Rốt cuộc Lôi Hồng Phi không thể qua mặt được Lâm Tĩnh. Lôi Chấn vừa nghe thấy y nói muốn yêu cầu triệu hồi Lăng Tử Hàn, nhất thời giận tím mặt: “Ấu trĩ, hồ đồ, quả thực không có đầu óc, bộ điều động người trong quân đội là chuyện đơn giản như cho con nít qua nhà người khác chơi à?”
Lôi Hồng Phi bị cha y giáo huấn một bài qua điện thoại một hồi, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ rời khỏi Tân Cương.
Không lâu sau, Lăng Tử Hàn yêu cầu xuất viện. Chuyên gia điều trị cho cậu đều kiên quyết phản đối, Lăng Tử Hàn cũng rất cố chấp, kiên trì đến cùng. Lúc này, Lâm Tĩnh nhận thấy thật ra bản thân cậu cũng có sự bướng bỉnh đặc biệt mang tính “thái tử gia”.
Sau khi Đồng Duyệt cho tiến hành kiểm tra toàn diện xong, mới đồng ý cho cậu xuất viện, thế nhưng yêu cầu cậu không được vận động mạnh, không được mệt nhọc quá độ, phải uống thuốc đúng hạn, chú ý nghỉ ngơi. Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý toàn bộ.
Lúc này, Lăng Nghị đang ở Pakistan phỏng vấn, lịch công tác dày đặc, tuy rằng thông qua đường dây mật biết được con trai mình đang bệnh nặng, nhưng không có thời gian để lo lắng. Lăng Tử Hàn hiện tại vẫn chưa liên lạc với ông, càng chưa thể hiện ý định muốn từ bỏ nhiệm vụ, thì ông cũng sẽ không hỏi qua.
Đồng Duyệt thấy mối quan hệ giữa hai cha con vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng. Bọn họ đều giống nhau, mà cũng chính vì mà lại tạo cảm giác xa cách, vì cả hai không ai chịu biểu lộ cảm xúc của mình ra cả, cứ cách ly bản thân ra khỏi thế giới chung quanh, một mình chịu đựng sự thống khổ cùng cô đơn. Coi như trên thế giới này hiện tại chỉ có mỗi mình hắn là có thể tiếp cận nội tâm của hai cha con họ đi, cho nên hắn luôn quan tâm đặc biệt tới bọn họ, hơn nữa cũng chưa bao giờ sợ bọn họ.
Đồng Duyệt nhìn Lăng Tử Hàn đang cố gắng gượng đứng trước mặt mình, nhịn không được thở dài: “Thằng nhỏ này, thực là cố chấp quá đi. Nói thật, ba hoàn toàn không đồng ý con làm việc, vậy mà con lại còn vào tận quân đội. Nếu con làm công nhân viên chức, thì ba cũng không đến nỗi nào, nhưng sao lại chạy tới bộ đội đặc chủng? Con muốn chết sớm à? Rốt cục tim của cha con làm bằng gì vậy chứ? Chờ ổng trở về ba phải hỏi mới được.”
Lăng Tử Hàn nghe hắn cằn nhằn, lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, quả thực cậu chưa từng nghe trưởng bối lải nhải, khi còn bé, nghe Lôi Hồng Phi, Long Tiềm cùng Trương Hải Dương hay oán giận “Lão nhân lão thái thái trong nhà” quá dài dòng, trong lòng cũng có chút ước ao, không nghĩ tới hiện giờ mình cũng có thể hưởng thụ sự lải nhải này rồi. Cậu cười hiền, thấp giọng nói: “Ba, mạng này của con là do ba cứu về, sao con lại không muốn chứ? Ba cũng đừng giận cha con, cha cũng không muốn đâu. Thật lòng, nếu nói về công việc, thì dù thế nào cũng phải tuân theo mệnh lệnh, đúng không ạ? Chẳng phải ba cũng như vậy sao?”
