Ngày thứ hai, Lăng Tử Hàn không để vụ “tịch thu thuốc” ảnh hưởng tới mình, vẫn dậy đúng giờ như thường lệ, cùng bọn họ ra ngoài tập thể dục buổi sáng, ngay cả Lâm Tĩnh cũng có chút khen ngợi cậu.
Kỳ thực, từ khi Lăng Tử Hàn tới đây, chưa từng được ngủ ngon qua ngày nào cả, thường thường nằm ngủ được 2, 3 tiếng sẽ lại bị cơn ác mộng đánh thức, sau đó cứ mở trừng mắt suốt đêm. Hiện tại, cho dù mỗi ngày đúng 5h sáng là phải rời giường đi huấn luyện, cậu cũng không thấy sớm, cũng không nghĩ đó là khổ cực, trái lại còn xem nó như cứu cánh cho mình, mình không cần phải trằn trọc trên giường.
Chỉ bất quá, từ hôm nay trở đi, tính tình Lăng Tử Hàn dường như bắt đầu trở nên quái gở, ngoại trừ huấn luyện cùng công tác hằng ngày ra, cậu luôn đóng cửa ở rì trong ký túc xá, cho dù bị Chu Khải Minh cùng Liễu Dũng ép đến câu lạc bộ chơi, cậu cũng tỏ vẻ không yên lòng, thường khiến người khác mất hứng.
Theo quy định, mỗi tối, toàn bộ quan binh đều xem tin tức thời sự tập thể. Lăng Tử Hàn đến đại đội Dã Lang hai tháng, tin thời sự liền bắt đầu nói đến những tin quan trọng liên quan tới bọn họ.
“Trung Quốc cùng nước Nga vào trưa hôm nay đã ký kết liên minh tạo xây dựng một tổ chức tình báo chống chủ nghĩa khủng bố quốc tế, đồng thời tăng mạnh hợp tác trong việc ngừng mở rộng việc phát tán các loại vũ khí có tính sát thương cao. Văn kiện này do chủ tịch Uỷ Ban Quốc Phòng & An Toàn của Liên bang Nga – Petrushevsky và chủ tịch uỷ ban Quốc Gia An Toàn Trung Quốc – Lăng Nghị đồng ký tên.
Sau khi kết thúc nghi thức ký tên, Petrushevsky đã khẳng định lại một lần nữa các lĩnh vực quan trọng trong việc hợp tác hai bên, đồng thời quy định thêm một số các phương pháp cụ thể về việc hợp tác, đó chính là việc kết hợp công tác giữa nhân viên đặc công cùng chuyên gia giữa hai nước.
Lăng Nghị đã nhấn mạnh, việc ký kết này nhằm xác định mối quan hệ của hai nước trong việc chống chủ nghĩa khủng bố, vì chống lại những tổ chức phạm tội có tính uy hiếp cao nên cần phải áp dụng các chiến thuật cao cấp, văn kiện có nêu rõ cả hai bên cần phải thường xuyên trao đổi tình báo, liên hợp ứng phó tất cả các uy hiếp ảnh hưởng tới Trung – Nga.
Lăng Nghị từ hôm trước đã đến Moscow tiến hành viếng thăm, lần lượt tiến hành hội đàm với Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nước Nga, tổng kiểm sát trường, bộ trưởng Bộ An Toàn Liên Bang cùng bộ trưởng Bộ Nội Vụ. Sáng mai ngài ấy sẽ đến Điện Kremli (1) chào tổng thống nước Nga …”
Theo sự tường thuật của MC, trên màn hình liên tiếp xuất hiện hình ảnh của Lăng Nghị, Lăng Nghị đến Moscow, Lăng Nghị cùng bắt tay mỉm cười với các lãnh đạo bên Nga, nghiêm túc tiến hành hội đàm tại hội nghị, Lăng Nghị cùng Petrushevsky ký kết, sau đó trao đổi văn kiện, nhiệt tình bắt tay, ôm, Lăng Nghị dự họp tuyên bố các tin tức liên quan, v.v…
Toàn bộ quân sĩ trong đại đội Dã Lang nhìn hình ảnh của Lăng Nghị, bỗng nhiên đều quay đầu nhìn Lăng Tử Hàn. Hai người bọn họ trông quá giống nhau, hơn nữa đều là họ Lăng. Trước đây chỉ là tin vịt mà thôi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ mới nhìn thấy một ‘thái tử’ chân chính. Gia thế bối cảnh của Lăng Tử Hàn giờ đã quá rõ ràng rồi. Thì ra cậu không phải con trai của một Bộ trưởng nào đó, mà là con trai của chủ tịch.
