Cậu chậm rãi đi qua những bụi hoa ở giữa tới khu trung tâm. Nơi này có một đài suối phun thật lớn, sân rộng chung quanh có vô số hình vẽ. Ở giữa có không ít ghế dài được chạm khắc tinh tế để du khách nghỉ ngơi. Ngoài ra, đặc sắc nhất của khu này chính là mấy trăm con chim bồ câu đang tụ tập. Chúng nó cùng tồn tại hài hòa với người. Mỗi ngày có không ít du khách đến chụp ảnh chung với chúng nó, cũng có không ít người mua thóc cho tụi nó.
Lăng Tử Hàn mua hai túi thóc bên cạnh sân, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhàn nhã quăng thóc cho bồ câu ăn.
Mấy con chim bồ câu này rất đẹp, lông chim tuyết trắng, ánh mắt đen láy, cất tiếng kêu rồi bay đến trước mặt cậu, có con còn đậu trên ghế ngay bên cạnh cậu, có con đậu ngay trên đùi, trên vai cậu, có con sải cánh bay lên sau đó cọ cọ mình lên tay cậu.
Lăng Tử Hàn nhìn mấy con bồ câu chẳng khác gì mấy đứa trẻ nhỏ, liền nở nụ cười.
Cậu vui vẻ cho bọn chúng ăn, mua hơn 10 bịch thóc, vẫn ngồi ở chỗ cũ chơi đùa cùng đàn bồ câu, cứ vậy là quên mất thời gian.
Chẳng biết qua bao lâu, bên người cậu bỗng xuất hiện một người khác.
Cậu quay đầu lại nhìn, không khỏi cười nói: “Cha, sao cha lại tới đây?”
Lăng Nghị lấy một túi thóc bên cạnh người cậu, vừa cho bồ câu ăn vừa cười: “Cha đến gặp con.”
Lăng Tử Hàn tất nhiên sẽ không hỏi sao cha lại biết cậu ở chỗ này. Trên thực tế cậu vẫn luôn nghi ngờ, không biết có việc gì mà cha mình không biết hay không. Ở trong lòng cậu, Lăng Nghị đã giống như một vị thần rồi, thiên hạ vạn vật, đều ở trong lòng bàn tay của ông, chưa từng loạn bao giờ.
Nghe cha mình nói xong, cậu cười nói: “Con thấy rất tốt, chỉ có thể lực hơi yếu một chút.”
“Không chỉ có thể lực yếu.” Lăng Nghị cười, trong mắt xẹt qua nét từ ái. “Con mệt mỏi quá nhiều rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu không, Đồng viện trưởng sẽ tức giận với cha đấy.”
“Đồng thúc thúc à.” Lăng Tử Hàn khoái trá cười rộ lên. “Chú ấy quả thực rất quan tâm đến con, với lại, chú ấy cũng không sợ cha, thật sự là rất giỏi.”
“Con nói gì vậy? Bộ cha đáng sợ lắm sao?” Lăng Nghị bình tĩnh nhìn cậu một cái, vẫn ôn hòa mà cười. “Được rồi, tối nay có bận gì không?”
Lăng Tử Hàn lúc này mới phát giác, mặt trời chiều ngã về tây, cậu đã ở đây ngây người cả ngày, chưa ăn gì cả.
Ở đây không xa Mai Uyển, Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn cùng nhau sóng vai đi bộ.
Trong trí nhớ, dường như cha con bọn họ không có thời gian nhàn nhã như vậy, tuy rằng rất trầm mặc, nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ở phía sau bọn họ, có mấy người bảo vệ theo sát Lăng Nghị từ xa, bọn họ chỉ là âm thầm cảnh giác chú ý động tĩnh bốn phía, không có quấy rối bọn họ.
Về đến nhà, cũng chỉ có hai cha con bọn họ ăn cơm. Bảo mẫu của bọn họ, Triệu Tiểu Lan, mới kết hôn không lâu, chồng của cô là người làm vườn của Mai Uyển, ở trong sân có ký túc xá riêng, hai vợ chồng họ được sắp cho một căn phòng nhỏ, sống rất hạnh phúc. Lăng Nghị vốn quen sống cuộc sống một mình, nên đặc biệt cho phép cô buổi chiều làm xong cơm có thể về nhà.