Từ khi Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị chính thức kết hôn, Lăng Tử Hàn cũng rất tự nhiên gọi hắn một tiếng “ba”, khiến hắn rất vui. Lăng Nghị cũng y như vậy. Hiện tại bệnh của cậu tuy biến nặng như vậy, nhưng cậu vẫn luôn biết cách hiểu rõ ý người, săn sóc tỉ mỉ cho người khác, thật sự là khiến Đồng Duyệt đau lòng vô cùng. Nhìn nụ cười nhẹ trên mặt Lăng Tử Hàn, hắn lắc đầu: “Con đó, haizzz, nói chung, ba cảnh cáo con, nếu còn dám để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, ba lập tức mang con về thẳng Bắc Kinh, kiên quyết sẽ không cho con xuất viện, dù cho cha con có ra lệnh gì đi nữa cũng không được, hiểu không?”
“Yes, sir!” Lăng Tử Hàn cười nghiêm, chào hắn theo nghi thức quân đội.
Cậu đã thay đồ bệnh nhân thành quân phục trung tá, tuy rằng vẫn còn rất gầy yếu, nhưng đứng rất thẳng lưng. Quân trang này khiến cậu thêm phần anh khí, so với lúc ở Bắc Kinh thì tốt hơn nhiều. Đồng Duyệt nhìn cậu, trên mặt cậu đang hiện nụ cười khoái trá. Hay là Lăng Nghị nói đúng, để cậu trong quân đội, tuy rằng mệt, nhưng sẽ giúp cậu có tinh thần hơn.
Suy nghĩ một hồi, hắn mỉm cười cầm tay Lăng Tử Hàn, tiễn cậu ra khỏi bệnh viện, ôn hòa mà nói: “Con có thể tiếp tục kiên trì, tất nhiên ba ủng hộ con, bất quá, câu kia ba nhất định phải nói, con phải khá bảo trọng thân thể của chính mình.”
“Con biết.” Lăng Tử Hàn cười khẽ gật đầu. “Ba yên tâm đi.”
“Không ở bên cạnh để chăm sóc cho con, làm sao ba yên tâm được?” Đồng Duyệt thở dài. “Thế nhưng ba cũng biết ba không thể ở bên cạnh lo cho con được. Thiên Vũ ra nước ngoài cùng cha con, ba cũng không có cách nào liên lạc được với nó, nếu như nó biết tình hình này của con, có phải khiến nó đau lòng chết đi không? Con không nghĩ cho mình, không vì ba cùng cha con, thì cũng hãy nghĩ đến tình cảm mấy năm nay của con và Thiên Vũ mà bảo trọng thân thể mình chút đi.”
“Dạ, con biết. Kỳ thực con thật sự không có gì, ba cũng không cần phải quá lo lắng.” Lăng Tử Hàn cười quay đầu nhìn hắn. “Ba, con hứa với ba, nhất định uống thuốc đúng hạn, với lại lúc rảnh rỗi sẽ về nhà thăm cha, ba cùng Thiên Vũ.”
Đây là lần đầu tiên trong suốt bao năm qua Lăng Tử Hàn hứa với hắn sẽ uống thuốc đúng hạn, cũng là lần đầu tiên chủ động nói lúc rảnh rỗi sẽ về nhà thăm bọn họ, Đồng Duyệt mừng rỡ vô cùng, không khỏi liên tục gật đầu: “Tốt tốt.”
Lăng Tử Hàn đi ra khỏi bệnh viện, ngồi lên chiếc xe việt dã được đưa đến để đón cậu, trực tiếp trở về quân khu của đại đội Dã Lang.
Toàn bộ các phân đội trong đại đội đều đang tự huấn luyện, thấy Lăng Tử Hàn đã trở về, rất nhiều người ngừng tay, chạy tới chỗ cậu.
Lăng Tử Hàn vẫn đang suy yếu, nhưng cậu tự mình bước xuống xe, vững vàng bước thẳng phía trước.
Lâm Tĩnh rất thích sự kiên cường này của cậu, liền nhanh chóng tiến ra đón, mỉm cười cầm tay cậu: “Lăng phó, hoan nghênh trở về. Kỳ thực, thân thể cậu vẫn chưa khỏe hẳn, nên nghe theo kiến nghị của chuyên gia, trở lại tĩnh dưỡng đi.”