Lăng Tử Hàn nhìn ảnh cha mình trên màn hình, nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc.
Hồi lúc trước, cha cậu chính là thần tượng, là mục tiêu, là con đường, chân lý, là tất cả trong lòng cậu, toàn bộ trong trí óc tâm hồn cậu đều in đậm dấu ấn của cha. Khi còn bé, cậu nỗ lực huấn luyện, hy vọng cha có thể vì sự tiến bộ của cậu mà vui vẻ, mỉm cười, sau khi lớn lên, cậu xuất sinh nhập tử mà công tác, chiến đấu, cũng vì muốn đem sự nghiệp cả đời của cha trở thành của mình, hy vọng có thể vì cha gánh vác phần nào nặng nhọc, đóng góp sức mình vì mục tiêu bảo vệ nước nhà.
Còn bây giờ, cậu thực sự đã chết. Cậu nhìn cha mình, giống như một người đang ở cõi âm nhìn người thân đang ở cõi dương, tuy có tình cảm, nhưng cũng biết rõ âm dương vĩnh viễn chia cách, thế giới của cha đã không còn là của cậu nữa. Tuy rằng chỉ cần cậu còn một hơi thở, vẫn có thể nghe theo mệnh lệnh của cha bất kì lúc nào, nhưng nghĩ kỹ lại cũng giống như một âm hồn đang lang thang ở chốn dương thế, sống thực sự là dư thừa.
Suy nghĩ một chút, cậu quên mất lúc này đang ở nơi nào, đứng dậy bỏ đi.
Bóng lưng của cậu tràn ngập sự quyết tuyệt lạnh lùng kỳ lạ, hoàn toàn không giống sự ôn thuần khiêm tốn ngày xưa.
Lâm Tĩnh nhìn cậu không coi ai ra gì, cứ thế bỏ đi, không khỏi đưa mắt nhìn Lạc Thiên Thu.
Ngày thứ hai, Lâm Tĩnh liền gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Quốc an Tân Cương, Triệu An, nói thẳng: “Lão Triệu, Lăng chủ tịch của bên anh có con trai không?”
Triệu An ngẩn ra: “Sao lại hỏi vậy chứ?”
Lâm Tĩnh mỉm cười: “Anh cứ trả lời trước đi, rồi tôi nói lý do cho anh biết sau.”
“Cậu đó nha, sao lại dám ra điều kiện với tôi thế này chứ?” Triệu An là bạn thân nhiều năm của hắn, cười lắc đầu. “Sếp của chúng tôi có con chứ, hai người.”
Triệu An thành thật nói: “Chưa thấy qua con trai út, con trai út của sếp hình như mới sinh. Tôi mới gặp con trai lớn của sếp thôi à.”
“À.” Lâm Tĩnh gõ gõ bàn, trầm ngâm chốc lát. “Vậy con trai lớn của sếp anh tên gì?”
Triệu An cười nói: “Dã Lang bên cậu tự dưng chạy qua điều tra hộ khẩu sếp chúng tôi làm gì thế?”
Lâm Tĩnh kiên trì: “Đương nhiên là có lý do rồi, nhưng anh trả lời tôi trước đi.”