Cơm nước xong, Lăng Tử Hàn cầm chén dĩa dọn vào nhà bếp, thuận lợi bỏ chúng vào máy rửa bát, rồi mới đi ra, ngồi ở phòng khách cùng cha uống trà.
Lăng Nghị đi lên lầu lấy ra một chiếc hộp bằng nhung đen có mạn vàng ở mép, đưa cho cậu rồi nói: “Quốc gia tặng cho con đó.”
Lăng Tử Hàn đã có đủ loại huân chương, tính luôn mấy phần của chính phủ nước ngoài chuyển tới qua đường ngoại giao, do cha bí mật giao cho cậu, bất quá chưa từng thấy khoản tiền thưởng nào cả. Tâm tình cậu bình tĩnh, tiếp nhận rồi mở ra.
Đây là huân chương Anh Hùng Cộng Hoà, là vinh dự tối cao chỉ thưởng cho công thần.
Từ lúc quốc gia bắt đầu thiết lập cấp bậc công huân tối cao đến nay cũng đã 27 năm, tổng cộng chỉ có 8 người được nhận phần thưởng này, 7 người khác đều là nhận sau khi đã hy sinh, chỉ có một người còn đang sống.
Lăng Tử Hàn theo thói quen vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ đường hoa văn trên huân chương, sau đó đóng nắp hộp, bình tĩnh mà nói: “Cha, con nhớ cha là người đầu tiên nhận được loại huân chương này, lúc đó tâm tình của cha thế nào?”
Lăng Nghị suy nghĩ một chút, mỉm cười: “Đó là chuyện của 25 năm trước rồi. Lúc đó cha mới 29, chưa trưởng thành, có thể nhận được vinh dự tối cao như vậy, tất nhiên rất hưng phấn, nhưng giờ con lại bình tĩnh đến vậy. Con trai, con mạnh mẽ hơn cha nhiều lắm.”
Ông rất ít khi nào khen con trai mình, nói như vậy đã là lời khen thưởng quý giá nhất rồi.
“Không, con kém xa với cha nhiều lắm. Cha làm nhiều năm như vậy, con chưa từng thấy cha có chút mệt mỏi nào cả.” Lăng Tử Hàn an tĩnh cười. “Con thì lại thấy mệt mỏi. Rất xấu hổ.”
“Không cần phải xấu hổ, đây cũng không phải là do con.” Lăng Nghị nhẹ giọng nói. “Muốn nói xấu hổ, phải nói Lữ Hâm, còn cha nữa kìa. Hai năm qua, con chưa từng nghỉ ngơi được một ngày đêm nào cho tốt cả, một mực gánh vác công tác, đây là chuyện không nên. Ngày mai con sẽ chính thức nhận được thông báo, cho con ba tháng nghỉ ngơi, còn có thêm khoảng tiền thưởng nữa. Trong khoảng thời gian này, nên nghỉ ngơi cho tốt một chút, để thân thể từ từ mà điều chỉnh, mau chóng khôi phục tiêu chuẩn vốn có.”
Nếu là trước đây, Lăng Tử Hàn dù thanh tâm quả dục, cũng sẽ cảm thấy cao hứng. Vì cậu có thể cùng Lôi Hồng Phi ở bên nhau, nếu có cơ hội, còn có thể đi ra ngoài du lịch, thống thống khoái khoái mà du ngoạn từ trên núi xuống biển. Bất quá, hứng thú giờ đã tan rồi, nhiều ngày nghỉ đến vậy, trước đây chưa từng có qua, thật không biết phải làm gì mới tốt.
Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ, nói với cha mình lại khác: “Được, con sẽ cố gắng điều chỉnh.”
Lăng Nghị dường như biết được tâm tình của cậu, nhưng một chữ cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thiên Vũ cũng nhận được phần thưởng như vậy. Gần đây cậu ta có tự mình chỉnh sửa lại xe cộ, lại mới hủy được một chương trình truy tìm mới trên internet, hình như rất bận rộn, cha thấy cậu ta rất vui vẻ, con đến chỗ cậu ta thử đi.”
