Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 42: Tái hồi thủ



Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Úc Tình ngồi bên trái quán cà phê, thong thả chờ Lôi Hồng Phi.

Lần trước hai người họ cãi nhau một trận ầm ĩ, nên đã hai tháng rồi không gặp. Biết được Lôi Hồng Phi đã được điều tới Bộ Quốc Phòng, nhưng vẫn còn đang ở tại Bắc Kinh, bình thường đi làm rồi tan ca, nên Úc Tình chờ y gọi điện cho mình, đồng thời âm thầm quyết định, sẽ không cãi nhau với y nữa, cũng tận lực không châm chọc khiêu khích, cùng y hòa hảo lại.

Thế nhưng, Lôi Hồng Phi bặt vô âm tín, không hề tìm cô.

Úc Tình là một người cao ngạo. Cô vốn tài mạo song toàn, hiện tại sự nghiệp thành công, bao nhiêu thanh niên tuấn ngạn vây quanh cô, cho nên mới khiến cô trở thành 1 cô gái chua ngoa coi mình là trung tâm, đồng thời không dễ thỏa hiệp, chứ đứng nói hạ mình gọi điện cho người ta trước. Thế nhưng lúc này đây, cô cảm thấy mình chờ không nổi nữa.

Nói thật, cô thật lòng rất thích Lôi Hồng Phi, bởi vì tính cách y phóng khoáng, nhiệt tình, có nghĩa khí lại ẩn chứa sự đơn thuần, thẳng thắn. Ở bên Lôi Hồng Phi hơn 2 năm, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng chỉ cần hai người cùng 1 chỗ, thì cô luôn cảm thấy vui vẻ. Mặc dù có thời gian cũng ảo não vì sự vô tri lại lỗ mãng của y, nên dễ xung đột, bất quá lần nào cũng là Lôi Hồng Phi nhượng bộ, chủ động tìm cô, hai người bắt tay thân thiện, cho nên tóm lại cô rất hài lòng về y. Hơn nữa Lôi Hồng Phi có bối cảnh gia thế rất cao, bản thân lớn lên cao to anh tuấn, rất có khí thế, điều này khiến cô không chỉ hài lòng mà đôi khi còn có chút tự hào.

Lần này, qua 1 thời gian Lôi Hồng Phi cũng có gọi điện cho cô, thế nhưng cô vẫn như cũ, cứng đầu không chịu bỏ qua, đợi đến khi y không từ biệt rồi biến mất, biệt tin một thời gian dài, vì vậy cô liền chửi y, xóa số của y, trong lòng cũng rất chắn chắn, thế nào rồi y cũng phải gọi cho mình thôi. Quả nhiên, nửa tháng sau, y lại gọi cho cô, hẹn sẽ tới nhà cô.

Úc Tình ở nhà làm món ăn. Hai người vừa ăn vừa xem TV.

Vốn tưởng rằng mọi việc vẫn sẽ như cũ, Úc Tình không hề nói gì y, chỉ mỉm cười cùng y bàn chuyện nhà. Nhưng Lôi Hồng Phi dường như có tâm sự, chỉ miễn cưỡng mỉm cười lắng nghe, không giống như trước chuyện trò vui vẻ với cô. Úc Tình không hề chú ý, chỉ chuyên tâm xem tin tức.

Chờ đến lúc thời sự phát tin, nói về đội đột kích Trung Quốc thực hiện hành động giải cứu con tin. Tiết mục đầu tiên chính là cử hành quốc táng cho liệt sĩ. Tinh thần Lôi Hồng Phi có chút hoảng hốt, giờ càng thêm chấn động, chuyên tâm xem.

Nhưng Úc Tình cực kỳ phản cảm mấy cái nghi thức “Tẩy não” này, lập tức lấy remote chuyển kênh, kiếm đài khác.

Lôi Hồng Phi nóng nảy, lập tức giựt lấy remote trong tay cô, quay lại kênh thời sự.

Úc Tình nhịn không được, châm chọc mà nói: “Thế nào chứ? Đừng nói anh ngu tới mức tin mấy cái thứ này đi.”

Ngọn lửa trong lòng Lôi Hồng Phi bỗng nhiên được châm ngòi. Y nắm chặt đũa trong tay, một tay mạnh mẽ cầm chặt cái chén cơm, cố gắng ức chế sự phẫn nộ trong tim.