Triệu An biết rõ tính cách của hắn, nếu như không có việc gì thì hắn cũng không hỏi nhiều đến vậy, vì vậy trả lời: “Con trai lớn của sếp chúng tôi tên Lăng Tử Hàn.”
Lâm Tĩnh trầm mặc một chút, mới nói: “Bắc Kinh có cử một phó đại đội trưởng đến chỗ chúng tôi, tên Lăng Tử Hàn, có người nói cậu ta là được Bộ Quốc An điều đến Bộ Quốc Phòng.”
“Gì cơ?” Triệu An sửng sốt, liền vội vã nói. “Cậu chờ chút, tôi đến chỗ cậu.”
Không đợi cậu trả lời, Triệu An liền cúp máy, chạy ra khỏi văn phòng Cục Quốc An, lên xe chạy tới quân khu đại đội Dã Lang.
Lâm Tĩnh nhìn thấy xe của y chạy thẳng tới trước cửa ký túc xá, dừng lại, Triệu An nhảy xuống xe, chạy thẳng lên lầu, không khỏi lắc đầu. “Gì vậy chứ? Định đi nịnh bợ sao?” Thấy Triệu An vào cửa, hắn mở miệng châm chọc.
Triệu An thở hổn hển, sau đó mới nói: “Nịnh bợ cái gì chứ? Thái độ làm người của tôi ra sao chẳng lẽ cậu lại không biết? Tôi do một tay sếp đào tạo ra. Lúc trước tự tay chỉ dẫn tôi, dạy tôi làm người, dạy tôi sống, coi tôi như con ruột, cũng từng cứu mạng tôi, tôi xem sếp ân trọng như núi. Nếu con của ngài ấy tới Tân Cương, dù thế nào tôi cũng phải gặp, có thể chăm sóc nhất định sẽ chăm sóc. Lão Lâm, tôi hiểu tính cách cậu quá mà, nếu cậu ngại phiền, không muốn cậu ấy, vậy giao cho tôi đi.”
Lâm Tĩnh cười nói: “Tôi nói không cần cậu ta hồi nào? Anh chạy ào vào đây rồi làm như mình là chủ ấy.”
Triệu An thở dài: “Cậu với tôi là tâm đầu ý hợp, tính cậu ra sao chẳng lẽ tôi không rõ. Cậu ấy nhất định không vừa mắt cậu.”
Lúc này Lâm Tĩnh không làm bộ làm tịch với y nữa, vì vậy sắc mặt nghiêm túc lại, nói: “Lão Triệu, chúng ta là người một nhà, nói thẳng ra, tôi không thích bỗng nhiên có người ngoài chạy tới đây, một người chưa từng trải qua huấn luyện cơ sở, hơn nữa chưa gì hết lại đảm nhận chức phó đại đội trưởng. Anh nghĩ đi, đại đội chúng tôi bình thường nhất cũng không phải là những kẻ kẻ đầu đường xó chợ, với lại, các trung đội trưởng của chúng tôi có ai kém cậu ta? Vì sao lại phải nghe mệnh lệnh của cậu ta? Bằng cái gì chứ? Vì có một người cha tài giỏi sao? Anh nói vậy sao tôi phục?”
“À?” Triệu An có chút vô cùng kinh ngạc. “Vậy sao cậu ấy tới được chỗ cậu?”
Lâm Tĩnh hừ một tiếng: “Là sếp Lôi của Bộ Quốc Phòng chúng tôi điều cậu ta tới đây tạm giữ chức để rèn đúc, muốn cậu ấy giúp bộ đội đặc chủng chúng tôi sửa đổi giáo trình huấn luyện.”
“Cậu ấy?” Triệu An sửng sốt. “Sao cậu ấy lại đồng ý nhập ngũ chứ?”
“Không biết.” Lâm Tĩnh lắc đầu. “Nghe nói do sếp Lôi ép buộc tiến vào tổng bộ, sau đó đi theo đường vòng điều tới đây.”