Trong phòng Lăng Tử Hàn, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm đang cố gắng chống cự.
Phân tử khủng bố mạnh mẽ tấn công từ hai đầu hành lang, đạn như mưa tiến thẳng đến chỗ họ. Nhưng bọn họ chỉ có súng lục, đạn cũng không còn nhiều.
Hai người đứng ở hai bên cửa, hình thành hỏa lực đan xen, phong tỏa trước cửa.
Có phân tử khủng bố muốn vào từ đường cửa sổ, nhưng chỉ mới thò đầu vào, liền bị bọn họ giết chết. Năng lực phản ứng của bọn chúng còn kém xa bọn họ nhiều. Sau khi thấy có vài người bị giết, bọn chúng cũng không thử thêm lần nào nữa.
Giữ lẫn nhau khoảng chừng 10 phút, Vệ Thiên Vũ thỉnh thoảng lại quay đầu quan sát đến tình huống Lăng Tử Hàn, bỗng nhiên phát hiện nét mặt của cậu có gì đó không ổn. Vệ Thiên Vũ lập tức chạy đến tỉ mỉ kiểm tra mạch đập cùng hô hấp của Lăng Tử Hàn, sợ rằng cậu sẽ ra đi vào thời điểm đó.
Mai Lâm một tay cầm súng lục của mình, một tay cầm cây súng mới lấy từ trên người của phân tử khủng bố hồi nãy, vô cùng khó khăn chống đỡ kẻ thù đang tấn công từ hai phía.
Phân tử khủng bố phát hiện tuyến phòng vệ của hai tên đang chống đỡ với chúng nãy giờ xuất hiện kẻ hỡ, lập tức tiến công mãnh liệt, bắn thẳng đạn vào bên trong phòng.
Vệ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi, liền nghiêng người ngã lên giường, dùng thân thể mình bảo vệ Lăng Tử Hàn.
Đạn bắn thẳng vào đùi, lưng, đầu vai của anh, nhưng anh không kêu một tiếng nào, trái lại còn xem thử liệu Lăng Tử Hàn có bị thương hay không.
Mai Lâm cúi đầu mắng: “Mẹ nó!” Lập tức vọt ra ngoài cửa, đưa súng bắn liên tục vào hai bên trái phải.
Mấy tên phân tử khủng bố đang đứng trên hành lang đều trúng đạn ngã xuống đất.
Thân thể Mai Lâm cũng bị trầy xước nhiều chỗ, bất quá đều là vết thương nhẹ. Y rụt người lại, lập tức chạy vào phòng, tiếp tục ẩn mình sát bên tường.
Lúc này, nghe được có người dùng tiếng Đức kêu to: “Bắn rocket vào đó!”
Mai Lâm lập tức đưa mắt nhìn chung quanh, xem thử có thứ gì có thể làm giảm lực đạn tạm thời được hay không.
Kỳ thực phương pháp tốt nhất chính là nhảy từ cửa sổ xuống, bởi vì các tiểu tổ đội đột kích đã chặn đường bọn chúng, bọn chúng đang chiến đấu gian khổ ở đằng kia, phía này chẳng có ai cả, lúc này nhảy xuống là an toàn nhất. Nhưng Lăng Tử Hàn lại không chịu nổi sự chấn động này, bọn họ tình nguyện để mình chết, chứ không thể để lão đại chết ngay trước mặt mình.
Trong lúc rối rắm, Mai Lâm mới nhìn thấy cả người Vệ Thiên Vũ toàn là máu, liền hỏi thăm: “Thiên Vũ, anh sao rồi?”
Vệ Thiên Vũ cắn răng nói: “Tôi không sao.”
Mai Lâm nhanh chóng quyết định, đóng cửa lại, lập tức nhảy ra, nằm sấp bên cạnh hai người.
Cùng lúc đó, đạn hỏa tiễn bắn nát cánh cửa, bức tường ngang cùng với cánh cửa bị phá nát, văng thẳng đến chỗ bọn họ.
Lúc này Ninh Giác Phi đã bò lên được cửa sổ phòng của Lăng Tử Hàn, thiếu chút nữa bị sóng xung kích đó làm rơi xuống dưới. Hắn nắm chặt song cửa sổ, thân thể quay một đường trong không trung để né những mảnh vỡ. Chờ chấn động giảm bớt, hắn lập tức thu người lại, nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng.
Trên đường tới đây thì hắn đã gọi cho Vệ Thiên Vũ hỏi tình hình chiến đấu, vì vậy đã hạ lệnh toàn bộ tổ viên của mình tấn công ngược lên từ tầng 1, còn hắn và hai người khác sẽ leo vào bằng đường cửa sổ.
Trong phòng bây giờ đã là một đống hoang tàn, ba người trên giường đã bị gỗ vụn cùng gạch nát chôn vùi.
Phân tử khủng bố bên ngoài thấy trong phòng không có động tĩnh, lập tức ào vào.
