Đây là một con hẻm nhỏ cực kỳ chật hẹp, hai bên đều là tường, bóng đen phía trước cầm theo cái vali lớn, muốn chạy lại chạy không được, bước chân có chút lảo đảo.
Lăng Tử Hàn chỉ cần vài bước đã đuổi tới ngay phía sau lưng gã, gã vừa xoay lại đã bắn một phát. Lăng Tử Hàn lập tức cuộn tròn người quay một vòng lên phía trước, tránh được viên đạn vừa mới bắn ra, đồng thời giơ chân đá vào đầu gối của gã.
Lăng Tử Hàn nhanh như chớp giơ tay ra tung chưởng chém mạnh vào sau cổ gã.
Gã vừa muốn xoay người nổ súng, sau cổ liền chịu cú đánh mạnh, chưa kịp kêu tiếng nào đã té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Lăng Tử Hàn lấy cây súng trong tay gã cắm vào bên hông, một tay cầm lấy chiếc vali, một tay kéo người gã trở lại quán cơm.
Cậu đóng cửa trước cửa sau thật cẩn thận, nghiên cứu cấu tạo của chiếc vali xách tay, liền cẩn thận dùng phương pháp đặc biệt mở ra.
Bên trong không có đạn hạt nhân, mà là thuốc nổ S3 dùng nhiều hỗn hợp Silic đặc thù chế thành, uy lực của nó gấp 7 lần so với TNT.
Bên ngoài của khối thuốc nổ này là một lớp Hydro có độ dày cỡ đường kính một nguyên tử, chính lớp này đã chặn đứng việc để khối Silic bên trong tiếp xúc với không khí bên ngoài, đảm bảo sự ổn định của nó. Nhưng mà, chỉ cần lớp mỏng này bị hủy, không khí tràn vào, tựa như lửa rừng bùng phát, liên tiếp kích nổ các khối các nằm bên cạnh như phản ứng dây chuyền. Tốc độ phản ứng này chỉ cần 0,1s, còn nhanh hơn tốc độ phản ứng nổ của khối TNT, cũng mạnh hơn nhiều, cho nên hình thành một lực nổ vô cùng lớn.
Vị trí của quán cơm này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng trước cửa quán là con đường mà đoàn xe của phó thủ tướng sẽ đi qua để đến Korla, trước khi quẹo vào con đường đến khách sạn 5 sao. Nếu ngay lúc đoàn xe đi qua, để chiếc vali chứa đầy thuốc nổ cực mạnh này phát nổ ngay tại bên đường, hậu quả thật không thể tưởng nổi.
Trong khối thuốc có một thiết bị hẹn giờ, giờ còn chưa khởi động. Lăng Tử Hàn tỉ mỉ kiểm tra một chút, thấy tạm thời không có nguy hiểm, liền không động tới nó nữa. Trong tay cậu không có dụng cự, không dám tùy tiện tháo gỡ, liền lấy điện thoại di động ra, gọi Lôi Hồng Phi.
“Phi hổ, tôi là Liệp ưng, yêu cầu chuyên gia gỡ bom.” Cậu nói rõ vị trí của mình, sau đó nói tiếp. “Đây là thuốc nổ S3, có thiết bị hẹn giờ, hiện nay chưa khởi động.”
Lôi Hồng Phi lập tức nói: “OK, chuyên gia gỡ bom 3 phút sau sẽ đến.”
Đột nhiên, trong điện thoại Lăng Tử Hàn nghe được tiếng súng dữ dội. Lôi Hồng Phi đang ra mệnh lệnh với người khác. “Vây quanh bọn họ, không được bắn loạn …” Sau đó, điện thoại liền ngắt.
Lăng Tử Hàn bỏ điện thoại di động vào túi, sau đó có tiết tấu mà nhấn vào cái nút trên mặt đồng hồ, phát sinh tín hiệu tới chỗ Vệ Thiên Vũ. Một lát sau, Vệ Thiên Vũ gởi tín hiệu lại cho cậu, nói cho cậu biết, chiếc xe của bọn phần tử khả nghi đang bị đội đột kích Thiểm Điện vây quanh, nhưng trước lúc đó, người phụ nữ trong xe đã xuống xe, cầm theo một chiếc vali đi vào một khách sạn tên Băng Sơn. Anh hiện giờ vẫn đang theo dõi người phụ nữ đó, chưa tham gia chiến đấu với đội đột kích.