Úc Tình chỉ biết y là lục quân, nhưng không rõ đơn vị của y là gì, còn tưởng chỉ là một bộ đội dã chiến bình thường, bởi vậy không hề biết y chính là chỉ huy hành động lần này. Sau khi hành động chấm dứt, tận mắt y nhìn thấy thuộc hạ của mình tử thương, sự đau đớn trong lòng này cô vĩnh viễn không thể hiểu được. Thế nhưng, mặc dù vậy đi nữa, những người hy sinh này đáng bị sự chê cười như thế sao? Bọn họ ai cũng còn trẻ, ai cũng ưu tú, hiện tại vì nước hy sinh thân mình, được cử hành quốc táng, chẳng phải là nên hay sao?

Úc Tình vừa xem nhịn không được cười nhạo: “Mấy việc như vậy, không biết có mấy người tin nữa đây. Những người đó chính là như vậy, chỉ cần có cơ hội nhất định gióng trống khua chiêng, tuyên dương chủ nghĩa anh hùng, làm như có thật vậy. Kỳ thực, đáng lẽ ra không nên dùng tấn công quân sự. Nếu không thì tại sao lại cử người Trung Quốc lên làm bí thư trưởng Liên Hợp Quốc chứ? Chẳng lẽ không thể sử dụng phương pháp hòa bình sao? Founder đúng là chủ nghĩa khủng bố toàn cầu, bất quá bọn họ chỉ là có tín ngưỡng riêng của mình mà thôi. Đối với người có tư tưởng bất đồng, chúng ta đáng lẽ phải dùng phương thức giao lưu ngôn ngữ, không nên động 1 chút là dùng vũ lực. Này, anh thấy có đúng không? Mấy người này tham gia quân ngũ thật quá đơn thuần đi, muốn các anh đánh các anh liền đánh, không biết sử dụng suy nghĩ của chính bản thân hay sao?”

Lôi Hồng Phi rất phản cảm, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, phiền muộn nói: “Lời này của em có ý gì? Muốn quân nhân cãi lệnh cấp trên sao? Đó là muốn lên toà án quân sự à? Nếu như trên chiến trường, có thể xử bắn tại chỗ đấy.”

“Hừ. Thật không hiểu nỗi, sao lại có chuyện như vậy? Độc tài.” Úc Tình không cho là đúng nói.

Lôi Hồng Phi quăng mạnh chiếc đũa lên bàn, khuôn mặt âm trầm nói với cô: “Úc Tình, thiên chức của quân nhân là phải tuân theo mệnh lệnh, khắp thế giới đều như vậy. Nếu một quân đội không có kỷ luật, đó chính là quân bại, không thể thắng trận, đừng nói đến việc bảo vệ quốc gia. Đến lúc đó, chỉ sợ không có cảnh hòa bình để mấy người có tư tưởng giỏi giang như là cô nêu ra ý kiến đâu.”

Cho tới bây giờ Úc Tình chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm tú như thế này của y, không khỏi ngẩn ra, lập tức tức sùi bọt mép: “Anh có ý gì? Chỉ trích em sao? Em biết tâm tư của anh mà, quân nhân nào mà không mong chiến tranh cơ chứ? Quân nhân nào mà không muốn trở thành tướng quân? Huống chi nhà anh hiển hách đến thế, rất có thể trở thành tướng quân. Bất quá, em là người theo chủ nghĩa hòa bình, thống hận chiến tranh, anh nói em sai chỗ nào? Em nói cho anh biết, anh đừng có ở đây ra lệnh cho em, cái gì mà tác phong quân nhân chứ, em cũng không phải thuộc hạ của anh.” Từ trước tới giờ cô luôn chiếm thượng phong trước mặt đàn ông, làm gì tới phiên đàn ông giáo huấn chứ?

Lần này Lôi Hồng Phi tới đây, vốn là muốn nói chia tay với cô, nhưng vẫn chưa biết phải mở miệng thế nào, lúc này nghe được mấy câu này của cô, trong đầu phát hỏa, cũng không thể nào khống chế, trừng mắt nói với cô: “Úc Tình, mấy người văn nhân yêu hòa bình như cô bất quá chỉ đang xây lâu đài trên cát mà thôi, một hòa bình chân chính chính là phải sử dụng lực lượng quân sự rất mạnh xây dựng và bảo vệ mà nên. Bọn cô có thể ngồi đó nói phét, cũng có thể châm chọc khiêu khích tôi, nhưng xin cô tôn trọng những chiến sĩ kia một chút, nhất là những người đã hy sinh, còn có những người vì trọng thương mà tàn phế nữa, bọn họ có rất nhiều người còn chưa được 25 tuổi, hơn nữa còn rất ưu tú, có tài năng, có dũng khí, có ước mơ, nhưng bọn họ lại vì những người luôn thong thả ăn chơi, có cuộc sống sung túc vui sướng như cô mà phải hy sinh đó …”

