Trong lúc Lăng Tử Hàn xuất thần thì Lôi Hồng Phi lại thấy như mình đã vượt qua chuyện khó khăn nhất, rốt cục dũng cảm đối diện với cậu nói thẳng tất cả. Hiện tại nhìn cậu rất bình tĩnh, dường như không có chút tức giận gì cả, cảm thấy lòng như dỡ được tảng đá nặng, miệng cũng không cần giữ kẽ nữa, theo thói quen mà bắt đầu nói bậy: “Này, Tử Hàn, kỳ thực em cũng có thể thử qua một lần cho biết mà. Chúng ta còn trẻ, có nhiều thứ chưa thử qua, sẽ tiếc lắm đó.”
Lăng Tử Hàn hơi hơi nhún vai, mỉm cười nói: “Vậy hiện giờ anh không còn thấy tiếc nuối nữa, phải không?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Dường như Lôi Hồng Phi có chút hoang mang. “Anh không nói rõ được, chỉ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại không biết vì sao.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười. Bọn họ ở bên nhau 6 năm, cái người so với cậu lớn hơn 2 tuổi này kỳ thực trong mặt tình cảm chẳng khác gì đứa trẻ cả, hoàn toàn không rõ được sao mới gọi là yêu. Có lẽ y cho rằng tình cảm lâu năm của hai người là do tập quán mà ra. Nhưng giờ Lăng Tử Hàn không muốn nói đến vấn đề này nữa, cậu ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Tiết trời bắt đầu nóng lên rồi?”
“Ừ, có một chút.” Lôi Hồng Phi thấy cậu bỗng nhiên nói đến tiết trời, nhất thời không hiểu rõ được gì cả, nhưng cũng nói theo.
Ở trong lòng Lăng Tử Hàn cười khổ một cái. Hơn hai mươi năm qua của bọn họ, chưa từng một lần nói chuyện kiểu như vậy.
Cậu ôn hòa hỏi: “Có thuốc không?”
“Hả? À, có.” Lôi Hồng Phi lập tức móc ra hai điếu thuốc, đưa cho cậu một điếu, sẵn lấy cho mình một điếu, sau đó lấy ra cái bật lửa, châm cho cả hai người.
Lăng Tử Hàn hút sâu một hơi, rồi lấy tay kẹp điếu thuốc ở giữa, thở ra một làn khói thật dài. Tư thế của cậu rất thạo, nhưng không kém phần ưu nhã.
Lôi Hồng Phi vô cùng kinh ngạc: “Từ trước tới nay chưa thấy em hút thuốc bao giờ?”
“Ừ, rất ít hút.” Lăng Tử Hàn một tay cầm ly nước, một tay cầm điếu thuốc, nhìn qua rất nhàn nhã, nhưng nét mặt lại lãnh đạm vô cùng.
Hai người cứ thế ngồi đối diện nhau hút thuốc. Một lát sau, Lôi Hồng Phi mới nói: “Hôm nay anh đến gặp em, sau đó lập tức trở về đơn vị.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn gật đầu, sau đó dập đầu thuốc vào cái gạt tàn.
Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ một chút, cũng dập đầu thuốc, lập tức đứng dậy: “Anh đi đây.”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn khách khí đưa y đến cửa.
Lôi Hồng Phi nhìn cậu, tuy rằng giờ cậu đã gầy hơn trước, nhưng vẫn là một khuôn mặt vô cùng tiêu trí, đôi mắt mang ánh ôn nhuận nhưng rất bình tĩnh, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào, khó có thể khắc chế, đưa tay ôm cậu vào trong ngực, kích động mà nói: “Tử Hàn, dù thế nào đi nữa, em cũng là người anh em mà anh yêu thương nhất. Từ ngày mà em mới sinh ra, anh đã nhận định như vậy rồi, em là người anh em suốt đời đối với anh.”
Nét mặt của Lăng Tử Hàn dần dần trở nên nhu hòa. Cậu đưa tay ôm thắt lưng Lôi Hồng Phi, nhẹ giọng nói: “Được, suốt đời là anh em.”
Tâm tình của Lôi Hồng Phi lúc này mới bình ổn trở lại, vẻ mặt vui sướng buông cậu ra, xoay người ra cửa. Lăng Tử Hàn đưa y ra đến tận thang máy, cùng y chờ thang máy lên, nhìn y đi vào, mỉm cười phất tay với mình, sau đó cửa thang máy đóng lại, trở xuống, lúc này mới xoay người đi vào nhà.