Lúc này, bên ngoài có một chiếc xe cảnh sát dừng lại, một tiểu đội nhỏ xuống xe. Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục chiến đấu thành thị màu đen, có áo chống đạn, mang mặt nạ bảo hộ cùng mũ giáp, trong tay cầm súng trường đột kích thể thức mới nhất, trong tay của một người ở giữa có cầm theo một cái vali, đương nhiên người đó là chuyên gia gỡ bom.
Lăng Tử Hàn không muốn bại lộ thân phận, liền mở cửa trước, sau đó lùi người ra phía sau, mở cửa sau, lặng yên không một tiếng động mà chạy ra ngoài. Cậu nhìn vị trí của Vệ Thiên Vũ hiện trên mặt đồng hồ, chạy vội về phía đó.
Chỉ cần vài phút, cậu đã chạy tới khách sạn Băng Sơn.
Khách sạn này cách khách sạn Thiên Nga chưa tới 300m, nếu kíp nổ đạn hạt nhân phát nổ, người ở đó không ai có thể tránh được kiếp nạn.
Vệ Thiên Vũ dùng hết tín hiệu dò xét tập trung vào cái vali, ngay lúc Lăng Tử Hàn truyền tín hiện đến hỏi lại chỗ anh, thì anh đã đi cầu thang bộ đến tầng 7 rồi. Hiện tại cái vali đang dừng ở tầng 16. Anh truyền tín hiệu báo cho Lăng Tử Hàn biết, kêu cậu cứ chạy thẳng lên trên.
Lăng Tử Hàn vào thang máy, nhấn tầng 17, sau đó đi cầu thang xuống 1 tầng. Cậu đợi ở lối thoát hiểm được 1 lát, Vệ Thiên Vũ cũng đã lên tới. Hai người hội hợp, cúi đầu thương lượng vài câu, liền kéo áo khoác lại, che súng đi, một trước một sau mà bước vào hành lang.
Bọn họ khéo léo tránh được camera hai bên, rất nhanh đi tới căn phòng chứa mục tiêu.
Vệ Thiên Vũ tiếp nhận điện thoại di động của Lăng Tử Hàn, đặt nó lên máy giám định vân tay trên cửa phòng.
Hiện tại mấy khách sạn cao cấp đều dùng khóa bằng vân tay, khách mướn phòng thì ở quầy tiếp tân lấy dấu vân tay ngón giữa, tiếp tân truyền tư liệu phân biệt sinh vật đến máy vi tính điều khiển cửa của căn phòng mà khách mướn, sau đó khách có thể dùng vân tay của chính mình tự do ra vào. Vệ Thiên Vũ lấy máy đang chứa đựng tư liệu phân biệt sinh vật, giải mã văn kiện trong máy vi tính xong, lập tức truyền chỉ lệnh ‘Xác nhận’ vào trong máy vi tính, cánh cửa tự động mở ra.
Vừa nghe tiếng leng keng của dây xích chốt cửa, dù rất nhỏ, Lăng Tử Hàn lập tức nghiêng người dán sát vào cửa, đột nhiên phát lực, đạp mạnh vào cánh cửa làm đứt sợi xích. Cậu đẩy mạnh cửa, lập tức cuộn tròn người vào trong, nhanh chóng đến giữa phòng, liền thấy người phụ nữa kia đang dùng giường che chắn, rồi hướng súng bắn về phía cậu.
Đạn cứ lần lượt sượt qua người cậu, cậu lập tức giơ súng bắn trả, song song đó nhanh chóng di chuyển. Tốc độ nhấn cò của cậu rất mau, có thể khiến cho tốc độ của súng lục xạ kích nhanh y như súng tự động, trong nháy mắt liền áp chế đối phương không ngẩng đầu nổi.
Vệ Thiên Vũ theo sát phía sau chạy lên, vừa đưa tay khóa cửa, vừa một tay cầm súng bắn về phía trước.
Người phụ nữ kia hết đạn, lại nằm giữa hai cây súng, không thể dùng tay đối phó, chỉ có thể nằm dưới thảm giường không động đậy. Hai người bọn họ yểm hộ cho nhau xông lên phía trước, dùng súng nhắm thẳng vào bà.
Bà chầm chập ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Hai bên vai cùng cổ tay tay phải đều trúng đạn bị thương, nhưng trên mặt lại đầy bình tĩnh, không nói một tiếng nào.
Lăng Tử Hàn lấy cây súng lục của bà, rồi một tay thành thạo lục soát người bà kỹ càng, xác nhận bà không có vũ khí, lúc này mới lui ra phía sau một bước.
