Ngay thời điểm Lăng Tử Hàn cùng phần lớn quân sĩ trong đại đội Dã Lang ở chung với nhau càng ngày càng hòa hợp, thì cũng là lúc quân y của bọn họ mang vẻ mặt nghi ngờ đi tìm Lâm Tĩnh. Y lúng túng hồi lâu, không biết là có nên nói hay không.
Lâm Tĩnh nhìn y cứ ấp a ấp úng, nhất thời phát hỏa: “Có chuyện gì thì nói, cứ lề mề như thế mà là người của đại đội Dã Lang chúng ta hay sao?”
Lúc này quân y thở dài: “Tôi … gần đây có nghe nói … Lăng phó đang tự mình tiêm thuốc gì đó vào người. Tôi sợ Lăng phó bị bệnh, nên thường ghé qua thăm anh ấy. Kết quả, hôm qua tôi tình cờ trông thấy … anh ấy … đang tiêm … Atropine vào người …”
Lâm Tĩnh nhướng mày: “Atropine? Tại sao cậu ta lại tiêm atropine vào mình chứ? Cậu có hỏi cậu ta chưa?”
“Tôi có. Anh ấy nói do bệnh cũ của anh ấy, đó là thuốc bác sĩ của anh ấy đã kê.”
“Vậy theo ý kiến của cậu, những bệnh gì cần sử dụng atropine?”
“… rất nhiều bệnh đều có thể sử dụng nó, nó có tác dụng giúp thả lỏng các tế bào cơ thể, giảm đau.”
Hàng lông mày của Lâm Tĩnh càng nhíu chặt lại: “Vậy cậu thấy tình hình của Lăng phó thuộc loại nào?”
“Tôi cũng không biết.” Vị quân y tuổi trẻ kia có chút nghi hoặc. “Phần lớn thuốc mà Lăng phó dùng cho mình đều là thuốc tê, như morphine, atropine, ketamine, các bệnh viện thường dùng những loại này để giảm đau, nhưng những tên nghiện thuốc thường dùng chúng như thuốc thay thế ma túy, vì vốn dĩ tính chất chính của chúng cũng khá giống ma túy. Bên cạnh đó anh ấy cũng sử dụng các chất kháng sinh có tác dụng mạnh, những người bình thường sẽ không dùng kết hợp các loại thuốc như thế đâu, bác sĩ cũng sẽ không kê đơn như thế, vì sẽ có tác dụng phụ.”
“Thuốc tê? Thuốc thay thế ma túy?” Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, liền tham khảo với y. “Vậy cậu thử xem có phải khả năng này không nhé? Lăng phó dùng chúng vì muốn giảm bớt sự tổn thương sau các đợt huấn luyện, như đau nhức cơ thể hay mấy cảm giác không khỏe gì đó chẳng hạn.”
Quân y suy tư chốc lát, gật đầu: “Có khả năng này.”
Lâm Tĩnh hoắc mắt, tức giận nói: “Cậu ấm này, quả thực bừa bãi mà, sao có thể dùng thuốc bậy bạ như thế chứ? Cái đống thuốc đó từ đâu mà cậu ta có hả?”
“Không rõ lắm.” Quân y lắc đầu. “Mấy loại thuốc này đều là thuốc phải có toa mới được bán, nên thường không mua được ở mấy tiệm thuốc bên ngoài đâu. Cho dù ngay tại bệnh viện, thì cũng phải kê đơn hồng mới lấy thuốc được, phải tuân theo quy định chuyên môn. Đây đều là những loại thuốc mà bất kì bác sĩ nào cũng phải tuân theo sự quản lý nghiêm ngặt mới có thể kê ra.”
Lâm Tĩnh hừ một tiếng: “Tôi sợ là cậu ta sử dụng đặc quyền từ cha mình đó.”
Quân y không hé răng.
Lâm Tĩnh không hề chần chờ, liền đá cửa đi ra ngoài tìm Lăng Tử Hàn.
Lúc này Lăng Tử Hàn đang ở câu lạc bộ cùng Lô Thiếu Hoa, Chu Khải Minh đánh bài tú-lơ-khơ, Liễu Dũng ngồi bên cạnh cậu xem bài giúp.