Trong phòng dần an tĩnh lại, trong không khí tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, lại mang chút không khí mùa xuân, mang một cảm xúc buồn phiền lãng vãng. Lăng Tử Hàn đi tới sân thượng, đưa mắt nhìn về khu rừng xi măng trong thành nội đằng xa, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi rã rời.
Từ lúc 5 tuổi cho đến bây giờ, cậu vẫn cứ khẩn trương bận rộn như thế, từ huấn luyện rồi đến bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, từ thân thể đến trái tim đều trong tình trạng khẩn trương cao độ. Sau năm 18 tuổi, mỗi lần nghỉ đều có thể gặp Lôi Hồng Phi, đó là một người náo nhiệt không gì sánh được, một người có thể ồn ào hơn cả đội thiên quân vạn mã, có y bên cạnh, căn nhà nhỏ luôn ấm áp. Y luôn khẩn cấp ôm lấy cậu, hôn cậu, cùng cậu kịch liệt dây dưa, đến tận giây phút không thể không từ biệt. Trong suốt 24 năm cuộc đời cậu, cuộc sống an bình là một thứ vô cùng xa xỉ. Nhưng mà hiện giờ căn nhà rất an bình, có thể thoải mái tĩnh dưỡng cả thể xác và tinh thần, nhưng cậu lại cảm thấy khó có thể kiềm chế được. Mọi âm thanh đều buồn tẻ, cậu có thể rõ ràng cảm giác được chỗ sâu nhất trong lòng mình, đang có một cây kim không ngừng đâm vào trong trái tim, khiến cậu vô cùng đau đớn.
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn, cũng giống như bao nhiêu lần trước bị thương, cắn răng chịu đựng, rồi cũng dần ổn hơn, cũng dần trôi qua. Nhưng, hình như hai vết thương không hề giống nhau, đó là một loại đau đớn cực kỳ xa lạ, khiến cậu có chút khó khăn.
Cậu cắn chặt môi, yên lặng nhìn ra phía xa, nhìn ánh nắng rọi chiếu khắp nơi trên thế giới, đột nhiên quay đầu trở về phòng, thay đổi thường phục, rồi đi ra ngoài.
Xe trong nhà xe của cậu cũng để đó gần 2 năm rồi, hiện tại cũng không có tâm tình kiểm tra, cậu không lái xe mà trực tiếp đi ra cửa chính khu chung cư. Đi bộ một lúc trên lối dành cho người đi bộ, trước mặt thấy một chiếc xe taxi, cậu liền vẫy vẫy tay.
Xe lập tức ngừng lại ở bên cạnh cậu.
Cậu ngồi vào hàng ghế sau, nhất thời không biết đi đâu, nói đại: “Chạy khắp thành phố đi, coi như đi dạo vậy.”
Tài xế có chút kinh ngạc, nhưng vẫn khởi động xe chạy về phía trước. Tài xế xe taxi ở Bắc Kinh có tiếng hòa nhã, lúc này thấy biểu hiện của cậu như chán đến chết, lại chứa chút phiền muộn, liền thao thao bất tuyệt nói.
Lăng Tử Hàn nhìn con đường ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ‘À’ một tiếng, rốt cuộc cũng bắt đầu nói chuyện với tài xế, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Đợi khi nói xong mấy chuyện lớn nhỏ, từ trong nước ra ngoài nước, tài xế mới xoay đầu xe lại, đến vùng gần áo vận thôn, lúc này bỗng nhiên nhớ tới, liền nhiệt tình mà nói: “Tiên sinh, vì mừng 100 năm ngày lập quốc, hoa viên Áo Vận đang tổ chức triển lãm hoa, bên trong đều là hoa rất đẹp, cũng rất náo nhiệt, nếu được thì ngài đi xem thử đi?”
Lăng Tử Hàn đối với mấy thứ này không hề có hứng thú. Cậu cũng không phải chuyên gia làm vườn, cũng không có ước mơ trồng hoa cỏ. Trong lúc huấn luyện có chuyên gia dạy bọn họ nhiều tri thức về phương diện thực vật, nhưng mấy thứ đó đều dùng trong công tác, cậu chưa từng có sở thích đi dạo công viên.