Ninh Giác Phi cùng hai đồng đội cầm súng trường đột kích, nép vào bên tường, mãnh liệt chống trả.
Mấy tên vọt tới trước bị hạ gục, người phía sau lập tức nâng súng bắn trả.
Cách đó không xa, có người vai mang rocket đang chuẩn bị bắn loạt đạn thứ hai, nhưng phía sau liền vang lên tiếng súng. Loạt súng bắn vào gã cùng người bên cạnh gã, ngăn trở thành công hành động của bọn họ.
Lực nặng đột ngột cùng trùng kích liên tục rốt cục đánh thức Lăng Tử Hàn đang chìm sâu trong hôn mê, cậu khôi phục được chút ý thức, lập tức nghe được thanh âm quen thuộc bên tai đang lo lắng hô lên: “Lập tức phái đội chữa bệnh đến đây, nhanh lên!” Cậu cố gắng suy nghĩ, qua thật lâu thật lâu, cậu mới nhớ được, đó là tiếng của Vệ Thiên Vũ.
Tay cậu hơi giật giật.
Ninh Giác Phi thấy đã khống chế được cục diện, liền chạy lại đỡ Mai Lâm ra, đặt y nằm thẳng trên mặt đất. Mai Lâm không bị thương, chỉ là choáng váng do bị sự chấn động của cơn nổ hồi nãy, không thể động đậy.
Lúc này Ninh Giác Phi mới thấy Vệ Thiên Vũ đang bị trọng thương, vội vã lấy túi cấp cứu băng bó cho anh, tiêm thuốc cầm máu cho anh. Vệ Thiên Vũ không quan tâm đến hắn, chỉ lo gọi đội chữa bệnh.
Trận nổ đã phá nát đường ống oxi, Vệ Thiên Vũ vừa kết thúc trò chuyện, liền tháo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí xuống, dự định để lên mặt của Lăng Tử Hàn.
Lúc này, bọn họ đều thấy ngón tay đang giật của Lăng Tử Hàn. Vệ Thiên Vũ kích động cầm lấy tay cậu, cúi người ghé vào lỗ tai cậu kêu lên: “Tử Hàn, Tử Hàn, bọn anh tới rồi, cố gắng lên, đội chữa bệnh lập tức tới, là đội của Đồng viện trưởng, chú ấy chắn chắn có thể chữa trị cho em.”
Ninh Giác Phi nghe xong, không khỏi giật mình. Tử Hàn? Chẳng lẽ là … Lăng Tử Hàn? Không phải đội trưởng đã nói người này chỉ là một phóng viên thôi sao, với lại tên là Ngô Tiệp mà? Hắn liền thấy nghi ngờ, suy nghĩ lại, rồi lập tức biết dược, trách không được Lôi Hồng Phi khi giao nhiệm vụ này cho hắn luôn nói mãi, bảo rằng dù có chết, cũng phải cứu bằng được người này ra. Lúc đó khi thấy nét mặt kích động khác lạ của Lôi Hồng Phi, hắn đều ngây ngẩn cả người, nhưng không can đảm hỏi nhiều. Lúc đó, Lôi Hồng Phi vô cùng trịnh trọng nói với hắn: “Giác Phi, anh ước gì anh có thể tự mình đi cứu cậu ta, nhưng chức trách của anh không cho phép. Anh cử em đi, cũng coi như anh tự mình đi. Em nhất định không được phụ sự tin tưởng của anh, ngàn vạn lần phải cứu bằng được cậu ta ra, hơn nữa phải đảm bảo sự an toàn cho cậu ta.”
Nghĩ tới đây, hắn lập tức chạy lên trước, lên tiếng kêu: “Lăng đại ca, em là Giác Phi. Sư phụ cũng tới rồi. Lăng đại ca, anh nhất định phải cố lên. Dù có mất mạng, thì chúng em cũng sẽ cứu anh ra.”
Lăng Tử Hàn nghe những tiếng nói quen thuộc này, nghe những cái tên quen thuộc. Nhưng trong lòng chỉ nhớ mãi một việc. Cậu dùng hết sức, gián đoạn nói: “Thiên Vũ … hủy … máy …”
Vệ Thiên Vũ thấy cậu có thể nói được, thực sự là mừng rỡ, lập tức đáp ứng: “Được, anh sẽ làm.” Nhưng bản thân anh cũng không ngờ mình đã bị trọng thương, bước nửa bước cũng khó khăn.
“Giết chết.. Antinogen …” Thanh âm Lăng Tử Hàn càng ngày càng thấp, nhưng vẫn kiên trì nói. “Nhất định phải …”
Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, cả người như bị điện giật. Nhiệm vụ lần này là phải bắt sống Antinogen, vì sao Lăng Tử Hàn nhất định muốn giết bằng được hắn? Là trả thù sao? Không giống. Lăng Tử Hàn chưa bao giờ trả thù riêng cả. Vậy là vì nguyên nhân gì?