Úc Tình cuồng nộ, thốt ra: “Đó là bọn ngốc …”

Lôi Hồng Phi vừa nghe lời này, thuận tiện cầm cái chén trong tay quăng mạnh xuống đất. Tiếng chén vỡ tan cắt ngang lời Úc Tình.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì, trong phòng chỉ có tiếng TV quanh quẩn. Đó là tiếng của người MC chủ trì buổi lễ.

Đó cũng là một vị chuyên gia có tuổi chuyên môn nghiên cứu chủ nghĩa khủng bố mỉm cười nói: “Hành động lần này khiến tôi nhớ tới lần Mông Kha Đại hãn (1) của Mông Cổ phái đại quân tây chinh, cuối cùng tiêu diệt triệt để khủng bố giáo phái A Tát Tân. Ở thời Trung cổ, bọn trở thành từ đồng nghĩa với hai từ ‘Sát thủ’, cũng giống như từ nguyên tiếng Anh hiện đại ‘Sát thủ’. Hoạt động của Giáo phái A Tát Tân vô cùng điên cuồng, bọn sát nhân vô cùng kiêu ngạo, bọn họ luôn hy vọng nhân cơ hội đó thành lập vương quốc mới của mình. Sau này, bọn giáo phái khủng bố vùng Trung Đông mà các các quốc gia bó tay toàn bộ đều bị người Mông Cổ tiêu diệt. Năm 1251, Mông Kha lên làm Đại Hãn Mông Cổ, lập tức phái Húc Liệt Ngột (2) tây chinh, một lần tiêu diệt hết bọn A Tát Tân. Một vị học giả nổi tiếng của Mĩ René Grousset (3) rất chú ý tới hành động tiêu diệt tiêu diệt A Tát Tân của Mông Cổ lần đó. Ông nói rằng: ‘Giáo phái khủng bố đã từng khiến các Sudan (4) bó tay trong suốt 12 thế kỷ, từng khiến các Sudan cùng Vương Triều Khalīfah (5) rợ hãi, từng cho người tiến vào xã hội đạo Hồi ở Á Châu tiến hành hủ hóa cùng phân liệt hiện tại cuối cùng bị diêt trừ. Người Mông Cổ tiêu diệt phái A Tát Tân, đó chính là cống hiến không thể đo lường cho nền văn minh thế giới.’ Tôi nhận thấy lời này cũng có thể đem ra sánh với hành động lần này của Trung Quốc …”

Úc Tình nghe được cười lạnh một tiếng: “Giả dối.”

Lôi Hồng Phi trong cơn giận dữ, cầm lấy chiếc đũa quăng đi.

Úc Tình giận dữ, vỗ mạnh bàn: “Lôi Hồng Phi, anh cút đi cho tôi.”

Lôi Hồng Phi hoắc mắt đứng dậy, ôm lấy áo khoác, không hề ngoảnh đầu lại cứ thế bước đi.

Và cứ thế không còn bất kì tin nào nữa.

Vốn Úc Tình đã chuẩn bị sẵn trong bụng cả ngàn lời châm chọc khiêu khích, chuẩn bị lần sau y gọi điện thoại là lập tức nói ra. Thế nhưng, thời gian dần trôi, lửa giận trong lòng cô dần dần tiêu tan thành mây khói.

Không lâu sau, Lôi Hồng Phi điều đến tổ hành động đặc biệt của Bộ Quốc Phòng. Sau đó, tên của y dần dần xuất hiện trên truyền thông, được trong ngoài nước vô cùng quan tâm.

Nhìn Lôi Hồng Phi trên màn hình TV, cô mới giật mình nhận ra, người quan quân thanh niên huyết khí phương cương mà lúc trước cô biết giờ đã trở thành một danh tướng trầm ổn trưởng thành rồi. Có lẽ cô nên thay đổi mình một chút, thay đổi cách sống của hai người một chút, dùng cái nhìn mới nhìn nhận y, phải chăng sẽ có một tin mừng.