Đang tập trung chơi, bỗng nhiên Lô Thiếu Hoa hiếu kỳ hỏi: “Lăng phó, anh nhiêu tuổi rồi.”
Lăng Tử Hàn nao nao, nhìn y một cái rồi mới trả lời: “30.”
“Nhìn không ra đó nha.” Chu Khải Minh cười nói. “Tôi còn tưởng anh mới 25.”
Lô Thiếu Hoa thốt ra: “Vậy kết hôn rồi phải không?”
Lăng Tử Hàn sửng sốt, một lát mới nói: “Chưa.”
“Gì?” Lô Thiếu Hoa bất ngờ. “Vậy, chắc cũng có người yêu rồi phải không? Là bạn trai hay bạn gái?”
Lăng Tử Hàn bị y hỏi có chút rối loạn, tuy rằng đôi mắt vẫn nhìn bài, nhưng lại không thấy gì hết, nửa ngày vẫn không mở miệng được. Liễu Dũng nhìn cậu, rồi chỉ bài trong tay cậu: “Ra cái này.” Lăng Tử Hàn liền máy móc rút tấm bài ra đánh.
Lô Thiếu Hoa vẫn không nhìn ra sự bối rối của cậu, hăng hái bừng bừng mà hỏi thăm: “Lăng phó, người yêu của anh nhất định rất đẹp phải không? Sao lại không liên lạc với anh vậy?”
Lăng Tử Hàn bị y hỏi một hồi, không còn cách nào khác, chỉ phải trả lời: “Có, là bạn trai, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có liên lạc.”
Lô Thiếu Hoa cảm thấy hứng thú: “Anh ta làm gì vậy? Cũng là quân nhân à?”
“Không phải.” Lăng Tử Hàn hờ hững nói. “Là chuyên gia an toàn internet.”
“Tốt đó nha.” Lô Thiếu Hoa cười nói. “Thì ra là hacker.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Theo mặt nào đó mà nói, thì cũng có thể coi như vậy.”
Lô Thiếu Hoa không kìm được sự hiếu kỳ, nghiêm túc mà hỏi thăm: “Lăng phó, vậy chuyện anh đến chỗ chúng tôi, anh ta đồng ý à?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, tiện tay rút bài, sau đó chậm rãi nói: “Anh ấy không phản đối.”
“Vậy à …” Lô Thiếu Hoa còn muốn hỏi tiếp, ở dưới bàn Liễu Dũng đá vào chân y một cái thật mạnh, mới có thể giúp y im miệng.
Thừa dịp bọn họ nói chuyện, Chu Khải Minh đã đánh xong hết bài trong tay mình, thắng được một trận.
Lăng Tử Hàn liền cầm lấy ly nước, chậm rãi uống sạch. Dưới ánh đèn, sắc mặt cậu vô cùng tái nhợt. Vài ngày gần đây, thân thể cậu dường như lại bắt đầu có triệu chứng phát bệnh, cảm giác vô cùng khó chịu.
Chu Khải Minh có chút lo lắng nhìn cậu, nhưng cũng nhanh chóng đưa tay xào bài.
Tất cả mọi người không ai nói gì.
Đúng lúc này, Lâm Tĩnh bước vào.
Lập tức, toàn thể quân sĩ đều đứng dậy nghiêm chào.
Lâm Tĩnh vung tay lên, bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc của mình, sau đó đi đến trước mặt Lăng Tử Hàn, nghiêm túc mà nói: “Lăng phó, mời cậu theo tôi một chút.”
Lăng Tử Hàn không nói gì, đứng dậy đi theo hắn ra cửa.
Lâm Tĩnh dừng bước đứng lại trong màn đêm bên ngoài cửa, nét mặt nghiêm túc nói: “Lăng phó, tôi muốn đến phòng cậu khám xét một chút, tôi nghe nói cậu đang tự mình dùng thuốc, tôi muốn biết thuốc đó là thuốc gì.”
Lăng Tử Hàn ngẫn người, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu.