Vị tài xế kia mỉm cười khuyên nhủ: “Tiên sinh, ngài như vậy chạy lòng vòng cũng không ổn đâu, dù ngài có đưa thêm tiền thì tiền đó tôi cầm cũng không thấy thoải mái. Không bằng ngài xuống phía dưới đi ngao du, nhìn hoa cỏ một chút, phơi chút nắng, cho bồ câu ăn, nói không chừng tâm tình tốt hơn được chút nào thì sao. Thanh niên mà, thỉnh thoảng có chút khó khăn cũng là chuyện bình thường, cắn răng một cái cũng qua mà phải không? Kỳ thực ai cũng có lúc không hài lòng cuộc sống của mình, nói đến tôi đây nè, gần đây vợ tôi bị bệnh, tôi muốn chạy xe, mẹ tôi cũng không thèm đến giúp tôi trông coi con cháu, khiến tôi bận sứt đầu mẻ trán, nhưng không lái xe lấy tiền đâu ra chứ? Giờ thì làm việc, đến giữa trưa phải chạy về nhà trông coi rồi làm cơm cho …”
Lăng Tử Hàn suốt đường đi cứ bị ông ta lải nhải, không thấy thanh tĩnh, nhưng trong lòng lại thấy khá hơn, vì vậy nhân tiện nói: “Sư phụ, nghe lời ông, chở tôi đến hoa viên Áo Vận đi.”
“Được rồi.” Vị tài xế kia lập tức cao giọng đáp ứng, vừa chuyển tay lái, liền đưa cậu đến cửa chính hoa viên Áo Vận.
Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ tính giờ, tiền xe chưa đến 30 đồng, liền móc ra tờ 100, đưa cho ông: “Không cần thối lại.”
Người tài xế đó rất ít gặp phải loại tình huống này, nhất thời luống cuống tay chân, vội la lên: “Không không được, sao lại thế được? Ngài kiếm tiền cũng không dễ, tôi phải thối lại.” Nói xong, bắt đầu ngồi đếm tiền lẻ.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, ôn hòa mà nói: “Vị đại ca, tôi cám ơn anh đã đưa tôi đi khắp nơi, coi như là thành ý của tôi đi. Anh cứ dùng nó mua chút nước quả gì cho chị nhà cũng được.”
Người tài xế vô cùng cảm kích: “Vậy … vậy … người anh em … Cám ơn.”
“Không có việc gì, không cần khách khí.” Lăng Tử Hàn nói xong mở cửa bước xuống.
Người tài xế vừa muốn nói thêm gì đó, thì đã có khách khác lên xe, ông không thể làm gì khác hơn là liếc mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Lăng Tử Hàn, sau đó khởi động xe.
Hoa viên Áo Vận rất rộng. Thiết kế khu vườn bên trong rất đẹp, rất cách điệu. Cho tới nay, ở đây vào không cần vé, bởi vậy mỗi ngày có không ít dân thành thị cùng du khách tới nơi này giải sầu hay tham quan. Hiện tại lại là hội hoa xuân tết âm lịch, khắp nơi đều bày biện đủ mọi loại hoa, nhà kính còn có những loại hoa quý hiếm, trên mặt đất cũng trăm hoa đua nở, màu sắc rực rỡ, hương thơm khắp nơi, dưới ánh mặt trời hân hoan khoe dáng, khiến người ta vừa thấy liền thoải mái hẳn ra.
Lăng Tử Hàn một mình đi tới giữa khu vườn, nhìn những đóa hoa nở rộ ở đây, nào là cây ngọc lan trắng, hoa đào hồng nhạt, hoa hồng màu hồng, nghênh xuân vàng, còn có hoa bách hợp, diên vĩ, thiên đường điểu, cây uất kim hương, và một vài loài hoa cậu đều biết qua. Những đóa hoa này cứ tự mình khoe sắc, không cần biết có người chiêm ngưỡng hay không, dù đang mọc ở chỗ thâm cốc hay ngay chốn phố xá sầm uất, chúng nó hoàn toàn chẳng để tâm. Loại không khí kiêu ngạo đường hoàng trong bầu không khí thanh nhàn như vậy, khiến Lăng Tử Hàn không khỏi buồn cười.