Chờ đợi nhiều tháng, rốt cục cô cũng phải bỏ qua tự tôn cá nhân, chủ động gọi điện thoại cho y.

Nghe được tiếng của cô, Lôi Hồng Phi không hề tỏ ý mừng rỡ, cũng không nói năng ngọt ngào như lúc trước nữa. Thái độ của y rất bình thản, vô cùng khách khí nói: “Được, sau khi tan tầm, em cứ tìm chỗ đi, ăn uống gì cũng được cả.” Hoàn toàn không có ý định đến nhà cô.

Úc Tình nghĩ ăn thì không tiện nói chuyện, vì vậy nhân tiện nói: “Quán cà phê đi, 8g tối.”

“Được, anh sẽ đến đúng giờ.” Lôi Hồng Phi sau khi nói xong liền lập tức cúp máy.

Úc Tình tới sớm, sau đó nhìn thấy Lôi Hồng Phi lái xe tới, rồi tiêu sái đi vào cửa.

Y ngồi đối diện cô, nói với nhân viên phục vụ: “Một ly Mocha.”

Úc Tình nhìn Lôi Hồng Phi tựa như thoát thai hoán cốt, có chút không quen.

Lôi Hồng Phi trầm ổn nói: “Úc Tình, vốn anh dự định để giải quyết xong hết mấy chuyện bận rộn này xong mới nói chuyện với em. Thế nhưng, nói sớm một chút cũng được, như vậy đối với cả hai chúng ta cũng tốt.”

Úc Tình nghe ngữ khí của y có chút bất thường, vì vậy nhướng mắt lên nhìn y, bình tĩnh nói: “Anh muốn nói gì?”

Lôi Hồng Phi nói thẳng vào vấn đề: “Úc Tình, em là một người vô cùng ưu tú, đó cũng là nguyên nhân mà lúc trước anh bị em hấp dẫn. Thế nhưng, quen nhau 1 thời gian như vậy, đã khiến anh hiểu rõ thêm rất nhiều điều. Tính cách chúng ta bất hòa, mâu thuẫn rất sâu, rất khó bên nhau. Cho nên, chúng ta chia tay đi.”

Úc Tình rất bất ngờ.

Trước đây đều là do cô đá người ta, cho đến bây giờ chưa từng đá ai qua cả, trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Bất quá, nếu Lôi Hồng Phi dùng thái độ đầy lý trí nói ra suy nghĩ của mình, cô cũng sẽ không làm quá lên. Cầm ly uống lấy một hớp cà phê xong, cô bình tĩnh nói: “Tại sao? Vì giận em vụ cãi nhau lần trước sao?”

Lôi Hồng Phi lắc đầu: “Đó không phải lần đầu tiên. Phải nói là tích lũy trường kỳ, đến một ngày giọt nước làm tràn ly.”

“Ngọn cỏ cuối cùng trên lưng lạc đà? Em hiểu rồi.” Úc Tình hạ mi mắt, lẳng lặng mà nói. “Nếu là vì chuyện đó, vậy em xin lỗi anh vậy.”

Lôi Hồng Phi có chút giật mình. người con gái có ngôn từ sắc bén, tính cách mạnh mẽ này là chịu nhận lỗi sao? Y trầm mặc chốc lát, thành khẩn mà nói: “Không, phải là anh xin lỗi em mới đúng. Hai năm qua, bởi vì công việc, anh không thể hoàn thành được trách nhiệm của một người bạn trai. Úc Tình, em là người ưu tú, hẳn là tìm một người bạn đời ưu tú giống vậy mới đúng. Anh không hợp, cho nên không thể nào níu kéo em thêm nữa.”

Úc Tình nhìn một chút ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Hồng Phi, Lăng Tử Hàn đang ở tại Bắc Kinh phải không?”

Trong lòng Lôi Hồng Phi nao nao, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Thì sao?”

Úc Tình mỉm cười: “Mỗi lần cậu ta ở Bắc Kinh, biểu hiện của anh rất kỳ lạ.”

Lôi Hồng Phi hồ nghi nhìn cô: “Thật sao?”

“Phải.” Úc Tình bỗng nhiên trầm tĩnh lại, cười như hoa xuân. “Chắc là do anh không tự cảm thấy được thôi. Em đã sớm phát hiện ra rồi, chỉ là chưa từng hỏi tới. Em không phải dạng con gái nhu nhược, tất nhiên là không có nghi thần nghi quỷ với người anh em tốt nhất của anh rồi. Thế nhưng, trong lòng anh, anh vẫn còn yêu cậu ta phải không?”