“À, được.” Lăng Tử Hàn tưởng tượng thấy dáng dấp bận rộn ở nhà của Vệ Thiên Vũ, nở nụ cười.
Lăng Nghị nhìn trong mắt con trai ẩn chứa chút lo buồn gợn sóng, trong lòng cũng có chút khổ sở, muốn ôm lấy cậu để vỗ về một chút, nhưng do dự chốc lát, rốt cục xung động, chỉ vươn tay vỗ nhẹ vai cậu.
Lăng Tử Hàn đã hiểu, cha đã biết chuyện tình cảm của cậu cùng Lôi Hồng Phi, cũng biết tình cảm này đã tan rã, thậm chí còn hiểu được cảm giác của cậu, chỉ là thói quen của bọn họ đã quen sự trầm mặc, cho nên tới giờ cũng không đề cập đến, cũng chỉ có cách vĩnh viễn không đề cập đến. Cậu không muốn mềm yếu trước mặt cha mình, vì vậy chuyển dời câu chuyện: “Được rồi, Nhạc Uyển Di kia gần đây có tin gì không?”
Chuyện này có liên quan đến công tác, nhưng cũng không có quan trọng, trong nhà cũng không có người khác, lại lắp đặt hệ thống phản Prensence tiên tiến. Lăng Nghị nhìn con trai mình, biết tâm tình hiện giờ của cậu không được tốt cho lắm, cũng muốn nói chút chuyện gì đó với cậu: “Chưa có tình báo xác thực. Có tin nói rằng, bà ta đang ở khu Trung Á, có khả năng lẻn vào nước ta. Hiện nay, cảnh sát quốc tế đã xác nhận bà ta là phần tử khủng bố cực kỳ nguy hiểm, ra lệnh truy nã toàn cầu. Hành động lần đó tại eo biển của bà ta quả thực đã khiến nhiều người hết hồn. Cũng vì nguyên nhân đó, xét thấy Quỷ Thu đã cố gắng hết mình ngăn trở tập kích khủng bố nghe rợn cả người kia, mười một quốc gia đã từng đưa ra lệnh bắt cậu giờ đã ban lệnh đặc xá, cảnh sát quốc tế cũng hủy bỏ lệnh truy nã. Hiện tại, Thạch Lỗi không còn chú tâm đến Quỷ Thu nữa, cậu ta đang toàn lực truy bắt Nhạc Uyển Di.” Nói xong, ông nhìn cậu cười. “Cha đã tra qua thằng nhóc đó, tuy rằng cậu ta khiến con khổ sở không ít, nhưng là một cảnh sát cực kỳ ưu tú, rất chính trực, không hề sợ nguy hiểm, bắt qua không ít tội phạm khét tiếng ở nhiều quốc gia. Lần này cậu ta lập được công ở B quốc, đã được tổng bộ cảnh sát quốc tế ngợi khen, hơn nữa còn thăng chức nữa.”
Lăng Tử Hàn cũng cười: “Đúng, anh ta rất tốt. Nếu con không phải Quỷ Thu, cũng rất muốn kết giao với anh ta.”
Lăng Nghị thấy nét mặt của con mình đã khá hơn, liền ôn hòa mà nói: “Thân thể con không tốt lắm, nên sớm nghỉ ngơi đi. Chuyện Nhạc Uyển Di có người khác làm rồi, con không cần quan tâm nữa.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu, thoải mái mà cầm lấy huân chương, rồi lên lầu.
Vào phòng mình, cậu bỏ cái hộp kia vào trong ngăn tủ đã chứa không ít huy chương được khóa kín. Sau đó, cậu không rửa mặt hay nghỉ ngơi, chỉ đơn giản ngồi xuống bệ cửa sổ lớn, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Dưới ánh trăng sáng sủa, một cây mai lá xanh xanh um, cành lá nhẹ nhàng lay động trong gió, như lời an ủi không tiếng động.