Bọn họ một trước một sau đi đến ký túc xá, quân y đi theo phía sau bọn họ, ba trung đội trưởng cùng mấy tiểu đội trưởng theo sau bọn họ từ phía xa, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Vào phòng của Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, nói: “Lăng phó, thuốc cậu để ở đâu? Tôi hy vọng cậu tự mình lấy ra, đừng để tôi phải xét.”
Lăng Tử Hàn trực tiếp đi tới cái bàn kê đầu giường, kéo ngăn kéo ra, đem hết thuốc bên trong để lên bàn.
Các bình thuốc uống, thuốc tiêm nằm hết gần nửa cái bàn, làm cho Lâm Tĩnh giật mình, không thật nghĩ tới, Lăng Tử Hàn lại mang nhiều thuốc tới vậy, bất quá, nét mặt hắn vẫn giữ sự lạnh lùng nghiêm nghị, lập tức cùng quân y đi tới kiểm tra.
Quân y lần lượt cầm các bình thuốc uống, thuốc tiêm lên, xem rõ tên thuốc. Trong đây ngoại trừ những thuốc tê mà y đã từng đề cập qua, còn có một số thuốc như Lacidpine Table, Starch Blocker do Âu Châu cùng Mỹ xuất xưởng, ngoài ra có thêm một số loại thuốc mới do bệnh viện 643 chế tạo ra, đều là các thuốc đặc biệt, ngoài ra còn có thêm một số chất kháng sinh, thuốc dạ dày, thuốc tim cùng một số thuốc bổ phổi, thuốc trị thiếu máu, thuốc tăng cường sức khỏe, vi-ta-min cùng một số nguyên tố vi lượng, ở dạng nước, dạng viên, dạng tấm, loại nào cũng có.
Quân y xem một hồi, nhịn không được nói: “Lăng phó, với nhiêu đây thuốc anh mở tiệm được luôn rồi đó.”
Lâm Tĩnh mặt trầm xuống: “Ít nói nhảm, làm chính sự.”
“Yes, sir.” Quân y lập tức nghiêm túc, bắt đầu phân biệt từng loại thuốc, sau đó lấy ra tất cả thuốc tê. “Lâm đại, chính là mấy loại này.”
Lâm Tĩnh tiến lên nhìn một chút, xác thực có không ít loại được Bộ Y Tế phân là “Thuốc có tác dụng tương tự ma túy “. Hắn nghiêm khắc nhìn Lăng Tử Hàn: “Lăng phó, tôi hy vọng cậu có thể giải thích cho tôi biết, những thuốc này từ đâu cậu có?”
Lăng Tử Hàn do dự, nhẹ giọng nói: “Là bác sĩ kê.”
Lâm Tĩnh lạnh lùng nói: “Được, tôi muốn có bản kê khai tình trạng sức khỏe của cậu, đơn thuốc hoặc tất cả những giấy tờ có xác minh từ bệnh viện.”
Lăng Tử Hàn chần chờ một chút, nói: “Tôi không có.”
Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Lăng phó, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tôi mặc kệ ở ngoài kia cậu làm mưa làm gió kiểu gì cũng được, nhưng nếu đã đến chỗ tôi, thì nếu không có lý do chính đáng, dù thế nào đi nữa cũng không được sử dụng những loại thuốc có khả năng vi phạm vào loại thuốc cấm.”
Lăng Tử Hàn từ từ đáp: “Yes, sir!”
“Biết là tốt rồi.” Lâm Tĩnh đưa tay ra lệnh với quân y. “Lần này tôi chỉ tịch thu các loại thuốc này thôi, lần sau không dễ dàng thế này đâu.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Quân y lập tức thu hết mấy loại thuốc này lại, sau đó cầm đi ra ngoài.
Lâm Tĩnh nhìn Lăng Tử Hàn, không nói gì nữa, xoay người ra ngoài.
Lăng Tử Hàn tiến lên đóng cửa lại, đi tới trước bàn, nhìn lại đống thuốc trên bàn. Một lát sau, cậu cảm thấy phiền não đem bỏ hết đống thuốc còn lại vào trong hộc tủ, sau đó đóng mạnh tủ lại.
Cái đống thuốc này, cậu uống sắp phát ngán lên rồi, vốn cũng không muốn uống tiếp nữa.