Lôi Hồng Phi nhíu mày, nỗ lực suy nghĩ một hồi, rồi thành thật nói: “Cùng một chỗ với em hơn hai năm, thật lòng anh rất thích em. Nhưng trước đó, và cũng như bây giờ, người anh yêu chính là Tử Hàn, tương lai cũng chỉ có một mình em ấy.”

“Cám ơn anh đã nói thật.” Úc Tình mỉm cười gật đầu. “Kỳ thực anh với Lăng Tử Hàn rất xứng đôi. Tuổi tác các anh gần bằng nhau, gia thế tương đương, thanh mai trúc mã nữa. Tuy rằng tính cách Lăng Tử Hàn nhu nhược hướng nội, lại không có chí cho sự nghiệp, nhưng rất hợp với anh. Em thấy cậu ấy luôn bao dung cho anh, không giống em, thường thường nhịn không được sẽ phát giận với anh. Nếu vậy, anh có thể quay đầu lại, một lần nữa bên cạnh cậu ấy rồi, phải không?”

Lôi Hồng Phi lắc đầu, nét mặt có chút buồn bã.

Úc Tình bất ngờ: “Sao thế?”

Lôi Hồng Phi cười khổ một chút: “Em ấy có người khác rồi.”

Úc Tình ngẩn ra, lập tức cười khổ lắc đầu: “Thì ra hai chúng ta giống nhau, khi quay đầu lại cũng không tìm được đường về.”

Nhưng nét mặt Lôi Hồng Phi lại rất kiên định: “Anh vẫn sẽ chờ em ấy, tuyệt không thay đổi.”

Úc Tình nhìn y, dường như lại thấy được người thanh niên lần đầu gặp gỡ lúc kia, đơn thuần, chấp nhất, tràn ngập nhiệt tình. Cô vươn tay ra hướng về phía y: “Nếu vậy, sau này chúng ta có thể làm bạn được không?”

“Đương nhiên.” Lôi Hồng Phi nở nụ cười, nắm tay cô. “Có bạn trai nhất định phải nói cho anh biết, anh giúp em giám định.”

“Thôi đi.” Úc Tình khôi phục lại phong cách cũ, cười trào phúng: “Với đôi mắt thấp kém của anh mà đòi giám định người khác sao?”

Lôi Hồng Phi cầm lấy ly cà phê: “Nếu vậy, xin anh kính em một ly, cao nhân.”

Úc Tình cười không thể ngừng, cầm lấy ly cà phê chạm nhẹ vào ly của anh.

Hai người uống 1 hơi cạn sạch.

Mấy nhân viên phục vụ nhìn thấy cảnh đó ai cũng lắc đầu.

Bộ hai người đó già lắm sao, ai lại uống cà phê kiểu đó bao giờ.

Lôi Hồng Phi và Úc Tình bèn nhìn nhau cười, lập tức bắt tay nói lời từ biệt.

PHIÊN NGOẠI HOÀN

Mục lục

(1) Đại hãn Mông Kha, còn gọi là Mông Ca sinh khoảng năm 1208 và mất năm 1259). Ông là đại hãn thứ tư của đế quốc Mông Cổ từ năm 1251 tới năm 1259. Là con trai trưởng của Đà Lôi và Sorghaghtani Beki, anh trai của Hốt Tất Liệt và Húc Liệt Ngột, cháu nội của Thành Cát Tư Hãn và là con nuôi của Oa Khoát Đài. Sau được nhà Nguyên truy phong là Nguyên Hiến Tông (元憲宗).

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%B4ngKha

(2) Húc Liệt Ngột (khoảng 1217 – 8/2/1265) là một Hãn vương của Mông Cổ. Ông là em ruột của Mông Kha và Hốt Tất Liệt, con trai của Đà Lôi, cháu nội của Thành Cát Tư Hãn.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%BAcLi%E1%BB%87tNg%E1%BB%99t

(3) René Grousset

Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/Ren%C3%A9Grousset

(4) Sudan: Người đúng đầu đạo Hồi

(5) Một caliphate, khalifah, khilafat hay Triều đại khalip là một thể chế Hồi giáo được lãnh đạo bởi một lãnh tụ tôn giáo (và thường cả chính trị) tối cao gọi là khalip – nghĩa là “người kế tục”

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Caliphate

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.