn, thì thào mà nói: “Gần đây anh có quen mấy người bạn … thuộc ngành văn hóa …”
“À, vậy rất tuyệt.” Lăng Tử Hàn đại khái đang nhớ lại quá khứ, nên tâm tình cũng dần bình tĩnh trở lại, nói tiếp với y, để y nói dài một chút.
Quả nhiên Lôi Hồng Phi rất dễ dàng thích ứng, liền mỉm cười hăng hái bừng bừng nói tiếp: “Kỳ thực có một số việc có thể thử qua một lần, cảm nhận thử mùi vị nó ra làm sao.”
Lăng Tử Hàn tự tiếu phi tiếu nhìn về phía y: “Thí dụ như cái gì?”
Lôi Hồng Phi có chút do dự, nhưng làm bộ thờ ơ nói: “Thí dụ như phụ nữ.”
“Cũng tạm.” Lôi Hồng Phi gãi đầu, cười có chút xấu hổ. “Tử Hàn, không phải anh cố ý đâu. Lúc cuối tuần bọn anh ở Tân Cương, mọi người đều cao hứng, kết quả là uống say, nên … Đương nhiên, anh không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu chuyện đã xảy ra, anh không thể nói với người ta xem như không có gì, cho nên … Tử Hàn, em sẽ không trách anh phải không? Anh nghĩ rằng, giao tình suốt đời của chúng ta, vĩnh viễn cũng không mất, chuyện đó … chuyện đó …”
Lăng Tử Hàn nhìn bộ dáng như trẻ con của y, có chút bùi ngùi. Trong cuộc sống của người này luôn có sự chất phác như thế, khiến người khác không thể nào thực sự tức giận với y được. Bất quá, cũng chỉ có những người cùng y lớn lên mới có thể bao dung y vô điều kiện. Lại không biết y cùng cô gái nhìn qua mạnh mẽ kia có thể lâu dài được không nữa. Nhưng mấy chuyện này không còn liên quan đến cậu nữa rồi.