Lăng Tử Hàn không thấy tiếng trả lời, gấp đến độ xanh cả mặt, yếu ớt kêu: “Thiên Vũ … Nhất định … giết … Antinogen …”
Vệ Thiên Vũ cắn răng một cái, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Được, anh nhất định sẽ giết hắn.”
Lăng Tử Hàn rốt cục yên tâm. Tên bác sĩ tà ác cùng chiếc máy tà ác kia có thể bị hủy diệt, thế giới sẽ không lo bị rơi vào vực thẳm nữa, nhân loại cũng sẽ không rơi vào tối tăm. Miệng cậu nhếch lên một nụ cười, sau đó nhanh chóng rơi vào hư không.
Vệ Thiên Vũ cùng Ninh Giác Phi quá sợ hãi.
Bỗng nhiên Lăng Tử Hàn ngừng thở.
Lôi Hồng Phi biết Lăng Tử Hàn thử nghiệm ‘Ma trảo’, tất nhiên sẽ bị thương nghiêm trọng, đã cử một bác sĩ cứu hộ trong đội, theo Ninh Giác Phi bò lên trên tường để cùng vào phòng.
Ninh Giác Phi lớn tiếng hét: “Mau, lập tức cứu giúp.” Lập tức thay vị trí cho người đó để chiến đấu với kẻ thù.
Người đó nhanh chóng buông súng, lấy ra túi dưỡng khí cùng mặt nạ bảo hộ trong túi bên người bịt lên miệng mũi Lăng Tử Hàn, sau đó lấy một kim tiêm đâm thẳng vào lòng ngực của cậu.
Trong tiếng súng quyết liệt, một chiếc phi cơ trực thăng vũ trang chậm rãi theo sự hướng dẫn của đội viên đột kích, đáp xuống một chỗ bằng phẳng trên một đỉnh núi.
Từ phi cơ nhảy xuống hai người chiến sĩ, cảnh giác quan sát bốn phía, đến khi xác nhận không có kẻ thù xung quanh, lúc này mới nói: “Đồng bác sĩ, xin mời!”
Đồng Duyệt mang theo 1 cái valy lớn, nhảy xuống từ phi cơ. Phía sau hắn có thêm ba người bác sĩ nữa, mang theo dụng cụ, có thêm hòm thuốc.
Gió thổi rất lớn, làm bay quần áo cùng tóc của bọn họ. Bọn họ mang theo thùng thuốc nặng nề, đi nhanh trong gió. Lòng Đồng Duyệt nóng như lửa đốt, không ngừng hỏi: “Tới chưa?”
Dọc theo đường đi không ngừng có người chạy ra bảo vệ bọn họ, đưa bọn họ bước qua chiến trường rực lửa, đưa bọn họ tới trước tòa lầu vẫn còn vang vọng tiếng súng.
Hai người chiến sĩ bò từ tường bò lên trên lầu trước, lập tức thả dây xuống, để bọn họ túm chặt rồi kéo lên, còn người khác thì canh giữ bên dưới.
Đồng Duyệt nhảy xuống bệ cửa sổ, liền đưa chân đá gạch vụn dưới chân. Nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh, không có chút sợ hãi nào, đưa mắt nhìn qua một vòng liền nhìn thấy Lăng Tử Hàn trên giường cùng Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm bên giường. Hắn lập tức nói với những bác sĩ bên cạnh: “Tiểu Diền, cậu đi điều trị cho hai người kia. Chu bác sĩ, Vương bác sĩ, chúng ta lập tức cấp cứu cho bệnh nhân này.”
“Rõ!” Bọn họ trả lời rồi bắt đầu công tác.
Trong tiếng súng đinh tai nhức óc, bọn họ đâu vào đấy lấy ra các dụng cụ, thuốc, lập tức bắt đầu cấp cứu cho Lăng Tử Hàn.
Lôi Hồng Phi đã cho nổ tung 5 cánh cửa inox, vào được tới ngầm. Qua headphones y biết Đồng Duyệt đã tới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức dẫn một đội hướng thẳng tới phòng thí nghiệm.
Lúc này, Hans cũng mới dẫn hai người tới đó cách đây không lâu, đang lắp bom.
Lôi Hồng Phi chỉ huy đội viên, quăng đạn gây mê vào trong.
Nhưng mà,mấy tên phân tử khủng bố này mạnh kinh khủng, trong dưới tình huống như vậy vẫn có thể lắp bom, sau đó phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cho bản thân mình cùng cái máy nổ tung.
Đội viên đột kích lập tức nằm sấp xuống, có mấy chiến sĩ bị thương vì trận nổ đó.
Lôi Hồng Phi mắng một câu, ra lệnh cho bác sĩ trong đội kiểm tra những đội viên bị thương, sau đó phán đoán hướng chạy của kẻ thù, lưu lại 2 người để đưa người bị thương ra đi, còn mình cùng người khác vẫn tiếp tục đuổi theo.
Tốc độ của bọn họ nhanh hơn bọn Heinz mang theo đám chuyên gia kia nhanh hơn gấp 10, hầu như tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng chạy dọc theo con đường hầm.