Vệ Thiên Vũ lập tức đi tìm cái vali.
Rất nhanh anh tìm thấy bên cạnh tủ quần áo có một chiếc vali da hình vuông màu đen. Anh cầm vali cẩn thận đặt lên bàn, tỉ mỉ nhìn một lát, sau đó dùng điện thoại di động của Lăng Tử Hàn dò xét hai lần, lúc này mới chậm rãi mở ra.
Bên trong quả nhiên là một đầu đạn hạt nhân tinh vi, bộ phận hẹn giờ đã khởi động, thời gian hẹn giờ là 100 phút. Hiển nhiên là bà vừa vào phòng đã lập tức khởi động bộ phận hẹn giờ, đặt thời gian là 2 tiếng sau mới nổ, mà chỉ sau 20′, bà đã rơi vào tay bọn họ.
Vệ Thiên Vũ tỉ mỉ kiểm tra bộ phận hẹn giờ, nói với Lăng Tử Hàn: “Muốn ngừng nó lại phải có mật mã.”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng nghiêm nghị nhìn người phụ nữ kia: “Nhạc Uyển Di, hành động của bà đã thất bại, không nên cứng đầu như thế nữa.”
Nhạc Uyển Di nhìn cậu, tuyệt không hoảng loạn, trái lại thản nhiên cười: “Không, tao không có thất bại. Tụi bây không có mật mã, nên không thể ngưng nó lại. Bảo bối này nhất định sẽ nổ. Nhóc con, không phải năm nay nước tụi bây kỷ niệm 100 năm Quốc khánh sao? Tao tặng cho nước tụi bây một buổi bắn pháo hoa đồ sộ hoa lệ nhất lịch sử.”
Lăng Tử Hàn mặt trầm như nước, từng chữ một nói rõ: “Nhạc Uyển Di, đây cũng là nước của bà đó.”
Nhạc Uyển Di cười lạnh một tiếng: “Từ lâu không phải rồi. Nó là nước sinh ra kẻ thù giết chồng của tao.”
“Guzman gieo gió gặt bão.” Thái độ Lăng Tử Hàn trở nên thành khẩn. “Nhạc Uyển Di, bà còn trẻ, còn có thể có một cuộc đời mới, vì sao lại muốn chôn cùng một chỗ với loại người như vậy? Lại còn muốn ngàn vạn dân thường vô tội chịu cùng cảnh ngộ? Dùng cách thức tàn khốc như vậy máu tanh như vậy tiễn đưa chính tuổi trẻ và sinh mạng của bà sao, đáng sao?”
Nhạc Uyển Di mỉm cười, phong tình vạn chủng mà dùng tay vuốt tóc, hờ hững nói: “Guzman là người duy nhất giúp đỡ tao trong cuộc đời này, ông ấy cho tao tình yêu cùng sự quan tâm mà người khác chưa từng cho tao. Là tụi bây hủy nhà của tao, giết chết chồng tao, giẫm đạp lên cuộc sống của tao. Cuộc đời này đối với tao, ngoại trừ báo thù, không còn bất kì ý nghĩa nào cả. Tao chân thành khuyên tụi bây một câu, tuổi của tụi mày còn trẻ, tốt nhất là nên chạy đi. Còn 1 tiếng rưỡi, tụi mày sẽ chạy được 1 khoảng khá xa đấy, không chừng còn tránh được trận nổ này cũng nên.”
Vệ Thiên Vũ không nói hai lời, đóng vali lại. Lăng Tử Hàn cũng hiểu rõ ý của anh. Đây không phải loại bom thông thường, nếu muốn gỡ, thì cũng phải rời xa khỏi thành phố này.
Vệ Thiên Vũ cầm lấy vali, bước thẳng ra ngoài. Lăng Tử Hàn đưa tay bắt Nhạc Uyển Di đi theo.
“Đừng đụng tới tao!” Nhạc Uyển Di quát lên một tiếng lạnh lùng, hai hàm răng cắn chặt lại.
Lăng Tử Hàn vừa nhìn đến hai má của bà đang cố sức, liền đưa tay bóp chặt hai má của bà. Thế nhưng đã chậm, bên môi Nhạc Uyển Di chảy xuống một dòng máu đen, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Bà cười lạnh một tiếng, lập tức nhắm mắt lại, mềm người ngã xuống.
Lăng Tử Hàn thấy tình hình như vậy, cũng không làm mất thời gian nữa, lập tức xoay người xông ra ngoài.