Lăng Tử Hàn hào hiệp mỉm cười nói: “Cũng không thể nào tĩnh dưỡng cả đời mà phải không?”
Lâm Tĩnh cười gật đầu.
Lăng Tử Hàn kiên trì về đơn vị đã khiến toàn bộ quân nhân trong đại đội Dã Lang cổ vũ. Đây cũng coi như bằng chứng thắng lợi của bọn họ đối với đội đột kích Thiểm Điện. Trong lúc nhất thời, người người tươi cười rạng rỡ, đều chạy đến ký túc xá để thăm phó đại đội trưởng của mình.
Lăng Tử Hàn nằm nửa người trên giường, mỉm cười với bọn họ, tâm tình cũng tốt rất nhiều.
Lâm Tĩnh dặn cậu tĩnh dưỡng cho tốt, không cần phải tham gia huấn luyện mỗi ngày. Lăng Tử Hàn cũng không kiên trì, chỉ là an tĩnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng xem mọi người huấn luyện, còn phần lớn thời gian thì nghỉ ngơi ở ký túc xá.
Trong lúc đó, Lôi Hồng Phi có vài lần gọi điện cho cậu, quan tâm hỏi han tình hình của cậu, hỏi cậu “Mấy tên trong ổ lang” có làm khó cậu nữa hay không. Lăng Tử Hàn luôn luôn mỉm cười khẳng định là không, tất cả đều rất tốt. Lôi Hồng Phi lúc này mới yên tâm, bất quá vẫn luôn miệng nói “Phải quý trọng thân thể mình …”, thường thường khiến Lăng Tử Hàn nhịn không được phải mỉm cười.
Gần đây Lâm Tĩnh vẫn thường quan tâm đến tình hình sức khỏe của cậu, mỗi khi thấy cậu ở một mình trong ký túc xá, liền nhớ tới ‘hay bị tự kỷ’ mà Đồng Duyệt hay nói lúc trước, lập tức cho mấy thuộc hạ của mình, nếu lúc rảnh rỗi sẽ kéo cậu ra ngoài chơi.
Lạc Thiên Thu cùng Lô Thiếu Hoa cảm thấy vậy có chút không ổn, nhưng Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh lại rất hăng hái, lập tức đưa ra một loạt các mục du lịch, đưa Lăng Tử Hàn ra ngoài, đến Xinjiang nhìn Lake Tianchi. Lăng Tử Hàn không có ý kiến, hình như cũng rất hăng hái.
Lúc này, Lake Tianchi đã có miếng băng mỏng trên mặt nước, bên bờ có những hoa tuyết lẻ tẻ. Không khí mát loạnh, khiến tinh thần con người cũng phấn chấn. Nổi bật giữa Lake Tianchi là ngọn Borger đầy tuyết vô cùng khí thế, trầm mặc đứng sừng sững giữa bầu trời xanh.
Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh cầm theo camera, nhưng Lăng Tử Hàn lại không chịu chụp hình với họ. Cậu ôn hòa mà nói: “Tôi không thích chụp hình. Tôi luôn cho rằng trời đất mới là đẹp nhất, nếu như có người bước vào thì sẽ làm giảm đi vẻ đẹp tự nhiên lắm.”
Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh cũng hiểu được tâm tình của cậu, vì vậy cười cười, cất camera đi.
Đã qua mùa du lịch, hiện tại du khách không nhiều lắm, ở đây có vẻ rất thanh tĩnh. Lăng Tử Hàn thích bầu không khí sự yên lặng như vậy. Giữa không khí mát lạnh, có núi, sông, cây cối … Tất cả đều như đang đọng lại, khiến người ta cảm giác như đang trong một bức tranh vậy.
Liễu Dũng cùng Chu Khải Minh tràn ngập sức sống, dồn hết sức bắt Lăng Tử Hàn leo lên đỉnh núi. Lăng Tử Hàn cũng không từ chối, cùng bọn họ đi vào con đường mòn trong rừng lên tới đỉnh, nhìn ra ngon Borger ở phía xa, sau đó lại chậm rãi leo xuống.